Lãng Tử Phụ Tình

Chương 8



"Thật không?". Trong thang máy chỉ còn lại một màu đen tối, lúc Diệp Ý Thiến hoảng loạn thì nghe được âm thanh như vậy.

Nước mắt chảy như mưa, không ngừng rơi xuống. Đối với Diệp Ý Thiến, âm thanh này con êm tai hơn âm thanh của những Thiên sứ.

"Nếu bây giờ anh mở to mắt, em sẽ tha thứ cho anh ư?". Âm thanh Quý Dục hàn trầm thấp mang theo sự trêu chọc.

"Sẽ, sẽ". Cô không chút do dự thốt ra, rồi cẩn thận sờ soạng thân thể anh trong bóng tối.

"Không chỉ tha thứ, em còn muốn...."

"Tổn giám đốc, cô có bên trong không?". Lúc Diệp ý Thiến muốn nói ra câu nói giấu tận đáy lòng đã lâu, thì bộ đàm trong thang máy phát ra giọng nóilo lắng của Peter.

"Chúng tôi ở bên trong....". Diệp Ý Thiến quên mình vừa muốn nói gì, lập tức kêu to.

"Peter, rốt cục xảy ra chuyện gì? Chúng ta đang ở tầng mấy?". Quý Dục hàn đứnglên, lấy chiếc bật lửa trong túi, không gian đen tối bỗng trở nên ấm áp.

Diệp Ý Thiến bối rối nhìn anh, anh không có chuyện gì ư? Có thể đứng lên, hẳn là không có việc gì phải không? Vậy còn nàng?

Vì có anh bảo vệ, cô không bị thương. Nhưng chắc chắn bây giờ không nguyên vẹn như trước được, cô muốn ra ngoài sớm một chút để kiểm tra một lần.

"Anh không được lộn xộn, anh chắc là anh không có chuyện gì ư?" CÔ thấp giọng gọi anh.

"Anh không sao". Anh tươi cười với cô, ánh lửa dịu dàng chợt lay động trong đôi mắt anh, làm cô cảm thấy yên tâm.

Anh nói với bộ đàm trong thang máy "Nhanh nghĩ biện pháp cứu chúng tôi ra, tôi sợ nơi này không chịu được lâu"

"Hai người bây giờ đang ở lầu hai, thiếu chút nữa thì..... Không có gì,chúng tôi đã treo thang máy, lập tức sẽ có người xuống cứu viện. QuýTiên Sinh, Tổng giám đốc cố chịu đựng nhé!" Peter rất lo lắng dặn dò.

"Ừhm!" Thần kinh Quý Dục Hàn đang bị buộc chặt bây giờ được thả lỏng, tuy rằng anh đã nói dùng tính mạng để bảo vệ cô, nhưng anh không muốn cô bịthương... dù chỉ một chút.

"Thế nào? Em không sao chứ?". Quay người lại, anh nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng, qua ánh lửa mỏng manh, kiểm tra thân thể cô.

Diệp ý Thiến dùng sức lắc đầu. "Em không sao, một chút cũng không có! Nhưngcòn anh, vừa rồi bị té, thật sự không có gì ư? Em nghe âm thanh va chạmrất lớn, em thấy....|

"Không sao, anh khỏe lắm. Sáng mai lưng có thể bị tụ máu, nhưng không nghiêm trọng lắm đâu" Anh vòng vo cánh tay,tỏ vẻ mình rất khỏe.

Thật ra lưng anh từng đợt đau kéo đến, nhưng anh không muốn cho cô biết, sợ cô lo lắng.

Không có gì ư? Cô nhìn vào mắt anh, nhìn ra thật ra anh không muốn cô lo lắng mà thôi.

Người đàn ông này, bây giờ anh thật sự yêu mình sao? Nếu như lời anh nói,trước kia anh không nhận ra anh yêu cô như vậy, bây giờ anh đã biết....

Cô không nên tức giận nữa. Không nên lại đau thêm một lần nữa. Bây giờ anh đang ở trước mặt cô, có lẽ cô nên tin anh một lần nữa.

Chỉ cầnmột lần thôi là được rồi! Huống chi, trong lòng cô còn một bí mật muốnnói với anh, chỉ cần nói với anh, vấn đề được giải quyết, vậy họ có thểhạnh phúc bên nhau rồi....

"Dục Hàn, anh thật sự yêu em sao? Thật sự muốn bên em? Lúc này anh không gạt em, không phải chỉ thuận miệngnói ra phải không?" Gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ mong chờ, đôi mắt lộvẻ thanh lệ. Quý Dục hàn hít sâu một hơi, vừa rồi anh còn tưởng tínhmạng của họ sẽ bị đe dọa, đến lúc họ chết đi mà cô vẫn không tha thứ cho anh.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô đứng trước mặt anh, hỏi anh có yêu cô thật không!

Cảm tạ ông trời ---- Anh không tin vào thần Phật, nhưng đã từng trải quamột lần kì quái, Quý Dục Hàn không thể không tin, ông trời thật nhân từvới anh. Chẳng những cho anh cơ hội trở về hai mươi lăm năm trước, choanh cơ hội được cô tha thứ!

"Ý Thiến" Anh bước từng bước lại gần cô.

Quý Dục Hàn đến trước mặt cô, chuyên chú lại tràn ngập xin lỗi, kiên định mà đầy nhu tình, thẳng tắp nhìn cô không chớp mắt.

Giây phút này đối với họ rất quan trọng

Không gian nhỏ hẹp, đen tối, chỉ có một chút ánh lửa trong thang máy, chútnữa thì họ bị té tan xương nát thịt, chấm dứt sinh mệnh.

"Chỉ cần tin tưởng anh một lần nữa thôi, cho anh thêm một cơ hội. ANh sẽ chứngminh cho em thấy, dùng cả cuộc đời còn lại của anh để chứng minh cho em" Quý Dục Hàn chậm rãi nói, âm thanh nhiệt liệt đầy áp lực.

Diệp ý Thiến mở to hai mắt đầy lệ, cô vươn tay, trong bóng tối vẫn dễ dàng nắm được tay anh. "Nếu em tha thứ cho anh, em không lại..."

"Tổng giám đốc, hai người có thể ra rồi". Lúc đó, cánh cửa thang máy bị lấy ra, tay họ đang nắm chặt bất đắt dĩ buông nhau ra.

"Đưa tổng giám đốc lên trước" Quý Dục hàn đỡ lấy vai cô, cẩn thận đưa cô đến cửa thang máy, họ cách mặt đất một khoảng nên phải cần người kéo mới có thể đi lên.

"Không, anh lên trước, anh bị thương..." Diệp Ý Thiến lo lắng nhìn anh "Mau gọi xe cứu thương, Quý tiên sinh bị thương...."

"Không, không cần kinh động mọi người, Peter, anh phong tỏa tin tức, càng ítngười biết càng tốt.... Vấn đề của thang máy, khách nhân bên ngoài vẫnchưa biết phải không?" Quý Dục hàn đánh gãy lời nói của cô, nâng mắt nói với Peter.

"Tôi chưa nói cho ai cả, chỉ gọi vài người đến sửa mà thôi. May là tôi và Mary tính về thì phát hiện thang máy trục trặc"Peter cùng một người khác kéo Diệp ý Thiến lên nói.

Peter là một thanh niên ổn trọng, quốc tịch nước Anh, lớn lên ở HongKong, lại được giáo dục ở Anh, làm việc trầm ổn, giỏi giang.

"Vậy được rồi, không thể làm kinh động đến khách" Diệp Ý Thiến nghe ra lời nhắc nhở của anh, quay đầu nhìn anh đầy cảm kích.

"Tổng giám đốc, cô và Quý tiên sinh ngồi xe của tôi đến bệnh việc kiểm tra một chút đi" Peter cẩn thận khuyên.

"Mau sửa lại thang máy, rồi kiểm tra nguyên nhân sự cố. sao lại xảy ra vấnđề nghiêm trọng như vậy? Nếu là khách bị kẹt thì sao? Nếu các người cứtrì hoãn, không biết hậu quả sẽ thế nào ư?" Diệp Ý Thiến bỗng tức giậnđứng lên. "Hậu cần rốt cục để làm gì? Thang máy và máy móc thiết bị,không phải hằng năm đều kiểm tra định kì và sửa chửa đổi mới ư?

"Tổng giám đốc, chúng tôi....". Mặt Quản lý Hậu cần đầy mồ hôi, liếc nhìn Peter nhờ giúp đỡ.

"Từ hôm nay trở đi, kiểm tra lại toàn bộ thiết bị của Khách sạn, sự việnlần này các người phải chịu trách nhiệm. Viết báo cáo cho tôi, sau đótriệu tập tất cả Phòng hậu cần họp..."

Quý Dục Hàn thoáng nhìn đã rò ý của cô, biểu tình sắc bén, xem ra cô dần dần đảm nhiệm chức Tổng giám đốc này rồi.

Thừa dịp cô và Quản Lý nói chuyện, anh lặng lẽ đến Peter nói: "Vài ngàytrước Khách sạn vừa xảy ra ngộ độc, bây giờ thang máy lại gặp sự cố. Phi Hạ không nên xảy ra những sự cố liên tiếp như vậy, tốt nhất anh nênđiều tra một chút, xem có ai giở trò hay không"

Anh lo cô đảmnhiệm chức vụ chưa lâu, họ hàng xem cô như cái gai trong mắt, có lẽnhững người này sau lưng giở trò. Nhưng anh không muốn cô lắng, nên nhờPeter thăm dò là tốt nhất.

Huống chi lần này không phải là ngoài ý muốn, lại có thể uy hiếp tình mạng của cô!

"Quý Tiên Sinh, ý anh là?" Peter kinh ngạc lĩnh ngộ ra.

"Không phải ư? Gần đây anh bên cạnh Tổng giám đốc nhiều nhất, tuy hai sự cốkhông liên quan nhau, nhưng vẫn nên điều tra cho rõ". Quý Dục Hàn quayđầu liếc Diệp Ý Thiến. "Ý Thiến, đi bệnh viện kiểm tra nào"

"Ừh,em..." Cô chần chừ. "Một lát em sẽ đi, để em làm rõ mọi việc đã, nhưnganh.... Peter, Quý tiên sinh bị thương, anh mang anh ấy đến bệnh việnđi.

Diệp Ý Thiến nghĩ, bây giờ cô không thể cùng anh đến bệnh viện, ít nhất bây giờ còn chưa thể.

Tuy vừa rồi cuộc nói chuyện bị gián đoạn, nhưng cô tin đã nói cho anh côkhông muốn xa anh. Chỉ cần cô có thể xác định được tâm ý của anh, chỉcần cô buông tha đau khổ, chỉ cần cô cho anh thêm một cơ hội

Côđồng ý ư? CÔ yên lặng nhìn gương mặt anh tuấn của anh, vừa rồi trongthang máy, cô không phải đã muốn đồng ý ư? Chỉ cần biết tâm ý của nhaulà tốt rồi, nhân sinh đôi khi phải trải qua thăng trầm, vậy hãy xem côcó đồng ý vượt qua không.

Cô vẫn chưa chuẩn bị tốt, nhưng cô đãmuốn quyết định, nếu cô mở rộng lòng mình với anh, cho anh thêm một cơhội. ANh sẽ không tồn thương cô một lần nào nữa, nhưng cô thật sự thấtvọng với anh, hoàn toàn tuyệt vọng ư?

Diệp Ý Thiến không nghĩmình yêu chân thành tha thiết như thế, cuối cùng đổi lại chỉ là sư phảnbội, bị bỏ rơi, bị lừa gạt, cô đã chịu một lần tổn thương, nên bây giờcô lựa chọn thận trọng!

Quý Dục hàn ra khỏibệnh viện, vết thương trên lưng gần khỏi hẳn rồi, lần sự cố thang máy đó đã được giải quyết, không bị đăng báo, cũng không có vị khách nào biếtđược.

Anh ngẩng đầu, nhìn bầu trời âm thầm liếc một cái. Mùa thunhiều mây vậy ư? hôm nay anh liên lạc với một vài người bạn ở HongKong,trong đó có một người làm ở cơ quan nhà nước, anh nhờ đối phương điềutra chân tướng những sự cố có liên quan đến Khách sạn Phi Hạ.

Anh hi vọng là do mình nghĩ nhiều, hi vọng bên cạnh cô không có người muốn hại cô hoặc muốn cản trở công việc của cô.

Anh hi vọng cuộc sống của cô sẽ vô tư vô lo, gương mặt lúc nào cũng nở nụcười hạnh phúc. Nhưng hiện tại, xem ra hi vọng của anh chưa thực hiệnđược.

Trở lại quá khứ anh mới phát hiện, thế sự thay đồi nhiềulắm, rất nhiều việc sức người không thể khống chế được. Chỉ cần tâm ýkhông thay đổi, anh tin anh có thể bù đắp lại sai lầm của mình, lấy lạitình yêu của cô.

Vì thế anh cố gắng đi lên. Suy nghĩ đến tươnglai của mình, làm sao để cô có được một cuộc sống ổn định, để cô sốngdưới bầu trời không mưa gió.

Quý Dục hàn đứng trước đèn xanh đènđỏ, anh đang định qua đường, bên cạnh lại vang lên tiếng động nhỏ. Anhquay đầu nhìn, một cô gái đang ngồi xổm nhặt lại chiếc vòng tay màu bạc.

Nhìn thấy, đầu anh lướt qua một hình ảnh nào đó.

Trước kia, anh có tặng cho cô một chiếc vòng, hôm đó được kéo lên từ thangmáy, ống tay áo bị trượt xuống, anh thấy trên cổ tay trái của cô vẫn còn đeo chiếc vòng.

Cô vẫn đeo, vẫn đeo chiếc vòng anh tặng. Đó cónghĩ là gì? Anh thật khờ, sao lại không nghĩ đến? Điều đó có nghĩa là cô chưa từng quên anh, anh tổn thương cô quá nhiều, xem nhẹ tình cảm củacô, nhưng cô vẫn luôn yêu anh!

Một cảm giác xúc động dâng lêntrong ngực, Quý Dục Hàn nhớ khi anh mua chiếc vòng đó, Ý Thiến từng để ý một chiếc nhẫn kim cương.

CHiếc nhẫn được thiết kế đơn giản, nhỏ mà khéo, thật sự là một chiếc nhẫn hoàn mỹ, viên kim cương thật sáng.

"Sau này chúng ta kết hôn, sẽ dùng chiếc nhẫn đó anh nhé?" Lúc đó cô rấthưng phấn, cũng vì những lời này mà anh lại muốn rời xa cô.

Kếthôn? Không nên nói đùa, thật sự lúc đó anh không muốn bị giam cầm trongnhà tù hôn nhân! Cho nên anh bỏ đi, anh còn muốn rong chơi vài năm nữa.Anh không phải là người theo chủ nghĩa kết hôn, không thích bị tình cảmgiam cầm, trước kia kết giao với những cô gái khác cũng không đơn thuầnnhư cô.

Cô vậy mà hấp dẫn anh, nên anh mới phá lệ quen cô, thậm chí bỏ cả kết hoạch du lịch, lần đầu tiên nghỉ phép dài hạn, ở bên cô.

Nhưng cô lại muốn tiến đến hôn nhân! Làm anh kinh ngạc, sợ hãi. Anh không nói lời nào, sợ hãi lựa chọn bỏ chạy.

"Chiếc nhẫn đúng là rất đẹp, nhưng sao lại đắt thế? Hai mươi vạn đô HongKong, thật đắt..."

Bên tai vẫn văng vẳng nghe giọng nói của cô, tuy rằng không mua nhẫn, cũngkhông phải bỏ qua ý nghĩ kết hôn, mà là cô cảm thấy chiếc nhẫn rất đắt.

Không, hai mươi vạn không đắt chút nào, chỉ cần cô vui vẻ, anh đồng ý tiêu tốn nhiều hơn gấp mười lần, hai mươi lần như thế!

Quý Dục Hàn thất vọng đau khổ cho kế hoạch sắp thành công của mình, khi ởtrong thang máy, nếu không phải vì nhân viên cứu hộ cắt ngang, có lẽ côđã tha thứ cho anh, cho anh thêm một cơ hội!

Chỉ cần cố gắng mộtchút, thành ý một chút, nói ra ý nghĩ trong đâu mình cho cô, dùng hànhđộng thực tế chứng minh cho cô thấy: anh bây giờ và trước kia khônggiống nhau; cô có thể tin tưởng anh!

Quý Dục Hàn cảm thấy hưngphấn, chạy về phía tòa nhà Châu Bảo Hành, sao anh lại ngốc như vậy,không nghĩ ra? Cầu xin cô tha thứ, hẳn là phải dùng chút hành động cụthể mới đúng!

"Thật xin lỗi, tiên sinh, chiếc nhẫn kim cương kiachỉ tung ra với số lượng có hạn, được gọi là "Vĩnh Hằng Chi Giới". ToànHongKong chỉ có Châu Bảo Hành chúng tôi mới có, hơn nữa đã bán hết rồi"

Khi anh đến cửa hàng miêu tả chiếc nhẫn ấy, được trả lời như thế.

Quý Dục Hàn thất vọng, nhưng anh vẫn không buông tha mà hỏi: "Vậy cô có danh sách khách hàng đã mua không?"

"Việc này... Tư liêu khách hàng chúng tôi không thể tùy tiện được...."

"Làm ơn, bất kể thế nào tôi cũng phải mua được chiếc nhẫn này. Hoặc cô cóthể nói cho tôi biết làm sao mới mua được chiếc nhẫn này? Cho dù các côkhông bán, cũng sẽ có người nhượng lại chứ?" Quý Dục Hàn hỏi.

Nhân viên cửa hàng thấy vẻ mặt anh vội vàng mà kiên quyết, bỗng gật đầu nói: "Đúng rồi, HongKong tuy không bán, những nơi khác cũng bán hết rồi. Đây là nhẫn tung ra số lượng có hạn, nhưng Châu Bảo Hành ở Đài Bắc cũng cóbán"

"Có thể xác định còn hàng sao? Có thể từ Đài Bắc mang về đây không? Tôi sẽ trả gấp đôi!" Quý Dục hàn thở ra, chỉ cần có nơi bán làđược rồi, anh nhất định sẽ mua được, nhất định!

"Thật xin lỗi,chúng tôi không thể điều hàng, từng nơi đều có số lượng nhất định, tôichỉ có thể cho anh biết nơi nào còn hàng mà thôi, nhưng không hẳn sẽ đểlại cho anh, vì nhẫn của chúng tôi bán rất chạy...."

"Cho tôi địa chỉ đi! Ngoài Đài Bắc còn có chỗ nào khác không? Có thể nói cho tôibiết tất cả không?" Anh quyết định trong lòng, ở HongKong không có, thìanh có thể tìm khắp nơi trên thế giới, mua về tặng cô!

Cong việccủa anh là Phi công, du hành khắp nơi trên thế giới, đối với anh, đikhắp nơi trên thế giới chưa bao giờ là chuyện khó khăn. Anh sẽ tìm chocô chiếc nhẫn cô thích. Nhất định phải tìm được, tự mình mang đến chocô, tự tay đeo nhẫn cho cô!

Sau khi lấy được địa chỉ, nơi tìmkiếm đầu tiên sẽ là Đài Bắc, đó là nơi anh quen thuộc nhất. Anh vừa nhờvà bạn bè ở Đài Bắc, nhờ bọn họ tìm giúp anh, anh sẽ trở về để lấy.

Quý Dục Hàn thật sự không chờ được thời gian gửi qua bưu phẩm, như vậy rấtlâu. Nếu ở tương lai thì như vậy có lẽ nhanh hơn, nhưng ở thời đại nàychưa hoàn toàn phát triển, anh vẫn nên trở vể Đài Bắc, như vậy sẽ nhanhhơn.

Hai giờ sau, thông qua bạn anh, anh đã biết được chỗ muanhẫn, anh nhanh chóng đặt vé máy bay. ANh từng làm việc ở Hãng hàngkhông đó, nên nhanh chóng anh đã đặt được vé, Quý Dục Hàn lập tức hưngphấn, trở về Đài Bắc.

Chỉ cần có nhẫn, anh sẽ cầu hôn cô, ngay lập tức!

___________________________

"Ý Thiến, tuy chúng ta chỉ mới quen biết nhau có hai tháng, nhưng em cómuốn quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước không?" Ngồi ở ghế lái xe,người đàn ông tràn đầy tự tin nói.

Diệp Ý Thiến kinh ngạc nhìn Đông Huân. "Em cảm thấy thời gian chúng ta quen nhau rất ngắn, nên...."

"Kỳ thật em không muốn tiến thêm một bước với anh, đúng không?" Đông Huâncười cười. Anh không giống với Quý Dục Hàn, làm người khác khó quên, màanh là một thanh niên anh tuấn, sáng sủa.

Anh là con trai của một gia tộc lớn, ở lĩnh vực kinh doanh là một kỳ tài, tuy rằng còn trẻ tuổi, nhưng rất được xem trọng.

"Em cũng biết bác Hạ rất hi vọng chúng ta đính hôn với nhau, bệnh của bácấy lúc nào cũng có thể chuyển biến xấu. Hôm nay bác ấy gọi điện cho anh, nói với anh chuyện của chúng ta". Anh lái xe sát vào lề, âm thanh trầmthấp lên tiếng.

Qua nhiên cha cô có ý nghĩ như vậy! Ý Thiến âmthầm thở dài, có lẽ ông cảm thấy áy náy với mẹ con cô, nên muốn bù đắpcho cô, mau chóng dàn xếp cuộc sống của cô cho ổn thỏa.

Cha côbiết, nếu ông bất hạnh qua đời, cô sẽ bị đám người như bầy sói đói kiavây quanh. Không còn được ông bảo vệ, cho dù cô được quyền thừa kế tàisản, cũng sẽ bị họ cắn nuốt tất cả.

Cô rất sợ ngày gia đình tụhọp mỗi tháng một lần, sợ hãi khi thấy Bác cả, Chú còn có vài người anhhọ. Vì cha cô một tay gầy dựng sự nghiệp, nên bọn họ như hổ tình mồi.

Cô hi vọng cha mình có thể sống lâu trăm tuổi. Thật ra cô không cần tàisản, không cần quyền thế! Chỉ cần sức khỏe cha cô tốt hơn mà thôi, chỉcần cha và con gái, hai người có thể ở bên nhau.... Có lẽ còn có thêmmột người, người đàn ông mà cô yêu , bỗng nhiên cô muốn hồi tâm chuyểný, muốn bên cạnh anh!

"Nếu em không có người trong lòng, có thểthử kết giao với anh được không? Ý Thiến, không nói dối gì em, lần đầutiên thấy em, anh cảm thấy em không giống với những tiểu thư khuê cáckhác. Trên người em có một loại khí chất, ngây thơ không nhiễm chút bụitrần". Đông Huân cười ngây ngô. "Anh nói như vậy làm em không được tựnhiên phải không?"

"Àh, dạ không". Cô có chút kinh ngạc, cô thấy mình không có gì đặc biệt, cũng giống như bao cô gái khác ở HongKong.

"Em không xem trọng hàng hiệu, không thèm để ý dòng dõi, đó là điều em hơnhẳn các cô gái khác. Em biết họ nhìn người ra sao không? Họ nhìn ngườikhông phải qua nhân phẩm, mà là nhìn qua tài sản của người đó, nếu họphải gả cho một người, họ chỉ biết đến người đó cho họ bao nhiêu lợi ích mà thôi". Khóe miệng anh mỉm cười mang theo vẻ trào phúng. "Đây làHongKong, tất cả những thiên kim nổi tiếng, cũng chỉ có vậy thôi"

Nhất thời cô không biết nói gì cho phải, cô không quen thuộc xã hội thượnglưu ở HongKong , cũng không biết những thiên kim và phu nhân khác mìnhnhững gì. Cô chỉ biết, khi bên cạnh những chị em họ của cô, dù nội hayngoại, thì cô cũng không biết phải làm gì mới đúng.

Họ thích thảo luận về hàng hiệu, và những vị thiếu gia nhà giàu thế nào mà thôi.

"Nếu không phải anh bắt buộc phải cưới một cô gái môn đăng hộ đối, anh tuyệt đối không cần một cô gái như vậy". Trên đường về biệt thự, Đông Huânhơi kích động nói. "Anh muốn cưới một cô gái luôn điềm tĩnh, dịu dàng,anh muốn...." Anh ngừng xe, xoay đầu nhìn cô. "Muốn cưới một người giống em, có ánh mắt trong suốt, không màng danh lợi, không tranh sự đời, tâm hồn trong sáng như kim cương, nếu giống như em thì thật tốt!"

Hai má cô như có lửa thiêu cháy, cô không biết phải từ chối anh như thế nào.

Bởi lời nói của anh rất chân thành, nhẹ nhàng mà trầm ấm, anh lại là một thanh niên ưu tú.

Có lẽ không có cô gái nào từ chối anh. Nhưng trong lòng cô vẫn do dự.

"Ý Thiến, em đồng ý lấy anh chứ?". Lúc cô chần chờ, một chiếc nhẫn kim cương được đưa đến trước mặt cô.

Cô hơi hé miệng, hoàn toàn không biết phải làm sao. Cô không nghĩ đến anhsẽ cầu hôn mình. Quá nhanh, cô không hiểu hết anh, mà anh cũng vậy,không hiểu hết con người cô! Hơn nữa cô còn có người trong lòng, côkhông thể....

"Em không cần phải trả lời anh ngay, anh đợi em bangày để suy nghĩ. Nếu em không đồng ý, chúng ta vẫn là bạn bè" Anh mởcửa xe, mới thu lại nhẫn. " Ba ngày sau anh sẽ hỏi đáp án của em. Emkhông phải cảm thấy áp lực, chỉ cần trả lời thành thật với anh là được"

Anh vòng sang bên kia xe, mở cửa xe cho cô.

Diệp ý Thiến hồi phục tâm tư khiếp sợ, xấu hổ nhìn anh. "Anh không biết vậy là quá nhanh ư?"

"Gặp được cô gái mình hằng mong phải nên ra tay mau lẹ, nếu không sẽ bịngười khác đoạt mất thì làm sao bây giờ?". Đông Huân cười kiêu ngạo màthân thiết.

Cô rất muốn nói cho anh biết, lòng cô đã trao cho một người đàn ông khác từ lâu, không thể chứa thêm bất kì ai được.

Nhưng thấy anh mỉm cười kiêu ngạo, cô lại không nói nên lời.

"Đừng nghĩ rằng do cha em đánh tiếng anh mới quyết định như vậy, bản thân anh là do anh làm chủ, có hiểu không?". Đông Huân nói nhỏ bên tai cô, vươntay đến bên cô. "Bây giờ tạm thời quên lời cầu hôn của anh đi, đi thămBác Hạ với anh nào"

"Ba ngày sau, em sẽ cho anh đáp án". Cô âm thầm quyết định, nếu bây giờ từ chối, sẽ xúc phạm đến anh.

Anh đã cho cô ba ngày để suy nghĩ, vậy thì ba ngày sau, cô lại từ chối anh, anh hẳn sẽ cảm thấy đó là quyết định sau khi cô đã suy nghĩ kĩ càng.Lúc đó, hi vọng anh có thể chấp nhận được.

"Dù đáp án là gì, anhcũng sẽ chấp nhận, sẽ không vướng bận điều gì. Em có thể hoàn toàn yêntâm, nhưng ba ngày nay...." Anh kéo dài âm thanh. "Em phải đáp ứng lờihẹn hò của anh, chỉ hẹn hò trong sáng thôi, được không?"

Cô có thể nói không sao? Nhìn gương mặt chờ mong của anh, Diếp Ý Thiến biết mình không thể từ chối được!