Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 48: Thật sự là sốt ruột muốn chết!



“Còn không mau đi mời y sư?”

Bên ngoài phủ Nạp Lan, nam tử trung niên cầm đầu gầm lên giận dữ, vô cùng tức giận lại không dám để cho người nâng Hoàng Nguyệt Dung lên lần nữa. Ánh mắt giết người dừng trên người Nạp Lan Yên và Nạp Lan Bằng: “Ai có thể nói cho ta biết chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Nạp Lan Yên không tiếng động rời đi ánh mắt, Hoàng Nguyệt Dung thật là thảm, thảm đến mức ngay cả nàng cũng cảm thấy thảm.

Nạp Lan Bằng chột dạ hé mở mắt, ánh mắt của Nhị ca giống như muốn giết hắn vậy, hắn cũng không phải là cố ý!

“Ngươi là Nạp Lan Yên?” Ánh mắt của lão Nhị Nạp Lan gia Nạp Lan Lâm Hải vô cùng không tốt nhìn về phía Nạp Lan Yên: “Lâm nhi trở về cùng ngươi?”

Nạp Lan Yên nhún vai: “Sau yến hội ở phủ Nhị Hoàng tử liền không thấy nàng.”

Ánh mắt Nạp Lan Lâm Hải chợt âm lãnh: “Nói dối!”

Nạp Lan Yên thản nhiên mỉm cười, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n cũng không giải thích, thích tin hay không thì tùy, nàng chính là không thấy người hắn có thể có ý kiến gì chứ?

Nạp Lan Bằng nghi ngờ nhìn thoáng qua Nạp Lan Yên, hắn biết rõ chất nữ (cháu gái) này rất lợi hại. Nếu như nàng muốn giết Nạp Lan Lâm, tuyệt đối là dễ dàng thành công.

Nhưng mà….

Vốn là cùng một nhà, người này gặp chuyện người kia gấp. Giết Nạp Lan Lâm đối với nàng cũng không có chỗ tốt đi?

Trong lúc hai bên giằng co, từ ngoài đám người có một vị lão giả một bước thành ba đi vào, chỉ thấy hắn được hai thị vệ đỡ đến bên cạnh Hoàng Nguyệt Dung, nhìn thảm trạng của nữ nhân kia, nhịn không được than một tiếng: “Ai ôi, Nhị chủ mẫu đây là phạm vào Thái tuế (*)!”

(*) Thái tuế: Thần Thái tuế, cũng chỉ bọ cường hào ác bá thời xưa.

Phốc!

Nạp Lan Yên suýt chút nữa phá hỏng công sức, nàng cho rằng người đến đây là một thầy thuốc cổ đại giỏi, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n không nghĩ tới lại là một kẻ lừa đảo đắc ý.

Nạp Lan Yên cười tủm tỉm nhìn lão giả, những lời này nói thật hay, không phải năm nay nữ nhân này cũng phạm Thái tuế sao?

“Hoa lão, có thể khám bệnh trước cho nương tử của ta không?”

Nạp Lan Lâm Hải nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân của hắn phạm Thái tuế cái rắm, đây rõ ràng làm bị người đả thương có được không?

Hắn cũng không phải là người mù!

Lão giả được gọi là Hoa lão kia run rẩy xoay người bắt mạch cho Hoàng Nguyệt Dung, tinh tế kiểm tra một lượt, lại gật gù đắc ý nói: “Ôi, không thể chữa khỏi là không thể chữa khỏi nha. Không làm Thái tuế yên lòng cũng không thể chữa khỏi đâu.”

“Ngươi….” Nạp Lan Lâm Hải vừa vội vừa giận. “Hoa lão, cầu ngài đừng nói giỡn nữa. Rốt cuộc Hoàng Dung nàng thế nào?”

“Vẫn là câu nói kia, không làm yên lòng Thái tuế trước, liền không còn mạng.” Lão giả nhẹ nhàng lắc đầu, đứng lên, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n run rẩy đẩy đám người ra, xoay người rời đi.

Nạp Lan Lâm Hải: “….”

Bọn thị vệ cảm thấy nhất định là hôm nay phương thức mình xuất hành không đúng. Rõ ràng Hoa lão là y sư nổi danh khắp kinh đô, làm sao hôm nay lại trở nên không bình thường như vậy?

Người phản ứng đầu tiên vẫn là Nạp Lan Bằng, chỉ thấy hắn trợn trừng mắt, tức giận mười phần quát lớn: “Còn đứng ì đó làm gì? Còn không biết lại nhanh đi mời y sư sao lũ đần?”

Bọn thị vệ không dám chậm trễ, ngựa không dừng vó lại đi tìm y sư.

Khóe miệng Nạp Lan Yên co rút, thật ra hôm này nàng trở về Nạp Lan gia xem, sau đó xác định rõ sức chiến đấu của địch, lại làm tính toán đầy đủ.

Nhưng không nghĩ tới bởi vì nàng tùy tay ném một cái, liền ném ra nhiều chuyện như vậy. Nạp Lan Yên sờ mũi, không hiểu sao lại có chút kích động.

Ngũ tiểu thư à, ngươi ở trên trời nhìn xem có thấy vui không?

Nếu còn chưa đủ, ta lại làm thêm một chút.

Hai mắt Nạp Lan Yên vừa chuyển, đang muốn mở miệng,trong đầu đột nhiên lại vang lên âm thanh của Hỗn Độn sư tôn: “Lão đầu này có chút ý tứ.”

“Đại sư tôn ngài rất lâu không có xuất hiện!” Từ sau khi nàng tiến vào Long mạch bế quan, đại sư tôn liền biến mất không thấy, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n nay nghe được tiếng nói kiêu ngạo trước sau như một của ngài, hai mắt Nạp Lan Yên hơi sáng lên.

“Bổn tọa há có thể nói xuất hiện liền xuất hiện?” Đại sư tôn hừ lạnh: “Đi tu luyện một chuyến trong Long mạch mới đạt được tình trạng này, đúng là mất mặt Bổn tọa!”

Nạp Lan Yên cong mắt nở nụ cười: “Đại sư tôn, làm sao lão giả kia có ý tứ?”

“Công lực chuyển đề tài quá kém.” Hỗn Độn đại sư tôn vẫn không cho chút mặt mũi: “Xử lý tốt vấn đề của Nạp Lan gia, Bổn tọa có thể suy nghĩ nói cho ngươi chỗ đặc biệt của lão đầu kia.”

“Được.” Nạp Lan Yên cười híp mắt đáp ứng, ánh mắt khẽ quét qua người Hoa lão, sau đó nhìn về phía Nạp Lan Lâm Hải, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n khẽ thở dài: “Nhị thúc, cho dù Nạp Lan gia chúng ta không ở giữa đường, nhưng nhiều người vây xem ở chỗ này như vậy, sớm muộn cũng ồn ào thành truyện cười.”

Có đại gia tộc nào không để ý thể diện?

Nhưng nghe thấy Nạp Lan Yên nói lời này, ngay cả Nạp Lan Bằng cũng nhịn không được mắng một câu vô sỉ, nha đầu kia còn biết làm trò cười? Biết làm trò cười còn dám ném Nhị tẩu ra ngoài?

Ánh mắt Nạp Lan Yên sâu kín nhìn về phía Nạp Lan Bằng, đừng quên ngươi cũng có phần hại Nhị thẩm thành như vậy đó.

Sau lưng Nạp Lan Bằng căng thẳng, trong lòng xẹt qua một hàng Tam tự kinh, đến bên miệng lại nói thành: “Nhị ca, nếu không ta và tiểu Yên đi vào trước, ngài ở đây chờ y sư?”

Nạp Lan Bằng lo lắng rằng Nạp Lan Yên rất dễ thấy, đừng nói nàng một thân quần áo đỏ có bao nhiêu bừa bãi, bên người nàng còn một con đại hắc ngưu cao bằng người ở giữa đám đông, đúng là mục tiêu lớn.

Hắn lại cảm thấy trước mắt chỉ có hắn mới có thể chế trụ Nạp Lan Yên ở thời khắc mấu chốt, cho nên mới có lời đề nghị này, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, như thế nào lại cảm thấy có chút không thích hợp đây?

Quả nhiên….

“Nạp Lan Bằng ngươi muốn tìm chết sớm một chút sao?”

Âm thanh nổi bão của Nạp Lan Lâm Hải sâu kín vang lên sau lưng, phản ứng đầu tiên của Nạp Lan Bằng không phải là nhận sai, mà là kéo Nạp Lan Yên chạy vào trong phủ.

Nhị ca vừa nổi đóa, hắn không chết cũng bị lột một lớp da.

Vì kế hoạch hôm nay, chạy trước nói sau!

“….” Tay Nạp Lan Lâm Hải cứng giữa không trung, trợn to hai mắt nhìn Nạp Lan Bằng lưng hùm vai gấu kéo Nạp Lan Yên chạy như điên, mặt đen như than đá.

Hắn luôn biết rõ Nạp Lan Bằng thông minh không đủ dùng, nhưng mà lúc nào thì trở nên không biết điều như vậy?

Nạp Lan Lâm Hải cảm thấy mình sắp điên rồi, nữ nhi không thấy bóng dáng, thê tử trọng thương hôn mê, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n bên cạnh còn một đám thị vệ mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm đứng xem, thật sự là bực mình muốn chết!

Vài thị vệ không đi tìm y sư khóc không ra nước mắt khổ sở quay mặt đi, bọn họ thật cái gì cũng không biết, cầu chủ tử minh dám.

Nạp Lan Yên bị Nạp Lan Bằng cứng rắn kéo vào trong phủ, yên lặng nhìn trời xanh, cảm thấy người nhà này sớm muộn gì cũng bị chính bọn họ làm tức chết đi!

Lúc không tiếp xúc với bọn họ cũng không thấy điều này, thế nào vừa tiếp xúc lại càng không rõ đây?

Nạp Lan Yên bị túm chạy không mục đích, cố tình lại còn bị hắn nắm chặt, giãy giụa vài lần cũng thoát khỏi tay Nạp Lan Bằng được, cảm thấy tức giận, nhấc chân đá Nạp Lan Yên: “Ta nói tứ thúc này, người muốn dẫn con đi đâu.”

Nạp Lan Bằng nhất thời không kịp tránh vừa vặn bị đạp trúng, lập tức nhe răng nhếch miệng buông Nạp Lan Yên ra: “Mẹ nó, lão tử hảo tâm cứu ngươi khỏi biển lửa, tiểu nha đầu ngươi còn đạp ta?”

“Đây là chỗ nào?” Nạp Lan Yên xoa cổ tay tím bầm, mắt lại nhìn bốn phía, nhìn căn phòng bằng trúc như ẩn như hiện phía sau một rừng trúc, mày nhíu lại, có chút quen thuộc.

Nạp Lan Bằng nhìn tay Nạp Lan Yên hiện lên một vòng tím bầm, khó có được chút cảm giác áy náy, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n chính là nhìn bốn phía theo ánh mắt của Nạp Lan Yên, vừa thấy liền giậm chân: “Nương à! Tại sao lại chạy đến đây? Đi mau….”

Lời còn chưa nói xong, sâu trong rừng trúc liền hiện đến một tiếng nói giận dữ mười phần của một lão giả, giống như một tiếng sấm sét, Nạp Lan Bằng lưng hùm vai gấu lập tức héo.

“Đi cái rắm! Đều lăn đến đây cho lão tử!”