Lắng Nghe Em Nói!

Chương 13: Kế hoạch bị phá vỡ 2



Nếu hiện tại ả đang sống trong thân phận trước kia, ả nhất định sẽ đồng ý với Tần Úc, một người đàn có sức hấp dẫn như vậy, ả sao có thể từ chối. Nhưng với tình huống bây giờ thì chưa được, Tần Úc đối với ả lúc này chỉ mới là sự thú vị cùng yêu thích, không phải là tình yêu. Nếu như ả trao thân cho anh ta, có thể sau này anh ta sẽ mất dần hứng thú với ả. Điều Trịnh Thư Uyển ả đây muốn, là phải có được tình yêu chân chính của Tần Úc, phải kiến anh ta yêu ả hơn cả mạng sống của mình, rời bỏ ả một ngày là anh ta đã không thể chấp nhận được.

"Tần..tổng, anh buông em ra trước, có được không?" Trịnh Thư Uyển ũng nĩu nói.

"Được" Anh mỉm cười nhẹ nhàng buông hai tay đang quấn trên eo ả ra.

Ngay khi Tần Úc buông tay, Trịnh Thư Uyển liền xoay người lại đối diện với anh, khe khẽ kéo giãn khoảng cách, ả ngượng ngùng nói: "Phòng em bây giờ rất bừa bộn, sau này...sau..này có dịp, em sẽ mời anh vào uống trà". Nói xong không để Tần Úc kịp phản ứng, ả liền nhanh chân xoay người chạy lên nhà, bước chân có chút lảo đảo.

Tần Úc im lặng nhìn theo bóng lưng Trịnh Thư Uyển, ánh mắt lóe lên một tia dục vọng xâm chiếm.

Hôm nay Như Nguyệt quyết định sẽ vào thủ đô một chuyến, bảo bảo nhà cô rất ngoan, sắp hai tháng rồi mà vẫn chưa có hành cô như trong sách đã viết. Hiện tại khẩu vị của cô đã không giống như trước đây, cô bây giờ cực kỳ thích ăn chua, một quả chanh lớn có thể làm cho người ta nhăn mũi méo mặt, nhưng đối với cô nó không các gì một chiếc bánh ngọt thơm phức, cô có thể thoải mái ngặm nhắm hết một quả mà không chút nhíu mày.

Mặc một chiếc áo phông giản dị, quần thể thao khá rộng, khoác bên ngoài là một chiếc áo khoác jean quá khổ, đi giày bata thoải mái, đeo balo lên, Hi Nguyệt liền mở cửa ra khỏi nhà.

Cô đi vào thủ đô có hai mục đích, đầu tiên là đến một bệnh viện chất lượng tốt khám thai, thứ hai là đi dạo xem xét thị trường để chuẩn bị cho kế hoạch thu thập vật tư, cô đã thuê một nhà kho cách khá gần chung cư cô đang ở, cô tính dùng nó để chứa vật tư mà mình thu thập được.

Bước ra khỏi nhà với tâm trạng hưng phấn, nhưng vừa mới từ thang máy đi ra, tình cảnh trước mặt không khỏi khiến cho cô bật ngửa.

Lão Thiên, ngài đang chơi tôi có phải hay không?

Trước mặt cô là một người đang ông mặc tây trang sang trọng, dựa vào ngực anh ta là một cô gái mặc chiếc đầm công chúa màu hồng. Cô gái e thẹn nép vào người đàn ông, người đàn ông ôn nhu mỉm cười một tay khoắc lên eo cô gái, tay còn lại giúp cô sửa lại mái tóc đang xòa trước mặt. Nhìn thế nào đi nữa cũng thấy con mẹ nó chướng mắt! 

Trịnh Thư Uyển nở nụ cười đắc ý trong lòng, ả ta không ngừng niệm: Mau ghen tức đi, mau lại đây đánh ta đi...

Nhưng ngược lại với sự mong đợi của ả, con khốn "Uông Hi Nguyệt" chỉ đứng bất động ngay đó, cả một cái cử động cũng không có.

Được rồi, kì thật bé Hi Nguyệt đã bị sự xuất hiện của hai người này dọa cho choáng váng, bất động tại chỗ luôn rồi.

Móa! Lão nương đã chạy tới đây tránh hai người các người rồi, vì sao không chịu buông tha cho ta, hả hả hả?

Tần Úc giống như không phát hiện sự tồn tại của Hi Nguyệt, anh ta chỉ đứng đó chăm chú sửa lại mái tóc cho Trịnh Thư Uyển, cuối cùng Trịnh Thư Uyển là người mở miệng trước.

Ả mềm mại chào hỏi " Chào chị, chị còn nhớ em không?"

Hi Nguyệt sau khi lấy lại tinh thần liền đứng thẳng nghiêm mặt nhìn đôi cẩu nam nữ trước mặt, cô là người lịch sự, dù không ưa nhau nhưng người ta đã chào mà mình không đáp lại đúng thật là không có phép tắc, mắc công sau này lại có người tìm lỗi chọt vào đây, nghĩ xong cô liền mở miệng:"A, chào"

Cô tiếp tục giả vờ như đang suy nghĩ, sau đó nói tiếp "Tôi dạo này mắc chứng hay quên, cô là ai nha, tôi không nhớ rõ"

Nghe cậu trả lời của Hi Nguyệt, trong lòng Trịnh Thư Uyển liền căng thẳng, chã lẻ ả thật sự không thể thay đổi cốt truyện, không, không thể nào, cho dù cô ta quên, ả nhất định phải làm cho cô ta nhớ ra.

Trịnh Thư Uyển nhẹ giọng nói " Em là nhân viên mới của Tần thị, Trịnh Thư Uyển, lúc..trước, là em không cẩn thận xô chị té ngã, chị, chị tha lỗi cho em có được không?" Nói tới đây, giọng điệu của ả mang theo vài phần khẩn cầu.

Ả tiếp tục nói: "Em với Tần tồng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, không như chị nghĩ đâu"

Hi Nguyệt bày ra vẻ kinh ngạc, sau đó cô nhàn nhạt tiếp lời " Tôi với anh ta đã không có bất kì quan hệ nào, mà cô nói như vậy, có khác gì tự tát vào mặt mình đâu nhỉ" Không để Trịnh Thư Uyển phản bác, cô nhanh miệng nói tiếp " Có mù cũng thấy hai người có vấn đề, Trịnh tiểu thư, cô có thường xuyên đến viện kiểm tra não không?"

Câu nói vừa rồi thành công chèn họng Trịnh Thư Uyển, cũng khiến cho Tần Úc từ đầu tới cuối không quan tâm cũng ngước mặt lên nhìn cô. Hi Nguyệt đang bận suy nghĩ liền không để ý đến  ánh mắt của anh ta, chỉ có Trịnh Thư Uyển là chú ý, ả ra sức bấm chặt tay, vẻ mặt tái nhợt, vì ánh mắt bây giờ của Tần Úc nhìn Hi Nguyệt, chính là một ánh mắt chứa đầy sự  tò mò.

Không, ả không thể để Tần Úc chú ý tới "Uông Hi Nguyệt".

Nghĩ liền làm, Trịnh Thư Uyển suy yếu muốn té ngã vào lòng Tần Úc, bộ dạng như sắp tới chết tới nơi.

Bị tiếng kêu của ả làm cho giật mình, Hi Nguyệt ngước mặt lên nhìn thì thấy Trịnh Thư Uyển hai tay ôm ngực, bộ dạng khó chịu. Tần Úc ôm chặt lấy ả, vẻ mặt ngưng trọng không ngừng hỏi ả bị đau ở đâu.

Trịnh Thư Uyển suy yếu nói với anh ta "Em cảm thấy ngực mình rất khó chịu" sau đó làm bộ thở dóc, qua đầu lại về phía Hi Nguyệt, thành khẩn nói: "Chị có thể để em vào nhà chị nghĩ ngơi có được không"

Khóe miệng cô không khỏi co quắp, bị bệnh sao không đến bệnh viện? Vào nhà cô làm cái mọe gì?

Chưa đợi cô trả lời thì phía sau có một tiếng "đinh", thang máy mở. Bước ra là một thanh niên tuấn tú, thấy người đó, ánh mắt Hi Nguyệt liền phát sáng, cô nhanh chân đi tới ôm cánh tay người thanh niên, lắc lắc nói: "Lạc Lạc, sao anh lại xuống đây, à mà có người muốn lên nhà mình kìa, có được không anh?". Tiểu thụ à, làm ơn giúp chị đi, chúng ta cùng chung một con đường đấy.

Bị hành động đột ngột của Hi Nguyệt dọa, Lý Lạc ngây người trong chóc lát, nhưng khi chạm vào ánh mắt xin giúp đỡ của cô, y liền hiểu, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, y hướng hai người trước mặt nở nụ cười xã giao.