Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 3: Tứ hôn



Nếu cùng Vân gia chẳng phải hắn sẽ như hổ thêm cánh sao? Nương nương, người tính như vậy...?”

“ Mất đi người con gái hắn yêu, hắn không phải sẽ hận Vân gia tận xương sao? Trai cò mổ nhau, chúng ta sẽ làm ngư ông.”

“Thần thấy như vậy không ổn. Dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, hắn sẽ vì nàng mà trở mặt với...”

“ Ngươi không hiểu được vị trí của nữ nhân kia đối với hắn rồi! Mất đi nàng ta, hắn sẽ trở thành con sói điên không cách gì khống chế. Đến lúc đó, chẳng phải sẽ có kịch vui xem sao? Ha ha ha...”

“ Nương nương cao minh! Lão thần vạn phần khâm phục! Ha ha ha...”

Tiếng cười văng vẳng truyền ra từ Tê Phượng cung mang theo dự cảm về một trận phong ba kinh người.

Vân phủ

Lão thần y lần này nói đi liền đi tận nửa năm, không chút tin tức nào khiến nàng hơi lo lắng. Vốn dự tính sang thu, khi không khí mát mẻ hơn, lão sẽ dẫn nàng rời Vân phủ. Vậy mà đã sang đông, lão vẫn chưa về, làm hỏng bét kế hoạch của nàng.

Không khí trong phủ mấy ngày nay dường như có chút gì khác thường. Nàng ngửi được mùi nguy hiểm, trong lòng lại càng bất an.

Sau buổi triều sớm, ngay ngoài Thái Hoà điện phát ra tiếng gầm khiến bá quan văn võ mặt mày xây xẩm.

“ Vân Phương lão tặc! Khá khen cho ngươi, ngay cả Bổn vương cũng muốn tính toán!” Nam tử một thân triều phục tử sắc, nổi giận đùng đùng đứng chặn trước mặt Vân gia tướng quân. Khắp người hắn toát ra một loại khí thế bức người khiến kẻ lão luyện nơi sa trường như Vân tướng quân cũng không tự chủ mà có chút sợ hãi.

“ Huyền Vương, người nói như vậy có chút...”

“ Hay cho Vân gia! Bổn vương muốn coi nữ nhân Vân gia ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì mà muốn tính toán lên đầu ta” Tử y nam tử lạnh lùng ngắt lời, bắn ra một tia sát khí rồi phất tay áo bỏ đi.

Phải! Hắn là Mạc quốc Huyền Vương gia Mạc Kỳ Phong, tứ hoàng tử không được sủng ái của Mạc đế. Mười lăm tuổi, hắn trước mặt bá quan văn võ xin theo Cố lão tướng quân Cố Mạnh Kha đi trấn thủ biên giới phía Tây. Khi đó, ai dám nghĩ hắn có ngày hôm nay? Hắn từ tiên phong đi ra từ biển máu, trở thành một phó tướng được ba quân tin phục. Ai còn dám nghĩ hắn là hoàng tử vô năng không quyền không chỗ dựa trước kia? Năm trước, hắn một mình dẫn một ngàn kỵ binh đánh tan tác hơn một vạn quân Tây Viện tấn công, chính thức nhận ấn soái, trở thành đại tướng quân oanh trấn Mạc triều. Cả thiên hạ ai dám không phục?

Vân tướng quân Vân Phương vẫn đang u mê. Ông không hiểu tại sao lại có tai bay vạ gió này xuống đầu Vân phủ. Cả triều đình có ai không biết hắn có một hồng nhan tri kỷ yêu hơn cả tính mạng? Một đạo thánh chỉ này giáng xuống, có khác nào đẩy Vân gia ông vào hang hùm miệng cọp? Thánh thượng à Thánh thượng, người thật có ý diệt Vân gia?

“ Thánh chỉ đến! Vân nhị tiểu thư Vân Như Nguyệt tiếp chỉ!” Giọng vị công công the thé đến nhức tai.

“Thần nữ tiếp chỉ!” Vân Như Nguyệt uyển chuyển mềm mại, đến tiếng nói cũng ôn nhu như nước.

“Vân nhị tiểu thư tính tình hiền thục, am hiểu đối nhân xử thế, thông tuệ hơn người. Lập tức tứ hôn cho Huyền Vương gia Mạc Kỳ Phong làm Chính phi. Đợi chọn ngày lành tháng tốt lập tức tổ chức hôn lễ.Khâm thử!”

“ Thần nữ tạ chủ long ân!” Như Nguyệt tay run run nhận thánh chỉ, trái tim đập dữ dội. Hắn là giấc mơ của nữ tử Mạc quốc, mà nay, hắn là của nàng! Nàng còn nhớ mãi dáng vẻ hắn cưỡi ngựa khải hoàn hồi triều có bao nhiêu oai hùng. Khí chất của hắn, kiêu ngạo của hắn đã theo nàng vào cả giấc mơ.

Vân phu nhân nhét vào tay vị công công truyền thánh chỉ một hầu bao dày khiến hắn cười tít mắt.

“Vân đại nhân,chúc mừng ngài! Lão nô xin cáo lui.” Nói rồi đi thẳng đại môn Vân phủ.

“ Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì không tránh được!” Vân tướng quân thở dài một tiếng, ngồi xuống ghế liên tục lắc đầu.

“ Lão gia! Người có chỗ nào không khoẻ?” Vân đại phu nhân tinh tế phát hiện lão gia có điểm không đúng. “ Vân gia có hỉ, người sao lại có vẻ ưu phiền?”

“ Là hoạ chứ không phải phúc!” Vân lão gia đập mạnh tay lên mặt bàn “ Nguyệt Nhi gả qua đó, sẽ không có kết cục tốt đẹp gì...”

“Phụ thân, người nói vậy là sao?” tâm trạng Vân Như Nguyệt đang lâng lâng tận chín tầng mây bị câu này của cha nàng kéo về.

“ Hắn chính là sẽ không yêu thương con...”

“ con sẽ khiến hắn yêu con!” Nàng quả quyết, nàng tin vào bản lĩnh của mình. Hắn dù kiêu ngạo cỡ nào cũng là một nam nhân, nàng không tin có nam nhân nào không yêu một nữ tử như nàng.

“ cái ta lo lắng là con gả cho hắn sẽ bị dày vò đến sống không bằng chết!”

“ Phụ thân sao người lại nói như vậy?”

“ Phải đó lão gia! Nguyệt Nhi là Chính phi Hoàng thượng ban hôn...” Đại phu nhân cảm giác có điều không ổn, trong lòng khẩn trương.

“ Chuyện là...” Vân Phương kể lại việc xảy ra khi tan buổi chầu sớm, càng nói, sắc mặt Vân Như Nguyệt cùng đại phu nhân càng trở nên hoa dung thất sắc.

“ Nói vậy... nói vậy...”Vân Như Nguyệt lắp bắp không nói nên lời. Nàng như từ chín tầng mây bị ném xuống đất. Nói như vậy, nàng gả cho hắn không phải tự mình bước xuống địa ngục sao?

“ Liệu chúng ta có thể cầu Thánh thượng huỷ bỏ hôn sự này hay không?” đại phu nhân cố gắng tìm ra một lối thoát cho nữ nhi mình.

“ Thánh chỉ cũng đã ban xuống, làm sao có thể thay đổi?”

“ Chuyện này...” đại phu nhân sinh được ba người con, hai nam một nữ. Vân Như Nguyệt chính là nữ nhi thân sinh của bà. Từ nhỏ đã được bà nâng trên tay như bảo bối, gả cho Hoàng tộc là chuyện tốt, nhưng gả nàng vào đống lửa kia, người làm mẹ như bà, làm sao có thể không lo lắng.