Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 63: Bắt Trọn Quân Tiên Phong



Trước thế công của các chiên sĩ huyết tộc, hai khẩu đại pháo cũng bạc vô âm tín, hiển nhiên đội pháo thủ đã gập bất trắc.

Vì thế Trì Dũng đưa ra một quyết định vô cùng chính xác, rút quân.

Nhưng dê béo thì không dễ cho chạy đi như vậy, chờ đợi các quân lính nhân tộc không ai khác chính là Trần Lâm, tiểu Hắc và tuyển Tuyết.

Nhìn thấy ba thân ảnh trước mặt nhất là hai con hung thú to lớn kia, Trì Dũng không khỏi tuyệt vọng...

Mặt dù chưa trực tiếp đối đầu như bằng vào kinh nghiệm Trì Dũng biết ba tên trước mặt là những tồn tại mà súng không thể giải quyết được...

.

Nhìn thấy đội quân nhân loại đang cảnh giác nhìn mình Trần Lâm mỉm cười nói.

- Bỏ vũ khí đầu hàng, huyết tộc sẽ tha mạng cho các ngươi.

Nghe lời những lời kia, Trì Dũng khá bất ngờ, huyết tộc này không ngời lại muốn chiêu hành họ, không hề giống như lũ thây ma chỉ biết điên cuồng giết chốc kia.

Khẽ đánh giá thanh niên trước mặt, hiển nhiên Trì Dũng nhận định Trần Lâm có thể là thuyết khách đến chiêu hàng họ, cao khoảng 1m8 cơ thể lực lưỡng, cánh tay phải được bao bọc bằng một lớp lân giáp kỳ dị như vẫy rắn cùng với mái tóc màu trắng xóa, nhưng đặc biệt nhất vẫn là “gu” thời trang có phần chối mắt khi mặc một chiếc quần đùi đầy họa tiết hoa văn màu đỏ thân trên thì cởi trần chỉ khoát mỗi một cái áo choàng màu tim tím bằng lăng... trông cứ giống như coplay chiến binh sparta hàng fake.

- Bằng...

Bất chợt khi Trì Dũng còn đang đánh giá Trần Lâm thì một tiếng súng vang lên, viên đan phá không bay đi hướng về phía Trần Lâm đang đứng.

Nhưng Trần Lâm vẫn ung dung mỉm cười khẽ nghiên đầu né tránh viên đan đang xẹt qua.

Nhìn lại nơi xuất phát của viên đạn nhóm người Trì Dũng không khỏi giật mình, người ra tay không ai khác ngoài Gia Huy, tuy nhiên hắn làm không hề sai bởi lẽ là một chỉ huy không thể để cho binh sĩ nghĩ đến đầu hàng, phát súng bắn vào kẽ địch như một lời khẳng định với kẽ thù cũng như với binh sĩ của mình.

Chỉ tiết là một màng biểu hiện nhẹ nhàng né đạn của Trần Lâm đã làm các binh sĩ không nhịn được run sợ...

Nhìn những binh sĩ đang hoảng sợ nhìn mình, Trần Lâm mỉm cười nói.

- Vậy đây là câu trả lời...

- Tốt! Tiểu Hắc, tiểu Tuyết giải quyết bọn họ...

Nghe được lời nói của Trần Lâm các binh sĩ đều thoáng giật mình, còn tiểu Hắc và tiểu Tuyết thì cực kỳ vui vẻ... không một giây chần chờ chúng lao lên tấn công các chiến sĩ nhân loại...

Thấy hai con hung thú đang lao đến các binh sĩ không còn cách nào khác ngoài bắn trả, nhưng rất nhanh họ đã hiểu được sức mạnh tuyệt đối là thể nào...

Từng viên đạn bay ra bắn về phía hai cự thú.

Tiểu Tuyết bằng tốc độ nhanh nhẹn của mình nó dễ dàng né tránh những viên đạn đang bay đến, rất nhanh nó đã mở đường lao vào các binh sĩ mở đầu một cuộc thảm sát.

Vừa nhảy vào đội quân nó nhanh chống vồ lấy một chiến sĩ cái miệng rộng không khách khí cắn đứt cổ đầu tên kia, thấy thế các binh sĩ khác vội vàng bắng về phía nó nhưng đừng quên tiểu Tuyết có một kỹ năng khá bá đạo... thuấn di, cứ thế nó biến mất trước mặt mọi người rồi xuất hiện sao lưng một chiến sĩ khác... một màng tương tự lại diễn ra...

Nhưng đối với các chiến sĩ con sói trắng kia không phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất với họ chính là con heo đen đúa kia, bởi vì nó không hề né tránh mà cứ thế sông lên, những viên đạn bắng vào người không thể xuyên qua lớp da dài của nó, cứ thế tiểu Hắc chạy băng băng tới bất chấp mưa đạn làm các chiến sĩ không nhịn được tuyệt vọng...

Duy nhất chỉ có khẩu đại liên gắn trên xe thiết giáp làm có sức nguy hiệp đến tiểu Hắc, nhưng nó đã có người khác lo liệu.

Từ trên các cành cây những mũi tên bay ra bắn trúng vô số quân lính nhất là gã đang điều khiển khẩu đại liên kia trực tiếp bị bắn chết, hiển nhiên chủ nhân của những mũi tên đó không ai khác ngoài các tinh linh thiếu nữ đã phục kích từ trước.

- Đùng...

Rất nhanh trước khí thế không gì cản nỗi, tiểu Hắc chớp lấy thời cơ xong tới hất ngã chiếc xe thiết giáp duy nhất còn lại là cho Trần Lâm giật mình.

- Moá! Con heo ngu này đó là xe của tao, mài mà làm hư thì tối nay huyết tộc ở tiệt heo quay mừng chiến thắng.

Tức giận mắng tiểu Hắc một trận, Trần Lâm mới từ từ đi đến tên lúc này đã bắn mình, lưỡi đao Tà Nguyệt đặc ngay lên cổ hắn.

Cảm nhận được sự lạnh lẽ từ thanh đao Gia Huy không nhịn được rung lênh bần bật, ánh mắt sợ hãi nhìn Trần Lâm, biết thế hắn sẽ không bao giờ đến nới quỷ quái này.

Gia Huy không ngu ngốc lắm, khi thấy sức mạnh của huyết tộc y đã nhận ra mình bị Trương Tuấn lừa, cái gì mà chỉ là một đám thổ dân chỉ biết dùng gậy gổ dối trá tất cả đều là dối trá... nếu mà có thể sống sót trở về y nhất định cho lão già kia biết tay.

- Chúng ta... chúng ta đầu hàng...

Thấy tình thế đã mất vẫn là Trì Dũng thở dài đầu hàng, gã tiến đến quỳ một chân trước mặt Trần Lâm, cây súng luôn bênh canh đã vứt sang một bên.

Nhìn Trì Dũng đang cuối người trước mặt rồi nhìn Gia Huy đang ngồi bịch xuống đất, Trần Lâm khẽ mình cười.

- Được rồi hai tên kia dừng lại, các chiến sĩ lang vệ ra bắt người.

Sau tiếng ra lên của cậu hai tên hiếu sát kia cũng tiết núi dừng lại, rất nhanh cách chiến sĩ lang tộc từ sau các thân cây xong ra bắt hết những quân lính nhân loại còn sống, tịch tụ hết thảy vũ khí, đặc biệt là hai tên trưởng quan Gia Huy và Trì Dũng.

Trận chiến này huyết tộc toàn thắng, thu được vô số súng ống đạn dực, cùng một chiếc xe tải quân dụng, hai xe bộc thép và hai khẩu đại pháo đã được Hồng Ánh đánh úp tịch thu từ trước.

Nhưng qua trọng nhất vẫn và gần 80 chiến sĩ nhân loại và 2 tên chỉ huy trong đó một tên còn là con trai của thống lĩnh căn cứ Minh Nhật, có hắn huyết tộc sẽ tống tiền được không ít thứ từ khu căn cứ này.

Nhìn những chiến sĩ đang áp giả tù binh, những người khác đang thu nhặt trang bị vũ khí, tiểu Hắc đang khéo chiếc thiết giáp bị kẹt dưới hố, Trần Lâm không khỏi cảm thấy may mắn.

Tất cả chỉ nhờ quyết định vô cùng anh minh thần võ của Trần Lâm lúc trước khi đã biết trọng dụng người tài mà thu lưu Hồng Ánh.

Nếu không huyết tộc cũng sẽ không nhẹ nhàng chiến thắng như vậy, sợ là sẽ bị đánh bất ngờ tổng thất không ít.

Như quan trọng hơn Trần Lâm biết nếu không có Hồng Ánh căn dặn cậu sẽ không ngần ngại giết chết hết tất cả kể cả tên Gia Huy kia, lúc đó đừng nói là đồi tiền chuộc chỉ sợ sẽ vấp phải sự trả thù của quân khu 5 kia.

Nghĩ đến đây Trần Lâm không khỏi thở dài.

- Bà cô điên đó thật đáng sợ cũng may sớm thu nàng ta vào huyết tộc.

- May mắn nhờ tổ tiên Trần gia phù hộ... lão cha Trần Thiên phù hộ...

Tính ra công lao lớn nhất thuộc về Trần Thiên, nếu cậu không có U linh quỷ nhãn phát hiện ra Hồng Ánh có vấn để, để nàng chạy thoát thì giờ huyết tộc chắc không yên ổn như bây giờ, Trần Lâm cũng sẽ không nhàn nhã làm một hôn quân chỉ việc ăn chơi sa đọa như bây giờ.

Có thể nói là hy sinh đời bố củng cố đời con, tiết nuối lúc còn trẻ của Trần Thiên không làm được phải nhảy sông Trần Lâm sẽ thay lão cha mình làm, dù cho có trèo lên hai ngọn núi trắng hay chung khe suối cũng không từ nan.