Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 29: Kế hoạch ba năm



Tiểu cô nương sớm đã lên xe ngựa, lại trông thấy gia gia đang tức giận liền cười hì hì, thân hình nhỏ bé nhào vào lòng gia gia, nói: "Gia gia đừng tức giận nữa. Tuyết Nhi cho người ăn kẹo hồ lô. Hì hì...."
Trong miệng nhai miếng kẹo hồ lô ngòn ngọt mà lão giả miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười, đưa tay khẽ vuốt mái tóc của cháu gái, trong lòng lại vô cùng nặng nề: "Nếu quả đúng như thế thì chẳng phải lão cốt đầu ta sẽ làm nhỡ cả đời cháu gái ta sao?" Thở dài một hơi! Trong lòng thầm hạ quyết tâm, sau khi đi bái kiến Hoàng Đế phải lập tức đi tới nhà lão bất tử vô liêm sỉ kia hỏi cho ra lẽ mới được.
Phía trước, cách cái xe ngựa có tiêu chí kim hoa mà lão giả mặc tử bào đang ngồi không xa, trong một cái xe ngựa khác được hơn mười quân sĩ hộ tống, Lăng Thiên nghiêng nghiêng người ngồi dựa vào thành xe. Còn đối diện với hắn, Lăng Kiếm lại vô cùng cung kính ngồi ngay ngắn một chỗ, tay chân tựa như không có chỗ để nên có vẻ rất không tự nhiên.
Lăng Thiên liếc mắt nhìn hắn: "Lăng Kiếm!"
Lăng Kiếm vội vàng đứng lên: "Công tử, tiểu nhân ở đây, xin thiếu gia phân phó!" Hiện giờ, sau khi chứng kiến sự cường đại của Lăng Thiên thì trong lòng Lăng Kiếm, Lăng Thiên không chỉ là chủ nhân của mình, là đối tượng mà mình nguyện trung thành mà còn là một tồn tại giống như thiên thần! Từ bé tới giờ thì đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người có thể chỉ bằng đôi tay biến một tảng đá thành bột phấn! Những điều này, ngay cả nghe hắn cũng chưa từng nghe qua, thậm chí trong truyền thuyết cũng không có chuyện như vậy nha....
Lăng Thiên thở dài: "Ngồi xuống đi! Lăng Kiếm này, ta dặn ngươi về sau khi ở bên cạnh ta thì đừng có câu nệ như vậy. Ta không có thói quen đó nên ngươi cứ khôi phục lại bản tính của mình là tốt
Lăng Kiếm xoạt một tiếng, lại đứng lên: "Dạ! Thiếu gia!"
Lăng Thiên rên một tiếng, thất bại giơ tay nói: "Quên đi! Tùy ngươi vậy!"
Lăng Kiếm lại ngồi xuống, thân hình vẫn cứ thẳng tắp như lúc trước.
"Lăng Kiếm, ngươi năm nay bao tuổi rồi?"
"Bẩm công tử, chín tuổi ạ!"
"À! Chín tuổi, hơi muộn một chút. Trước kia ngươi đã luyện qua võ kỹ rồi sao?"
"Bẩm công tử, chưa ạ! Chỉ là đi theo Võ Sư hộ viện học qua một chút phương pháp cường thân mà thôi."
"Ài! Chả trách" Chả trách cái gì, Lăng Thiên cũng không có nói. Song trong lòng Lăng Kiếm hiểu được, có lẽ chút ít căn cơ nhỏ bé này chính là lý do tại sao Lăng Thiên lại coi trọng mình. Giờ khắc này, trong lòng Lăng Kiếm bỗng nhiên dâng lên nỗi niềm cảm kích mãnh liệt đối với những võ sĩ đã truyền thụ cho mình thuật cường thân kia.
"Lăng Kiếm, ngươi vừa rồi bị sốt, bây giờ cảm thấy thể nào hả? Đầu còn choáng váng nữa không?"
Trong mắt Lăng Kiếm bỗng nóng lên. Bản thân mình chạy trốn chết gần một tháng, thường xuyên phải nếm trải cái nóng lạnh của tình người nhưng nay lại là lần đầu tiên có người thực sự quan tâm tới thân thể của chính mình đến vậy! "Cám ơn thiếu gia đã quan tâm! Tiểu nhân đã không còn thấy choáng váng nữa rồi!"
"Ừ! Điều này chứng tỏ tố chất thân thể của ngươi rất tốt. Ta có thể căn cứ vào cái này mà gia tăng hạng mục huấn luyện kháng độc kháng dược đối với ngươi. Tương lai làm tăng khả năng bảo mệnh của ngươi."
Lăng Thiên thoáng chốc tự hỏi rồi chậm rãi nói: "Lăng Kiếm, giờ hãy nghe sự sặp đặt của ta đối với ngươi đây. Ta có đủ khă năng giúp chuyện của ngươi nên ngươi phải nghe cho kĩ."
Sắc mặt Lăng Kiếm lộ vẻ kích động, nghiêm mặt nói: "Dạ! Xin công tử c dặn dò!"
"Kẻ thù kia của ngươi ta có thể trông chừng chúng. Trong vòng ba năm, ta sẽ không động tới Huyết Hoa đường! Ngươi hiểu ý của ta chứ?" Lăng Thiên chậm rãi nói.
Trong mắt Lăng Kiếm lộ thần sắc cảm kích: "Vâng! Lăng Kiếm hiểu được!" Hắn hoàn toàn có thể hiểu được thâm ý của Lăng Thiên. Ý của Lăng Thiên đó là lưu Huyết Hoa đường lại cho mình để mình có cơ hội được tự tay báo thù!! Lấy thân phận làm con để dùng máu tươi của cừu nhân an ủi vong linh cha mẹ trên trời.
Lăng Thiên vừa lòng, cười nói: "Làm thanh kiếm đệ nhất của Lăng Thiên ta. Và sau ba năm chính là lúc kiểm nghiệm ngươi thanh kiếm là ngươi đây! Mà Huyết Hoa đường chính là khối đá thử kiếm đầu tiên của ngươi. Trong ba năm ta sẽ không có bất cứ hành động nào với Huyết Hoa đường, càng không có chuyện chèn ép chúng. Nhưng mà sau ba năm, ta muốn Huyết Hoa đường hoàn toàn biến mất trong tay ngươi, bất kể dù cho sau ba năm đó, Huyết Hoa đường cường đại tới mức độ nào!"
Lăng Kiếm lẳng lặng mà nghe, trong mắt lóe lên thần quang khát máu tựa như đã thấy được thảm trạng của những người trong Huyết Hoa đường, thấy được cảnh rên rỉ cầu xin tha thứ của bọn chúng dưới kiếm của mình. Nghĩ thôi mà từ đáy mắt hắn đã dâng lên một tia hưng phấn.
Lăng Thiên dừng một chút, uể oải mà nói tiếp: "Trong ba năm ta sẽ dạy ngươi kiếm pháp giết người cao nhất trên thế giới này, rồi từ mọi phương diện nâng cao kỹ năng giết người của ngươi. Nhưng nếu dưới sự huấn luyện của ta mà ngươi sau ba năm vẫn không thể diệt được Huyết Hoa đường như đã nói thì chính tay ta sẽ giết chết ngươi!" Nói xong câu cuối cùng, cả giọng nói lẫn nét mặt của Lăng Thiên bỗng trở nên vô cùng nghiêm khắc.
Cả người Lăng Kiếm chấn động! Ánh mắt lộ thần sắc kiên định! Từng chữ từng chữ một nói: "Công tử yên tâm! Nếu đã trải qua sự khổ tâm bồi dưỡng của công tử như vậy mà vẫn không thể tiêu diệt được Huyết Hoa đường thì Lăng Kiếm cũng chẳng còn thể diện sống trên đời này nữa!"
Lăng Thiên "Ừ" một tiếng, nói: "Bắt đầu từ bây giờ, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt! Trong quá trình huấn luyện của ngươi sẽ có vô số những điều hung hiểm. Nếu không theo kịp tiết tấu huấn luyện của ta thì ngươi có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Nhưng mà, một khi ngươi thông qua được sự huấn luyện đó thì như vậy, cả đại lục này sẽ mặc cho ngươi
Cả người Lăng Kiếm run rẩy, hai mắt đỏ rực, trong đáy mắt lộ rõ lòng quyết tâm không chịu lùi bước của mình.
Lăng Thiên lạnh nhạt đứng lên, thản nhiên vén màn xe nhảy xuống, vừa đi vừa nói: "Ta cho ngươi cơ hội trở nên mạnh mẽ, cho ngươi cơ hội báo thù. Nhưng tất cả đều phải trông vao ngươi. Đi theo ta!"
Qua khỏi cơn chấn động, Lăng Kiếm ngước mắt nhìn lên, bỗng thấy trong tầm mắt mình giờ là một bức hoành phi rất lớn được treo trên cửa với hai chữ được sơn màu vàng: Lăng phủ!
Tất cả hy vọng của bản thân từ nay về sau sẽ được bắt đầu!
Mọi người trong Lăng phủ thấy thiếu gia nhà mình lại mang về một tên tiểu khất cái cả người bẩn thỉu như vậy thì không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Lăng Thiên dẫn theo Lăng Kiếm tiến vào đại môn rồi thuận miệng bảo tỳ nữ Thu Nguyệt của mình đang tiến đến nghênh đón: "Thu Nguyệt tỷ tỷ, tiểu oa nhi này là thư đồng ta mua về. Chốc nữa tỉ mang hắn đi tắm rửa thay quần áo, rồi ăn một chút gì đó, sau đó đưa hắn đến phòng của ta".
Nói xong, Lăng Thiên liền tự mình rời đi.
Thu Nguyệt sửng sốt rồi đuổi theo phía sau hắn, nói: "Thiếu gia, phu nhân dặn rằng khi người trở về thì lập tức đến phòng của phu nhân, nói là có việc tìm người".
Lăng Thiên bỗng xoay người, bộ dạng hung tợn nói: " Nhớ kỹ! Từ nay về sau, tất cả người trong phủ đều không được gọi ta là thiếu gia nữa! Gọi ta là công tử đi. Hiểu chưa hả?" Âm thanh rất lớn tựa như là đang gào thét vậy.
Thu Nguyệt bị hắn dọa giật nảy của người, lồng ngực nhảy loạn lên thình thịnh mà vội vàng thi lễ nói: "Dạ, công tử, nô tỳ nhớ kỹ rồi!"
Lăng Thiên hừ một tiếng, nói: "Thu Nguyệt, ngươi lập tức thông báo cho toàn bộ bọn hạ nhân trong phủ. Về sau nếu ai dám gọi ta là thiếu gia nữa thì ta sẽ cắt lưỡi hắn, rồi đánh gãy hai đùi của hắn nữa!"
Thu Nguyệt cùng đám hộ viện đang đứng ở đại đều không nhịn được mà cả người giật mình run rẩy. Trong Lăng phủ, lời của vị tiểu thiếu gia này cũng chẳng phải là trò đùa. Ngay cả con trai độc nhất của Lăng Không thiếu gia mà cũng bị hắn chỉnh cho chết đi sống lại thì con điều gì hắn không dám nữa chứ? Vì vậy, tất cả đều lớn tiếng đồng thanh đáp lại.
Song bên kia, Lăng Thiên sớm đã chẳng còn thấy bóng.
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên