Lang Kỵ Trúc Mã Lai

Chương 3: Học đường hỗn chiến



Ngày cứ như vậy náo nhiệt trôi qua, “cảm tình” giữa hai tiểu tử Nhạc Kiêu và Lăng Tuần cũng càng ngày càng “tốt”, lúc nào gặp nhau cũng phải tặng đối phương chút “quà gặp mặt”, trước khi ra về lại càng thích “tiếp xúc thân mật” để bày tỏ nỗi “không muốn chia xa”.

Giữa những trận ầm ĩ cãi nhau, chớp mắt đã qua hai năm, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần đều đã đến tuổi phải tới học đường (trường học thời xưa). Trước đó, hai nhà đều đã thỉnh tiên sinh về dạy vỡ lòng cho hai đứa. Hôm nay, hai vị lão bằng hữu cùng hợp kế, không bằng để hai đứa nó tới quan học (trường học dành cho con của quan lại), dù sao cũng là gia quyến của đại quan trong triều, so với các học đường bình dân thì nên đến quan học hơn.

Ngày Tết vừa qua, Lăng Tuần liền mặc bộ y phục mới được học đường phát, trên lưng mang cái túi nhỏ do Lăng phu nhân làm cho, bên trong đựng Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, Thiên Tự Văn và văn phòng tứ bảo (gồm bút, nghiên, giấy, mực), đi theo phụ thân tới học đường.

Được gia đinh bế xuống khỏi mã xa, Lăng Tuần sải đôi chân ngắn đuổi theo bước chân dài của phụ thân. Còn chưa tới đại môn, chợt nghe phụ thân cùng người khác chào hỏi. Đôi mắt to đen láy “xoạt xoạt” bắn tia hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm tên Nhạc Kiêu thèm ăn đòn đang đứng cười cười kia, thì ra bọn nó cùng chung một thư viện (trường học), xem ta có chỉnh chết ngươi không! Nhạc Kiêu lạnh lùng cười, còn không biết ai chỉnh ai đâu!

“U, Nhạc lão ca ngươi hôm nay cũng đưa Kiêu Nhi đến trường à?” Lăng Bá Thao đến gần Nhạc Tung Hoành, tùy ý chắp tay.

“Không phải ngươi cũng thế sao! Hôm nay là ngày tốt, phu nhân liền giục ta đưa Kiêu Nhi tới bái kiến phu tử.” Nhạc Tung Hoành trên mặt ghi chữ “ta không tình nguyện”, giương mắt liếc đại môn thư viện, bĩu môi quay đi.

“Ta cũng thế, cũng muốn để thêm vài ngày nữa, sớm biết thì đã không để Tuần Nhi tới quan học.” Lăng Bá Thao mặt cũng đầy vẻ không tình nguyện, Lăng Giác hồi đó không phải cũng đến học đường bình dân ư, sao bỗng nhiên trong lúc nhiệt tình lão lại muốn đưa Lăng Tuần đến quan học thế này?!

“Ai, đúng vậy, ta cũng đang hối hận đây…” Nhạc Tung Hoành sắc mặt lộ rõ vẻ hối hận không thôi, làm Nhạc Kiêu khó hiểu vô cùng. Ban đầu hắn cũng không nghĩ sẽ vào quan học, cứ giống các huynh cùng vào học tại thư viện tư nhân chẳng phải tốt sao? Không bị nhiều quy củ quản thúc, rất tự do! Được lắm, lúc trước có ai thèm để ý sự phản đối và nỗi muộn sầu của hắn đâu, giờ phụ thân mới hối hận, không thấy quá muộn rồi sao?!

Thư viện này chính là thư viện lớn và nổi danh nhất của triều đại, hơn phân nửa quan viên trong triều đều từ đây mà ra. Nghe nói trong thư viện này có lão sư cao tuổi nhất, học vấn cao nhất được xưng tôn làm “Đệ nhất thiên hạ nho sĩ”, còn có lão phu tử Công Tôn Mặc lại càng đào lý mãn thiên hạ[1], ngay cả đương kim thánh thượng cũng phải tôn kính gọi lão một tiếng “Lão sư”, đủ thấy địa vị của lão cao đến mức nào. Thư viện mang tên “Điểm Mặc” này luôn được những bậc phụ mẫu vọng tử thành long[2] trong thiên hạ ra sức nhồi nhét con vào.

Thế nhưng vì sao Lăng Bá Thao và Nhạc Tung Hoành oai phong chốn quan trường sau mười năm lại có vẻ mặt không tình nguyện, còn một lòng hối hận như vậy? Nguyên nhân là vì, vị lão sư Công Tôn Mặc kia, ba mươi năm trước chính là ân sư thuở vỡ lòng của bọn họ! Tuy chỉ rơi vào tay lão có hai năm ngắn ngủi thôi, nhưng hai năm ác mộng ấy cả đời này bọn họ cũng không quên được. Bây giờ hồi tưởng lại, thời kì ngoan ngoãn nhất của bọn họ, không phải hai năm ấy sao?

Hai vị phụ thân nhớ lại chuyện trước kia, không hẹn mà cùng rùng mình, sau đó lặng lẽ nhìn đứa nhi tử nhà mình, cầu ông trời phù hộ các ngươi!

Mà hai thằng nhãi đang hằn học nhìn nhau, hận không thể lập tức làm một trận ngươi chết ta sống, căn bản không hề chú ý tới ánh mắt xót thương của phụ thân mình.

Điều phải tới thì trốn không thoát, Nhạc Tung Hoành và Lăng Bá Thao hít một hơi thật sâu, dắt nhi tử nhà mình lên chiến trường, à không, vào thư viện… Mà hai thằng nhãi con Nhạc Kiêu và Lăng Tuần vẫn chưa biết ác mộng đời mình vừa mới bắt đầu, còn đang bận dùng ánh mắt mình giết chết đối phương.

“Đồ ục ịch! Đồ bánh bao mặt trắng!” Ánh mắt lãnh khốc của Nhạc Kiêu truyền lời tới Lăng Tuần. Ách, cũng không còn cách nào. Hai năm qua, vóc dáng Lăng Tuần tuy có dài ra, nhưng bề ngang của y phát triển cũng tương đối nhiều… Ở nhà, y là út, phụ mẫu huynh đệ, hạ nhân tôi tớ đều tương đối cưng chiều y, được rồi, phải nói là hết sức cưng chiều y, ngay cả Hoàng đế trong cung thỉnh thoảng cũng sẽ quan tâm đến y. Trời nắng sợ y đau đầu, trời âm u thì sợ y lạnh, mới hắt xì một cái đã căng thẳng như bị bệnh nan y. Một đại gia tử (thằng bé đại gia =]]])được nuông chiều như thế, ăn ngon chơi vui ngủ kĩ, cả ngày hiếm khi nào ra nắng. Vận động lớn nhất chỉ sợ chính là cầm bút lông lên… tập viết chữ! (không tính thời gian giao lưu tình cảm với Nhạc Kiêu!) Vì vậy, dưới sự dung túng của tất cả mọi người, y cứ thế trở thành một đứa trắng trắng mềm mềm, mập mạp đáng yêu như… búp bê sứ…

“Đồ đại thiết chùy (cái búa sắt lớn)! Đồ đại ngốc lại còn đen như than!” Ánh mắt hung ác của Lăng Tuần đáp lễ Nhạc Kiêu. Ách, cái này, cũng lại không còn cách nào. Hai năm qua, Nhạc Kiêu không chỉ có vóc dáng cao lớn hơn, xương cốt cũng bền chắc hơn những hài tử cùng trang lứa. Tuy hắn cũng là con út, nhưng Nhạc gia là gia đình như thế nào? Đây chính là tương môn thế gia (gia đình võ tướng) nha! Tổ tông đều xuất thân từ võ tướng cả! Có thể hiểu ngay phương châm dạy con của nhà họ là như thế nào. Bị ngã là phải được ôm lên ư? Tự chịu! Trung bình tấn mệt mỏi nên muốn nghỉ? Tấn thêm nửa canh giờ nữa! Khó khăn lắm mới được thưởng kẹo? Đem chia cho các bạn, thân là quân nhân, quan trọng nhất là phải có phúc cùng hưởng! Vì vậy, dưới sự huấn luyện sắt đá của phụ thân, tuy còn nhỏ nhưng hắn đã trở nên vừa đen vừa rắn chắc, gương mặt đen thui nửa điểm cũng không đáng yêu…

Trong ánh mắt chém giết của hai đứa, Nhạc Tung Hoành và Lăng Bá Thao đi tới một viện tử tao nhã tĩnh mịch. Đây là nơi mà bình thường Công Tôn Mặc hay nghỉ ngơi, thư viện vì lão mà dựng nên.

Trong hương trúc thanh nhã, hai vị đại nhân Nhạc, Lăng đều bày ra bộ dáng thấy chết không sờn, cung kính gõ cánh cửa gỗ khép hờ.

“Vào đi.” Âm thanh trong phòng phát ra nghe trầm thấp ôn hòa, người nghe nhất định cho rằng đó là một người ôn hòa, khiêm tốn, thành thật. Thế nhưng Nhạc Tung Hoành và Lăng Bá Thao đều phi thường rõ ràng người này khủng khiếp đến mức nào, cái giọng trầm thấp ôn hòa này chính là của người đã gây ác mộng cho bọn họ a!

Nhạc Tung Hoành run rẩy tay đẩy cửa, Lăng Bá Thao run run chân tiến vào.

“Học trò Nhạc Tung Hoành/Lăng Bá Thao bái kiến phu tử.” Nhạc Tung Hoành và Lăng Bá Thao đều sợ hãi, cung kính cúi đầu vái chào. Hiếm khi nào thấy phụ thân mình cũng có lúc yếu thế thế này, Nhạc Kiêu ngạc nhiên trợn to mắt, Lăng Tuần cũng không dám tin nhìn người phụ thân luôn luôn sai sử đầy khí phách cư nhiên lại khom lưng chắp tay hành lễ với một lão già vô cùng bình thường.

“Ha hả, tốt, rất tốt, tuy năm đó hai người các ngươi hay nghịch ngợm gây sự nhất, nhưng ta biết các ngươi nhất định có tiền đồ nhất.” Công Tôn Mặc vuốt chòm râu dài màu hoa râm, vui mừng nói. Công Tôn Mặc kì thực cũng chưa già, mới ngoài năm mươi thôi, nhưng từ năm bốn mươi đã bắt đầu để râu, chòm râu đẹp như vậy đã nuôi suốt mười năm đó!

“Tạ ơn phu tử đã khen.” Nhạc Tung Hoành và Lăng Bá Thao len lén lau mồ hôi lạnh, năm đó ngài đâu có nói như vậy! Hai người liếc nhau đầy thâm ý. Vội kéo con mình tới giới thiệu với Công Tôn Mặc, sau đó dùng bốn chữ “công vụ bề bộn” làm lí do, bỏ lại nhi tử rồi chạy mất dấu! Bọn họ tuyệt đối không nên nán lại gặp Công Tôn Mạc lâu, ở lâu sẽ không thể về được! Còn về phần nhi tử nhà mình, các ngươi phải dũng cảm tiến bước thôi, bằng buổi các ngươi, phụ thân cũng phải chịu đựng như vậy đấy!

Hai tiểu hài tử quay đầu mơ hồ nhìn cổng gỗ rộng lớn, bên ngoài đã không nhìn thấy thân ảnh phụ thân mình nữa rồi. Lẽ nào công vụ hôm nay thật sự rất bận sao?

“Ha hả, vẫn cứ nóng vội như vậy!” Công Tôn Mặc vẻ mặt từ ái nói, sau đó chậm rãi uống hết một ngụm trà thơm, lại chậm rãi đứng lên, mang theo nét mặt hiền lành nắm bàn tay nhỏ bé của Nhạc Kiêu và Lăng Tuần vào thư viện.

Trường quan không giống trường tư, trường tư thì cứ tùy ý lười nhác một chút cũng được, học hành cũng không quá khắt khe, còn được phép mang theo thư đồng, lúc muốn trốn học thì chỉ việc để thư đồng lại tùy tiện viện cớ nào đó lừa phu tử, có thể nói trường tư chính là thiên đường vui chơi của học sinh.

Nhưng quan học thì không giống như vậy, ví dụ như trước cửa mỗi phòng học đều treo tấm biển đề bốn chữ “Nghiêm cẩn trì học” (học tập nghiêm túc, kiên trì), đủ thấy tôn chỉ dạy học ở quan học nghiêm cẩn đến mức nào. Vào lớp phải đóng chặt miệng, chỉ khi nào phu tử cho phép đặt câu hỏi hay phải đọc thuộc lòng mới được mở ra. Tư thế ngồi cũng phải quy củ, hai tay phải đặt ngang bằng nhau ở trên bàn học, lưng phải thẳng, nếu không cẩn thận gù một chút thì lập tức “Ba” một tiếng, cây thước vừa cứng vừa thô của phu tử sẽ không chút do dự đánh vào lưng ngươi, không cần quan tâm ngươi có là thái tử gia hay bình dân hài đồng, đối xử đều bình đẳng! Mắt không được liếc lung tung, lúc phu tử giảng bài thì phải tập trung nhìn vào sách, lúc phu tử gọi trả lời thì phải nghiêm túc nhìn phu tử mà trả lời. Cho dù là giờ giải lao cũng phải quy củ ngồi đúng vị trí, thảo luận cùng đồng học thì phải dùng lời nhỏ nhẹ, không được phiền đến người khác. Trốn học các kiểu thì càng không được nghĩ đến, nếu có chuyện gì hoặc sinh bệnh không đi học được thì phải nộp thư có bút tín của đích thân gia chủ, sau đó học viện sẽ ghi chép lại vào sổ xin nghỉ của trường. Cũng đừng nói đến chuyện mang thư đồng theo học, chuyện này căn bản là bị cấm. Học sinh phải mặc đồng phục của học viện, quần áo phải chú ý giữ sạch, tóc tai không được lộn xộn. Cao cao trên các học đường đều treo “Điểm Mặc nhị thập ngũ điều huấn giới” (hai mươi lăm điều răn dạy của trường Điểm Mặc) do chính viện trưởng viết, đây cũng chính là nội quy trường học, chỉ cần ai vi phạm một điều thì tự giác đi tìm phu tử Công Tôn Mặc, lão sẽ hảo hảo giáo huấn người đó! Dường như học sinh nào đã từng bị lão dạy dỗ một lần thôi, cả đời này cũng sẽ không dám tái phạm lời răn của thư viện, hơn nữa vừa nhìn thấy lão thì lập tức đi đường vòng!

Cho dù quản lý nghiêm ngặt như vậy, nhưng người theo học tại thư viện Điểm Mặc luôn xu chi nhược vụ[3], mỗi năm dù có một trăm phòng học cũng không đủ xếp chỗ!

Nhạc Kiêu và Lăng Tuần, một trái một phải được Công Tôn Mặc dắt đi, ánh mắt hai người không ngừng nhìn xung quanh, hiển nhiên là cực kì tò mò về thư viện này.

Thư viện này có dạng chữ “hồi” (回), lớp càng cao thì vào càng sâu, mới đến như Nhạc Kiêu và Lăng Tuần thì học tại tiểu viện cách đại môn chừng mười bước tên “Mông Quán” – hay như mọi người vẫn thường gọi là lớp sơ cấp.

“Lương phu tử.” Công Tôn Mặc vui cười dẫn theo Nhạc Kiêu và Lăng Tuần vào một lớp học, trong lớp đã có mười tám tiểu hài tử xấp xỉ tuổi bọn nó.

“Công Tôn phu tử!” Lương phu tử vừa thấy người tới, liền kinh sợ từ bục giảng bước xuống, cung kính vái chào Công Tôn Mặc.

“Ha hả, không cần khách khí, không cần khách khí, tới đây tới đây, đây là hai nhi tử của học trò cũ của ta, đứa này là Nhạc Kiêu, đứa này là Lăng Tuần. Sau này phải nhờ Lương phu tử chiếu cố rồi.” Công Tôn Mặc chắp tay thi lễ, hòa ái mỉm cười.

“Không dám nhận, không dám nhận,” Lương phu tử mồ hôi lạnh tuôn rơi, “Học trò nhất định sẽ chiếu cố bọn họ thật tốt.”

“Ha hả, ta đây an tâm rồi, hai hài tử này giao cho ngươi, lão phu cáo từ trước.” Công Tôn Mặc vừa vái chào, Lương phu tử vội vàng nói: “Tiên sinh đi thong thả.”

Công Tôn Mặc cười ha hả rời đi, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần bĩu môi, lòng vòng nửa ngày, nguyên lai lão cũng không phải phu tử của bọn hắn! Phụ thân tại sao lại muốn dẫn bọn nó tới bái kiến lão?

“Nhạc Kiêu và Lăng Tuần?” Lương phu tử nhìn hai hài tử một trắng một đen, một béo một gầy, nghe lòng chợt nhói. Công Tôn Mặc chưa bao giờ tự mình dẫn tân sinh tới học đường, hơn nữa còn đặc biệt nhắc nhở phải chiếu cố thật tốt! Phụ thân của hai hài tử này có lai lịch gì? “Chỗ của các con ở…” Lương phu tử nhìn thoáng qua học đường không lớn, vẫn còn dư hai chỗ ở sau cửa, nhưng mà, Công Tôn Mặc đã nói phải chiếu cố bọn nó thật tốt… Nhưng mà học sinh lớp này tất cả đều có lai lịch lớn, lại còn thêm hai nhị thế tử này nữa! Cũng không thể đắc tội được!

“Phu tử muốn con ngồi với đại thiết chùy này sao?!” Lăng Tuần mập mạp trong lúc Lương phu tử còn đang nhức đầu bỗng nhiên hét lớn, không dám tin chỉ vào mặt Nhạc Kiêu.

“Con mới không thèm ngồi với bánh bao mập!” Nhạc Kiêu quay đầu bĩu môi, mắt đầy khinh thường.

“Đồ than đen nhà ngươi mới nói cái gì? Lặp lại lần nữa coi!” Lăng Tuần quẳng cái túi căng phồng trên lưng xuống, vừa vặn đập trúng chân trái Lương phu tử.

“A!” Lương phu tử hét thảm một tiếng, ôm chân trái nhảy vòng vòng.

“Đồ bánh bao mặt trắng béo ục ịch! Ta cứ lặp lại đấy, thế nào?” Nhạc Kiêu cười lạnh liếc Lăng Tuần thấp hơn hắn nửa cái đầu, cũng quẳng cái túi trên lưng xuống, đập vào chân phải Lương phu tử.

“A!” Lương phu tử lại hét thảm một tiếng, ôm chân phải nhảy vòng vòng.

“Nhạc Kiêu, ta cho ngươi biết! Hôm nay ta không để yên cho ngươi đâu!” Lăng Tuần cắn răng nghiến lợi giậm chân một cái, hung ác tấn công.

“Ta cũng sớm muốn đánh ngươi rồi!” Nhạc Kiêu giơ nắm đấm xông lên.

“Ế! Đánh nhau kìa, đánh nhau kìa!” Hài tử Mông quán đa số đều mới sáu bảy tuổi, hài tử cái tuổi này chỉ cần nhìn thấy chó thôi cũng đã xúm xít lại. Nhạc Kiêu và Lăng Tuần vừa động thủ, không thể nghi ngờ thành phần hưng phấn nhất chính là đám tiểu hài tử quan gia vô pháp vô thiên này.

“Đánh! Đánh! Đánh!” Chừng mười đứa bé đồng loạt tiến lên, vây hai đứa kia ở giữa, vừa nhảy vừa hô, vẻ mặt đỏ bừng hưng phấn.

“Đánh hắn đi! Bạch diện nhi (bạn mặt trắng =]]]]]]) đánh cái mũi hắn ấy! Ai u nhìn kìa, thất thủ rồi!” Một tiểu hài tử mặc đồng phục của trường thanh âm lớn nhất, nhìn ngọc sức đeo bên hông có thể thấy lai lịch của nó không hề nhỏ. “Ai nha! Hắc than nhi (bạn than đen =]]]) cẩn thận cẩn thận, răng hắn sắc lắm, ngươi phải đánh vào mặt hắn ấy!”

Nhạc Kiêu và Lăng Tuần đang lăn xả không dứt ra được bỗng dừng một chút, hai đứa liếc mắt nhìn nhau, sau đó ăn ý thu hồi nắm đấm và răng nhọn, im lặng hướng tới hài tử kia.

Hai đứa bỗng dừng tay khiến bọn nhỏ còn lại than vãn không ngừng.

“Ôi chao? Sao lại dừng rồi? Các ngươi, các ngươi sao lại nhìn ta như vậy?” Hài tử kia ngực đập thình thịch một chút, thanh âm có chút run, “Các ngươi đừng tới đây, đừng tới… a!” Hắn bị Nhạc Kiêu và Lăng Tuần nhéo cho một cái.

“Các ngươi dám đánh ta! Có biết ta là ai không! Ta là… ai u!” Tiểu hài nhi lại kêu thảm một tiếng, còn chưa kịp nói mình là ai đã bị Nhạc Kiêu đấm cho rớt cả răng.

Bọn trẻ con bị biến cố bất ngờ này dọa sợ choáng váng, hai người kia sao đang đánh nhau lại biến thành đả thương người khác thế này?

Bất quá…

“Đánh hắn đi!”

“Đánh ngã hắn luôn đi!”

“Đấm hắn! Ta sớm nhìn hắn không thuận mắt rồi!”

Ồn ào như vậy làm ba đứa trẻ con đang đánh nhau bỗng ngẩn người, sau đó nhìn nhau cười tà ác, đứng dậy thủ sẵn nắm đấm, cho các ngươi vui vẻ này!

“A! Sao lại đánh ta! Ta có làm gì đâu!”

“Ha ha ha! Lão tử lâu rồi chưa đánh nhau, xông lên!”

“Dám đánh gia? Gia đấm chết ngươi!”

Được lắm, ban đầu là lưỡng sư tương đấu (hai con sư tử đánh nhau), biến thành tam quốc hỗn chiến, cuối cùng lại thành đám tiểu lưu manh kéo bè kết lũ đánh lộn!

Lương phu tử ôm hai chân bị đập đau, ngây ngốc ngồi nhìn sách vở, bút lông, nghiên mực bay đầy trời, bên tai ngập tiếng tiểu dã thú rít gào thảm thiết, đến tận lúc một đứa học trò bé nhỏ xinh xắn mặt trắng bệch chạy tới nức nở: “Phu tử, làm sao bây giờ?” Nó thật xui xẻo, ngày đầu tiên đi học đã gặp phải hỗn sự thế này rồi!

Lương phu tử cả người chấn động, cuối cùng cũng thanh tỉnh, đỡ tiểu hài tử đứng lên, thanh âm run rẩy: “Đi đi đi, đỡ vi sư tới gặp viện trưởng mau! Đám hài tử này phản rồi!”

Lương phu tử được tiểu hài tử đỡ, lảo đảo đi tìm cứu binh, lão dạy học đến nay đã mười năm, chưa bao giờ gặp học sinh bất hảo như thế này!

Lớp học gồm mười chín tiểu hài tử thẳng tay hỗ ẩu, không thèm quản ngươi là ai, đánh trước rồi hãy nói! Thường thường hai đứa vừa đánh nhau xong thì một đứa khác lại gia nhập, cuối cùng thường biến thành đấu từng đôi một.

Nhạc Kiêu một quyền đấm cho một đứa nhỏ nằm bò ra, sau đó liền quay người đá cho đứa muốn đột kích Lăng Tuần một cước, hung hăng mắng: “Đồ bánh bao ngốc nhà ngươi không biết nhìn đằng sau à!”

“Hừ, chỉ có ngươi mới mọc mắt đằng sau lưng thôi!” Lăng Tuần nghiến răng nghiến lợi xoay người đá đứa nhỏ kia một cước, đều tại ngươi! Hại ta bị Nhạc Kiêu chế nhạo!

“Đi chết đi!” Đứa bé vừa dính vào trận chiến giữa Nhạc Kiêu và Lăng Tuần cầm lấy nghiên mực muốn đập vào ót Nhạc Kiêu, nhìn Nhạc Kiêu cười sáng lạn: “Ngươi làm gì có mắt ở sau lưng!”

Bỗng nhiên Nhạc Kiêu và Lăng Tuần nhất tề hướng về phía nó ra đòn, bất quá lại đánh trúng phía sau nó.

“A!” Một đứa bé mang hai vành mắt thâm quầng hét thảm ngã xuống.

“Ngươi cũng không có!” Nhạc Kiêu và Lăng Tuần cùng quát, sau đó ba đứa liếc nhau, cùng cười to, tiếp tục tham gia trận chiến khác.

Viện trưởng và mấy phu tử trong thư viện tới nơi, nhìn đại hỗn chiến trước mắt, thiếu chút nữa ngất xỉu!

“Dừng tay! Tất cả dừng tay cho ta! Thế này, thế này còn ra thể thống gì nữa!” Viện trưởng đứng ngoài cửa giận đến mức râu mép cũng run lên.

“Mau kéo bọn nó ra! Kéo ra!” Mấy phu tử sai mấy viên đinh (thợ làm vườn) kéo bọn nhỏ ra.  Bọn viên đinh vội vã tiến lên, vừa rồi bọn họ không có mệnh lệnh nên không dám tới ngăn cản, những tiểu tổ tông này địa vị cũng đâu có nhỏ, bọn họ sao dám trêu vào! Hiện tại viện trưởng đã lên tiếng, bọn họ sẽ không sợ!

Mấy tiểu bá vương đâu nghe thấy viện trưởng nói gì, đối với những viên đinh vào can ngăn thì bọn họ càng không sợ, bốn người một nhóm bổ nhào tới những viên đinh đáng thương hết đá lại cắn, chỉ một lát sau những người lớn đã bị đoàn quân hài tử đánh cho thất bại thảm hại khóc lóc kêu gào, chạy thẳng ra cửa cầu cứu viện trưởng.

“Các ngươi, các ngươi dừng tay!” Viện trưởng còn chưa nói xong, bỗng một vị phu tử hô to: “Viện trưởng cẩn thận!”

Viện trưởng còn chưa kịp phản ứng, “ba” một tiếng, một dấu giày nhỏ đã in thẳng lên mặt thầy.

“Lão thiên gia a!” Các phu tử quá sợ hãi, liền tiến tới đỡ viện trưởng đang lung lay sắp đổ, “Viện trưởng ngài có sao không?”

Viện trưởng tay run run lấy cái giày xuống, mặt mũi xanh đen. Môi lập cập run run vài cái, viện trưởng mới tìm lại được thanh âm của mình, quát to: “Tất cả dừng tay cho ta! Người đâu, mau tấu lên Hoàng thượng, thỉnh Công Tôn tiên sinh!”

Tấu lên Hoàng thượng?! Bọn nhỏ đang đánh đến hưng phấn cuối cùng cũng phản ứng, nhất tề dừng tay, nhìn viện trưởng và các vị phu tử tức giận đến mức mặt không còn chút máu, sau đó hai mặt nhìn nhau.

Bọn nó, hình như gây họa lớn rồi?

_____Hết chương 3_____

[1] Đào lý mãn thiên hạ: Chỉ những người thầy có học trò giỏi ở khắp nơi, ca ngợi công lao cần cù, vất vả giáo dục của người thầy. 

[2] Vọng tử thành long: Hi vọng con cái sau này lớn lên có tiền đồ rộng mở. 

[3] Xu chi nhược vụ: Ý chỉ rất nhiều người tranh giành nhau