Lãnh Thảo Hàm Trì

Quyển 2 - Chương 8



Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Tuy rằng trên mặt Hoàng Đế không có biểu tình gì, nhưng lại dị thường nhu hòa, động tác vuốt ve hai má của Sở Tụ lại đầy ám muội không rõ. Sở Tụ không biết vì sao Hoàng Đế lại đối với cậu như vậy, cậu thật sự không biết. Có được hậu cung ba ngàn, mỹ nữ tuấn nam tọa ủng đối với hắn không đủ hay sao mà còn làm ra ý tứ này với cậu.

Cậu đương nhiên sẽ không tin đế vương lãnh huyết này  sẽ có ái tình với cậu, bởi vì điều đó làm cậu thấy vô lý hơn là tin tưởng, từ đầu đã không có giả thiết thì về sau đừng mong có kết quả. Cho nên đối với Sở Tụ, có nhân tất có quả, cậu chỉ có thể nghi hoặc không yên lòng.

“Hoàng Thượng!” Trong mắt Sở Tụ hiện lên sầu lo và khó hiểu, cậu nhẹ nhàng tránh đầu đi, thanh âm có chút run run mà nhắc nhở Hoàng Đế.

Trên người Sở Tụ có một mùi hương thanh sạch làm Hoàng Đế mê luyến không thôi, đang muốn tiếp cận mà âu yếm vuốt ve thì đã bị Sở Tụ một phen đẩy ra.

Sở Tụ không biết rốt cục là Hoàng Đế có ý tứ gì, chẳng lẽ muốn trong ngự thư phòng mà đùa giỡn thần tử, vốn định dùng ngôn ngữ mà khuyên nhủ Hoàng Đế không nên xằng bậy, thế mà thình lình trên gáy lại cảm nhận được một luồng hô hấp ấm nóng, trong lòng Sở Tụ cả kinh, phản xạ có điều kiện một tay đẩy Hoàng Đế ra, thời điểm phản ứng bởi vì lực mà quá mạnh mà cậu tự đẩy ngã chính mình, Hoàng Đế hoảng hốt mà nhìn cậu chằm chằm.

“Hoàng Thượng! Thần cáo lui!” Sở Tụ lập tức đứng lên, cũng không quản chân đang đau mà hoang mang rối loạn nói một câu rồi chaỵ ra ngoài.

“Dịch khanh, ngươi hiểu rõ tâm ý của trẫm?”

Sở Tụ làm sao mà thoát khỏi Hoàng Đế nhanh tay lẹ mắt, thoáng cái đã bị kéo về, đối diện với Hoàng Đế đang đen mặt, Sở Tụ chỉ có thể cúi đầu, tâm nói: Biết tâm ý ngươi cái gì, thông đồng với hôn phu của muội muội, kéo thần tử của mình lên giường.

Trong lòng Sở Tụ hoảng hốt, trên mặt nhưng lại rất bình tĩnh, dù sao bản mặt cũng đã muốn dày hơn tường thành. Nhìn Hoàng Đế bán ôm cậu, cậu liền muốn thoát ra.

“Ngươi rõ ràng đã biết, muốn lạt mềm buộc chặt với trẫm sao?” Hoàng Đế thấy Sở Tụ giãy dụa, lực trên tay lại mạnh thêm, Sở Tụ bị gắt gao ôm trước người, hắn một tay nâng cằm cậu, ngữ khí lãnh liệt, biểu tình trên mặt chỉ có thể dùng nguy hiểm để hình dung.

“Không có. Thần không muốn bị truyền là nịnh thần mị chủ, hơn nữa, thần đã cùng Tần Nguyệt định chung thân, nên sẽ không cô phụ nàng!” Sở Tụ nhìn chằm chằm vào mắt Hoàng đế không e dè, thầm nghĩ Hoàng Đế mau mau buông tha cậu, tay cậu bị hắn bắt lấy sau người nắm đến mức muốn lìa, trên chân cũng truyền đến từng trận đau thắt, xem ra lúc nãy là tự đẩy ngã đến mức bị thương luôn rồi. Động tác của cậu và Hoàng Đế thật sự là ái muội đến cực điểm, nếu ai tiến vào thấy được còn không truyền ra từng trận phong ba, cho dù cậu không để ý các đại thần nhàn thoại sau lưng, nhưng là sẽ bận tâm đến Tần Nguyệt khi nghe chuyện này.

“Không có sao? Ngươi vừa nói sinh hờn dỗi với trẫm là gì? Không cần dùng ánh mắt vô tội này nhìn trẫm, trẫm sẽ cho là ngươi đang câu dẫn trẫm.” Ngón tay thon dài của Hoàng Đế một lần nữa khẽ vuốt qua môi Sở Tụ, trong giọng nói còn mang theo đùa cợt.

Sở Tụ không dám thở mạnh, cảm thấy động tác của Hoàng Đế quá mức phiếm tình, nhưng cậu lại không biết ánh mắt của mình có bao nhiêu mị hoặc, chỉ có thể khép hờ ánh mắt không dám nhìn Hoàng Đế, mím môi không nói lời nào. Trên tay và chân cậu truyền đến từng trận đau đớn làm cậu không khỏi nhíu mi, còn Hoàng Đế thì không biết đang nghĩ gì mà lực trên tay lại lớn thêm vài phần, làm Sở Tụ phải rên một tiếng, không nhịn được mà đứt quãng nói, “Hoàng Thượng, ngài… Hậu cung giai nhân ba nghìn,… Chút tư sắc của thần, thật sự không dám ở trước mặt Hoàng Thượng…”

Mặt Hoàng Đế ngày càng đen, cuối cùng Sở Tụ cũng không nói được nữa. Nếu là người khác đùa giỡn, cậu còn rất nhiều biện pháp để giải quyết vấn đề, nhưng người trước mặt lại là Hoàng Đế, mặc dù có chút tức giận nhưng cậu lại không biết làm thế nào, dù sao lần đầu tiên gặp Hoàng Đế đã bị đùa giỡn ái muội thế này.

Ánh mắt của Hoàng Đế càng ngày càng nguy hiểm, đôi đồng tử tựa như bầu trời đêm đông giá rét như muốn đóng băng mọi thứ xung quanh.

Thấy mặt Hoàng Đế ngày càng gần, mồ hôi trên trán Sở Tụ cũng đều toát ra.

Môi bị Hoàng Đế nhẹ hôn một chút, Sở Tụ giãy dụa, muốn nói cho hắn tỉnh táo lại, không nghĩ tới cằm cũng bị hắn cố trụ. Ban đầu chỉ là những nụ hôn rời rạc, nhẹ liếm, không chút nào dùng sức, về sau thì dần dần tiến sâu vào trong miệng cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên môi trên, làm cậu thấy ngưa ngứa. Sở Tụ chết lặng bị Hoàng Đế bắt giữ, trong lòng không biết nên nghĩ cái gì, thẳng đến khi đầu lưỡi cũng bị quấn lấy mới kêu ô ô lên, kịch liệt giãy dụa. Khí lực Hoàng Đế tuy lớn nhưng Sở Tụ cứ dùng sức phản kháng mãi, hắn cũng không thể nào giữ được, đành phải thả cằm cậu ra, lấy tay ôm lấy thắt lưng và tay cậu.

Sở Tụ cảm thấy tay Hoàng Đế đang đặt trên mông cậu thì có một cảm giác ghê tởm không nói nên lời, chẳng quản được người đang chiếm tiện nghi cậu có phải là người đứng đầu một nước hay không liền nâng chân đá lên chân hắn một cái.

Hoàng Đế cũng không biết là bị cái gì, liền ôm cả người Sở Tụ đặt lên ngự án, chiết tử lớn nhỏ đều bị đẩy ngã, phân tán trên mặt đất gây ra một trận vang lớn.

Sở Tụ thấy tình huống không ổn liền đứng lên la lớn, “Hoàng Thượng, ngài làm như vậy khiến cho thần tử như thần thật thất vọng, không phải Hoàng Thượng thưởng thức sở học của thần sao. Ngài muốn mỹ nhân, thì cho người về cung mà truyền, nơi đó có rất nhiều người đang chờ ngài, vả lại, ngài đối với thần như vậy cũng vô dụng,…” Sở Tụ có thể rõ ràng cảm nhận được vật cứng đang đặt ở bụng mình, mặc dù cách một tầng quần áo nhưng cậu vẫn biết đó là đại biểu cho cái gì.

Hơi thở của Hoàng Đế rõ ràng đã tăng thêm, Sở Tụ biết nếu phản kháng chỉ càng làm tăng thêm ý muốn chinh phục của người này, vì thế cậu bất động, nằm như cá chết trên bàn, ngữ khí cũng biến lãnh, lạnh lùng nói, “Hoàng Thượng, ngài đối với thần như vậy, rốt cục là coi trọng thần chỗ nào. Bởi vì không đạt được thì không bỏ xuống được sao? Ngài cứ như vậy mang hủy thần? Thân là thần tử mà lại đi câu dẫn Hoàng Thượng, lên cả long sàng, về sau thần làm sao mà đối mặt với chỉ trích của các đại thần trong triều, làm sao để đối mặt với Hoàng Thượng ngài, như thế nào đối mặt với Tần Nguyệt?…”

Lời nói của Sở Tụ làm cho Hoàng Đế  tỉnh táo lại, sắc mặt hắn phức tạp nhìn Sở Tụ, bởi vì khoảng cách quá gần, thậm chí hắn còn có thể thấy được da mặt trắng mịn của cậu. Hắn một trận hoảng hốt, hiểu được mình vừa làm chuyện quá phận. Hắn vẫn nghĩ Sở Tụ lạt mềm buộc chặt với hắn, dù sao, có những lúc hắn làm hành động rõ ràng như vậy không có khả năng Sở Tụ không biết ý tứ của hắn, hơn nữa, trong triều cũng có nhiều người bàn về quan hệ của bọn họ, Sở Tụ biết rõ nhưng lại chưa bao giờ tìm hắn mà làm sáng tỏ.

Hoàng Đế buông Sở Tụ, thần sắc âu sầu mà ngồi qua một bên.

Sở Tụ từ trên ngự án đứng dậy, y phục đã muốn bị vò nát. Cậu tựa vào bàn mà thở hổn hển một lát, vốn định quỳ xuống cấp Hoàng Đế cáo lui nhưng tay và chân lại truyền đến từng cơn đau, cậu nhẹ nhàng xoay xoay cổ tay một chút, đau đến ứa cả mồ hôi lạnh, xem ra vừa nãy bị Hoàng Đế nắm đến trật khớp rồi.

Trong lòng Sở Tụ có chút cáu nên cái gì cũng không muốn nói, nhẹ nhàng vuốt lại y phục, cậu chậm rãi đi ra cửa.

Ánh mắt Hoàng Đế đặt trên mặt đất, ngẩng đầu lên thì thấy bước chân của Sở Tụ bất ổn, trong lòng có chút kì quái nhưng ngữ khí lại bình thản hỏi, “Ái khanh, chân ngươi làm sao vậy?”

“Không có gì? Chỉ có chút nhuyễn!” Sở Tụ nói dối rồi lui ra cửa.

Đương nhiên Hoàng Đế chỉ nghĩ là Sở Tụ bị dọa đến sợ, trong lòng mặc dù khổ sở nhưng chỉ gật gật đầu, cho Sở Tụ lui ra ngoài.

Tay và chân đều bị thương, Dở Tụ chịu đau, sống chết đem bước chân đi thật tự nhiên, nhóm cung nữ và nội giám đứng bên ngoài khẳng định đã nghe hết được tình hình bên trong, khi Sở Tụ đi ra thì mọi người lại xem như chuyện gì cũng không phát sinh, trước sau xoay người hành lễ với Sở Tụ.

Khi trở về phủ, cậu phát hiện mắt cá chân phải đã sưng như cái bánh bao, cổ tay trái cũng hồng hồng không thoát nạn.

Sở Tụ cắn răng chịu đau để Hi Viện bôi thuốc. Các nàng quan tâm hỏi han cậu cũng ngậm miệng không để ý tới.

Tối đến, Sở Tụ bất an, một là vì thái độ của Hoàng Đế đối với cậu, mà còn cả tiền đồ về sau, có lẽ, cậu nên thật sự nên đến nơi khác vài năm, như vậy có thể rời xa Hoàng Đế, còn tiện lợi để rèn luyện thêm năng lực.

Kỳ thực, cậu cũng không có ngây thơ đến mức cho rằng năng lực của bản thân là trác tuyệt đến mức làm Hoàng Đế đề bạt và che chở, nguyên nhân lớn nhất chỉ có thể là do quan hệ và sự ‘Ưu ái’ của Hoàng Đế.