Lãng Tích Hương Đô

Chương 113: Đàn ông đã nói là phải chịu trách nhiệm



Dù Lâm Bắc Phàm mở miệng là gọi Long Thiên Hữu nhạc phụ đại nhân, nhưng Tiểu Vi nghe được thì cũng không cảm thấy chói tai. Cô cho rằng Lâm Bắc Phàm muốn lợi dụng cơ hội để chiếm tiện nghi của Long Yên Nguyệt, cho nên sau khi rót chén trà cho Long Thiên Hữu thì Liễu Vi vội vàng kéo Long Yên Nguyệt vào phòng ngủ.

Lâm Bắc Phàm rút ra một điếu thuốc đưa cho Long Thiên Hữu, sau đó hắn đi đến ghế sa lông trên phòng khách ngồi xuống. Hắn khẽ cười nói:

- Nhạc phụ đại nhân, mời ba ngồi! Ba đã muốn đến tìm con nói chuyện phiếm thì cứ tìm chủ đề đi ạ!

Lúc này Long Thiên Hữu đã vội muốn chết, còn tìm chủ đều quái quỷ gì nữa chứ? Ông vội vàng ngồi xuống bên cạnh Lâm Bắc Phàm rồi thở dài nói:

- Tiểu Lâm tử, ta cũng không muốn giấu, lần này tới tìm cậu là có chuyện rất quan trọng cần trợ giúp.

- Sao? Chẳng lẽ sát thủ Huyết Sắc Hoàng Hôn lại bắt đầu gây phiền phức cho Tiểu Nguyệt nữa à?

Vì Lâm Bắc Phàm đã sớm nghĩ Long Thiên Hữu đến tìm mình là có chuyện muốn nhờ giúp đỡ, nên cũng không cảm thấy đặc biệt ngạc nhiên.

- Không có vấn đề gì liên quan đến Tiểu Nguyệt cả!

Long Thiên Hữu lắc đầu rồi suy nghĩ một lúc, ông nghiêm túc nói:

- Tiểu Lâm tử, cậu và Tiểu Nguyệt đang làm trò gì vậy? Không phải cậu đã nói rất yêu Tiểu Nguyệt sao? Nhưng chuyện giữa cậu và cháu gái ta thì thế nào? Mà Tiểu Nguyệt cũng không phải rất thích cậu sao? Nhưng sao cậu lại cùng cháu gái ta ở cùng một chỗ, con gái ta lại chết sống bắt ta đưa ra chủ ý, nói cậu là người của nó.

- Rất đơn giản, cháu yêu Tiểu Nguyệt, yêu rất nhiều! Vì Tiểu Nguyệt mà cháu không tiếc đắc tội với sát thủ Huyết Sắc Hoàng Hôn, nhưng Tiểu Nguyệt lại làm cháu thất vọng, không phải thất vọng mà là tuyệt vọng. Ba sẽ không hiểu được tâm tình của con bây giờ đâu.

Lâm Bắc Phàm hút vào một điếu thuốc rồi cười khổ, hắn tiếp tục nói:

- Con biết rõ mình và Tiểu Nguyệt là không thể, cho nên mới đồng ý với Vi Nhi, dù như thế nào, dù thời gian có trôi qua, tuổi con cũng đã không còn nhỏ nữa, cũng hy vọng có một mái nhà, có một bến bờ để che gió che mưa.

Thì ra Lâm Bắc Phàm bị Tiểu Nguyệt kích thích sao? Long Thiên Hữu đột nhiên bừng tỉnh, ông khẽ gật đầu nói:

- Có chuyện gì xảy ra với Tiểu Nguyệt vậy?

- Chuyện này người phải đến hỏi Tiểu Nguyệt, sau khi cô ấy vào nhà thì chẳng thèm nể mặt con nữa.

Long Thiên Hữu là Giám đốc công an Nam Thành, tất nhiên năng lực phán đoán và phân tích tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều so với kẻ bình thường. Lâm Bắc Phàm cũng rất khó giả vờ trước mặt lão, nhưng Lâm Bắc Phàm đã thành công tạo nên một bức màn che mặt thần bí. Trong lòng Long Thiên Hữu thì Lâm Bắc Phàm tuyệt đối không phải kẻ bình thường, Lâm Bắc Phàm cũng không cần phải nói dối với mình.

Tổng hợp tất cả các nguyên nhân, Long Thiên Hữu tin Lâm Bắc Phàm. Lúc này ông trở nên trầm tư, vẻ mặt lại đột nhiên trở nên vui mừng, nói:

- Cậu còn không biết sao? Rõ ràng là từ khi cậu và cháu gái của ta có quan hệ thì Tiểu Nguyệt đã mất kiên nhẫn, nó đã nhiều lần làm ầm ĩ trước mặt ta, nói cái gì là nhất định phải cướp cậu về, còn nói gì là cả đời này sẽ không chịu lấy chồng.

- Phải không đấy?

Lâm Bắc Phàm ra vẻ mừng như điên, nhưng trong lòng hắn đã biết thừa. Sở dĩ Long Yên Nguyệt phải làm như vậy chỉ đơn giản muốn tách mình và Liễu Vi ra, nhưng Long Yên Nguyệt có tính toán thế nào cũng không thể biết được Vi Nhi đã là người của mình rồi, ha ha.......

- Điều này là đương nhiên! Ta cũng phải nói với cậu một chuyện, thật ra Tiểu Nguyệt lần này bỏ nhà đi hoàn toàn là giả, mục đích của nó là muốn xâm nhập vào nhà để giám sát cậu và Liễu Vi. Nó không muốn cậu và Liễu Vi xảy ra quan hệ thực chất, cậu nghĩ xem điều này đã chứng minh điều gì?

- Chứng minh cái gì?

Lâm Bắc Phàm đập nhẹ đầu thuốc lên gạt tàn.

- Điều này đã chứng minh Tiểu Nguyệt yêu cậu, muốn ở cùng với câu.

Long Thiên Hữu vỗ vỗ vai Lâm Bắc Phàm, lại chợt nhớ ra điều gì đó, ông cẩn thận nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Phàm rồi lo lắng nói:

- Thật ra chuyện cậu và cháu gái ta là thế nào?

Thật ra Long Thiên Hữu cũng rất lo đến chuyện này, nếu Lâm Bắc Phàm đã làm chuyện ấy với Liễu Vi thì chắc chắc tên kia phải có trách nhiệm với Liễu Vi. Nếu như có cô gái khác tốt hơn, nhưng Long Thiên Hữu cũng biết rõ Liễu Vi là cô gái quá tốt rồi, những cô gái thế này không nên gặp phải tổn thương.

Lâm Bắc Phàm nhún vai rồi cười khổ nói:

- Tiểu Nguyệt mỗi ngày đều ở đây, còn như thế nào được chứ?

- Vậy là tốt rồi!

Long Thiên Hữu lại dùng tay khẽ vỗ lên vai Lâm Bắc Phàm, ông cười nói:

- Thanh niên rất dễ bị kích thích đấy! Mà điều này cũng không thể trách được Tiểu Nguyệt, đây chính là cá tính của nó. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng ta cũng hiểu các người đang làm những chuyện gì!

- Vậy thì sao?

Lâm Bắc Phàm khẩn trương nhìn Long Thiên Hữu.

Bộ dạng Long Thiên Hữu ra vẻ cao thâm không thể tiết lộ thiên cơ. Ông lắc đầu, dù không dám nói Tiểu Lâm Tử ngươi cứ đợi ngày làm con rể Long gia ta, nhưng ở trước mặt Lâm Bắc Phàm, ông lại một lần nữa tìm ra cảm giác cha vợ. Long Thiên Hữu dùng vẻ mặt hiền lành nhìn Lâm Bắc Phàm, ông cười nói:

- Không nói đến vấn đề đó nữa, lần này ta tới đây là có việc cần cậu giải quyết.

Giọng nói của Long Thiên Hữu đột nhiên thay đổi bất thình lình. Ngay từ đầu ông đã nói mình đến đây là có chuyện cần Lâm Bắc Phàm hỗ trợ, lúc đó ông dùng giọng rất khẩn trương. Nhưng hiện tại ông nói có chuyện cần Lâm Bắc Phàm giải quyết thì đột nhiên đổi thành giọng giữa cấp trên và cấp dưới. Nhưng ngẫm lại thì cũng đúng, cha vợ muốn đến nhờ con rễ làm một chuyện, chẳng lẽ còn phải xin xỏ sao?

- Nhạc phụ đại nhân cũng không cần khách khí, có chuyện gì xin cứ sai bảo.

- Chuyện này có chút phiền phức!

Long Thiên Hữu gật đầu thỏa mãn, ánh mắt ông giống như đang nói...chàng ta, ta thấy cậu rất tốt đấy.

- Vì nhạc phụ đại nhân mà làm việc, con sẽ không sợ phiền toái, dù lên núi đao hay xuống biển lửa thì cũng không thể chối từ.

Lâm Bắc Phàm vỗ vỗ ngực nói ra lời thề son sắt.

- Nếu Lâm Bắc Phàm con có chút nhíu mày, sẽ không xứng làm con rể Long gia.

"Con rể này tốt đấy, có bản lĩnh, lại biết điều!"

Long Thiên Hữu cười không ngậm miệng lại được, ông nói:

- Thật ra cũng là chuyện liên quan đến Tiểu Nguyệt, ta có thể xác định kẻ mời sát thủ đến chính là Liêu Thiên Cửu nhưng lại không có chứng cứ. Vì để Liêu Thiên Cửu hủy hợp đồng, ta bắt buộc phải để lại vài thứ trong tay hắn. Lần này Hồ Điệp Bang đến Nam Thành, khí thế quá mạnh mẽ, Liêu Thiên Cửu sợ lưỡng bại câu thương nên đến tìm ta. Hắn uy hiếp ta, bắt buộc ta tìm mọi cách để khống chế Mộc Tiểu Yêu.

Thật ra có chuyện gì xảy ra chứ? Lâm Bắc Phàm cảm thấy cả kinh. Đây là chuyện lớn đấy, có thể ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của Long Thiên Hữu.

- Tiểu Lâm tử, giữa hai người chúng ta cũng không nên giả vờ ngớ ngẩn để lừa nhau. Mộc Tiểu Yêu của Hồ Điệp Bang là bạn của cậu phải không? Vì vậy mà Mộc Tiểu Yêu này ta không thể động vào, nhưng tên Liêu Thiên Cửu lại ở sau lưng làm người ta phải lo lắng. Cho nên lúc này ta muốn đến đây hỏi cậu một chút, có thể đưa ra cho ta ý kiến gì không?

Một câu "hai người chúng ta" của Long Thiên Hữu làm Lâm Bắc Phàm mở cờ trong bụng! Nhưng Tiểu Lâm ca là người tỉnh táo, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nhíu mày nói:

- Nhạc phụ đại nhân, thật ra ngài cũng biết, con và Đường Thiết Sơn có chút tình cảm. Nếu chuyện bình thường muốn hắn ra mặt thì không sao, nhưng chuyện này có vẻ khó giải quyết đấy! Liêu Thiên Cửu cũng là một nhân vật nổi tiếng trong Nam Thành.

- Nếu không phải khó giải quyết thì ta đến tìm cậu làm gì?

Tuy thấy vẻ mặt Lâm Bắc Phàm có vẻ hơi khó xử nhưng điều này cũng đại biểu cho hi vọng. Long Thiên Hữu thấy Lâm Bắc Phàm vẫn còn do dự thì vội vàng nói:

- À! Đúng rồi! Tiểu Lâm Tử, ta và mẹ của Tiểu Nguyệt đã thương lượng rồi, chúng ta đều nhất trí cậu rất ưu tú. Dù Tiểu Nguyệt có muốn lấy cậu hay không thì Lâm Bắc Phàm cũng là con rể của Long gia.

Lời này có tác dụng gì sao? Lâm Bắc Phàm chính là con rể của Long Thiên Hữu, dù thế nào cũng phải lợi dụng cơ hội này để cha già kia xuống nước. Tuy chỉ trong khoảng thời gian ngắn mình cũng không thể đẩy ngã được Tiểu Nguyệt, (Nhưng thực tế thì hiện nay Lâm Bắc Phàm cũng không muốn đẩy ngã Long Yên Nguyệt, hắn đang hận chết cô gái kia! Nhưng lý trí của Tiểu Lâm ca lại biết rõ, cô gái kia phải trở thành phụ nữ của chính mình) nhưng nếu không có cách này đẩy ngã, thì chính mình cũng không cho kẻ khác cơ hội. Mình nhất định phải tạo thành một tình huống: Long Yên Nguyệt cô ngoài việc phải gả cho Tiểu Lâm ca thì tuyệt đối không có khả năng lấy kẻ khác! Tất nhiên, nếu cô tình nguyện sống độc thân không lấy ai thì cũng phải chịu thôi.

- Ta muốn cậu phải hiểu rõ một vấn đề, ở Long gia tất cả mọi chuyện lớn đều do ta tính. Còn mẹ của Yên Nguyệt chỉ lo những chuyện nhỏ nhặt như củi gạo dầu muối tương dấm trà bánh các loại thôi.

Long Thiên Hữu ngạo nghễ nói, thực tế thì sau khi cáo già này xác định chuyện yêu thương giữa Lâm Bắc Phàm và con gái của mình mới dám đánh cược, chứ không dù ngươi có muốn lấy mạng thì ông cũng chẳng dám nói phét những lời như vậy.

- Tuy con tin tưởng lời của ba, nhưng vấn đề này không phải nhỏ. Vì cẩn thận, giúp đỡ cũng được nhưng phải chấp nhận ba yêu cầu.

- Cậu nói đi!

Long Thiên Hữu tuy thấy Lâm Bắc Phàm đại nghịch bất đạo, dám mở mồm đặt điều kiện với cha vợ, nhưng ông cũng phải chịu thôi. Ông không dám đắc tội với Lâm Bắc Phàm, lại nói Lâm Bắc Phàm người ta hiện nay chính là con rể nhà ông.

Lâm Bắc Phàm suy nghĩ một lát, bộ dạng rất thật thà, nói:

- Điều thứ nhất, từ ngày mai...Bắt đầu từ bây giờ, bất kể là khi nào con đến nhà thì mọi người phải hoan nghênh cháu, không được dùng bất kỳ lý do gì để không cho bước qua cửa.

- Điều này chẳng là vấn đề gì!

Long Thiên Hữu lập tức đồng ý ngay, con rể mình muốn vào nhà sao? Đạo lý quá hiển nhiên rồi. Truyện được copy tại Truyện FULL

- Điều thứ hai, bất kể khi nào con sang nhà, con muốn ở lại ăn cơm thì phải giữ lại ăn cơm, muốn ngủ lại thì có thể ở vài ngày, mọi người không được dùng bất cứ lý do gì để từ chối.

- Không vấn đề!

- Điều thứ ba, mặc kệ là lúc nào, ở bất kỳ địa điểm nào, con gọi ba là nhạc phụ đại nhân thì ba phải đáp ứng, không được ra vẻ không nghe thấy!

- Điều này.......

Long Thiên Hữu đột nhiên ngưng lời, vẻ mặt cũng trầm hẳn xuống. Ông hút vào một hơi thuốc rồi cau mày. Ông già này đã nghe rõ ba điều kiện của tên tiểu tử kia, nếu điều kiện tiên quyết hắn là con rể của mình thì ba điều kiện vừa rồi chẳng đáng là gì. Nhưng nếu ngược lại, ba điều kiện kia quả thật có chút đáng sợ.

- Vừa rồi ba còn vỗ ngực nói gì ấy nhỉ? Nói dù sao Tiểu Nguyệt cũng phải gả cho con, nói con là con rể của các người, biết ngay là mọi người đang lừa gạt!

Lâm Bắc Phàm giống như một người bị tổn thương rất lớn, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự giễu cợt chính mình.

- Rốt cuộc các người có tâm tư gì? Cháu đã không dám ôm hy vọng với Tiểu Nguyệt, mà mọi người lại...Chẳng lẽ mọi người cảm thấy cháu rất khờ dại sao?

- Không, cậu hiểu lầm rồi, vừa rồi ta đang mãi nghĩ, ba yêu cầu của cậu chẳng lẽ chỉ đơn giản vậy thôi sao?

Long Thiên Hữu mỉm cười rồi mở lời, ông nói:

- Yêu cầu đơn giản như vậy thì cũng chẳng tính là yêu cầu, nhưng nếu cậu đã nói ra thì hôm nay ta trả lời rõ ràng luôn. Thâm chí ta còn có thể đảm bảo, ba yêu cầu vừa rồi của cậu, ta hoàn toàn đồng ý!

- Nhạc phụ đại nhân thấy ba yêu cầu vừa rồi của con quá đơn giản sao? con đặt ra một cái cao hơn được không?

Long Thiên Hữu trở nên sửng sốt, ông lập tức nghiêm túc nói:

- Điều này ta phải nghiêm túc phê bình cậu, đàn ông nói ra là phải chịu trách nhiệm. Nếu có những yêu cầu khác thì phải suy nghĩ thật kỹ rồi nói rõ ngay từ đầu, bây giờ cậu lại muốn đặt thêm điều kiện thì còn ý tứ gì nữa chứ?