Lăng Thiếu, Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút

Chương 3



Năm anh 14 tuổi trong một lần anh cùng bà nội tới tu viện thăm các trẻ mồ côi. Anh vì giúp một bé gái lấy quả bóng mắc trên cành cây mà anh té từ trên cây xuống máu chảy ở đầu rất nhiều, trong lúc mơ màng anh nghe giọng một bé gái nói suốt: “ anh trai nhỏ, anh đừng ngủ, anh cố lên, em đi gọi người tới giúp, anh đừng ngủ nha” anh mơ màng thiếp đi. Tới lúc anh tỉnh dậy thì đã trong phòng cứu thương của tu viện và có một bé gái ngồi đó, anh cứ tưởng đó là người cứu anh.

- Em tên gì

- Dạ , em tên Nguyễn Nhã Hân. Anh trai nhỏ anh có sao không

- Anh không sao, cám ơn em đã cứu anh

- Vâng …. Cô bé đó gương mặt bất ngờ ( cô đâu có cứu anh.

Đêm đến anh nói với bà nội anh là muốn đem Nguyễn Nhã Hân về nhà nuôi. Bà nội anh đồng ý đồng thời bà nhận nuôi luôn Hạ An Ngôn bởi vì bà rất thích cô bé, cô bé khuôn mặt xinh xắn, rất đẹp. Và kể từ đó cô và Nguyễn Nhã Hân rời khỏi tu viện về sống ở Lăng viện cho tới khi 18 tuổi 1 biến cố xảy ra, đẩy cuộc sống cô càng ngày càng xô lệch khỏi vị trí ban đầu

Bỗng tiếng chuông điên thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Anh nhìn đt bất giác cười lạnh 1 cái

- Chuyện gì

- À… anh, à… mẹ bảo hôm nay em cùng anh về Lăng viện

- Ừ

- Vậy em tự về trước… cô lúng túng nói chuyện với anh



- Ở nhà chờ tôi

- Ồ, em biết rồi

Cô vừa vui vừa hồi hộp đợi anh, vui vì được gặp anh, hồi hộp không biết khi gặp anh sẽ đối xử với cô ra sao, qua một lúc lâu cô nghe tiếng xe chạy vào cửa lớn. Cô hồi hợp bước ra leo lên ghế sau xe…

- Về Lăng viện cô tốt nhất nên biết thân biết phận

- Em biết rồi….

Trong xe rơi vào trạng thái im lặng, cho đến khi xe chạy vào khuôn viên của Lăng viện anh bất giác quay sang nắm tay cô bước xuống xe. Cô giật mình vô thức rút tay ra, nhưng anh càng nắm chặt ép xác vào người cô

- Bà nội đang nhìn cô nên biết mình cần làm gì

Cô dáo dác nhìn khắp nơi, đôi mắt cô dừng lại ở mái đình nơi ngồi nghỉ mát ở trong khuôn viên Lăng viện, có 1 cụ bà với gương mặt phúc hậu và 1 phu nhân xinh đẹp dường như thời gian đã quên đi sắc đẹp của bà Trang Tử Khâm mẹ của anh đang nhìn anh và cô mỉm cười

- Tiểu Ngôn hôm nay ta thấy con xanh xao quá, nói cho ta biết tên tiểu tử này bắt nạt con pải ko.

- Dạ không có đâu bà nội, anh ấy rất thương con. Chắc dạo này con ngủ không được ngon giấc thôi ạ. Cô lắc đầu phản bác lại lời bà nội để bảo vệ anh

- không có thì tốt, nếu nó bắt nạt con hãy về đây nói với bà, bà ra mặt giúp con.