Lãnh Thảo Hàm Trì

Quyển 1 - Chương 6: Thần tử



Edit + Beta: Krizak

Sở Tụ mở to mắt, trước mặt là một cái rèm xanh thẫm, trên màn còn thêu thôn vân thổ vụ (1) cửu trảo kim long (2).

(1)   Chiếm mây đoạt sương.

(2)   Chín mống vuốt rồng.

Hít vào mũi là nồng hậu mùi long diên hương, cậu quay đầu, trước mắt là cậu đang ở Vũ long điện giữa uy nghiêm khí phách của hoàng đế. Hắn đã bỏ đi long bào màu đen, chỉ còn lại áo trong bạch sắc, cũng dỡ xuống bộ dạng oai phong khí phách, hiện ra vẻ biếng nhác gợi cảm. Hắn dừng lại động tác, một đôi mắt bá đạo tà nghịch tựa tiếu phi tiếu nhìn chăm chú về cậu.

Lời nói nói ra lại nhàn hạ lãnh khốc, “Ngươi tỉnh là tốt rồi, vậy hảo hảo hầu hạ trẫm đi!”

Sở Tụ là đang bệnh nặng, cho dù là biết hắn muốn làm chuyện gì, cậu cũng không có biện pháp phản kháng. Đương nhiên, muốn cậu đi hầu hạ hùa theo quân vương, đó là chuyện không có khả năng, chẳng những là hiện tại thân thể cậu không thể, trong lòng lại càng không muốn.

Cậu biết rõ quân quyền tối cao (3), không thể phản kháng càng không thể nói quyền lợi.

(3)   Quyền vua là cao nhất.

Long sàng rất lớn, cậu kéo thân thể có chút nặng, ngồi dậy tránh né đế vương.

Quân vương dù bận vẫn ung dung ngồi, nhìn một loạt hành động của cậu. Người trước mắt thật là một báu vật, cho dù trước đây các đại thần có tặng những nữ tử xinh đẹp nhất, cũng không bằng cậu mị hoặc tiêu hồn như thế. Hồng y của cậu ban nãy đã bị hắn cởi một nửa, trước mặt người, nửa ôm y phục ngồi xuống, tóc dài như tơ tằm đen mượt rơi xuống tán loạn, rối tung một thân, vài lọn tóc phủ trên giường, theo cử động mà xẹt qua mi mắt, qua đôi môi mọng; quân vương hiểu rõ là do cậu phát sốt, nhiệt độ cơ thể tương đối cao, sắc mặt đỏ hồng, toàn thân cũng một tầng hồng hồng như thế, liên tục động tác ngồi xuống, mị đến tận xương, trong mắt không còn sáng trong, dường như che một tầng hơi nước, cứ như vậy nhìn hắn, nhãn thần giống như không rõ tình hình hiện tại, chân thật quyến rũ, không có một nam nhân nào là không muốn cậu ngay lúc này.

Nhưng mà, hắn chính là ngồi một bên, cũng không có làm động tác khác, bất quá ánh mắt trầm trầm, đồng tử sâu thẳm như hồ nước, hiện tại lại càng như hắc động, lóe lên tia mập mờ nguy hiểm, như là đang đợi Sở Tụ hầu hạ, cũng như dự định muốn cậu, hắn ngồi nhìn Sở Tụ ôm lấy y phục chậm rãi quỳ xuống ở trước mặt hắn.

“Hoàng thượng, thảo dân cũng không phải vì làm luyến sủng mà đến. Xin thứ cho thảo dân không thể dùng thân thể này hầu hạ người.” Sở Tụ tuy rằng khó chịu, nhưng cậu còn muốn đánh tan ý niệm trong đầu hoàng đế.

“Ngươi vốn là người Thái sư đưa cho trẫm, như thế nào lại không thể hầu hạ trẫm.” Thịnh Nguyên Đế đúng là bất hảo nam sắc, mặc dù Sở Tụ xinh đẹp mị hoặc, nhưng chung quy vẫn là nam nhân, lúc này cho dù hắn toàn thân bị nhiệt hỏa đốt cháy, nhưng trong cung vẫn còn nhiều nữ nhân xinh đẹp. Lúc Sở Tụ hướng hắn nói cố sự hắn đã nhìn ra, sâu bên trong thiếu niên chính là thanh sạch kiên cường, đôi mắt sáng tỏ mong muốn, hắn cũng không nghĩ muốn thiếu niên này, thế nhưng lại muốn nhìn người này vì hắn khó dễ phải làm như thế nào.

“Thảo dân từ nhỏ đã quen đọc thi thư (4), sách sử, chỉ cầu vì vua giải ưu, vì dân giải nạn, hoàng thượng nhượng thảo dân làm sủng thần, như vậy cũng không phí nhiều năm học thức của thảo dân. Vả lại, hoàng thượng hậu cung ba nghìn giai nhân, cũng sẽ không chú ý đến tư sắc của thảo dân, nếu để thảo dân vào triều đường, thảo dân nguyện vì hoàng thượng tháo gở thảm họa chiến tranh, ưu lo của bách tính trăm họ, thần tự tin có thể làm ra sự tình, không phụ ân đức của hoàng thượng.”

(4)   Kinh thi và thư kinh.

“Thừa quốc của trẫm nhân tài khắp nơi, cũng không để ý mất một nhân tài như ngươi.”

Sở Tụ không có khả năng trông cậy vào vị đế vương độc tài ngang ngược như thế này sẽ buông tha cho cậu, “Hoàng thượng năm hai mươi sáu tuổi, nhân sinh hoàng kim năm ấy, thống trị quần thần vạn dân, cầm giữ nghìn dặm non sông tốt đẹp. Vô luận thảo dân làm thị thần (5), dùng thân thể hầu hạ người; hoặc là làm mưu thần của ngài, dùng tư tưởng mưu trí nguyện trung thành; hoặc là biến mất khỏi trước mắt ngài, làm một bình dân tại nơi nào đó ở Thừa quốc mà sống, làm thần dân của ngài, ta đều sẽ cảm kích ngài, huống chi hoàng thượng lại là vị vua anh minh khó gặp, có hùng tâm thống nhất thiên hạ, nếu như có thể cùng ngài, chính là mấy đời thảo dân có phúc.

(5)   Quan hầu hạ.

Đối mặt với Sở Tụ lời nói dạt dào, quân vương nghiêng mặt lộ ra mỉm cười, đợi cậu nói tiếp. Xem ra vô luận là ai, cũng đều có nhược điểm, chờ đợi người khác khẳng định cùng tán dương khen ngợi. Cho dù là đế vương bá đạo cũng không ngoại lệ.

“Nhưng mà, hoàng thượng minh giám, thân là vua một nước, trong triều muốn là một thế gia thao túng mọi thứ, cho nên hoàng thượng quyết định chuyện quan trọng không thể không dựa vào thế gia. Hoàng thượng sớm muốn dụng bình với Cẩm, nhưng trong triều lại cưỡng bách áp lực, không thể không một kéo hai kéo, hôm nay mặc dù được số đông bộ phận đại thần đồng ý, nghĩ đến khi thực thi cũng sẽ bị đủ mọi cản trở.” Sở Tụ nhìn quân vương nhãn thần càng ngày càng nguy hiểm, có lẽ đã nói đến nỗi khổ sở của hắn. Bất luận cái gì, một người quân vương đều là mong muốn hội tập đủ quyền lực cho mình, huống chi đây lại là một quân vương bá đạo. Sở Tụ mạnh mẽ đã khởi lại tinh thần, nhìn quân vương bằng một đôi mắt chân thành, “Ngày hôm nay dưới Tam quốc sở dụng người tài, đều là do các quan thần tiến cử đưa đến. Các đại thế gia chiếm giữ một phương, lực lượng cường đại, môn khách đông đảo, các thế gia trung gian lại tương trợ thông gia lẫn nhau, quan hệ rắc rối phức tạp, quan viên trong triều đa số đều là con cháu thế gia, hoặc là phụ trách môn sinh phụ tá tiến cử. Hiện nay Cẩm quốc đã là một đại thế gia to lớn, Vương khống chế mọi thứ, hoàng đế Cẩm quốc cũng phải nhượng bọn họ ba phần. Thừa quốc tuy có hoàng thượng minh trị (6), hoàng quyền tương đối vững chắc, thế nhưng không triệt để giải quyết chuyện thế gia lạm quyền, cuối cùng liền cùng Cẩm quốc một họa, quyền lợi thế gia ở trong triều từ đầu đến cuối đều là nguồn gốc của tai ương rắc rối.”

(6)   Anh minh nghiêm trị.

Thịnh Nguyên Đế nhăn mặt cau mày, cuối đầu im lặng trầm tư. “Theo như lời ngươi nói trẫm tất nhiên minh bạch, nhưng nỗi khổ khó giải, không có phương pháp tốt trẫm cũng không thể đối với các thế gia làm ra chút hành động mù quáng. Hoàng thất vì mượn lực thế gia, hậu cung phi tần đa số đều là nữ tử của họ, nhưng làm sao mới biết nguồn gốc của tai họa, dù sao ngoại thích (7)cũng là một nhân vật so với các thế gia càng là vấn đề khó giải quyết. “Hắn lẩm bẩm nói ra miệng, trong giọng nói ẩn sâu có chút bi thương rầu rĩ, có lẽ hắn nghĩ tới thân thế cùng mẫu hậu từng gây đau xót cho hắn, “Ngươi đối trẫm nói những lời này, không phải vì muốn đụng đến chỗ đau của trẫm chứ!” Hắn sầu bi cũng chỉ có ngắn ngủi như một cái chớp mắt, làm đế vương, đúng là không để cho người khác nhìn đến chỗ yếu đuối của mình. Phút chốc, hắn lại khôi phục trở thành một vị quân vương khí phách.

(7)   Họ ngoại.

“Thảo dân tất nhiên không dám lừa gạt hoàng thượng, thảo dân chính là muốn vì hoàng thượng dâng một kế, để giải khổ tâm của hoàng thượng.” Sở Tụ hiểu rõ, chí ít lúc này hoàng thượng đối với mưu kế của cậu càng cảm thấy hứng thú hơn so với thân thể này, vì thế liền đi nằm phục trên giường, “Thảo dân nguyện cầu hoàng thượng cho chức vị mưu thần, vì hoàng thượng phân ưu.”

Quân vương nhìn chằm chằm Sở Tụ dáng người phong phanh xinh đẹp, chính là lời cậu nói nghe mềm mại yếu ớt, không giống như lúc hiến kế bày mưu, làm hắn có một loại xung động, nghĩ muốn ủng (8) cậu nhập vào lòng. Hắn lẳng lặng nhìn Sở Tụ, không rõ cậu vì cái gì lại có khí lực lớn như vậy, khéo léo từ chối làm luyến sủng của hắn. “Ngươi vì cái gì cự tuyệt làm luyến sủng của trẫm. Làm người bên gối của trẫm, ngươi vẫn có thể phát huy năng lực không phải sao?”

(8)   Cầm giữ.

“Làm luyến sủng lại còn vì hoàng thượng hiến kế, chính là phạm vào tội hậu cung tham chính triều cương, nếu sau này thảo dân thâm luyến (9) cùng hoàng thượng, bất khả kềm chế, còn có thể vì hoàng thượng sủng hạnh, không từ thủ đoạn mà loạn quyền, cuối cùng hại quốc hại mình, hi vọng hoàng thượng minh giám.” Sở Tụ cảm giác đầu càng ngày càng nặng, thật muốn cứ như vậy mà hôn mê bất tỉnh, không cần để ý đến vị vua bên cạnh, hắn muốn yêu mến làm gì thì làm. Thế nhưng cậu không có hôn mê, đành phải xốc lại tinh thần đến ứng phó với quân vương trước mặt, người khiến cho thân thể cậu muốn hỏng mất như thế này!

(9)   Tình ái sâu sắc.