Lãnh Vương Cuồng Sủng, Tuyệt Sắc Tướng Môn Thê

Chương 2: Sáo ngọc phỉ thúy



Hai vợ chồng Sở Mộng Đình nhìn thoáng qua, Thừa tướng phủ Dung công tử đến quý phủ chẳng có gì lạ, Tần vương phủ tiểu thế tử cho tới bây giờ cũng không có qua lại, nay thế nào đột nhiên đến đây?

Lập tức, Sở Mộng Đình ôm lấy Sở Kiều Linh cùng Kiều Khả Khanh hướng phục linh viện mà đi.

Đến phục linh viện cửa, chợt nghe đến thanh âm một nam hài phô trương:

“Thua nhưng không cho đổi ý?” Sở Kiều Linh nghe ra đây là thanh âm cách vách Thừa tướng phủ công tử Cốc Dung.

“Đó là tự nhiên.” Một nam hài khác trầm ổn thanh âm vang lên.

Sở Mộng Đình đem Sở Kiều Linh buông, để chính nàng đi vào, liền cùng kiều khả khanh xoay người hướng chủ ốc mà đi.

Sở Kiều Linh cảm thấy phụ mẫu nàng thật là tâm lý, mỗi lần thời điểm Cốc Dung tìm đến nàng chơi đùa, vì sợ bọn họ chơi chưa đã, chưa bao giờ ở một bên nhìn.

Sở Kiều Linh nâng chân lên chạy vào sân, chỉ thấy Cốc Dung đang chơi xích đu của nàng , trên mặt tươi cười thật khoa trương. Một cái khác xấp xỉ tuổi hắn, khuôn mặt nam hài giống tiểu đại nhân khoanh tay đứng ở bên cạnh.

Cốc Dung gặp Sở Kiều Linh vào, trên mặt tươi cười càng xán lạn, theo bàn đu dây nhảy xuống dưới, cao hứng hô: “Linh nhi, ngươi đã trở lại, làm ta chờ thật lâu nha!”

“Nga, Dung ca ca khi nào thì trở nên vội vã tìm Kiều Linh chơi?” Sở Kiều Linh mềm yếu thanh âm giống như có chứa hương vị ngọt ngào.

Cốc Dung ngượng ngùng nhéo nhéo trên vai một lọn tóc, nói sạo: “Cái kia, ta bình thường cũng không phải thường xuyên tới tìm ngươi ngoạn sao?”

Cốc Dung có điểm chột dạ, này cũng khó trách, hắn thủy chung không rõ bản thân cha mẹ vì sao luôn để bản thân hắn chơi cùng với đứa nhỏ ba tuổi tiểu nha đầu này.

Tiểu nha đầu tuy rằng rất là xinh đẹp, nhưng tính tình này rất không thú vị . Nói với nàng ngoạn “Đấu con dế”, nàng nói “Nhàm chán” ; nói với nàng ngoạn “Bắt chim sẻ”, nàng nói “Không thú vị” . Cốc Dung đã sớm biết nàng sẽ không thích cùng tiểu hài tử chơi đùa. Nhưng cha mẹ luôn ở trước mặt hắn nói, tướng quân có mình nàng là nữ nhi, không có bạn bè cùng nhau chơi đùa, rất là tịch mịch, nhất định phải hắn thường xuyên cùng Sở Kiều Linh ngoạn.

Cốc Dung cảm thấy đây là cha mẹ cố ý tìm lý do, nếu nói như thế, kia tần vương phủ tiểu thế tử cũng không phải giống nhau tịch mịch, thế nào không gọi hắn cũng đi bồi hắn?

Vì vậy, Cốc Dung không vui vẻ khi đến Tương Quân Phủ.

Sở Kiều Linh quét Cốc Dung liếc mắt một cái, liền ngồi vào ghế thượng, dùng khăn lụa chà lau ngân thương của nàng.

“Linh nhi, sở thúc thúc bắt đầu dạy ngươi thương pháp ?” Cốc Dung nhìn Sở Kiều Linh ngân thương hỏi.

Sở Kiều Linh “Ân” một tiếng.

“Linh nhi, ngươi còn không có gặp qua Lạc Băng Hàn đi, hắn là tần vương phủ tiểu thế tử.” Cốc Dung tiếp theo chỉ chỉ tiểu nam hài bên cạnh, giới thiệu cho nàng.

Sở Kiều Linh ngẩng đầu nhìn Lạc Băng Hàn, chỉ thấy hắn mi thanh mục tú, một mặt trầm tĩnh.

Lạc Băng Hàn lúc này cũng nhìn Sở Kiều Linh, trong con ngươi đen hiện lên một tia lưu quang chợt lóe mà qua.

“Dung ca ca, các ngươi có chuyện gì?” Sở Kiều Linh đi thẳng vào chủ đề, tin tưởng Cốc Dung hôm nay khẳng định là có việc mới đến tìm nàng.

“Cái kia, Linh nhi, ngươi đem khúc nhạc ngày đó thổi một lần cho chúng ta nghe một chút có được không?.” Cốc Dung một chút xấu hổ cũng không có, tươi cười đầy mặt nói.

“ Khúc nào?” Sở Kiều Linh bắt đầu giả ngu, trong lòng ảo não, bản thân ngày đó thuận miệng thổi một khúc nhạc của hiện đại bị Cốc Dung nghe được.

“Chính là ngươi ngày đó ngồi ở trên giường thổi , ta đi vào tìm ngươi thời điểm nghe được.” Cốc Dung lo lắng nói.

“Vì sao muốn ta thổi khúc kia.” Tự biết lừa dối không được, Sở Kiều Linh hỏi.

“Hôm nay ở khóa học âm luật của Ngự học đường , ngự sư để chúng ta mỗi người dùng cây sáo thổi một khúc nhạc, sau khi thổi xong, ngự sư nói Lạc Băng Hàn thổi được tốt nhất. Ta nói với hắn, cùng Linh nhi muội muội so sánh, hắn thổi trúng tựa như tiểu hài tử bi bô tập nói, hắn không tin, chúng ta liền đánh cuộc.” Cốc Dung giải thích nói.

Kia ngự học đường, Sở Kiều Linh là biết đến, nó là nơi dành cho nữ tử vương công đại thần trong triều giảng bài. Đại thần tử nữ một khi đã có tài năng liền có thể nhập học trước tuổi.

“Tiền đặt cược là cái gì?” Sở Kiều Linh hỏi tiếp.

“Nếu là ta thắng, hắn liền đem "Bát ca điểu" cho ta; nếu bị thua, ta sẽ cũng không thể chơi ‘Đấu con dế’ .” Cốc Dung nói.

“Con dế có gì hay mà đùa.” Sở Kiều Linh biết Cốc Dung yêu nhất ngoạn “Đấu con dế” , nhàn nhạt nói.

“Linh nhi…” Cốc Dung mang theo một tia khẩn cầu.

Sở Kiều Linh trong lòng xẹt qua một tia buồn cười, đem ngân thương đặt ở bàn đá thượng, hướng Cốc Dung vươn tay nhỏ bé, nói: “Đem cây sáo cho ta.”

Cốc Dung vui mừng đem cây sáo đi qua.

Sở Kiều Linh đem cây sáo tiếp nhận, đưa tới bên miệng, khúc nhạc du dương, phiêu lãng phát ra từ miệng nàng.

Lạc Băng Hàn nhìn chằm chằm Sở Kiều Linh, trong lòng tràn ngập kinh ngạc, nghĩ rằng, như thế một cái nho nhỏ thiên hạ, thế nào có thể thổi ra một khúc du dương, uyển chuyển, mà lại có chứa nhàn nhạt ưu thương?

Sở Kiều Linh thổi xong, liền đem cây sáo trả lại cho Cốc Dung, không hề để ý tới bọn họ, lấy thượng ngân thương, hướng trong phòng đi đến.

“Thế nào, thua có phục hay không?” Cốc Dung đắc ý dào dạt.

“Theo ta hồi phủ đi lấy.” Lạc Băng Hàn vẫn như cũ một mặt trầm tĩnh nói, đồng thời thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía trong phòng, xoay người hướng cửa viện đi đến, Cốc Dung cao hứng theo ở phía sau.

Theo sau không lâu, vợ chồng Cốc Thừa tướng chỉ thấy Cốc Dung cầm một cái Bát ca về tới trong phủ, liền hỏi là chuyện gì xảy ra, Cốc Dung liền đem chuyện cùng Lạc Băng Hàn đánh đố, Sở Kiều Linh thắng trận nói cho cha mẹ.

Người nói Vô Tâm, người nghe cố ý. Ngày hôm sau, cốc Thừa tướng liền làm cho người ta đến cửa hàng ngọc thạch chọn lựa một khối tốt nhất Phỉ Thúy ngọc thạch,nhờ người chuyên môn tạo ra một chi sáo ngọc.

Mười ngày sau, sáo ngọc được tạo ra, đưa đến Thừa tướng phủ.

Cốc phu nhân tiếp nhận Cốc Thừa tướng đưa qua sáo ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve, phảng phất như đang được vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Kiều Linh . Bọn họ mỗi lần cứng rắn ép buộc Cốc Dung đi Tương Quân Phủ bồi Sở Kiều Linh ngoạn, còn không phải là vì có thể thông qua ánh mắt Cốc Dung xem đến Sở Kiều Linh, để giải tỏa nỗi khổ của cha mẹ đối nữ nhi.

Tuy rằng Tương Quân Phủ cùng Thừa tướng phủ là láng giềng , nhưng vợ chồng Cốc Thừa tướng vì muốn không làm cho người khác hoài nghi,nên không thể thường xuyên đi qua thăm, nghe nói Sở Kiều Linh thích thổi khúc, liền gọi người tạo ra chiếc sáo ngọc này, để bù lại trong lòng thua thiệt.

“Phụ thân, chuyện gì vội vã đem ta gọi đến?” Cốc Dung chạy vào hỏi.

“Đem này cây sáo tặng cho Linh nhi muội muội.” Mẫu thân Dung Tích ôn nhu nói.

“Nàng năm nay sinh nhật còn chưa tới, tại sao lại muốn đưa lễ vật?” Cốc Dung khó hiểu.

“Cho ngươi đưa, ngươi cứ đưa đi, không nên hỏi nhiều như vậy.” Phụ thân cốc thâm khó khăn lớn tiếng.

“Khi Linh nhi hỏi ta vì sao muốn đưa lễ vật cho nàng, ta như thế nào trả lời nàng?” Cốc Dung không sợ chết tiếp tục hỏi.

“Ngươi đã nói, năm trước nàng sinh nhật khi ngươi đưa lễ vật nàng không thích, này cây sáo ngọc là bù lại lần đó hạ lễ.” Mẫu thân ra chủ ý.

Một lát sau, Cốc Dung đã đứng ở phục linh trong viện, đem sáo ngọc nhét vào trong lòng Sở Kiều Linh nói: “Cho ngươi, mẹ ta nói đây là tặng ngươi quà sinh nhật trước.”

Sở Kiều Linh cầm chiếc sáo ngọc xanh biếc,bản thân biết là đang cầm một mảnh tâm tình của cha mẹ thân sinh nha. Sáo ngọc sắc màu mượt mà,giống trúc xanh, một mặt buộc dây kết màu đỏ, xanh biếc, đỏ tươi hai màu đan xen làm nổi bật cây sáo, rất là đẹp mắt.

Sở Kiều Linh chớp chớp mắt đã có sương mù, hướng Cốc Dung lộ ra một cái tươi cười ngọt ngào, nói: “Trở về nói cha mẹ ngươi, Kiều Linh thật thích cây sáo này.”

“Hảo, Linh nhi, ngươi cười lên thật là đẹp mắt, lần sau nên cười nhiều hơn.” Ở trong ấn tượng của Cốc Dung, rất ít khi nhìn đến Sở Kiều Linh tươi cười, nên mới nói như thế.

Sở Kiều Linh lập tức trừng mắt nhìn Cốc Dung một cái, Cốc Dung ngượng ngùng nở nụ cười hai tiếng.