Lang Phi

Quyển 1 - Chương 47: Bách hoa yến phong ba (1)



Lại qua hai ngày nữa, Hàn Lăng và Phượng Hạo Dạ sinh hoạt bình thường như cũ, ban ngày tìm kiếm phương pháp ra ngoài, ban đêm nghỉ ngơi dưỡng tinh thần để chuẩn bị rời đi.

Hàn Lăng từng thử tìm hiểu tiểu ngân lang, xem nó rốt cuộc là sói hay hồ ly. Mấy ngày nghiên cứu không có kết quả, Hàn Lăng đơn giản xem nó thành một loại giống như sói. Tên rất đơn giản, gọi là Tiểu Ngân.

Giờ khắc này, Tiểu Ngân miễn cưỡng nằm trong lòng Hàn Lăng, ngủ thập phần yên ổn, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng ngáy nho nhỏ.

Phượng Hạo Dạ mấy lần hoài nghi, Tiểu Ngân là động vật hay là yêu vật.

Nhưng mặc kệ là thứ gì, đối với kẻ thập phần lạnh lùng như Hàn Lăng, duy chỉ có với Tiểu Ngân rất là yêu thích, mà Tiểu Ngân là một tên thông minh tuyệt đỉnh, rất biết lấy lòng, thường xuyên giả bộ đáng yêu, phe phẩy cái đuôi, hết sức nịnh nọt Hàn Lăng. Đùa Hàn Lăng vui vẻ, liền thưởng cho nó mấy con cá.

Thỉnh thoảng, Hàn Lăng sẽ ôm Tiểu Ngân đi vào rừng, thong thả, giống như căn bản không phải tìm kiếm đường ra ngoài.

Nhìn đại thụ cao chọc trời, cùng với con đường có địa hình kì lạ dưới chân, Hàn Lăng híp híp mắt, tâm tư chuyển động, đối với cổ đại ngũ hành bát quái trận, nàng không biết, qua một tháng quan sát này, nàng phát hiện, muốn rời khỏi nơi này, căn bản chính là vọng tưởng!

Còn chưa đi được mấy chục bước, sẽ phát hiện, mọi một bước bước ra, vẫn dừng lại ở chỗ cũ.

Mắt đen hàn quang lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước. Nàng không tin không ra khỏi đây được.

“Bản điện hạ không tin, chỉ là ngũ hành bát quái trận, có thể ngăn cản bản điện hạ!” Phượng Hạo Dạ mất kiên nhẫn, một kiếm chém lên đại thụ chọc trời bên cạnh.

Lập tức, đại thụ vang lên một tiếng rồi ngã xuống.

Hàn Lăng lạnh lùng nhìn lướt qua Phượng Hạo Dạ, không lên tiếng.

“Tất cả các cách phá trận, bản điện hạ đều đã thử qua, nhưng, như thế nào mà một chút động tĩnh cũng không có!” Thiếu niên trẻ tuổi, sau khi mất đi kiên nhẫn, còn lại chính là giận dữ! Phẫn nộ! Còn có…… bất đắc dĩ.

Thanh âm rống giận, cũng với tiếng đại thụ ngã xuống, làm cho Tiểu Ngân vốn đang ngủ say tỉnh dậy, Tiểu Ngân mang theo tức giận khi thức dậy, trừng trừng lam mâu, phẫn nộ hướng Phượng Hạo Dạ ‘ngao ngao ngao ngao’ kêu. Một bộ dáng ‘ngươi dám làm gia tỉnh khỏi mộng đẹp’.

Phượng Hạo Dạ nhướng nhướng mi, khóe miệng rút trừu, hắn đường đường là Phượng quốc Lục điện hạ, khi nào lại lâm vào tình cảnh này, còn là một con vật không phân rõ giống loài? “Nhìn cái gì?”

Tiểu Ngân nhe răng nhếch miệng, bộ dáng thập phần khinh thường.

Phượng Hạo Dạ hỗn độn trong gió, nó thế nhưng coi thường hắn! “Ngươi có thể mang chúng ta ra khỏi nơi này? Nếu là có thể, bản điện hạ sẽ không so đo ngươi tội bất kính! Nhưng nếu là không thê, trở về ta sẽ nấu ngươi!”

Nghe vậy,Hàn Lăng quay đầu lạnh lùng nhìn Phượng Hạo Dạ, hắn dám đụng vào vật của nàng?

Tiểu Ngân giãy dụa khỏi cái ôm của Hàn Lăng, nhảy xuống đất, xoay xoay thân thể nho nhỏ, sau đó qua đầu lạnh lùng liếc nhìn Phượng Hạo Dạ.

Phượng Hạo Dạ phát điên, hắn dường như còn nghe được tiếng hừ lạnh khinh thường của nó.

Tiểu Ngân vặn vẹo thân thể nho nhỏ, ngẩng đầu nhìn Hàn Lăng, phe phẩy cái đuôi, nịnh nọt cười. Tiếp theo xoay người, liền chạy về phía rừng cây phía trước.

Hàn Lăng mang theo nghi hoặc đi theo phía sau nó. Phượng Hạo Dạ nheo mắt phượng, vật nhỏ này biết đường ra ngoài? Đi theo phía sau, sóng vai với Hàn Lăng mà đi.

Tiểu Ngân tuy rằng nhỏ bé, ngay cả tứ chi còn không bằng ngón tay cái, nhưng tốc độ chạy đi, lại nhanh như chớp, Hàn Lăng và Phượng Hạo Dạ đi theo phía sau, chạy càng lúc càng là cố hết sức.

“Ngao ngao ngao…….” Tiểu Ngân chạy một đoạn thời gian thỉnh thoảng sẽ dừng lại chờ hai người phía sau, rồi tiếp tục chạy đi.

Ánh nắng loang lỗ trên mặt đất, chạy theo Tiểu Ngân càng lúc càng xa, ánh sáng càng ngày càng nhiều, cây cối lại càng ngày càng ít.

…………

Hai canh giờ qua đi.

Hàn Lăng và Phượng Hạo Dạ càng chạy càng thấy hy vọng ở phía trước.

Tiểu Ngân như cũ nhẹ nhàng chạy, giống như với nó mà nói, tốc độ này giống như là đi bộ, càng không nói đến làm nó mệt.

Rốt cục, rốt cục…….

Lúc mặt trời sắp xuống núi, bầu trời một màu đỏ rực, Tiểu Ngân dừng lại, xoay người nhanh như chớp nhào vào lòng Hàn Lăng, rồi sau đó khiêu khích nhìn Phượng Hạo Dạ, đầu nhỏ ngước ngước nhìn phía trước.

Hàn Lăng và Phượng Hạo Dạ nhìn qua, vừa rồi không có nhìn kỹ bây giờ nhìn lại, hai người đồng thời có chút bất khả tư nghị!

Trước mắt bọn họ là một thôn trang!

Bọn ra đã ra ngoài!

Hai người kinh ngạc nhìn chằm chằm phía trước, mừng như điên.

Lúc này, Tiểu Ngân bị bỏ quên ‘ngao ngao ngao…….’ Kêu, đắc ý dào dạt đứng trên vai Hàn Lăng, khinh thường nhìn Phượng Hạo Dạ.

Thấy vậy, Phượng Hạo Dạ khéo miệng cuồng trừu, thân hình cao ngất, hỗn độn trong gió, lắc lư càng thêm lợi hại.

……….

Ba ngày sau

Phượng quốc, kinh đô.

Bách Hoa yến mỗi năm một lần, cử hành vào hôm nay.

Vì tân hoàng vừa mới đăng cơ, nên Bách Hoa yến năm nay chuẩn bị càng thêm long trọng.

Thông qua Bách Hoa yến lần này, tân hoàng có cơ hội mở rộng hậu cung, thu mua tâm quan viên. Mà các vị hoàng tử vừa được phong vương, chỉ cần qua mười hai tuổi, là có thể ở Bách Hoa yến, lựa chọn nữ tử vừa ý để làm phi.

Văn võ bá quan, tam đại gia tộc Phượng quốc, đều muốn để thiên kim nhà mình tham dự Bách Hoa yến lần này, nhân cơ hội này, dọn đường cho sự phát triển của gia tộc và con đường làm qua của mình sau này.

Tất cả nữ tử tham dự Bách Hoa yến, ai ai cũng xinh đẹp như hoa, chừng một trăm người. Phần lớn đều là tuổi từ mười hai đến mười tám tuổi.

Màn đêm phủ xuống, mặt trăng lên cao, tinh tú đầy trời.

Trong Ngự Hoa viên to lớn, bốn phía treo đèn lồng tinh xảo. Chiếu sáng từng ngóc ngách trong Ngự Hoa viên.

Tân hoàng Phượng Hạo Vân đang ngồi trên vị trí chủ thượng, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ thản nhiên tươi cười. Đứng phía sau hắn là một nữ tử xinh đẹp khuynh thành, mặc váy dài màu lam, bộ dạng của cung nữ, mọi người đều biết, nàng là nha hoàn thông phòng của Nhị điện hạ, chỉ là không hiểu, vì sao sau khi Phượng Hạo Vân đăng cơ cũng không phong nàng làm phi. Giờ khắc này, khuôn mặt nàng nhẹ nhàng, không nhìn ra suy nghĩ của nàng. Các thiên kim phía dưới âm thầm suy đoán, có lẽ nàng đang ghen, sợ Hoàng Thượng nhân cơ hội này nạp đầy hậu cung. Ngoài ra, bên cạnh Phượng Hạo Vân không có nữ tử nào khác, hậu cung của hắn cũng không có một nữ tử.

Phía dưới bên trái, là các vị Vương gia ngồi theo thứ tự. Phượng Hạo Thiên ngồi ở vị trí thứ nhất, hắn không nhìn bất kì ai, mà là mắt đen thâm trầm nhìn phía trước, dư quang quét về phía các nữ nhi của quan viên và các tộc trưởng gia tộc, cuối cùng dừng trên người Thượng Quan Minh Tiệp, hắn biết rõ, trốn không thoát khỏi việc thú phi. Nếu là Thượng Quan Minh Tiệp, như vậy……..

Bên cạnh Phượng Hạo Thiên là Phượng Hạo Hiên và Phượng Hạo Minh, hai người dù có hào hứng nhìn các mĩ nhân đối diện, nhưng đều âm thầm đánh giá, mỹ nhân nào nếu thú thì sẽ có giá trị lợi dụng, đồng thời, lại đem âm mưu đen tối trong bụng tính lên người Phượng Hạo Thiên, một lần ám sát thất bại, kế tiếp, bọn họ tuyệt đối không dễ dàng có cơ hội ra tay, nhưng, nếu ra tay, nhất định phải có kế hoạch chu đáo.

Thượng Quan Minh Tiệp trong nhóm mĩ nhân, vẫn âm thầm quan sát Phượng Hạo Thiên, vừa rồi nàng nhận thấy được tầm mắt đánh giá nàng của Phượng Hạo Thiên, mừng thầm, xem ra, hắn đối với nàng đã có chú ý.

Tâm tư cá nhân bắt đầu hoạt động, người ngoài cuộc không thể đoán được, chỉ có đương sự mới biết, mưu kế hắn sắp đặt có thể dùng được hay không.

“Bách Hoa yến hôm nay, mục đích chủ yếu là muốn quân thần cùng vui. Tiếp theo là trẫm muốn nạp phi cho các vị huynh đệ. Các ái khanh không cần quá mức câu nệ, hôm nay không có phân chia quân thần.” Mái tóc dài che khuất đôi mắt khác màu của Phượng Hạo Vân, hắn giơ cao ly rượu, cười nói với quần thần.