Lăng Thiếu, Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút

Chương 39



Sau khi ăn sáng xong, Hạ An Ngôn cùng anh đi ra xe để về Lăng Viện.

Hạ An Ngôn mở cửa xe ở ghế sau định leo lên liền nghe giọng anh “ ngồi đằng trước”.

Cô lẳng lặng mở cửa ghế trước ngồi lên. Trên xe cô không dám nói một câu nào. Cô cảm nhận được Lăng Hạo rất khác, cô sợ lại chọc giận anh, không biết anh lại đối xử với cô ra sao nữa.

Thấy cô im lặng, Lăng Hạo lên tiếng “ sao không nói gì”

“ à… em không biết phải nói chuyện gì” giọng nói trầm lặng của anh vang lên làm Hạ An Ngôn giật mình.

- “ sao em không hỏi tôi, một tuần qua làm gì không đến thăm em”

- “ chắc là anh bận công việc, nên em không hỏi”

Nghe câu trả lời của cô anh chẳng còn biết nói gì, trong xe rơi vào trạng thái im lặng.

Xe vừa lái vào sân của Lăng viện, Nguyễn Nhã Hân đang nghịch điện thoại ở ban công trên cầu thấy bóng dáng Lăng Hạo. Cô ta kinh ngạc đặt điện thoại xuống. Chạy thẳng xuống lầu ôm chặt Lăng Hạo.

“ Lăng Hạo anh về rồi. Sao không nói cho em biết”



Hạ An Ngôn làm như không thấy, cúi đầu xuống mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Đi thẳng vào trong nhà.

Quản gia Vương thấy cô về mừng rỡ ra đón “ thiếu phu nhân cô về rồi, nhìn cô hôm nay xanh xao quá. Trong người cô có khoẻ không”.

“ bác Vương, con khoẻ , con không sao đâu ạ”. Hạ An Ngôn vội nắm lấy tay bà “ bà nội và ba mẹ đâu rồi ạ”.

Quản gia Vương vội nói: “ lão phu nhân và phu nhân ở khu vườn sau nhà. Còn lão gia thì đang ở thư phòng”.

- “ dạ, con biết rồi. Để con đem đồ lên phòng rồi sẽ ra đó” Hạ An Ngôn mỉm cười

Quản gia Vương vội cúi người nói “ thiếu phu nhân để tôi đem lên cho, cô mau ra ngoài đó đi. Lão phu nhân và phu nhân trông cô từ sáng”.

“ bác Vương lại gọi con là thiếu phu nhân rồi. Bác cứ gọi con là Tiểu Ngôn như trước kia đi ạ”. Hạ An Ngôn nũng nịu nói

Quản gia Vương mỉm cười nắm tay cô “ ta biết rồi, con mau ra ngoài đó đi”.

“Dạ” Hạ An Ngôn quay người đi thẳng ra khu vườn.

Thấy Hạ An Ngôn đi vào nhà, Lăng Hạo đẩy Nguyễn Nhã Hân ra “ Nhã Hân sau này em nên giữ ý tứ với anh một chút”.



- “ Lăng Hạo anh ghét bỏ em sau, chẳng phải lúc trước cũng như vậy sau”. Nguyễn Nhã Hân kéo tay Lăng Hạo nũng nịu nói.

Lăng Hạo rút tay ra khỏi khuỷu tay cô ta, quay đầu lại nói “ đó là trước kia, hiện giờ anh là người đã có gia đình”.

Lăng Hạo mặt không đổi sắc, bước đi vào nhà.

Trong trí nhớ của Nguyễn Nhã Hân, Lăng Hạo chưa bao giờ đối với cô ta như vậy. Tại sao, mọi chuyện lại như vậy. Từ ngày kết hôn cùng Hạ An Ngôn anh đã khác rất nhiều. Không được, phải nhanh chóng cho Hạ An Ngôn rời khỏi nơi này. Nếu không cô ta không có một ngày ngủ ngon giấc. Gương mặt cô ta trở nên dữ tợn, bàn tay nắm lại thật chặt.

Lăng Hạo bước vào nhà ánh mắt đảo xung quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Chắc có lẽ đã lên tầng, anh sải bước lên cầu thang. Nhưng chưa đi được bao xa đã thấy quản gia Vương cúi đầu chào anh “ thiếu gia, cậu mới về”

Anh gật đầu “ cô ấy đâu”

“ thiếu phu nhân đang ở khu vườn sau nhà cùng lão phu nhân và phu nhân ”

Anh phất phất tay ý bảo đã biết “ bà lui xuống đi”.

Lăng Hạo không đi ra khu vườn mà đi thẳng lên phòng của mình ở Lăng viện. Anh mở cửa ban công phòng anh có thể thấy được khu vườn phía sau nhà.

Hạ An Ngôn hôm nay mặc chiếc váy hai dây dài qua đầu gối màu xanh da trời, màu này rất hợp với làn da trắng nõn của cô, giữa trăm hoa đua sắc cô cũng không bị lưu mờ, không biết cô đang nói cái gì mà cười rất vui vẻ. Nụ cười của cô rất đẹp, nụ cười này dường như khi ở Trang Viên anh chưa từng nhìn thấy cô vui vẻ như vậy. Nhìn Hạ An Ngôn cười mà khoé môi anh bất giác cũng cười theo mà anh không hề hay biết.