Lãng Tử Khuynh Quốc

CHƯƠNG 8-2



"Vương tọa của ngươi à?" Phương Vũ cười khẽ. Thật là nữ nhân không biết xấu hổ!

"Của ta! Của ta! Tất cả đều là của ta!" Trần Tiên Tiên vung nắm tay, biểu thị công khai quyền sở hữu.

"Một khi đã như vậy, ta cũng không thể tha thứ cho ngươi." Vương Tường tiếc nuối lắc đầu, nhìn Trần Tiên Tiên, giọng điệu bình tĩnh tuyên bố, "Người đâu, bắt cho ta!"

"Đợi chút!" Phương Vũ đột nhiên lên tiếng, tất cả mọi người đều dừng động tác.

"Ta muốn tự tay giải quyết nàng ta." Hắn nghiến răng nói. Hắn muốn Trần Tiên Tiên phải trả giá vì những việc đã làm với Tường nhi.

"Tốt! 『 anh hùng 』." Trần Tiên Tiên giễu cợt hắn, giọng điệu nham hiểm nói﹕ "Ta muốn biết là kiếm của ngươi lợi hại, hay là roi của ta uy vũ!" Nàng ta vung roi sắt lên mặt đất, bang một tiếng, mặt đất bay lên một làn khói nhẹ.

"Phương Vũ, đừng! Trên roi có độc!" Vương Tường lên tiếng ngăn lại. Nghĩ đến Phương Vũ lại bị roi độc gây thương tích, khiến cho nàng phát lạnh trong lòng. Nàng không muốn hắn chịu bất cứ thương tổn gì.

"Tường nhi, nàng đừng lo." Phương Vũ trấn an nàng, "Nếu ta không ra tay, thì không biết nàng ta còn muốn dùng roi sắt này đả thương bao nhiêu người!"

Vương Tường nghe nói cũng yên tĩnh trở lại, nhưng trong lòng vẫn lo lắng không thôi.

******** dinendian.lơqid]on, Tuy rằng bọn phản đảng Trần Tiên Tiên đã đến đường cùng, nhưng muốn mang bọn họ ra công lý, sợ còn phải tốn nhiều khí lực. Mười mấy nữ võ tướng làm phản đều là tinh nhuệ của Nữ Nhi quốc, mà roi độc của Trần Tiên Tiên, càng làm cho người ta e sợ, nếu không có người có võ công cao cường, e là không thể bắt hết bọn họ. Nàng thật hận chính mình hiện tại không có sức lực, nếu không đã có thể tự tay bắt lấy bọn họ.

"Sao vậy, sợ sao?" Trần Tiên Tiên làm càn kêu to.

"Xem kiếm!" Phương Vũ rút ra bội kiếm, không chút do dự lao vào Trần Tiên Tiên.

Các phản tướng cũng triển khai thế công, một trận hỗn chiến bắt đầu.

Phương Vũ vừa tránh được roi sắt bay tới, xoay thân, thì roi sắt của Trần Tiên Tiên lại vung tới. Phương Vũ nhảy lên, tới gần nàng ta đâm một kiếm, lại bị nàng ta rút về roi sắt cản lại.

Cứ như vậy, hai bên quần đấu gần nửa canh giờ. Chỉ còn sót lại vài phản đảng, đánh không lại tinh binh của Giang Hàn, không bao lâu, một đám nữ võ tướng đều đã bị bắt, chỉ còn một mình Trần Tiên Tiên vẫn chiến đấu hăng hái. Mà nhìn nàng ta mồ hôi chảy đầy lưng, có lẽ cũng không chống đỡ được bao lâu.

"Chỉ còn một mình ngươi, còn không buông tay chịu trói?" Phương Vũ nổi cáu quát.

"Hừ! Đánh không lại ta cũng đừng cậy mạnh!" Nàng ta vừa dứt lời, roi sắt lại lần nữa vung về hướng Phương Vũ, từng roi đều nhắm chỗ trí mạng.

Mọi người đứng một bên nhìn cũng kinh hồn bạt vía, sợ Phương Vũ không cẩn thận bị roi độc gây thương tích, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.

Dậm nhẹ chân, Phương Vũ đã thoải mái mà đứng phía sau Trần Tiên Tiên, đá thanh kiếm trên mặt đất đã bị để qua một bên lên, lấy thân kiếm quấn lại roi sắt đang bay tới, vững vàng rút roi trên tay phải Trần Tiên Tiên ra.

"A!" Trần Tiên Tiên trở tay không kịp, bị lực đạo mạnh mẽ của Phương Vũ kéo quỳ rạp xuống đất. Nháy mắt, lưỡi kiếm lạnh như băng của Phương Vũ liền kề lên cổ nàng ta.

"Ngươi đủ rồi!" Phương Vũ lạnh lùng nói.

"Trần Tiên Tiên, ngươi còn gì để nói?" Vương Tường hỏi Trần Tiên Tiên đang bị chế phục.

"Nói cái gì?" Trần Tiên Tiên ngẩng đầu, xót xa nhìn nàng, "Ta muốn nói, ta hối hận vì lúc trước không giết ngươi!"

Nữ nhân này, chết đến nơi còn không biết hối cải! Phương Vũ trừng mắt nhìn nàng ta.

"Thế nào? Có cảm thấy cưỡng đoạt vương quyền, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh?" Phương Vũ hỏi Trần Tiên Tiên, trong giọng có một tia sảng khoái. "Chỉ một chút nữa là được rồi, không phải sao?" Hắn giả vờ thay nàng oán than.

"Không cần vũ nhục ta, muốn giết muốn lăng trì ta tùy các ngươi!" Trần Tiên Tiên hất cằm, nghĩ muốn bảo vệ một chút tôn nghiêm.

"Vũ nhục?" Phương Vũ đột nhiên cao giọng, ánh mắt cũng nhanh chóng chuyển thành âm u, "Ta khẳng định những gì ngươi làm đã làm với Tường nhi, thì nhất định phải trả giá đắt." Hắn gằn từng chữ từng câu.

Hắn chuyển sang hỏi Vương Tường, "Tường nhi, nàng nói nên xử trí như thế nào?"

Vương Tường còn chưa kịp trả lời, nháy mắt, Trần Tiên Tiên từ dưới đất nhảy lên, nhanh như chớp thẳng hai tay nhào vào Vương Tường.

"A …" tiếng kêu sợ hãi vang lên bốn phía.

"Tường nhi!" Phương Vũ tỉnh táo giơ trường kiếm lên, đâm vào chỗ hiểm của Trần Tiên Tiên. Nhưng đã quá muộn.

"Ta muốn ngươi chôn cùng" Trúng kiếm Trần Tiên Tiên từ trên người Vương Tường chậm rãi ngã xuống, khóe miệng còn lưu lại nụ cười đắc ý nhợt nhạt.

"Tường nhi, nàng sao rồi?" Phương Vũ hoàn toàn không còn lòng dạ nào chú ý tới Trần Tiên Tiên, chạy đến bên cạnh Vương Tường đỡ nàng dậy.

"Thiếp không sao." Vương Tường còn chưa tỉnh hồn, thở hào hển nằm ở trước ngực Phương Vũ.

Đột nhiên, cảm giác ẩm ướt từ bên hông truyền đến, Phương Vũ hoảng sợ đẩy nàng ra, đưa tay sờ thử lên eo nàng, máu! Thân hình hắn cứng đờ, hoảng sợ nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tường đang dần dần tái đi, chỉ thấy hoảng loạn trong mắt nàng, im lặng ngã vào lồng ngực của hắn.

"Tường nhi!" Hắn đỡ được nàng, thê lương gầm lên.

"Phương Vũ!" Giọng nói của Lý Linh run rẩy từ trên thi thể Trần Tiên Tiên lấy ra, "Trần Tiên Tiên tay cầm đoản kiếm có độc!"

Trên đại điện, thi thể Trần Tiên Tiên đã lạnh như băng nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười thâm độc.

****"Phương Vũ, ngươi đi nghỉ một lát đi, ta tới chăm sóc là được." Vương ma ma ý vị sâu xa khuyên.

Từ lúc Tường nhi trọng thương tới nay, hắn đã liên tục ba ngày cũng không rời mắt, bất luận kẻ nào muốn thay hắn coi chừng Tường nhi, hắn đều cố chấp không muốn rời đi nửa bước. Nhìn thân hình hắn tiều tụy, bà thật sợ hắn sẽ ngã xuống trước khi Tường nhi tỉnh lại.

Phương Vũ cúi thấp đầu, mắt đầy tơ máu, suy sụp ngồi trên ghế, quay mặt về phía Vương Tường vẫn hôn mê bất tỉnh, không nhúc nhích một chút.

Đã ba ngày! Vì sao Tường nhi còn chưa tỉnh lại? Chẳng lẽ hắn kêu tên nàng như vậy, mà nàng cũng không nghe thấy sao? Hắn nhìn khuôn mặt nàng vẫn tái nhợt gầy yếu, đau lòng nghĩ. Sao nàng nhẫn tâm như vậy không trả lời ta một câu? Tường nhi

"Ai!" Vương ma ma khóc, vô lực thở dài.

Đứa nhỏ tạm thời được an toàn, nhưng nếu Tường nhi vẫn không tỉnh lại, bà thật sự không tìm ra biện pháp gì trị cho mẹ con hai người. Trần Tiên Tiên nữ nhân ngoan độc kia, sắp chết còn đối với Tường nhi hạ độc thủ, chẳng lẽ nàng ta một chút lương tri cũng không có sao? Nếu có thể, bà thật hy vọng mình có thể thay thế Tường nhi.

"Ngươi đi nghỉ đi, Vương ma ma." Phương Vũ vẫn không quay đầu lại nói, sợ bỏ qua phản ứng nhỏ nhất của Vương Tường.

"Mọi chuyện trong cung còn phải nhờ ngươi và Lý Linh lo lắng, ngươi chắc cũng không hi vọng sau khi Tường nhi tỉnh lại lại thấy mọi chuyện đảo lộn."

Vương ma ma không biết phản bác như thế nào, đành phải nghe lời hắn nói, lắc đầu đi ra khỏi tẩm cung.

Nay Nữ Nhi quốc có chút thay đổi. Vốn là Vương Tường đồng ý bãi bỏ cấm cung, lúc hỏa hoạn đã bị đốt sạch, dười sự trợ giúp của Giang Hàn, nam nhân trong cấm cung trở về nhà mình, hoặc là cùng người yêu đoàn tụ. Tất cả đều trở lại bình thường, chỉ còn lại Vương Tường.

"Vương Tường, nàng tỉnh lại cho ta!" Phương Vũ rốt cục nhịn không được thấp giọng gào rít. ."Ta từ Trung Nguyên thật xa tới nơi này, chịu bị trói gô, thân trúng kịch độc nguy hiểm, tất cả đều là vì nàng! Nàng dám bỏ lại một mình ta, ta thề, dù có đuổi tới Diêm La điện, ta cũng không bỏ qua cho nàng! Nàng tỉnh lại cho ta!" Hắn nắm chặt vai của nàng, mãnh liệt lắc lắc.

"Chàng làm đau ta, Phương Vũ." Giọng nói yếu ớt của Vương Tường vang lên.

Phương Vũ không dám tin dừng lại động tác, kêu to﹕ "Tường nhi?"

"Uh?" Vương Tường mở to mắt nhìn hắn, ánh mắt vẫn mê mang.

Tường nhi thật sự tỉnh! Phương Vũ nhịn xuống xúc động muốn ôm chặt lấy nàng, vội vàng cầm tay nàng, nhẹ nhàng vỗ về mặt của nàng, "Nàng đã tỉnh." Trong giọng nói có không che giấu thiết tha, dịu dàng và thoải mái.

Thật là “Thân lừa ưa nặng” mà! Phương Vũ vừa buồn cười lại vừa không biết làm sao nghĩ, hôn mê cũng phải dùng phương thức uy hiếp mới có thể kêu nàng tỉnh. Sớm biết như thế, hắn sớm nên xách nàng đứng lên mắng chửi một trận, tránh cho hắn mấy ngày nay chịu khổ.

"Đứa nhỏ! Hài tử của ta!" Ý thức thanh tỉnh lại, Vương Tường đột nhiên nhớ lại thai nhi trong bụng mình, lập tức xoa bụng, sợ hãi kêu lên.

"Đừng lo lắng, đứa nhỏ không có việc gì. Vương ma ma đã kiểm tra cho nàng.” Phương Vũ vội vàng cầm đôi tay nhỏ bé của nàng, nhẹ giọng trấn an nàng.

"Thật? Chàng không gạt ta?" Dieenndkdan/leeequhydonnn, Nàng sợ Phương Vũ sẽ lo nàng khổ sở mà không nói cho nàng biết sự thật.

"Đương nhiên là thật sự. Nàng nghĩ đi, đứa nhỏ có huyết thống của ta tốt như vậy, làm sao có chuyện gì?" Hắn cười đắc ý, "Ta xem thai này nhất định là nam hài kiện tráng." Nếu không sao có thể chống đỡ được tra tấn lần này.