Lăng Nhiễm Trọng Sinh

Chương 27



Thời điểm Thiệu Khải Long ôm Trữ Nhiễm về nhà, báy sĩ kia đã cầm hòm thuốc cung kính chờ ở cửa, Thiệu Khải Long đem Trữ Nhiễm nhẹ nhàng đặt ở trên sô pha: “Lập tức xử lý miệng vết thương cho hắn!”

“Dạ, tiên sinh!”

Quản gia phân phó người hầu lập tức hầu hạ, quần áo trên thân thể vừa cởi ra, bác sĩ cũng là cả kinh, tuy rằng không có đại thương, nhưng thân thể từ trên xuống dưới đều là dấu răng, bác sĩ đem thuốc khử trùng đổ trên miệng vết thương lau một lần, Trữ Nhiễm lại dường như một chút cũng không cảm giác được dược thủy đau đớn, thậm chí cả thân thể cũng chưa nhúc nhích một chút, thầy thuốc luôn quan sát biểu tìnhTrữ Nhiễm, trên gương mặt chết lặng vẫn như trước không có chút phản ứng: “Tiên sinh, hắn phía sau còn có vết thương sao?”

Thiệu Khải Long gật gật đầu, đem Trữ Nhiễm cẩn thận ôm đến trên đùi chính mình, lộ ra phía sau lưng, thầy thuốc cau mày lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

“Tiểu Nhiễm, có đau hay không?” Thiệu Khải Long ôn nhu một chút vuốt ve đầu hắn, nhưng Trữ Nhiễm vẫn là một câu cũng không chịu nói, mãi cho đến khi miệng vết thương xử lí xong, vị bác sĩ nhìn vết máu dưới chân hắn có chút khó xử.

“Chỗ đó để ta xử lý là tốt rồi.”

“Hảo, những chỗ khác không có vết thương lớn, đừng lo.” Thầy thuốc vội vàng từ cái hòm thuốc lấy ra ít thuốc cao đưa cho Thiệu Khải Long.

Thiệu Khải Long có chút lo lắng hỏi: “Hắn một chút phản ứng cũng không có, rốt cuộc là tại sao?”

“Tiên sinh, ta hoài nghi Trữ thiếu gia có thể là bị tiêm vào dược vật gì đó, cho nên hắn mới xuất hiện tình trạng này.”

Thân thể trong lòng tựa hồ nóng đến phỏng tay, Thiệu Khải Long đã sớm phát hiện không thích hợp: “Thật sự bởi vì dược vật sao?”

Thầy thuốc thở dài: “Bình thường bị tiêm vào dược vật, người sẽ không mất đi phản ứng, nếu không phải bởi vì dược, vậy chỉ có thể là bởi vì nguyên nhân tâm lý.”

“Nguyên nhân tâm lý?”

“Con người nếu như bị kích thích mãnh liệt, cơ thể sẽ tự động tạo ra một phản ứng bảo hộ. Không quan hệ, nghỉ ngơi một chút hẳn là có thể khôi phục lại.”

Thiệu Khải Long nửa tin nửa ngờ nhìn thoáng qua Trữ Nhiễm: “Mấy ngày nay ngươi tạm thời lưu lại.”

“Dạ, tiên sinh. Mặt khác tắm rửa xong hãy thoa dược cho hắn.” Thầy thuốc cẩn thận xuất ra một cái bình thuốc nhỏ đưa cho Thiệu Khải Long.

“Ân!”

Thiệu Khải Long ôm lấy Trữ Nhiễm rất nhanh trở về phòng ngủ, trực tiếp đưa hắn ôm vào phòng tắm. Hồi lâu sau, Thiệu Khải Long đem Trữ Nhiễm đã tẩy trừ sạch sẽ ôm đến trên giường: “Tiểu Nhiễm, ta thoa dược cho ngươi.”

Vừa rồi ở thời điểm tắm rửa, Thiệu Khải Long liền phát hiện, phía sau Trữ Nhiễm nơi đó bị thương rất nặng, xung quanh bên ngoài còn có rất nhiều máu, điều này làm cho Thiệu Khải Long thập phần tức giận, chính mình phát hiện quá muộn, nếu sớm hơn một chút Trữ Nhiễm sẽ không bị tra tấn thành như vậy. Bất quá vừa rồi thời điểm tẩy trừ phát hiện bên trong vẫn bình thường, hơn nữa thời điểm vào nhà, tên hỗn đản Lâm Thắng xem ra còn chưa làm đến bước cuối cùng.

Thuốc mỡ kia có chút kích thích, thời điểm tiếp xúc đến miệng vết thương, Trữ Nhiễm nơi đó theo phản xạ có điều kiện liền co rút. Thiệu Khải Long gắt gao động một chút ngón tay, động tác này sẽ làm người lập tức sinh ra phản ứng sinh lý. Thiệu Khải Long dùng sức nuốt một chút, cưỡng chế dục vọng chính mình. Từng chút giúp Trữ Nhiễm, toàn thân đều đã được thoa dược.

“Ngủ đi?”

Trữ Nhiễm tựa hồ khôi phục một chút thần trí, trong ánh mắt cũng dần dần có sức sống, Thiệu Khải Long cuối cùng an tâm một ít, nhẹ nhàng giúp hắn đắp cái chăn: “Đừng sợ, sẽ không có ai làm bị thương ngươi, ngủ đi.”

Trữ Nhiễm hai mắt mỏi mệt khẽ đóng lại, Thiệu Khải Long ở bên cạnh hắn nhìn nửa ngày mới im lặng rời đi.

Thiệu Khải Long đi đến đại sảnh ở lầu một, đốt điếu thuốc hung hăng hút một ngụm, hắn hiện tại rất muốn vọt tới kho hàng trực tiếp phế đi cái kia của họ Lâm, nhưng là không được, Lâm Thắng tạm thời không thể tổn hại. Ngồi trầm tư hồi lâu, Thiệu Khải Long đối với bảo vệ phía sau phân phó vài câu, xoay người trở về phòng ngủ.

Trong căn phòng u ám, Trữ Nhiễm dần dần khôi phục tri giác, một bộ hình ảnh làm cho hắn chán ghét không ngừng hiện ra trong đầu, hai tay dưới chăn gắt gao siết chặt lấy chiếc giường. Tri giác khôi phục, vừa vặn thân thể nhờ vào dược vật cũng một chút khôi phục trở lại, dược liệu bị tiêm vào thời gian có thể dài đến vài giờ.

Trữ Nhiễm cảm giác chính mình càng ngày càng khó chịu, hai chân dùng sức ở trên giường đạp loạn. Nhất là cái địa phương kia đau đớn làm người ta tưởng muốn chết. Trữ Nhiễm hung hăng bắt lấy tóc chính mình, muốn dùng đau đớn để giảm bớt loại cảm giác này. Một lúc lâu sau, Trữ Nhiễm thống khổ không ngừng ở trên giường quay cuồng, thân thể khô nóng khiến cho mồ hôi đều bị bốc hơi, nhiệt độ thân thể gần như có thể đốt cháy tấm chăn. Trong phòng tuy rằng một mảnh hắc ám, nhưng là Thiệu Khải Long vừa mới trở lại đều nghe rất rõ ràng thanh âm bên trong.

“Tiểu Nhiễm, ngươi làm sao vậy?”

Thiệu Khải Long vội vàng đi qua mở đèn bàn, kinh hãi thấy Trữ Nhiễm đang gắt gao bứt tóc chính mình, vẻ mặt thống khổ vô cùng, giống như đang phải chịu khổ hình dày vò.

“Tiểu Nhiễm? Ngươi có chỗ nào không thoải mái?”

Trữ Nhiễm cực lực lôi kéo chăn che thân thể của chính mình, trốn tránh ánh mắt Thiệu Khải Long. Thiệu Khải Long trong giây lát nhớ tới Trữ Nhiễm khả năng bị tiêm vào dược vật, vốn tưởng rằng dược tính đã sớm đi qua. Đều là do chính mình sơ suất, Thiệu Khải Long đem Trữ Nhiễm tiến trong lòng: “Tiểu Nhiễm, có phải hay không rất khó chịu?”

Trong cổ họng khàn khàn run run phun ra vài câu: “Ta, ta không sao, không cần ngươi xen vào.”

Thiệu Khải Long bất đắc dĩ thở dài một hơi, nghiêng ở miệng hắn hôn một chút: “Đừng sợ, ta đến giúp ngươi.”

“Không, không cần.”

Thiệu Khải Long đóng đèn bàn, thanh âm từ tính mềm nhẹ nói: “Tiểu Nhiễm, ta chỉ là giúp ngươi tán đi dược tính mà thôi, yên tâm, ta sẽ không làm đau ngươi.”

Trữ Nhiễm như trước muốn giãy khỏi ôm ấp của hắn, những nụ hôn mềm mại nhẹ nhàng phủ xuống, ngón tay thon chậm rãi bắt lấy hạ thể Trữ Nhiễm: “Đừng sợ, sẽ lập tức thư thái.”

Từng dòng điện nháy mắt truyền quanh thân, Trữ Nhiễm không thể khống chế cảm giác thân thể, dần dần mất đi khí lực, Thiệu Khải Long động tác rất ôn nhu, rất thương tiếc, mỗi một nụ hôn mỗi một động tác đều mang theo một loại yêu thương. Trữ Nhiễm từ từ bị nhu tình của hắn vậy hãm, nhắm lại hai mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch hô hấp dồn dập.

Lần đầu tiên rất nhanh liền giải phóng dục vọng. Thiệu Khải Long nương theo ánh trăng nhìn chằm chằm gương mặt kia, cố nén dục vọng dưới thân. Vật nhỏ vừa nhuyễn xuống rất nhanh lại cứng lên. Thiệu Khải Long nhẹ nhàng cười, Trữ Nhiễm xấu hổ quay sang đưa tay che lại gương mặt của mình.

“Đừng thẹn thùng, cái này không phải ngươi sai.”

Thiệu Khải Long vòng qua thân thể Trữ Nhiễm, khuynh thân đè lên, dọc theo đường cong xinh đẹp từ cổ một đường hôn xuống, vẫn hôn đến hạ phúc, đem ngọc cảnh nho nhỏ đưa vào trong miệng. Trữ Nhiễm bị kích thích, nháy mắt toàn thân run rẩy, hai tay run run vốn định đưa xuống đẩy hắn ra, cuối cùng lại biến thành vô lực vuốt ve, tay nhỏ bé đặt ở trên gương mặt anh tuấn, tựa hồ còn có thể cảm giác được động tác trong khoang miệng.

“Ân ~~~”

Thanh âm rên rỉ kích thích thật sâu Thiệu Khải Long, nhẫn nại không được, ngón tay một chút đã tiến đến mật khẩu phía sau, bởi vì vừa rồi tẩy trừ làm cho bên trong đã được bôi trơn, lúc này ra vào thập phần dễ dàng. Ngón tay đi vào lập tức giảm bớt cảm giác ma sát, Trữ Nhiễm dùng sức bắt lấy bờ vai hắn, muốn ngăn cản động tác của hắn.

Thiệu Khải Long lại ngăn chận thân thể của y, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, sẽ không đau, trong chốc lát dược hiệu có thể trôi qua.”(sẽ không đau: câu nói rất quen thuộc của tiểu công =. =”)

Thiệu Khải Long chịu đựng dục vọng chính mình, ở bên trong chậm rãi mở rộng, thẳng đến khi nơi đó nới lỏng ra một chút, mới đem hạ thân chính mình từng chút đi vào.

“Ân ~~~”

“Ngoan, lập tức liền thư thái.” Thiệu Khải Long đem cánh tay Trữ Nhiễm khoát lên trên cổ chính mình, chậm rãi đem toàn bộ phân thân đưa vào trong thân thể Trữ Nhiễm, động tác mềm nhẹ không có gây cho Trữ Nhiễm thống khổ nào, chỉ làm cho hắn cảm nhận được vô cùng sảng khoái, bản năng thân thể con người làm cho tứ chi hắn gắt gao cuốn lấy thân hình cao ngất kia, một chút phối hợp với động tác của hắn.

Thân thể này tựa hồ còn nhớ rất rõ cảm giác với nam nhân này, một khi bị hắn đụng tới sẽ hoàn toàn vì hắn mà trầm mê, Trữ Nhiễm có một đoạn thời gian như vậy mất đi ý thức, giống như hồn phách phiêu ra bên ngoài cơ thể, giống như thân thể không còn thuộc về chính mình, nhưng là lại có thể cảm giác được rất rõ ràng loại tư vị sảng khoái này, cảm giác kia quá mức kỳ diệu, không thể dùng lời nói mà hình dung được.

Một đêm này hai người thủy chung không có nghỉ ngơi, thân thể mồ hôi đầm đìa gắt gao ôm chặt lấy nhau, một lần lại một lần trầm luân vào trong địa ngục cực lạc!