Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 47



Huyền Vương phủ náo loạn thành một đoàn. Lúc Mạc Kỳ Phong tiến vào, mọi thứ vẫn còn nguyên trạng, duy chỉ có hai vị đồng lòng tác chiến ban nãy kia, một ưng một sói đang nhìn nhau đầy địch ý. Vũ Quân kéo khăn che mặt của người nọ xuống, mùi hương thoang thoảng khiến tận sâu trong mắt nàng hiện lên chán ghét. Nàng mười hai tuổi bắt đầu làm bạn với thảo dược, khứu giác sớm đã nhạy bén hơn người, mùi hương ở người này rất nhạt, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra. Đây là Thanh Dạ thảo, loại thảo dược khống chế tạm thời sự lớn lên của cổ trùng. Hoàng hậu thật đã ngứa mắt đến ko chứa nổi nàng nữa sao?

“Hôm nay là phiên ai canh gác?” Mạc Kỳ Phong lạnh lẽo nhìn đám hộ vệ đã vây kín sân viện Cô Vân các. Vương phủ của hắn từ khi nào là nơi người muốn đến liền đến.

Lúc nãy nghe tiếng sói hú, Huyết Ưng đột nhiên hưng phấn bất thường, lập tức lao đến nơi này. Huyết Ưng này là năm xưa hắn thu phục ở khu rừng nơi hắn gặp Chiêu Dương. Sư tử bị diệt, cả khu rừng còn mình mãnh ưng xưng bá, ngày càng càn rỡ ngông cuồng. Năm đó, đợi khi vết thương của Chiêu Dương lành hẳn, hai người bọn họ trở lại khu rừng kia. Mãnh ưng khôn ngoan khiến Kỳ Phong luyến tiếc, ko muốn giết nó. Kẻ mạnh chỉ phục kẻ mạnh hơn nó. Hắn năm đó mất một tháng ăn sương nằm gió ở khu rừng, ăn ko biết bao nhiêu khổ, mới có thể khiến mãnh ưng này khuất phục, ngoan ngoãn theo hắn vào hoàng cung. Hắn dạy nó luyện nội công, nó như ám vệ bên cạnh bảo vệ hắn. Những năm qua, trên chiến trường, danh tiếng của Huyết Ưng tuyệt ko hề thua kém Huyền Vương hắn.

“Hôm nay do thuộc hạ canh gác.”      

Một vị tướng quân khoảng ba mươi tuổi đứng lên phía trước, khuôn mặt y cương trực, ánh mắt xẹt qua chút áy náy. Từ chiến trường trở về, dường như y đã bị cuộc sống nhung lụa này làm hư. Gần đây Vương phủ luôn bình yên, khiến y cũng lơ là cảnh giác. Nếu hôm nay ko có con sói trắng này cùng Huyết Ưng, chỉ sợ cái xác phải dọn đi sẽ là Vương phi ko được sủng ái kia. Y vốn ko có thiện cảm với nữ nhân này, vọng tưởng leo cao, lại khiến hồng nhan của Vương gia rời đi. Nhưng những ngày qua, nàng ở Vương phủ trầm trầm lặng lặng mà sống, dường như hận ko thể tách biệt hoàn toàn khỏi bọn họ. Y bắt đầu nghi ngờ những tin đồn bên ngoài, nữ nhân danh tiếng nát bét người người coi thường kia thật sự là nàng sao? Y chưa từng cùng Vương phi nói chuyện, trên thực tế, ngoài Chiêu Dương và Diệp Minh, nàng chưa từng cùng quân tướng nào khác nói chuyện. Một nữ nử phẩm hạnh ko đoan chính, có thể toát ra khí chất thanh  lãnh  như vậy sao?

“Đi lĩnh 100 quân trượng! Các ngươi nhớ cho rõ, ta ko muốn có lần sau!”

“Rõ! Vương gia!” Đám hộ vệ nghiêm cẩn đứng thẳng người, hô vang một tiếng.

Bọn họ đương nhiên hiểu rõ, Vương gia lần này đã nương tay ko ít. Trên chiến trường, nếu để cho kẻ địch xâm nhập quân trướng, ngươi có thể còn mạng mà nhận phạt hay sao? Bọn họ đã quá chủ quan rồi. Nhưng nữ tử kia, thật sự xứng đáng khiến Trần tướng quân phải chịu 100 quân trượng sao?

“Khoan đã!”

Vũ Quân ninh mi nhìn đám người trước mặt, ngoại trừ người chịu trách nhiệm canh gác hôm nay, những người còn lại, trên mặt đều viết rõ hai chữ “ko phục”. Dĩ nhiên, họ chẳng có gan ko phục Mạc Kỳ Phong, người khiến bọn họ ko cam tâm là nàng. Cái danh Vương phi hữu danh vô thực, danh tiếng khuê nữ kém đến đáng thương, bọn họ chán ghét nàng, này ko có gì lạ. Có điều, binh lính trên chiến trường, có thể vì chán ghét người mình mà lơi lỏng cảnh giác sao?

“Các người từ nay nếu ko được ta cho phép, ko được bước vào Cô Vân các.” Vũ Quân nhàn nhạt nói, đừng tưởng chỉ các ngươi mới có thể chán ghét ta, ta đây đối với các ngươi cũng là ko có kiên nhẫn.

“Sống chết của Vân Vũ Quân ta, từ đêm nay cùng Huyền Vương phủ ko có quan hệ. Các ngươi cũng ko cần vì ta mà nhọc lòng.”

Kỳ Phong híp mắt nhìn nữ tử áo trắng kia. Dưới ánh đuốc, bóng dáng nàng hiện lên mờ ảo, nhưng chán ghét cùng ko có kiên nhẫn trong mắt nàng hắn lại thấy rõ vô cùng. Ko thế nghi ngờ, bất mãn của đám người này chọc giận nàng.

“Còn nữa Vương gia, phiền ngài mang sủng vật của ngài trở về, Vũ Quân hiện tại mệt mỏi.” Vũ Quân nhìn sang hai con vật vẫn đang đấu mắt, có chút dở khóc dở cười.

Hai năm qua trở lại kinh thành, Huyết Ưng đã thu liễm ko ít, bản tính khát máu vẫn còn, nhưng tuyệt ko lạm sát bừa bãi. Tiếng hú của con sói trắng kia ko nghi ngờ kích thích bản năng hoang dã của loài ưng. Chỉ có điều, hai chúng nó hiện tại là cái tình huống gì? Một ưng một lang, mắt to trừng mắt nhỏ, cả hai đều sẵn sàng xông vào cắn xé đối phương.

“Tiểu Hắc, trở lại!” 

Vũ Quân đương nhiên hiểu, cả sói và ưng trời sinh đều là kẻ mạnh, tính hiếu chiến cũng giống như sức mạnh của chúng, một khi đã bộc phát sẽ rất khó khống chế. Tiểu Hắc là con sói non mới lớn, hiếu chiến của nó chưa được mài giũa, cũng chưa biết đánh giá thực lực của đối thủ. Mà mãnh ưng kia, chắc chắn cũng đói khát từ rất lâu rồi. Bản tính chiến đấu kìm nén bấy lâu hôm nay muốn bộc phát, nếu ko, thích khách kia vừa rồi cũng ko thê thảm như vậy. Bất luận như thế nào, Tiểu Hắc non dại đều ko phải là đối thủ của Huyết Ưng kinh nghiệm thực chiến đầy mình kia. Tiểu tử này vừa cứu nàng một mạng, nàng ko muốn thấy nó cứ như vậy tự mình cắn phải khổ qua.

Kỳ Phong huýt sáo một tiếng, Huyết Ưng ngửa cổ thét một tiếng phẫn nộ. Ko dễ gì mới có cơ hội chiến đấu, nó thật ko cam lòng cứ như vậy bị gọi về. Bên kia, Tiểu Hắc dù ko cam tâm, nhưng cũng đang từng bước lùi lại. Tận sâu trong tâm, nó cảm nhận được uy áp của con vật có lông vũ  kia. Con vật kia mạnh hơn nó!

Huyết Ưng ko cam tâm ngoan ngoãn trở về, bất ngờ bay vút lên trời rồi lao xuống  hướng Tiểu Hắc tập kích. Đám hộ vệ chưa kịp rời đi bị một màn này dọa sợ. Chỉ thấy thoáng một cái, cái mỏ nhọn hoắt đầy sức sát thương của Huyết Ưng đáng lẽ sẽ bổ xuống lưng của sói trắng, lại xé ra một mảnh đỏ tươi nơi bờ vai của Vương phi. 

Tiếng vải bị xé, bờ vai trắng nõn của nữ tử kia hiện ra khiến ánh mắt Kỳ Phong sẫm lại. Vung tay một cái, hắn đem Huyết Ưng ánh mắt đỏ rực kia đánh bay về một phía, nhanh chóng ôm gọn nữ tử kia vào lòng. Ở đây còn một đám thuộc hạ của hắn, có ai ko phải nam nhân, nghĩ đến việc họ nhìn thấy da thịt của nàng, hắn cảm thấy cả người đều khó chịu.

Tiểu Hắc ngửi thấy mùi máu, ánh mắt hằn lên từng vệt đỏ tươi. Đầu cúi sát mặt đất, chân trước cào cào trên mặt đất, chuẩn bị tấn công.

“Mau! Ngăn nó lại!” Vũ Quân nhịn xuống cảm giác đau nhói ở vai, vội vàng nói.

Nàng thật muốn mắng chính mình bị nước ngập vào đầu rồi. Chỉ vì sợ một mỏ của Huyết Ưng bổ xuống lưng của Tiểu Hắc sẽ bẻ gãy xương sống của nó mà lao tới, sao lại chưa nghĩ đến một mỏ đó có thể lấy mạng nàng cơ chứ! Hiện tại đến y phục cũng  rách rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn để Mạc Kỳ Phong ôm nàng.

Kỳ Phong đập vào gáy của sói Tiểu Hắc một cái, nó liền bất tỉnh, từ nay phải chú ý ko để hai tiểu tử này gặp nhau, nếu ko Vương phủ sẽ loạn đến chó gà ko yên mất. 

“Vương gia!” 

“Đem nó về Luyện Ngục một tháng.” Giọng nói của Kỳ Phong lạnh lẽo đến cực điểm. Chiêu Dương đến hắn cũng yên tâm hơn nhiều. Huyết Ưng kia, ngoài hắn ra, chỉ có Chiêu Dương có thể trị nó. Cái gọi là Luyện Ngục, chính là nơi huấn luyện ma quỷ mà hắn chuẩn bị riêng cho con vật vương giả này.

Chiêu Dương nhìn lướt qua nữ tử đang nằm trong lòng Vương gia, an toàn là tốt rồi. Mang theo Huyết Ưng rời đi, tự nhủ lần này phải dạy dỗ tiểu tử này cẩn thận. Nếu ko, lần sau nó lại ko nghe lời, có lẽ sẽ ko may mắn sống sót như lần này.