Lão Bà Tiểu Bạch Của Sắc Lang Tổng Giám Đốc

Chương 1



Mang theo tâm trạng bực bội, Đường Phi bước từng bước thật nặng nề trên hành lang như là muốn trút giận lên đó.

Hôm nay anh cùng hiệu trưởng của trường này đồng ý đến diễn thuyết. Dùkhông thích chuyện này, nhưng hiệu trưởng đã đích thân ra mặt mời anhnên anh cũng không thể từ chối. Nhưng có ai ngờ khi ra khỏi cửa anh lạiđụng phải một người anh cả đời không muốn gặp lại.

Chính vì vậy giờ đây tâm trạng của Đường Phi thấp đến mức cực điểm.

Trong lòng đã bực bội vậy mà vừa đi được một đoạn anh lại bắt gặp một cảnh chướng tai gai mắt.

Một nữ sinh đang khúm núm xin lỗi một nam sinh. Mà tên nam sinh kia vô lại ăn nói không có giáo dục.

“Thực xin lỗi, là do tôi đã bất cẩn.”

Nữ sinh giọng nói dịu dàng, khuôn mặt thanh tú làm nam sinh khó lòng không bộc lộ cái ác.

“Xin lỗi thì anh không cần, chỉ cần em tối nay ngoan ngoãn hầu hạ anh thật chu đáo là được rồi.”

“Hầu…hạ…”

“Đúng rồi. Cô em thấy sao?”

Vừa nói vừa đem bàn tay bẩn thỉu vòng qua vòng eo của Mạc Di. Sắc mặt củaMạc Di dần dần chuyển sang tái mét. Cô muốn thoát khỏi con người kia,bàn tay dơ bẩn kia. Nhưng chỉ cần cô kẽ cựa quậy hắn liền đem cô siếtchặt hơn.

Không thể chịu đựng được những gì đang diễn ra trước mắt. Đường Phi giận dữ bước lên phía trước.

“Buông cánh tay dơ bẩn của cậu ra.”

Đang mỉm cười đắc thắng khi sắp chiếm được mĩ nhân, đột nhiên nghe đượcgiọng nói lạnh như băng kia, hắn không khỏi hoảng sợ quay lại phía phátra âm thanh doạ người kia.

“Anh…anh…là..kẻ nào?”

Giọng nói lắp bắp, tay chân run , Đường Phi nhìn nam nhân trước mắt không khỏi nở nụ cười châm biếng. Anh không khỏi thắc mắc vì sao trên đời lại có loại đàn ông như thế này.

“…”

“Nói…mau..nếu không….”

“Nếu không thì sao?”

Đáy mắt của Đường Phi nổi lên một tia hứng thú.

“Nếu…không…tôi…”

Lời nói của hắn còn chưa dứt thì một giọng nói khác xen vào.

“Các em đang làm gì ở đây vậy?”

Nghe được giọng nói quen thuộc kia, Mạc Di trong lòng dâng lên cảm giác antoàn. Còn nam sinh kia sắc mặt giờ đã tái mét. Hắn vội vã bỏ chạy để lại cho Đường Phi một lòng hiếu kì. Anh không hiểu rốt cuộc là ai có thểkhiến cho nam sinh kia bỏ chạy như ma đuổi vậy.

Quay lại phía sau, là một thầy quản sinh, thì hiểu được mọi nguyên do. Trong lòng không khỏi bội phục người phía trước một phần.

Đột nhiên nhớ ra, anh quay lại nhìn người nữ sinh kia. Nét mặt của cô đãkhông còn tái mét vì sợ hãi nữa mà thay vào đó là nét mặt rạng rỡ nhưánh mặt trời.

Cô nhìn anh mỉm cười rạng rỡ, rối rít cảm tạ

“Cám ơn anh nhiều, may mà có anh nếu không…”

Cô là đơn thuần nhưng không phải không hiểu những hành động của người kialà đang ám chỉ điều gì. Vậy nên cô rất cảm tạ người đàn ông này. Nhờ anh mà cô đã thoát khỏi được hắn ta.

Nhìn thấy nụ cười của cô, timanh đập liên hồi không cách nào khống chế. Thấy cô vui vẻ khoé miệng của anh cũng giương lên. Khiến cho Mạc Di trong lòng tràn đầy thầm mến

“Nha, khi anh cười trong anh thật đẹp trai.”

Lời nói vô tình của cô khiến cho anh tâm tình thực sự vui vẻ lên không ít và nụ cười ở trên khoé môi càng ngày càng tăng.

Vừa bước đến thấy nữ sinh trường mình thân mật cùng một người đàn ông xa lạ khiến cho ông cực kì không thoải mái.

“Em kia, em đang làm gì ở đây?”

“Ách , thầy quản sinh.”

“Em biết gọi tôi là thầy thì có lẽ em cũng biết đây là trường học.”

“Là…”

“Cấm chối cãi, chính tôi bắt được em cùng người đàn ông này thân mật nở nụcười ngọt ngào. Thật không ra cái thể thống gì nữa. Đi, mau theo tôi lên phòng giám vụ.”

Người thầy quản sinh kia rất tâm huyết với nghềmang Mạc Di đi. Tất thảy mọi điều đều lọt vào đôi mắt kia của Đường Phikhiến anh không khỏi tức giận. Cuối cùng khi nhìn thấy thầy quản sinhkia lôi Mạc Di đi thì anh không thể chịu đựng được cất lên giọng nóilạnh băng mang theo sự tức giận.

“Đứng lại.”

Thầy quảnsinh nghe được giọng nói lạnh băng mang theo một phần tức giận thì tò mò quay lại thì đụng phải khuôn mặt đùng đùng sát khí của anh.

“Ông là thầy quản sinh?”

Thực lạ đời, ông còn chưa hỏi hắn sao hắn ta lại hỏi ông?

“Cậu là ai,sao có thể vào trong trường này?”

“Ông chẳng lẽ không biết thế nào là cách đối thoại sao? Ông nên trả lời câu hỏi của tôi trước mới đúng lẽ.”

“Cậu…cậu…”

“Tôi thì làm sao?”

“Tôi nhất định không tha cho cậu.Cậu đừng nghĩ tới chuyện bước chân vào trường này thêm một lần nào nữa”

“Ông cho rằng tôi sẽ đặt chân vào trường này thêm lần nào nữa sao? Xem raông quá tụ hào vào trường mình rồi. Để tôi cho ông thấy trường của ôngtồi tệ như thế nào nhé!”

Dứt lời có tiếng chạy vội vang lên, mọingười tò mò nhìn theo hướng đã phát ra âm thanh thì thấy thầy hiệutrưởng, hiệu phó, cùng các bí thư đoàn trường đang chạy vội vã như bị ma đuổi. Khi thấy Đường Phi ánh mắt họ loé sáng lên. Tốc độ chạy còn nhanh hơn lúc trước

“Đường tiên sinh, cuối cùng tiên sinh đã tới rồi. Chúng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, mời tiên sinh theo chúng tôi đến lễ đài.”

“Người kia, tôi không thấy mặt ông ta trong ngôi trường này.”

Bỏ mặc những lời hoa mĩ dư thừa đó, Đường Phi chỉ tay về phía ông thầy quản sinh còn đang ngây ngốc ở bên kia.

Mọi người khi nghe thấy lời nói của Đường Phi không khỏi kinh ngạc. Đặtbiệt là thầy quản sinh. Thầy hiệu trưởng đã nhanh chóng hồi phục tâmtình, hắng giọng nói:

“Thầy Chu, bắt đầu từ ngày hôm nay thầy không phải tới trường nữa. Tiền phá hợp đồng trường sẽ gửi đến trường sau.”

“Tại sao? Tôi không có làm chuyện gì sai. Tôi vì trường này tận tuỵ làm việc vì sao các người lại đuổi tôi?”

Mọi người không ai lên tiếng. Tất cả họ, ai lại không biết thầy Chu quảnsinh có bao nhiêu cống hiến, có bao nhiêu tận tuỵ với ngôi trường nàychứ. Nhưng họ cũng chẳng làm gì được. Đường Phi là ai chứ? Họ không thểđắc tội với hắn được. Thà rằng bỏ đi một thầy quản sinh còn hơn để ngôitrường này bị huỷ hoại.

“Vì tôi muốn vậy.”

Đường Phi lạnh nhạt lên tiếng, biểu hiện vô cùng nhàn hạ khiến cho ông thầy quản sinh kia trợn mắt lên vì kinh ngạc.

“Lại là anh, tôi không hiểu tôi đã đắc tội gì với anh mà anh lại dồn tôi tới đường cùng như vậy?”

“Tôi từng nói với ông rồi.”

Nói rồi, anh quay sang ban giám hiệu trong trường

“Mọi người đi trước tôi còn một vài chuyện phải giải quyết, sẽ đến sau.”

“Đường tiên sinh cứ thong thả.”

Khi tất cả mọi người đã đi hết, Đường Phi mới quay sang quan tâm tới Mạc Di

“Em không sao chứ?”

“Không ạ.”

“Um. Vậy anh có làm em hoảng sợ không?”

“Có một chút. Nhưng em không hiểu vì sao anh lại muốn cho thầy Chu quản sinh nghỉ việc?”

“Có hai lí do. Thứ nhất thầy Chu kia là một ông thầy tốt, vậy nên nơi nàykhông thích hợp với ông ấy. Anh tin chắc với tài năng cùng sự tận tuỵcủa ông, anh tin ông ấy sẽ có thể tìm được một ngôi trường tốt hơn. Cònlí do thứ hai là…vì em.( Và lí do thứ hai mới là điều quan trọng nhất)”

Nghe Đường Phi nói vậy, Mạc Di không khỏi đỏ mặt

“Thôi cũng muộn rồi em mau vào lớp đi kẻo muộn. Lần sau hãy cẩn thận hơn nhé!”

“Vâng.”