Lãnh Huyết Thiên Tài

Chương 11: Thất hoàng tử Nguyệt Thiên



Nguyệt Thiên quốc

Trên đường lớn bỗng nhiều thêm hai bóng dáng, tựa hồ mới xuất hiện nhưng lại tự nhiên giống như đã đứng ở đó từ lâu rồi vậy.

Hai người đi tới đâu chính là thu hút tới đó. Chỉ thấy nữ tử bên trái một thân thanh y, xinh đẹp khả ái tự tinh linh.

Nữ tử tung tăng ghé vào mấy hàng quán vừa mua đồ vừa cười nói, bộ dáng thuần khiết chọc người trìu mến, giống như tiểu muội nhà bên.

Mà nữ tử bên cạnh lại làm người ta hít thở không thông, tự hỏi chẳng lẽ tiên nữ đi lạc xuống dân gian?

Nàng một thân lam y dịu mát mà xa cách, gương mặt tuyệt mĩ tựa điêu khắc, như là trân phẩm hoàn hảo nhất của thiên địa.

Biểu tình nhàn nhạt, đem hết thảy để bên ngoài không lo lắng tới cùng khí chất trong trẻo người lạ chớ gần làm nàng thêm phiêu dật xuất trần.

Mỹ nữ khuynh thành đảo quốc như thế này, so với thiên hạ đệ nhất mĩ nhân còn muốn hơn nhiều lắm.

- Tiểu thư, người nói xem Đông Phương Ngọc Phong kia là kẻ dễ nắm trong tay sao?- Song Bình chu chu mỏ ăn hồ lô đường, mắt cười híp lại giống như đang hỏi trưa nay ăn gì chứ không phải tính kế thâu tóm toàn bộ Nguyệt Thiên quốc.

- Dễ nắm trong tay? Hẳn là không đâu, nếu không trò chơi này còn gì thú vị nữa?- Ngân Giai đùa nghịch thứ gì đó trong tay, nhìn kĩ sẽ phát hiện đây là một sinh vật nho nhỏ lông trắng muốt, tay chân cụt ngủn đang không ngừng kêu chi chi kháng nghị.

Vật nhỏ này là trong lúc còn rèn luyện ở Ma Cốc lâm, nàng đi tắm phát hiện nó đứng ở trên một tảng đá mở to mắt nhìn trộm nàng.

Ngân Giai vừa đi tới xách nó lên thì bị nó cắn một cái, sau đó khế ước trận xuất hiện, nó hoa hoa lệ lệ thành ma thú của nàng.

Ngân Giai nghĩ tới chuyện này còn buồn bực không thôi, vì nàng tự dưng lại phải dưỡng thêm ma thú không biết năng lực cấp bậc như tiểu quỷ này.
Tuy nàng không giống mọi người chỉ không thể khế ước ma thú mà chỉ có thể thuần hóa chúng làm sủng vật, nhưng nàng không giữ thứ vô dụng bên người. Bây giờ công năng duy nhất của tiểu Bạch là ngoan ngoãn chịu đựng nàng khi dễ cùng trêu chọc.

Không biết là n lần tiểu Bạch gào khóc chủ nhân, nó biết tạo ra huyễn cảnh mê hoặc con người. Nó còn có thể lợi dụng những tâm sự của người đó hành hạ họ nhưng mỗ nữ căn bản là nghe không hiểu, ngoài việc biết tiểu Bạch cực thích thịt nướng và trêu chọc rất vui thì hoàn toàn không để ý cái gì.

Mỗ Bạch đau lòng cam chịu số phận, oán thầm ông trời bất công. Chủ nhân nhiều ma thú như vậy, rõ ràng nàng là triệu hồi sư thực cường đại, là thiên tài biến thái nghìn năm mới xuất hiện, bên ngoài cũng lạnh lùng băng lãnh, tại sao chỉ có đối với hắn là phúc hắc như vậy a!

Mỗ Bạch thực ủy khuất, chủ nhân, ta muốn phản đối!

- Tiểu thư, có phải tiểu Bạch đói không? Nó không ngừng kêu nha- Song Bình vươn tay chọc chọc tiểu Bạch, ừm, thật mềm, rất thích.

Ngân Giai nhìn vật nhỏ không ngừng kêu gào, bỏ lơ kiến nghị của nó, tiếp tục chơi đùa.

Tiểu Bạch đáng thương, nếu không phải ngươi nhỏ nhắn cầm vừa tay lại mềm như vậy thì ngươi sẽ bị khi dễ sao? Bi ai thay!

- Tiểu thư, xe ngựa phía trước là của thất hoàng tử Đông Phương Hạo Nhiên, là cánh tay phải của Đông Phương Ngọc Phong. Nếu muốn chọn thái tử mới, trước hết không được chọn hắn- Đi tới gần khách điếm xa xỉ nhất Nguyệt Thiên quốc Giang Thiên lâu, Song Bình nhanh chóng nhận ra chiếc xe ngựa có gia huy đặc thù trước mặt.

- Vào xem một chút- Ngân Giai nhàn nhạt trả lời, chân đã bước vào Giang Thiên lâu.

- Tiểu thư, thuộc hạ đã chuẩn bị tốt phòng cho người- Đón nàng ở cửa là chưởng quầy siêu cấp tham tiền lại phúc hắc được Thiên Cuồng thu nhận.

- Đông Phương Hạo Nhiên ở phòng nào?- Song Bình lạnh nhạt hỏi, một chút cũng không ngạc nhiên vì chưởng quầy này biết thân phận hai người.

- Để thuộc hạ dẫn đường- Ninh Phúc cúi người đáp.
Ngân Giai cùng Song Bình đi vào dẫn tới một trận hút khí thật lớn. Bộ dạng hai người như vậy, bọn họ chỉ thiếu điều chảy nước miếng nhìn theo mà thôi.

Dường như quá quen với điều này hoặc không thèm để vào mắt, sắc mặt một chủ một tớ không chút thay đổi.

Lên tới tầng bốn, Ninh Phúc gõ cửa phòng Đông Phương Hạo Nhiên, rất nhanh có người mở cửa.

- Thất hoàng tử, ta không phiền ngài chứ?- Ninh Phúc cười cười thi lễ với Đông Phương Ngọc Phong.

Hắn đang ngồi thưởng trà, động tác ưu nhã trên tay hơi dừng lại, sau đó mỉm cười.

- Chưởng quầy khách khí, không biết tìm bổn hoàng tử có chuyện gì?

- Tiểu thư của chúng tôi muốn thương thảo với thất hoàng tử- Nói xong còn không đợi cho phép đã làm tư thế mời Ngân Giai.

Đông Phương Hạo Nhiên nhắm một mắt mở một mắt, coi như không thấy hành động thất lễ kia. Thế lực sau Giang Thiên lâu này sâu không lường được, hắn vẫn là nên ít đắc tội thì hơn.

- Thất hoàng tử, hạnh ngộ- Ngân Giai đơn giản nói một câu, không quá xem trọng việc này.

Nàng không tiếng động đánh giá Đông Phương Hạo Nhiên.

Mày kiếm môi mỏng, gương mặt anh tuấn mà non nớt, ấn tượng đầu tiên là tiểu thiếu niên này thực sự sẽ không gây nguy hại gì.

Nhưng kẻ làm cánh tay phải cho thái tử há lại ngây thơ đơn thuần? Đều là đại trí giả ngu cả thôi.

Mà bên kia Đông Phương Hạo Nhiên đã ngây ngốc nhìn Ngân Giai. Trên đời này sao lại có nữ tử như nàng?

Song Bình ho nhẹ làm Đông Phương Ngọc Phong giật mình, gương mặt tuấn tú trắng nõn đỏ bừng, nhìn thế nào cũng hết sức đáng yêu.

- Ừm, tiểu thư là...- Hắn vội đứng lên, ngập ngừng nói.

- Thái tử hẳn đã nhắc với ngài, tiểu thư của chúng tôi Lâm Ngân Giai- Song Bình mở miệng. Nàng biết tiểu thư khi nào muốn nói khi nào không.

- Ra là Lâm tiểu thư, không biết tiểu thư tới đây là muốn tìm ca ca ta hay còn việc khác?- Đông Phương Hạo Nhiên trong lòng đột nhiên có cảm giác mất mát. Nguyên lai nàng là người ca ca yêu thích.

- Ngôi vị hoàng đế- Ngân Giai khẽ nói, ánh mắt trong trẻo nhìn Đông Phương Hạo Nhiên, giọng nói cũng rất dễ nghe nhưng nội dung lời nói làm hắn cứng người.

Song Bình thu hết biểu tình của Đông Phương Hạo Nhiên vào trong mắt, nhẹ nhàng cười. Tiểu thư đúng là khó lường.

Xem ra trận chiến giành ngai vàng mới chỉ bắt đầu thôi.