Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 141: Viện binh trở về



Bạch Gia thôn một trong các thế lực lớn của vùng hoang nguyên nhưng lúc này nó triệt để luân hãm.

Sau hơn một giờ chiến đấu, đàn chó hoang biến dị đã công phá bước tường thành bảo hộ quanh thôn, Lý Tứ đệ nhất cường giả dưới trướng Vương Báo trực tiếp bỏ mạng tại chỗ còn làm mồi ngon cho đàn chó hoang, lực lượng vũ trang của Bạch Gia thôn thì triệt để vở trận chạy tán loạn, đến bản thân Vương Báo cũng đã dẫn theo đám thuộc hạ trung tâm chạy mất bỏ lại cái thôn trang này...

Chỉ đáng thương cho những thôn dân vô tội đang cố bỏ chạy nhưng không đi được mấy bước thì đã bị đàn chó hoang quật ngã, dù có cố gắng cách mấy họ cũng không thể chạy nhanh hơn những con chó hoang biến dị, những bá chủ thật sự rong ruổi trên đồng cỏ hoang nguyên rộng lớn này...

Tuy nhiên họ cũng không thể đứng đó chịu chết, sự bất lực và tuyệt vọng làm con người ta phát điên.

Bằng... Bằng... Bằng...

Bất chợt từng tiếng súng vang lên, đám thôn dân Phúc Điền thôn dùng chiếc xe buýt còn sót lại của mình làm công sự phòng thủ chắn trước các ngôi nhà của Bạch Gia thôn không ngừng nổ súng chốn trả...

Thật tế không phải những người của Phúc Điền thôn tốt lành gì cả mà lại họ chỉ có một chiếc xe buýt không thể chạy được chỉ có thể cố gắng phòng thủ chờ người về cứu, dĩ nhiên người đó không chỉ là đám người Lê Dũng mà còn là chủ lực Trần Lâm.

Tuy nhiên khi chứng kiến cảnh Bạch Gia thôn loạn thành một đám, thôn dân chỉ biết cấm đầu bỏ chạy rồi bị đàn chó hoang xâu xé, Phúc Bá không nhịn được hét lên:

- Chạy cái rấm...

- Các ngươi có thế chạy nhanh hơn chó hoang sao?

- Muốn sống thì cầm vũ khí lên chiến đấu, rất nhanh đám người Lê Dũng sẽ về cứu chúng ra...

Mặc dù Phúc bá đã hét lên in ổi nhưng đám thôn dân vẫn chạy tán loạn không hề có ý tham gia cùng đoàn người Phúc Điền thôn. Tuy nhiên không phải ai cũng là kẻ ngốc có không ít người nhận thấy bỏ chạy là vô ích cũng bắt đầu cầm vũ khí lên chiến đấu, tuy đa phần đều là nông cụ nhưng phố hợp với đám người Phúc Điền thôn cũng giúp họ cầm cự được một thời gian...

Dần dần số người “khôn” ra cũng nhiều hơn lũ lực tập trung lại đám người Phúc Điền thôn, chỉ là người đến đó lẫn trốn thì nhiều người dám cầm vũ khí chiến đấu thì không được bao nhiêu...

Tuy nhiên cũng chính vì thế mà dẫn sự chú ý của đàn chó hoang, chúng chầm chậm bao vậy đoàn người vào trong, thấy thế ai nấy cũng đều lo sợ không thôi, tường thành cao 3m còn bị đám chó hoang này công phá huống chi là công sự phòng thủ tạm bợ này...

Nghĩ đến đây ai nấy đều tuyệt vọng khóc thút thít nhưng người thân không nhịn được ôm lấy nhau chờ đợi cái chết đang từ từ đến...

- Bằng... Bằng... Bằng...

Bất chợt tường tiếng súng không ngừng vang lên...

Trên các toàn nhà những tên phần tử vũ trang bị bỏ lại bất ngờ nổ súng yếm trợ cho đám người Phúc Điền thôn, họ chính là những người bị Vương Báo bỏ lại biết không thể chạy trốn nên họ quyết định hợp tác cùng đám thôn dân chống trả đàn chó hoàng, biết đâu lại tìm được một tia hy vọng sống đỡ hơn là chịu chết...

Cứ thế đám thôn dân Phúc Điền thôn và một số thôn dân Bạch Gia thôn cùng đám phần tử vũ trang bị bỏ rơi cùng nhau chung sức chống lại đàn chó hoang bất chấp đại vị khác biệt của mình, có lễ trước nguy cơ tử vong nhân loại mới thật sự là hòa hợp nhất...

Tuy nhiên lực lượng phòng thủ tạm bợ này làm sao có thể phòng thủ trước đàn chó hoang biến dị đến cả Vương Báo cũng chỉ có nước cấm đầu bỏ chạy, rất nhiều thôn dân của Bạch Gia thôn lẫn Phúc Điền thôn đều bị đàn chó hoang cắn chết, chúng đắc ý bao quanh con mồi rồi chầm chậm thưởng thức ánh mắt của chúng...

Trước khung cảnh tuyệt vọng đám thôn dân Phúc Điền thôn đều không nhịn được dõi mắt nhìn về nơi xa...

Bất chợt phía xa nơi đám thôn dân đang nhìn thì không thấy gì nhưng trên thiên không lại có, từ trên bầu trời một ngọn huyết hỏa lao xuống rồi nổ mạnh thiệt chết không ít con chó hoang gần đó, nhưng thế lửa không hề có tí suy giảm mà cháy bùng lên mạnh mẽ hừng hực chiếu sáng cả một khoảng không...

Nhìn thấy ngọn huyết hỏa kia đám thôn dân Phục Điền thôn đều không khỏi vui mừng, bởi vì họ đã từng nhìn thấy ngọn lửa tương tự xuất hiện trên một người...

- Rốt cuộc cũng trở về...

Phúc bá không nhịn được nước mắt lưng trồng thì thầm.

Phía xa hai chiếc xe cấp tốc lao nhanh đến, nhưng bất chấp tốc độ của chiếc xe thì trên mui xe một thanh niên tóc trắng quỷ dị vẫn hiên ngang đứng đó như không hề bị ảnh hưởng...

Bên trong xe Lê Dũng chứng kiến đàn chó hoang đang bao quanh Bạch Gia thôn thì không nhịn được lo lắng, lòng như lửa đốt muốn mau chống lao vào thôn hội ngộ cùng đám người Phúc bá.

Rất may cho Lê Dũng là Trần Lâm đột nhiên vô cùng tích cực, khi chiếc xe vừa đến gần tường thành Trần Lâm đã lao ra tung một quyền vào cửa thôn, với sực mạnh của mình Trần Lâm trực tiếp đánh bay cửa thôn còn đè chết không ít con chó hoang biến dị bên trong...

Thấy thế đám thôn dân cả trong thôn lẫn trên xe đều vui mừng khôn xiết, không một giây chần chờ Tiểu Bát vội vàng đạp mạnh chân ga lao nhanh vào trong thôn trực tiếp cán chết không ít con chó hoang cản đường, bị tập kích bát ngờ đàn chó hoang không kịp phòng bị tử thương vô số...

Tuy nhiên đó chỉ là những con chó hoang phổ thông còn những con chó hoang cao cấp thì không để ăn đến vậy, chúng đều vô cùng nhanh nhẹn né tránh hai chiếc xe điên đang lao đến.

Bước xuống xe, ánh mắt Lê Dũng lo lắng nhìn vào đám thôn dân Phúc Điền thôn, rất may đa phần họ đều không sao, tuy nhiên chỉ là đa phần vì đã có gần mười thanh niên bị cắn chết tại chỗ...

Nhìn gần mười người của Phúc Điền thôn lẫn vô số xác chết có đám thôn dân Bạch Gia thôn và phần tử vũ trang, Lê Dũng không nhịn được tức giận nhìn chằm chằm vào đàn chó hoang đang ngạo nghễ đứng phía xa.

Bên kia cẩu vương cũng cảm nhận được sát ý đến từ Lê Dũng, tuy nhiên nó chỉ ung dung gầm nhẹ một tiếng, nghe tiếng gầm của cẩu vương đàn chó hoang như nghe được hiệu lên điên cuồng lao đến, muốn xé xác đám người trước mặt.

Thấy thế Lê Dũng cũng không khác khí suất lĩnh thôn dân dưới trướng mình đáp trả đàn chó hoang biến dị...

Khẽ gầm lên một tiếng xung quanh Lê Dũng hiện lên một vòng hoàng quang bất khả chiến bại, những con chó hoang lao đến bị ngăn cản lại không thể làm thương tổn đến người Lê Dũng còn bị y một đao chém chết...

Bên cạnh Lê Quý như u linh cấp tốc lướt qua đàn chó hoang, với tốc độ của mình lão không hề thuộc kém gì nhưng con chó hoang cao cấp về mặt tốc độ, nên những con chó hoang phổ thông không là gì với lão bị lão một đao chém chết...

Ngoài ra lần trở về này Lê Dũng không đi một mình mà còn mang theo cả đồng minh...

Trương Phi phát động kỹ năng hóa gấu chi thuật của mình biến thành một người gấu to lớn dẫn theo những chiến sĩ Phi Vũ thôn lao ra chém giết đàn chó hoang, chỉ có chút đáng tiết là ba tên Phi Thiên đã không thể sử dụng khả năng tàng hình nữa nên chỉ có thể làm xạ thủ không ngừng nhắm đến đàn chó hoang, mục tiêu không gì các chính là nhưng con chó hoang cao cấp đang lẫn trong đàn chờ đợi cơ hộ tập kích...

Quả thật đoàn người Lê Dũng xuất hiện cứu cánh Bạch Gia thôn là một viện binh vô cùng chất lượng, tuy không nhiều nhưng ai nấy đều là những người chơi cao cấp đủ sức đối đầu với đàn chó hoang...

Tuy nhiên những người kia không phải ác chủ bài của đám người Lê Dũng, kẻ mạnh thật sự trong cuộc chơi này không ai khác ngoài Trần Lâm, chỉ là vị đại lão này sau khi giúp họ phá của thì không hề ra tay, chỉ nhẹ nhàng triệu hồi huyết hỏa của mình rồi lặng lẽ nhìn hai phe đang giao chiến...

Tuy nhiên áp lực vô hình mà Trần Lâm tạo ra vẫn tồn tại.

Đứng ở phía đối diện cẩu vương tức giận nhìn chằm chằm vào Trần Lâm, bằng bản năng của mình nó biết rõ tên đang chắp tay sau đít đứng nhìn trời kia mới là kẻ khó chơi nhất, thậm chí nó còn cảm nhận được một tia huy hiểm từ tên kia...

Chỉ là Trần Lâm và cẩu vương không ra tay không có nghĩ là kẻ khác cũng không ra tay, vô số con chó hoang lao đến muốn cắn xé đám nhân loại trước mặt thành thịt vụng trả thù cho đồng bạn đã ngã xuống.

Tuy nhiên một vòng hoàng quang đã chắn trước người chúng, Lê Dũng tựa như một tôn quang minh thần thủ hộ trước mặt đám thôn dân, vòng hoàng quang ánh lên tia sáng vàng óng ánh ngăn cản đại lượng chó hoang đang lao đến để cho một thanh hắc đao như một ngọn cuống phong lướt qua giết chết bọn chúng, quả thật phố hợp giữa hai chú cháu Lê Dũng và Lê Quý đúng là trời sinh, một người như một hoàng kim thuần chắn mọi kẻ thù một người như một thanh ma đao chém giết tất cả...

Chỉ là hoàng kim thuẫn không phải vô hạn, chịu đựng gần chục con chó hoang lao đến Lê Dũng cũng đã thấm mệt, vòng hoàng quang lung lại dữ dội rồi vở nát...

Biết mình đã đến cực hạng Lê Dũng vội vạng lui ra sau muốn hồi phục thể lực, tuy nhiên những con chó hoang vô cùng thôn minh, chúng biết cái mai rùa kia sớm muộn cũng sẽ vở nên đã phục kích từ trước...

Hai con chó hoang cao cấp lẫn trong đàn chó hoang chờ đợi thời cơ không bỏ qua cơ hội hiếm có kia, khi Lê Dũng chưa lui được bao xa thì chúng đã lao đến há cái miệng đầy máu muốn cắng vài chân y...

Thấy thế Lê Dũng cắn răng vội vàng chém một đao về phía con chó hoang nhằm ngăn cản nó lại, tuy nhiên chó hoang cao cấp có đến hai con, khi Lê Dũng vừa bức lui được một con thì một con khác đã tiếp cận, nó há cái miệng máu muốn cắn vào cận y.

- Bằng...

Bất chợt một tiếng súng trầm đục vang lên, Lãnh Như Sương làm đúng vai trờ của mình, khi thấy Lê Dũng gặp nguy hiểm nàng vội vàng nổ súng nắng chết con chó hoang tập kích cứu hắn một mạng...

Khẽ nhìn con chó hoang bị bắn nổ đầu Lê Dũng khẽ gật đầu đa tạ Lãnh Như Sương rồi nhanh chân lui ra sau, hoàng quang của hắn cần một khảo thời gian nữa mới có thể dùng lại được...

Tuy nhiên cũng chính vì thế vòng phòng thủ cũng bị thủng một lổ, đàn chó hoang càng trở nên điên cuống lao đến bất chấp mưa đạn, nhưng rất nhanh mưa đạn ngày một yếu dần, đạn của đám người Lê Dũng không nhiều dù đã có sự trợ giúp của những tên phần tử vũ trang nhưng lượng đạn kia chẳng thấm là bao so với đàn chó hoang.

Không nhịn được tức giận, những tên thanh niên bỏ qua cây súng trong tay giờ đã không khác gì sắc vụng rút ra loan đao lao đến cận chiến với đàn chó hoang, một trận chiến nguyên thủy tràn ngập huyết tinh nổ ra...

Nếu Vương Báo không bỏ chạy rồi đem đi toàn bộ gia tài trong đó có không ít đạn dược thì rất có thể họ sẽ thủ được, đáng tiết trên đời không phải chuyện gì cũng nếu là thành sự thật được.

Bất chợt một ngọn huyết hỏa lao đến, Trần Lâm rốt cuộc cũng không nhịn được ra ta, nhưng ngọn huyết hỏa không phải nhằm vào đàn chó hoang mà nhằm vào cẩu vương...

Cảm nhận được nguy hiểm trí mạng đang lao đến, cấu vương tức giận gầm lên rồi nhảy ra xa, dù sao nó cũng là cẩu vương con chó mạnh nhất trong đàn chó hoang, nó dễ dàng né tránh huyết hỏa đang lao đến...

Tuy nhiên Trần Lâm đã lao theo, nhẹ nhàng vung tay đánh bể đầu một con chó hoang cao cấp đang lao đến, Trần Lâm hóa thành một làn khói xanh lao nhanh đến cẩu vương...

Lượn vòng trên không trung Trần Lâm vung tay ngưng tụ ra một ngọn huyết hỏa to lớn rồi ném về phía cẩu vương, nhìn quả cầu lửa đang lao đến cẩu vương thoáng hoảng sợ, tuy nhiên để xưng vương nó có năng lực của riêng mình...

Không khác mấy Quỷ Ảnh Độn Thuật của Trần Lâm, cẩu vương của hóa thành một luồn hoàng phong cấp tốc bay đi né tránh quả cầu lửa gián xuống, nhưng tộc đàn của nó lại không nhanh được như vậy, vô số con chó hoang biến dị không kịp né tránh bị thiêu cháy thành tro bụi rơi trên mặt đất.

Nhìn thấy tộc nhân chỉ còn là một đống tro tàn cẩu vương tức giận gầm lên một tiếng muốn liều chết với Trần Lâm.

Tuy nhiên khi cẩu vương còn đang định lao đến thì nó chợt đứng lại ánh mắt lo lắng nhìn về nơi xa, như cảm nhân được gì đó cẩu vương tức giận nhìn chằm chằm Trần Lâm rồi gầm lên một tiếng...

Nghe thấy tiếng gọi của cẩu vương đàn chó hoang cũng không tấn công đám người Lê Dũng nữa mà cũng học theo gầm lên in ổi rồi qua đầu bỏ chạy, bên trong đàn chó hoang cẩu vương liếc nhìn Trần Lâm một lần nữa rồi dẫn theo tộc đàn bỏ đi...

Bên kia đám người Lê Dũng thấy đàn chó hoang bắt đầu tháo chạy thì không khỏi vui mừng hò reo, không ngờ họ lại nhặc dược cái mạng trước miệng tử thần...

Tuy nhiên do quá vui mừng mà mọi người đều không chỉ ý đến một nam nhân đang đứng trên tường thành, Trần Lâm một nhìn đứng trên tường thành dõi mắt nhìn về đàn chó hoang đang ầm ầm chạy đi nhanh như cái cách chúng đến, khuôn mặt tuấn tú khẽ mỉm cười quỷ dị...