Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 26: Nhìn đi nhìn đi, ta cho ngươi tức chết



Đám người đứng đó không ít kẻ muốn coi trò vui, Huyền Vương dù có lớn, cũng không thể so cùng Hoàng đế, lại cố tình vì một nữ tử làm trái cung quy, thật muốn xem hắn làm sao ứng phó. 

“Tạ Thục phi nương nương quan tâm! Là do Vũ Quân không tốt, khiến Vương gia làm trái cung quy. Nương nương muốn trách tội, xin hãy phạt Vũ Quân!” Ai nấy trợn mắt nhìn nữ tử điềm đạm, nàng cư nhiên bằng một câu nói đẩy Dương Thục phi vào hố lửa, quyền hành ở hậu cung, đến khi nào do Thục phi chấp chưởng rồi? Còn không nói Hoàng đế đang ở đây, từ lúc nào Thục phi có thể trách phạt Huyền vương?

“Ngươi…” Thục phi cảm nhận được cái nhìn lành lạnh của hoàng hậu, trong lòng tức giận đến nghiến răng, Huyền Vương phi, ngươi nhớ lấy hôm nay cho bản cung.

Chút tiểu xảo này làm sao qua mắt lão hoàng đế cùng hoàng hậu đã thành tinh kia, có điều Vũ Quân tin, hai người đó không ngu ngốc mà làm lớn chuyện trong ngày hôm nay, chuyện tự ném mặt mũi như vậy, không phải ai cũng nông cạn như Dương Thục phi kia. Tâm cơ nông cạn, không có hoàng hậu chống lưng, ở hậu cung tanh máu này, chỉ e bà ta đã chết trăm ngàn lần.

Kỳ Phong nheo mắt nhìn nữ tử đầy tự tin kia, ai nói nàng lạnh nhạt không màng thế sự? Lúc cần tâm cơ, e rằng rất nhiều nữ nhân bao năm qua lăn lộn ở thâm cung này đều chết dưới tay nàng. Ánh mắt lần nữa dừng trên người hắn gọi là Phụ hoàng, dù đã quen từ lâu nhưng trong lòng vẫn không khỏi dâng lên chua xót. 

Hắn cũng là con của ông ta, cũng chưa làm ra điều gì đại nghịch bất đạo, tại sao hướng đến hắn đều là ánh mắt lạnh lùng cùng chán ghét?

“Nhân  sinh của ngươi cũng kém quá đi!” Kỳ Phong nhìn thấy nữ nhân kia hướng hắn mấp máy môi, khuôn mặt không còn huyết sắc, vội vã lấy khăn tay che miệng.

Trong lòng Kỳ Phong chợt kêu “không ổn”, ôm lấy nàng, bàn tay không chút lưu tình đập vào lưng nàng.

“Khốn kiếp! Phun ra cho ta!” Nữ tử này từ lúc nào học được thói xấu này, cư nhiên đem máu nuốt vào bụng?

“Vũ Nhi!” “Vũ Nhi!” Hai cái bóng lao đến, một từ đám đại thần theo sau Mạc đế, một từ đám nữ nhân oanh yến khiến quần thần kinh ngạc.

Khoảnh khắc Vân Phương nhìn thấy nữ nhi dùng khăn tay che miệng, tâm như rơi xuống đáy cốc. Ông sống cùng Khanh Khanh một năm, sớm đã nhìn ra nàng có thói quen này, kể cả máu độc nàng cũng liều mình nuốt xuống. Chỉ không nghĩ tới hôm nay lại tận mắt thấy nữ nhi làm như vậy. Trong lòng là đau đớn không thôi.

Linh Lan Trưởng công chúa hoa lệ xông tới, khiến không ít người cảm thấy kỳ quái. Phải biết rằng công chúa này đại diện cho phong phạm quyền quý, những năm qua luôn là hình mẫu mà các phu nhân đặt ra cho nữ nhi nhà mình, ngày hôm nay lại trước bao nhiêu người luống cuống. Quả thật khiến cho người ta kinh ngạc. Linh Lan công chúa không nghĩ tới lần nữa gặp lại cảnh này. Lần trước nàng còn thơ dại, không biết việc này có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ trơ mắt nhìn nữ tử kia đem ngụm máu đáng lẽ phải phun ra nuốt xuống. Lần này tại hoàng cung hoa lệ, lại bắt gặp nữ nhi của nàng ấy làm giống y hệt. Thật không biết nên nói nàng ấy dạy được một đứa con mười phần nhẫn nại hay đã dạy nữ nhi thành kẻ không sợ chết?!

“Lúc nãy ngựa đâu có đá vào đầu ngươi!” Huyền Vương gia lạnh mặt nói, trên mặt như phủ một tầng băng sương khiến không ai nhìn ra biểu cảm của hắn. 

Kỳ Phong không dám thừa nhận, hắn đang phẫn nộ. Là người đi ra từ xương máu chiến trường, hắn không dưới một lần nhìn huynh đệ mình liều chết giấu đi vết thương. Chỉ là cái cách nàng giấu đi đau đớn khiến hắn sinh phẫn nộ. Nàng ta nghĩ cái mạng của mình có bao nhiêu cứng?

“Sẽ bẩn y phục! Ngươi không biết mặc lại mớ y phục này mất bao lâu đâu!” Vũ Quân chun mũi ghét bỏ nhìn mớ y phục trên người.

Một màn này khiến Vân Phương ngơ ngác. Ông lại chưa từng biết đến một vẻ mặt này của nữ nhi mình. Bao năm qua nàng lúc nào cũng lạnh nhạt như nước, bày ra chính là bộ dạng không màng thế sự, khiến ông vô tình quên mất nàng mới mười bảy tuổi, là độ tuổi tươi đẹp nhất của người thiếu nữ. Nàng cũng biết vui buồn, cũng có vẻ làm nũng đáng  yêu của thiếu nữ. Chỉ là người làm cha như ông lại chưa một lần nhìn thấy.

“Phong Nhi, đưa Vũ Nhi về tẩm cung của ta nghỉ ngơi.” Bệnh trạng của Vũ Quân Linh Lan công chúa bằng nhiều cách cũng coi như biết rõ. Nàng đối với đứa nhỏ này có bao nhiêu thương tiếc cũng chỉ có nàng mới biết. Hôm nay ở đây, ai dám khi dễ đứa nhỏ này liền chính là cùng nàng đối địch. 

Vũ Quân đưa ánh mắt khó xử nhìn Linh Lan công chúa, lại nhìn Mạc đế, cuối cùng đặt trên người Mạc Kỳ Phong. Nàng đã theo hắn vào đây, hết thảy đều theo hắn quyết định. Mạc đế không thích hắn, nàng sớm đã nghe qua, chỉ là chán ghét đến mức nhìn hắn một cái cũng lười, Mạc đế này khiến nàng cảm thấy Vân Phương nàng hận bao năm qua cũng dễ nhìn hơn nhiều. Nàng không biết trong đó có ẩn tình gì, nhưng là, hắn là người vô tội, như thế nào phải làm thớt cho ông ta chém? Có phải hay không nếu hắn hiện tại không phải Chiến thần tướng quân danh trấn bát phương, chỉ bằng danh tiếng cũng có thể áp chế giặc ngoại bang, Mạc đế kia sẽ tự mình hướng hắn xuống tay? 

Huyền Vương luôn cao cao tại thượng, lúc này đối mặt với lạnh nhạt của Mạc đế cũng vẫn là vẻ mặt cao cao tại thượng, nhưng sao nàng thấy ánh mắt hắn tịch mịch đến đáng thương. 

Vân phu nhân ở trong đám gia quyến của quan lại, bàn tay giấu dưới tay áo sớm đã siết đến nát khăn tay, trên mặt vẫn bảo trì vẻ mặt bình thản. Kia là nữ nhi của tiện nhân kia! Bà ta ngàn vạn lần không nghĩ tới nữ nhân kia thế nhưng dám để nữ nhi của mình đến Vân phủ, lại càng không muốn nghĩ tới chính mình như thế nhưng không hề phát hiện, để cho nàng lớn lên ngay dưới mí mắt của mình. Lại ngàn vạn căm hận chính mình để nàng vuột mất khỏi tay, hiện tại nàng gả ra ngoài, bà ta cũng không cách nào xử lý êm đẹp.

Ở bên cạnh, Vân Như Nguyệt sớm đã giận đến muốn mất lý trí. Nhìn tiện nữ kia được Huyền Vương đỡ trong lòng, nàng chỉ hận không thể xông đến xé mát khuôn mặt kia ra. Không phải nói gả qua sẽ bị Huyền Vương dày vò sống không bằng chết sao? Nhìn tiện nữ kia có chỗ nào không tốt? Ngay cả Trưởng công chúa luôn cao cao tại thượng cũng vì ả mà ra mặt! Liền cả phụ thân trước nay đối ả ghét bỏ cũng tiến đến quan tâm! Không đúng! Vị trí kia là của nàng! Huyền Vương là của nàng! Vị trí Huyền Vương phi cũng chỉ có nàng xứng đáng ngồi lên, nếu không phải nàng bỏ đi, tiện nữ kia đừng hòng mơ tưởng! Là đồ của nàng, ai cũng đừng mong đoạt lấy! Trong đầu Vân Như Nguyệt nảy nở một cải gì đó, lại như cỏ dại lan nhanh, đem trái tim nàng phủ đen một mảnh.

Vũ Quân dĩ nhiên cảm nhận được hai cái nhìn nóng rực đó. Quả nhiên là Lục An Giao cùng Vân Như Nguyệt. Cái này nàng cũng sớm đoán được. Nàng trước nay vô danh tiểu tốt, làm gì đắc tội tới ai. Muốn gây khó dễ nàng đều là hướng tới Mạc Kỳ Phong mà công kích thôi. Chỉ có hai người đó đủ thù hận để nhìn nàng “nồng nhiệt” như vậy. Nhìn bộ dạng Vân Như Nguyệt muốn phun lửa, không hiểu sao cơn đau trong người nàng cũng không còn quá dữ dội.

Vũ Quân chợt vươn tay bám lấy cổ Mạc Kỳ Phong đang bế nàng rời đi cung yến, lại cảm thấy hắn cứng ngắc. Thôi chết, mải đắc ý, lại quên mất hắn đối nàng có bao nhiêu chán ghét. Thật là! Hôm nay chỉ vì gặp lại Tiếu Tiếu, nàng thế nào lại muốn chơi xấu như hồi nhỏ.

“Cho ta mượn người ngươi một chút!” Vũ Quân cúi đầu trước ngực Mạc Kỳ Phong nói nhỏ, lại không biết dáng vẻ hai người lúc này có bao nhiêu ái muội.

Kỳ Phong không ngốc, hắn đương nhiên cảm nhận được có người hướng phía hắn nhìn chằm chằm, biết đó là mẫu tử Vân phu nhân, hắn dĩ nhiên hiểu được Vũ Quân muốn làm gì, chỉ là… hơi thở của nàng phả vào ngực hắn khiến hắn có chút rối loạn. 

“Ngươi nợ Bổn vương một lần!” Khóe môi như có như không cong lên, hắn muốn dung túng nàng một chút.

“Ngươi quỷ hẹp hòi!” Vũ Quân lầm bầm, bày tay trắng trẻo tự tin hướng cổ hắn bám tới, khóe mắt nhìn đến Vân Như Nguyệt đang nhẫn nhịn đến muốn nội thương ở kia, khóe môi nhếch lên khiêu khích. Muốn nhìn? Liền nhìn đi! Nhìn đi! Ta cho ngươi tức chết!