Lãng Tử Khuynh Quốc

CHƯƠNG 9-1



"Tiểu Đào, rốt cuộc thì chừng nào nàng mới bằng lòng theo ta trở về?" Giang Hàn ôm Tiểu Đào vào trong ngực, lo lắng hỏi.

"Thiếp không biết. Ít nhất cũng phải đợi cho vết thương của bệ hạ phục hồi mới được." Vết thương của Nữ vương còn chưa lành, nàng làm sao có thể an tâm rời đi, hơn nữa nàng không biết bệ hạ có đồng ý hôn sự của nàng và Giang Hàn không.

"Ta biết ta không nên ép nàng," hắn vò đầu bứt tóc, "Chúng ta có thể chờ, nhưng đứa nhỏ trong bụng nàng không thể chờ." Hắn thân mật xoa bụng của nàng. "Ta không hy vọng con của chúng ta khi sinh ra không có danh phận, ta cũng hi vọng nàng nhanh chóng trở thành Vương Phi của ta."

Danh phận? Vương Phi? ---Diễn. Đàn. Lê. Quý. Đôn---Nàng chưa bao giờ dám vọng tưởng. Hắn là vua của một nước thân phận cao quý như vậy, sao có thể lập nàng một tiểu tỳ nữ vô danh làm phi, chuyện này không có lợi cho hắn!

"Không, thiếp không thể làm Vương Phi của người!" Nàng kiên quyết phản đối.

"Vì sao?" Giang Hàn kích động nắm chặt hai vai nàng, "Chẳng lẽ nàng không thương ta? Nàng muốn đứa nhỏ của chúng ta vừa ra sinh ra đã là con hoang sao?"

"Không phải như thế!" Tiểu Đào khẩn trương biện bạch.

"Vậy thì vì sao?" Hắn không biết.

"Thiếp…" Tiểu Đào muốn nói lại thôi, gục đầu xuống thấp giọng nói﹕ "Thiếp không xứng với người." Giọng nói tràn ngập ai oán và đau xót.

"Nha đầu ngốc! Sao nàng có thể nghĩ như vậy?" Hắn đau lòng nâng cằm nàng lên. "Nàng ở trong mắt ta vĩnh viễn là hoàn mỹ nhất. Ai ta cũng không cần, chỉ cần nàng."

"Không! Đừng như vậy." Tiểu Đào xoay mặt, không dám nhìn thẳng hắn. Hiện tại hắn nghĩ như vậy, nhưng mấy năm sau, hoặc là mấy chục năm sau thì sao đây? Hắn sẽ không ghét bỏ nàng sao?

"Tiểu Đào, nàng không tin ta sao?"

Không tin hắn? Tiểu Đào tự hỏi. Không! Nàng tin tưởng hắn. Nhưng hắn thân là vua của một nước, làm sao có thể chỉ có một nữ nhân?

Nếu thực sự có ngày như thế, nàng sẽ xử xự như thế nào? Nàng có thể chịu được sao? Không! Nàng ra sức lắc đầu. Nàng không cần hắn hứa hẹn, như vậy sẽ chỉ làm nàng càng thương tâm. Nàng chỉ cần yên lặng ở bên cạnh hắn là đủ rồi, như vậy nàng cũng sẽ không so đo với nữ nhân khác. Ít nhất, nàng tự nói với mình, nàng không có quyền làm vậy. Có lẽ đối với nàng như vậy là tốt hơn.

"Tiểu Đào! Đang nói chuyện với nàng!" Giang Hàn gấp đến độ rống to.

"Thiếp không có gì để nói." Nàng vô tình trả lời. Nhưng lòng nàng đang rỉ máu.

Hắn nên làm gì với nàng bây giờ? Giang Hàn âm thầm kêu trời, chỉ có thể gắt gao ôm nàng vào ngực, lấy hành động tuyên thệ hắn yêu nàng.

Lúc này, Phương Vũ đang đưa Vương Tường đi dạo thì thấy một màn này.

"Phương Vũ." Vương Tường ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Nàng muốn nói cái gì?" Hắn dịu dàng nhìn nàng, trong lòng cũng hỗn tạp.

"Thiếp nghĩ, thiếp biết nên làm như thế nào." Nàng kiên định nói, trong mắt lóe lên tia sáng. ********* "Tiểu Đào! Tiểu Đào! Bệ hạ gọi ngươi đến đại điện." Sáng sớm, một thị nữ cao gầy vội vàng chạy đến phòng Tiểu Đào gọi.

"Hàn, mau tỉnh lại! Có người đến, người mau trốn đi một chút." Vội vàng, Tiểu Đào lay tỉnh Giang Hàn, muốn hắn mau trốn. Nhưng Giang Hàn lại ung dung chống cằm, nằm nghiên nhìn vẻ mặt hốt hoảng của nàng.

"Người còn chờ cái gì? Mau đứng lên! Tiểu Đào nóng nảy, luống cuống tay chân mặc xiêm y.

Giang Hàn không nhúc nhích. Nàng đã là mẹ của con hắn, hắn còn trốn cái gì? Huống hồ, càng nhiều người biết quan hệ của bọn họ, đối với hắn càng có lợi, hắn có thể lợi dụng việc này làm cho Tiểu Đào không thể né tránh hắn.

"Tiểu … a, " thị nữ không hề báo trước vọt vào cửa nhìn thấy Giang Hàn cả người trần truồng nằm ở trên giường Tiểu Đào, giật mình kêu lên, vội vàng quay lưng đi.

"Giang Hàn!" Tiểu Đào tức giận đấm hắn.

"Xin…xin lỗi" Thị nữ lắp bắp nói, "Ta không biết quốc vương bệ hạ ở nơi này." thật không nghĩ tới, Tiểu Đào thế nhưng lại bay lên làm Phượng Hoàng rồi.

"Có chuyện gì không?" Giang Hàn thay Tiểu Đào xấu hổ đến nói không nên lời hỏi.

"À!" Thị nữ phục hồi tinh thần lại, "Bệ hạ chúng ta thỉnh ngài cùng Tiểu Đào cùng nhau đến đại điện." Nói xong liền nhanh như chớp lao ra ngoài cửa.

Giang Hàn lúc này mới đứng dậy mặc quần áo, thuận tiện còn giúp Tiểu Đào sửa lại vạt áo, mở miệng nói﹕ "Không biết là chuyện gì? Chúng ta vẫn là mau đi xem một chút đi." Hắn kéo tay Tiểu Đào đi ra cửa phòng. ********** Trên đại điện, Vương Tường một thân quần áo trắng, trang nghiêm đứng trước vương tọa, thân hình nhỏ nhắn tản mát mềm nại đáng yêu. Mà Phương Vũ tư thế oai hùng phấn chấn đứng ở bên cạnh nàng, thân mật một tay đỡ lấy thắt lưng nàng, giúp nàng đứng.

Thật là một đôi trai tài gái sắc! Bất cứ ai nhìn vào đều khẳng định bọn họ là một đôi trời đất tạo nên.

"Tiểu Đào, nghe nói ngươi có thai?" Vương Tường hỏi Tiểu Đào đang đứng cuối đầu trước mặt nàng.

Tiểu Đào chấn động. Bệ hạ làm sao có thể biết việc này? Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn Phương Vũ. Phương Vũ lắc đầu, tỏ vẻ hắn cái gì cũng chưa nói.

"Có phải hay không?" Vương Tường truy vấn.

Tiểu Đào co rúm lại một chút, Giang Hàn thấy vậy, lập tức đứng ra che chở nàng, ôm nàng nói﹕ "Đứa nhỏ là của ta."

"Ta đương nhiên biết." Vương Tường trừng mắt liếc hắn một cái, "Ta hỏi là Tiểu Đào, không phải ngươi." Nàng nhìn Tiểu Đào, "Tiểu Đào, ngươi nói!"

"Ta là..." Giọng nói nhỏ đến không thể nghe thấy.

"Được, ta muốn ngươi bỏ nó!"

"Không!" Tiểu Đào kêu lên thê lương. Vậy quá tàn nhẫn!

"Tường nhi, nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì?" Nghe mệnh lệnh thế này, ngay cả Phương Vũ cũng nhíu mày.

Nàng nói nàng biết làm như thế nào, là như thế này sao? Hắn còn muốn mở miệng, lại bị Vương Tường liếc mắt cản lại. Xem ra, nàng đã tính trước, vậy nhìn xem nàng làm như thế nào đi!

"Đây là đứa nhỏ của ta, Tiểu Đào là nữ nhân của ta, ai cũng đừng nghĩ động đến họ!" Giang Hàn cảnh giới giấu Tiểu Đào ra sau người. Nữ nhân này! Trước đây hắn còn ra binh giúp nàng bình định nội loạn, không nghĩ tới nhanh như vậy liền trở mặt.

"Phải không?" Vương Tường nhướng đôi mi thanh tú, "Ngươi có bằng chứng gì không?" Nàng cố ý khích hắn.

"Đây là ngươi trả ơn ta xuất binh giúp ngươi bình loạn sao?" Giang Hàn tức giận đến rống to. Hắn thật không dám tin, hắn và nữ nhân trước mắt này có quan hệ huyết thống!

Trăm năm trước, Lan Lăng quốc quân chủ Giang Đào và bà cố của Vương Tường Vương Lị là một đôi, nhưng Giang Đào không thể cãi lời phụ vương, đành bỏ Vương Lị, để lên làm vua.

*Sau trong nước lại dị biến, xuất hiện Xích Hổ, Bích Sư hai đại yêu quái ăn thịt người, Giang Đào không còn kế sách, không thể làm gì khác hơn là dâng lên các cô gái trong nước để bảo đảm tánh mạng mọi người.

Mà Vương Lị bị ruồng bỏ, lại đối mặt với chính sách tàn bạo, liền dứt khoát dẫn một đám nữ tử không muốn bị dâng lên làm vật tế bỏ đi thật xa, sáng lập ra Nữ Nhi quốc, từ đó cùng Lan Lăng quốc hai bên đối đầu.

Lúc ấy, trong bụng nàng đã mang thai đứa nhỏ của Giang Đào, cũng chính là Vương Tường tổ mẫu.

"Chuyện này hẳn là cùng với Tiểu Đào không có quan hệ gì đi!" Vương Tường mang theo ý cười đáp.

"Đương nhiên là có quan hệ!" Giang Hàn vội vàng thanh minh, "Tiểu Đào là thê tử của ta!"

Vương Tường khẽ nở nụ cười, "Quốc vương bệ hạ, ngươi nói sai rồi phải không? Tiểu Đào khi nào thì đã thành hôn với ngươi? Làm sao có thể là thê tử của ngươi?"

"Ta sẽ cưới nàng!" Hắn ôm chặt Tiểu Đào kiên quyết nói.

"Cưới nàng? Cưới nàng về làm thiếp của ngươi sao? Vẫn là tì nữ?"

"Ta yêu nàng!" Hắn lớn tiếng tuyên thệ."Ta muốn nàng trở thành Vương Phi danh chánh ngôn thuận! Trừ nàng ra, ta sẽ không nạp bất cứ kẻ nào làm thiếp!" Hắn nhìn Tiểu Đào, trong mắt chỉ có hình ảnh của nàng.

"Tốt lắm!" Vương Tường cười gật đầu, nàng muốn chính là những lời này."Tiểu Đào, vậy còn ngươi? Ngươi có nguyện ý làm Vương Phi của hắn hay không?"

"Ta…" Tiểu Đào do dự. Tuy rằng Giang Hàn cam đoan làm cho nàng rất cảm động lại yên lòng, nhưng nàng vẫn có một tia chần chờ.

"Không muốn? Vậy được rồi! Đêm nay ngươi phải bỏ đứa nhỏ, Nữ Nhi quốc chúng ta không cho phép có chuyện bại hoại quốc phong phát sinh." Vương Tường lập tức quyết định.

"Không! Ta nguyện ý! Ta nguyện ý!" Tiểu Đào sợ tới mức gật đầu như băm tỏi.

"Thật sao?" Vương Tường nghi ngờ, "Chỉ vì đứa nhỏ trong bụng ngươi sao?"

Tiểu Đào nhìn Giang Hàn, nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, cúi đầu nhẹ giọng nói﹕ "Không, không chỉ là vì đứa nhỏ. Ta cũng thương hắn."

Phương Vũ lúc này rốt cục đã hiểu ý định của Vương Tường, nhịn không được ôm sát thắt lưng nàng, cho nàng một nụ cười tán thưởng.

Tường nhi của hắn thật sự là thông minh!

"Tốt, như vậy sẽ không có vấn đề." Nàng cầm lấy tay Phương Vũ đang ôm eo nàng, "Giang Hàn, ngươi cũng sắp xếp phái người tới đưa lễ đón Tiểu Đào đi! Ngươi cần bao nhiêu thời gian chuẩn bị?"

"Mười ngày là đủ." Giang Hàn cảm kích nhìn về phía nàng. "Ta đã chờ mong quá lâu, không muốn kéo dài nữa."

Vương Tường cười tươi, mắt thoáng hiện lên một chút ánh sáng, lại mở miệng nói﹕ "Đúng rồi, còn có một việc." Nàng cố ý dừng lại lôi kéo sự chú ý của bọn họ. "Ta chính thức tuyên bố Tiểu Đào thụ phong làm Tam công chúa Nữ Nhi quốc, vì hòa bình hai nước, nàng phải chịu trách nhiệm nặng nề là gả cho Lan Lăng quốc hòa thân!"

"Bệ hạ?" Tiểu Đào vừa sợ vừa vui.

Không nghĩ tới nàng còn có nước cờ này, thật sự là kế hoạch hoàn mỹ! Phương Vũ trừng mắt nhìn ánh mắt Vương Tường đang đắc ý. Xem ra, hắn thật đúng là tìm được báu vật.

"Còn gọi bệ hạ, hiện tại phải kêu tỷ tỷ." Vương Tường tiến lên cầm tay Tiểu Đào, giao tay nàng cho Giang Hàn, "Giang Hàn hiện tại người ngươi muốn kết hôn là Tam công chúa của Nữ Nhi quốc, không cho ngươi khi dễ nàng!"

Giang Hàn mỉm cười nhận lời, vươn một tay vỗ vai Phương Vũ, chân thành nói﹕ "Cám ơn ngươi."

"Sự tình là ta quyết định, sao ngươi lại cám ơn chàng?" Vương Tường không vui, bất mãn lên tiếng kháng nghị.

"Nàng còn chưa hiểu sao?" Phương Vũ thân mật ôm eo của nàng, cười đắc ý nói﹕ "Hắn cảm ơn ta dạy dỗ nàng tốt như vậy đó!"

"Chàng… các người…" Vương Tường bị chọc giận. "Chẳng ra làm sao cả!" Nàng nghĩ không ra nên dùng nói cái gì mắng hắn.

"Ha ha ha!" Trên đại điện, tiếng cười của Phương Vũ và Giang Hàn không dứt.

**********"Ai!" Phương Vũ ngồi ở trong lương đình thở dài, trong tay còn cầm hòn đá nhàm chán ném xuống mặt hồ nước.

Miệng vết thương mới vừa hồi phục, thì Vương Tường đã lao vào công việc cả ngày không thấy được hình dáng, nói là trật tự của Nữ Nhi quốc còn chờ xây dựng lại, hôn lễ của Tiểu Đào phải nhanh nhanh chuẩn bị..., bỏ lại hắn một mình không quan tâm, làm cho hắn cảm giác như là oán phụ ở khuê phòng chờ chồng vậy.

Mặc dù sửa lại luật pháp của Nữ Nhi quốc, Vương Tường đưa vào không ít đề nghị của hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy ở...quốc gia này, bản thân thật vô dụng.

"Phương Vũ ơi Phương Vũ, không ngờ ngươi cũng có hôm nay!" Hắn bất đắc dĩ tự giễu.

Chuyện này nếu để cho những nữ nhân từng bị hắn vứt bỏ biết, nhất định sẽ vui đến mở tiệc ăn mừng. Thật là quả báo mà!

Người khác đều vội vàng lo chuyện của họ, vậy còn hắn phải làm cái gì bây giờ? Phương Vũ bất bình nghĩ, hôn sự của hắn và Tường nhi đến nay còn chưa thấy nói tới!

Hắn chưa bao giờ nghĩ mình không thể tự kềm chế đi yêu một nữ nhân, càng không nghĩ tới hắn vội vàng muốn được yên ổn. Cho tới nay, hắn vẫn cho rằng hôn nhân là thủ đoạn mà nữ nhân dùng để trói buộc nam nhân, không hiểu vì sao có nhiều nam nhân cam nguyện vì một người nữ nhân mà chịu trói buột.

Nhưng từ khi gặp Vương Tường, hắn mới biết được, lòng hắn khát khao được yên ổn, chỉ có nàng mới có thể làm cho hắn cam tâm tình nguyện nhận trói buộc. Vấn đề là, hắn muốn nàng trói buộc hắn mà lại không được! Nghĩ đến đây, hắn lại thở dài. Một lãng tử lại rơi vào kết cục này, thật thê thảm!

"Một mình chàng ngồi ở chỗ này nói lẩm bẩm gì vậy?" Vương Tường đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn.

"Tường nhi!" Phương Vũ quay lại, ôm eo nàng, xoay mấy vòng.

"Ai nha! Thả người ta xuống dưới!" Vương Tường ôm cánh tay hắn, cười duyên.

Hắn để nàng dựa sát vào người chậm rãi đứng xuống, cảm thụ được khát vọng của hắn đối với nàng. Nhất thời, hô hấp hai người đều dồn dập.

"Phương Vũ." Vương Tường mở miệng trước, trong giọng nói có một tia khẩn trương.

"Uh?" Hắn tự nhiên đáp lại, hai tay vẫn không rời được nàng.

"Thiếp suy nghĩ…"

"Nàng nghĩ gì?" Nàng rốt cục cũng chịu đối mặt với quan hệ của bọn họ. Đáy mắt Phương Vũ sáng lên.

"Thiếp nghĩ không biết đồ cưới của Tiểu Đào nên chuẩn bị như thế nào?"

Đáng chết! Phương Vũ xoay mình đẩy nàng ra, vẻ mặt khó chịu.

"Cả ngày đều là Tiểu Đào, Lý Linh, Nữ Nhi quốc, nàng rốt cuộc có nghĩ tới chuyện giữa chúng ta hay không?" Hắn rốt cục không kiềm chế được mà bộc phát.

"Chàng làm cái gì vậy?" Vương Tường bị hắn thình lình bộc phát cũng bất mãn. "Chàng cho rằng chỉ mình thiếp nghĩ thì được sao?" Giọng nói của nàng ngoài dự liệu thật bình tĩnh. Đây là chứng tỏ nàng bị chọc giận.

"Nàng nói cái gì?" Phương Vũ đề cao âm điệu. Nàng lại có thể bình tĩnh được! Hắn ghét nhất là vẻ mặt của nàng không quan tâm chuyện gì hết.

Nàng im lặng, không thèm nhắc lại.

"Nàng rốt cuộc muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn ta cả đời ở trong tẩm cung, không có việc gì làm『 Vương Phi 』của nàng sao? Nàng nghĩ Phương Vũ ta là loại người gì?"

"Vậy chàng muốn thiếp bỏ hết tất cả về Trung Nguyên với chàng sao?" Nàng thật không ngờ một khi đối mặt vấn đề này, lại khó xử như vậy. Tuy rằng giọng nói nàng trấn định, nhưng vẫn có một tia run rẩy và hơi nghẹn ngào.

Nhưng Phương Vũ trong cơn giận lại hoàn toàn không phát hiện.

"Nếu nàng yêu ta ..." Ánh mắt huyễn hoặc của hắn dừng lại nhìn nàng.

Trong mắt nàng chớp động là nước mắt sao? Không! Hắn nhất định là nhìn lầm rồi.

"Vậy thì tại sao chàng không muốn cho thiếp ở lại? Chàng cũng là hoàn toàn không thương thiếp?" Tại sao hắn có thể yêu cầu nàng bỏ lại tất cả? Nữ Nhi quốc là gốc của nàng, là nhà của nàng, bao nhiêu con dân cần nàng chiếu cố, mà Trung Nguyên đối với nàng mà nói hoàn toàn xa lạ, chẳng lẽ hắn không biết nàng sợ sẽ sao?

"Nàng… nàng nói cái gì?" Phương Vũ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Hắn vì nàng vào sinh ra tử, phấn đấu quên mình, mà nàng lại nói hắn không thương nàng? Hắn yêu nàng yêu đến độ phát cuồng.

"Thiếp nói không đúng sao?" Nàng vẫn quật cường không buông tha. Nhìn hắn vừa tức lại vừa đau lòng, thật ra thì vừa nói xong nàng đã cảm thấy hối hận. Nhưng lời đã nói, thì làm sao thu lại?

Phương Vũ thở sâu, cố nén tức giận, "Nữ Nhi quốc không có nàng sẽ không suy sụp. Nàng có thể giao nó cho Lý Linh mà, lúc nàng dưỡng thương, nàng ta thống trị rất khá. Huống hồ nàng ở đây ngoại trừ Vương ma ma cũng không có thân nhân, muội muội duy nhất cũng đã là thê tử đại ca của ta, nàng theo ta quay về Trung Nguyên đi, không phải như thế là một nhà đoàn viên sao? Nàng còn do dự cái gì?" Hắn từng chút gỡ bỏ hoang mang trong lòng nàng.