Lăng Không Tam Kiếm

Chương 26: Tình ý khăng khít



Lôi Vân thấy Qua Thanh nói bâng quơ như vậy, không sao nén được lử giận, đột nhiên thét lớn một tiếng nhảy xổ lại ngay. Nhưng chàng vừa nhún vai một cái, đã thấy Qua Thanh cười ha hả và bỗng tung mình nhảy lên trên cao hơn ba trượng.

Qua Thanh ra tay nhanh như chớp, tay trái của y vịn vào một cành cây, còn tay phải thì chìa nhắm yếu huyệt của người núp ở trên cây điểm luôn.

Bị Qua Thanh xuất kỳ bất ý ra tay tấn công một thế như vậy, Cổ Thất Đình cả kinh vội né người né tránh. Nhưng y tránh sang bên thì chân đã dẩm hụt lại càng kinh hoảng thêm. Trong lúc sợ hãi, chân khí không sao nghênh tụ được, nên người của y đã nhanh như một tảng đá rớt thẳng xuống bên dưới ngay.

Lôi Vân thấy Qua Thanh nhảy lên trên cây, liền cả giận cũng phi thân nhảy lên theo. Ngờ đầu người chàng vừa nhảy lên không đầy hai trượng, thì đã thấy một bóng đen ở trên nhảy xuống. Chàng vội chập hai tay lại tấn công luôn một thế rất mạnh.

Vì chàng đang tức giận Qua Thanh dùng xảo kế để tẩu thoát, nhưng chàng không hiểu tại sao Qua Thanh đã nhảy lên trên cành cây, mà lại rớt xuống nhanh như thế.

Bùng!...

Cái bóng xám đã bị chưởng của chàng đánh bắn ra ngoài xa ba trượng.

Trên ngọn cây bỗng có tiếng cười như điên như khùng vọng xuống. Lôi Vân kinh hoảng vô cùng, chàng vội ngửng đầu lên nhìn, đã thấy cái bóng người nhanh như điện chớp chạy thẳng về phía Đông. Tiếng cười của người ấy làm cho chàng tức lộn ruột và càng đi càng xa.

Lôi Vân vội phi thân lên trên ngọn cây, đã thấy Qua Thanh lướt đi ra ngoài xa hơn mười trượng rồi.

Lôi Vân cả giận, nhứt thời quên mình đang đứng ở trên cành cây mềm yếu, vì vậy chàng tức giận vừa dậm chân một cái, đã nghe thấy kêu “lách cách”, cành cây gẫy ra làm đôi, chàng cũng như một khúc gỗ rớt ngay xuống bên dưới.

Lôi Vân càng giận khôn tả. Chàng vội giở thế Vân Lý Xảo Phiên, người chàng đã nhẹ nhàng hạ chân xuống mặt đất. Không vì thế mà chàng nguôi cơn giận, trái lại càng tức giận thêm, nghiến răng mím môi quát lớn :

- Hừ, dù ngươi có chạy đến chân trời góc biển, ta cũng phải đuổi kịp người mới được...

Chàng vừa nói vừa định phi thân đuổi theo ngay, thì bỗng thấy Triệu Thiếu Vân kêu “ủa” và nói :

- Đây chẳng phải...

Lôi Vân vội đưa mắt nhìn Cổ Thất Đình bị mình dùng chưởng đánh rớt xuống, nhứt thời lửa giận của chàng lại dồn cả vào đầu của y.

Tiếng cười của Qua Thanh càng lúc càng nhỏ dần, nhưng Lôi Vân không nghĩ tới tên xỏ lá ba que ấy nữa, mà chàng chỉ chăm chú nhìn vào Cổ Thất Đình, mặt lộ sát khí ngay. Chàng cười khẩy một tiếng và từ từ tiến tới trước mặt Cổ Thất Đình.

Chàng đột nhiên cảm thấy thất vọng và nghĩ bụng :

- “Nếu y tỉnh táo có phải là hay biết bao không?”

Thì ra, Cổ Thất Đình bị chàng tấn công chưởng đó, đã bị chết giấc từ lâu rồi.

Lôi Vân không nghĩ ngợi gì hết, liền rút trường kiếm ra, mắt chàng ứa lệ ra theo.

Triệu Thiếu Vân thấy thế rất ngạc nhiên, vội giơ tay lên rờ ngực rồi nóng lòng kêu gọi :

- Vân đại ca!

Lôi Vân liền ngừng chân lại ngay, quay đầu hỏi :

- Thiếu Vân, Em có biết y không?

Triệu Thiếu Vân ngạc nhiên đáp :

- Em không biết, nhưng trông y có vẻ quen thuộc lắm!

Lôi Vân lại nói tiếp :

- Hiền muội thử nghĩ kỹ xem, có nhớ ra được đã gặp y ở đâu không?

Triệu Thiếu Vân ngẫm nghĩ giây lát, rồi bỗng thất kinh la lớn :

- À, em nhớ ra rồi!

Mặt của Lôi Vân đang tủm tỉm cười, và bỗng nhiên chàng cương quyết hẳn nghĩ thầm :

- “Nếu quả thực lần nọ Thiếu Vân đuổi theo Xích Mi Ma Quân mà đã gặp y rồi thì ta giết y ngay...”

Nghĩ tới đó, chàng liền hỏi :

- Thiếu Vân, muội nói đi? Việc gì thế?

Triệu Thiếu Vân đáp :

- Hôm nọ, khi tiểu muội đuổi theo người một mắt mặc áo bào xanh. Tới lúc đuổi kịp thì ông già hai mắt đều sáng như thường và chính là y đấy.

Nàng chưa nói dứt, Lôi Vân đã tiến tới trước mặt Cổ Thất Đình ngay. Chàng vừa giơ trường kiếm lên đã thấy đầu vai của mình có một bàn tay mềm mại đè lên. Chàng vội quay đầu lại nhìn, mới hay là Triệu Thiếu Vân. Nàng liền hỏi :

- Vân đại ca làm gì thế?

Chàng thấy Triệu Thiếu Vân lúc nào cũng quan tâm đến mình, cảm động vô cùng, ứa nước mắt ra, nhưng thoáng cái thôi, máu trong người lại sôi sùng sục ngay, với giọng bi đát đáp :

- Thiếu Vân, Y là Hàn Thiên Cô Tú...

Mới nói được một câu, nước mắt đã nhỏ ròng xuống như mưa luôn.

Triệu Thiếu Vân thấy thái độ của chàng như vậy, liền gượng cười nói :

- Vân đại ca, em biết rồi, em biết rõ tâm ý của đại ca rồi!

Chàng cảm động thêm, và nhận thấy trên đời này ngoài mặt lạnh lùng mà mình đã gặp từ trước đến nay, lại còn một mặt ấm cúng nữa. Chàng liền hỏi ý kiến Triệu Thiếu Vân :

- Vân muội, ngu huynh có nên giết chết y không? Y đã giả mạo sư phụ ngu huynh, lại còn mượn tay của ân sư đả thương ngu huynh nửa... Không ngờ, bây giờ y lại còn giả mạo Tam tuyệt Nhị quân... những hạng người như thế này để cho y sống ở trên đời thực vô ích...

Vừa nói tới đó, bỗng trông thấy tray của Cổ Thất Đình đang cầm một cái gậy trúc hình như một cái sáo, Lôi Vân tiến tới gần xem, mới hay chính là Trường Địch lệnh của Xích Mi môn.

Thấy cái sáo ấy, chàng càng tức giận thêm. Triệu Thiếu Vân bỗng nghĩ ra được một kế, liền đỡ lời :

- Vân đại ca, tội của y làm đáng chết thực, nhưng...

Không đợi chờ nàng nói xong, Lôi Vân đã đột nhiên giơ cánh tay trái ra, cúi người xuống, khẽ vỗ vào Thiên Linh huyệt ở trên đầu Cổ Thất Đình một cái.

Triệu Thiếu Vân thấy thế cả kinh, chưa kịp nói xong chữ “nhưng” đã vội la lên một tiếng, nhưng tay của Lôi Vân quá nhanh, chàng đã đứng thẳng dậy rồi.

Lôi Vân đưa mắt liếc nhìn, thấy Triệu Thiếu Vân mặt lộ vẻ kinh hoảng, chàng cũng phải mủi lòng vội an ủi nàng :

- Thiếu Vân đừng có lo âu, ngu huynh gọi y thức tỉnh đấy thôi, chứ có làm gì y đâu?

Triệu Thiếu Vân mới bật cười, bụng bảo dạ rằng :

- “Vân đại ca là người trẻ tuổi rất có tương lai, đã phong lưu anh tuấn lại thêm tính nết lương thiện. Bây giờ, anh ấy đang gánh vác một nhiệm vụ rất trọng đại, người khác không sao làm nổi. Bề ngoài thì chàng lãnh đạo Thiên Hạ Lục Lâm, nhưng bên trong lại cố dẫn đạo bọn ma quỷ chuyên môn giết hại người cải tà quy chính, và ngăn cản những hành vi tàn ác tác quái của chúng...”

Lôi Vân bỗng thấy nàng nhắm nghiền hai mắt lại, mặt lộ vẻ tươi cười, ngạc nhiên vô cùng, chàng liền khẽ ho một tiếng để nàng mở mắt ra.

Lúc ấy, Cổ Thất Đình đang mê man bất tỉnh, bỗng cảm thấy cổ họng nóng hổi, không sao nhịn được, liền ho luôn mấy tiếng, đồng thời y khạc ra một cục đờm, rồi y mới lai tỉnh.

Lôi Vân trông thấy Cổ Thất Đình đã lai tỉnh, liền quát hỏi :

- Cổ Thất Đình, ngươi muốn sống hay muốn chết?

Đồng thời, chàng giơ trường kiếm lên định đâm.

Cổ Thất Đình thấy vậy hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh ra, run lẫy bẫy, và chân tay yếu ớt không sao đứng dậy được, nhưng y vẫn nghe thấy tiếng hỏi của Lôi Vân, nên y vội đáp :

- Tất nhiên, lão... à, tôi muốn sống chứ?

Lôi Vân cố nén lửa giận, bình tĩnh hỏi tiếp :

- Nếu ngươi muốn sống, mau nói rõ lai lịch của cái mặt nạ da người cho ta hay!

Cổ Thất Đình thấy chàng hỏi về vấn đề đó, y hoảng sợ đến sờn lòng rợn tóc gáy. Vì y không ngờ Lôi Vân lại biết rõ như thế, nên nhất thời không biết trả lời như thế nào cho phải?

Lôi Vân cười khẩy một tiếng, nói :

- Nếu ngươi nói dối nửa lời, ta sẽ giết ngươi ngay tại chỗ!

Nghe thấy chàng nói như thế, mặt y lại càng lộ vẻ kinh hoảng thêm, nhưng y vẫn còn nuôi một chút hy vọng, nên y ngấm ngầm vận khí thử xem. Y thấy chân tay mình như mềm nhủn, không sao vận sức lên được, sắc mặt của y càng nhợt nhạt thêm ra. Thì ra chưởng của Lôi Vân vừa rồi đã đánh nát ngũ tạng của y, khí huyết ở trong người không sao lưu thông được, nên lúc này Lôi Vân có đâm kiếm vào người, có lẽ y cũng không còn hơi sức đâu mà phản kháng.

Trong lúc kinh hãi, Cổ Thất Đình bỗng nãy nở một chút hy vọng, với giọng run run hỏi :

- Có phải thiếu hiệp nói, nếu câu hỏi nào của thiếu hiệp tôi cũng thành thật trả lời, thiếu hiệp tha chết cho phải không?

Lôi Vân không ngờ Cổ Thất Đình lại hỏi mình những vấn đề đó, đồng thời chàng lại khinh thị con người của kẻ thù ấy, nên chàng nghĩ bụng :

- “Để cho y sống ở trên đời, trước sau y cũng sẽ hại người...”

Tuy chàng nghĩ như thế, nhưng mồm vẫn trả lời :

- Phải, nếu câu nào ngươi cũng thành thật trả lời, ta sẽ tha chết cho. Hừ! Nếu câu nào nói sai, thì đừng có trách ta độc ác.

Cổ Thất Đình nghe nói rùng mình mấy cái, nhưng gượng trấn tĩnh mà nói :

- Thiếu hiệp bắt đầu hỏi đi!

Lôi Vân đột nhiên lấy cái mặt nạ Vân Thái thư sinh mà chàng đã giật được của Phong Tề Giao ra, rồi hỏi :

- Mặt nạ này do ai chế ra? Có tất cả mấy cái?

Chàng vừa nói vừa dí mũi kiếm vào yết hầu của Cổ Thất Đình mà nói tiếp :

- Nếu ngươi không nói thật, tuy nhất thời ta chưa biết rõ thực hư ra sao, để cho ngươi thoát thân, nhưng ta sẽ ra lệnh bí mật của Thiên Hạ Lục Lâm Minh Chủ cho các anh hùng hào kiệt của các Đường giết ngươi sau cũng chưa muộn.

Thấy chàng nói như thế, Cổ Thất Đình đâu còn dám nói dối, không những y nói thật, đồng thời y còn lấy bốn cái mặt nạ da người ra đưa cho chàng.

Trong đầu óc nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng Lôi Vân vẫn cứ liếc nhìn Triệu Thiếu Vân đứng cạnh đó luôn luôn, thấy nàng hớn hở tươi cười. Muốn lấy lòng nàng, chàng định tha chết cho Cổ Thất Đình thật, nhưng chàng nghĩ lại, nếu tha cho tên ác ma này y sẽ không biết còn làm nên bao nhiêu trò gì nữa, vì vậy chàng ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói :

- Ngươi đi thôi! Nhưng... ngươi không thể nào ở lại Trung Nguyên nàn được nữa!

Cổ Thất Đình rất ngạc nhiên, không ngờ Lôi Vân lại tha cho mình một cách dễ dàng như vậy. Y không dám dừng chân, vừa rồi y không sao vận khí được, nhưng lúc này y đã ưỡn ngực đứng dậy, đang định ôm đầu đào tẩu, mới đi được hai bước, y đã nghe thấy Lôi Vân quát bảo :

- Đứng lại!

Cổ Thất Đình hoảng sợ đến hai chân mềm nhủn, y chỉ e Lôi Vân thay lòng đổi dại, nên từ từ quay đầu lại, mặt lộ vẻ rất tang thương, với giọng run run hỏi tiếp :

- Chẳng hay thiếu hiệp còn có việc gì muốn hỏi nữa?

Tuy Lôi Vân rất ghét Cổ Thất Đình, nhưng chàng đã nói tha y rồi, nhất thời không thể hối cải được, nên chàng lạnh lùng dặn bảo :

- Bây giờ, ta tha chết cho ngươi, nhưng ngươi phải về Quan Ngoại ngay. Ta chỉ cho phép ngươi được ở trong Trung Nguyên ba ngày thôi. Ba ngày sau, ta sẽ ra lệnh cho thiên hạ quần hào, hễ gặp ngươi ở trên đất Trung Nguyên, là cứ việc giết chết ngay!

Cổ Thất Đình gật đầu vâng lời và hỏi lại :

- Bây giờ tôi đã có thể đi được chưa?

Trông thấy bộ dạng của Cổ Thất Đình rất đáng ghét, Lôi Vân không sao nén nổi lửa giận, liền quay mặt phất tay một cái.

Cổ Thất Đình như thừa lệnh thánh chỉ, vội ôm đầu chạy nhanh như bay luôn.

Chỉ trong nháy mắt, y đã đi xa liền.

Triệu Thiếu Vân thấy Cổ Thất Đình đã đi khỏi, trong lòng rất khoan khoái và nhẹ nhàng. Lôi Vân cũng cảm thấy những việc đã làm cho mình bức rứt mấy ngày qua hầu như đã hết sạch, nên chàng nghĩ bụng :

- “Nếu quả thực Cổ Thất Đình trở về Quan Ngoại quy ẩn, không tái xuất hiện Trung Nguyên, không làm hại người nữa, thì việc làm của ta hôm nay có thể nói là hoàn toàn đúng”.

Nghĩ đoạn, chàng liền đem ý nghĩ đó nói cho Triệu Thiếu Vân hay. Triệu Thiếu Vân rất cảm động vừa cười vừa đáp :

- Đại ca làm như vậy rất phải. Có nhiều việc không nhất định phải dùng võ lực hay tàn sát mới giải quyết được!

Lôi Vân cảm thấy khoan khoái vô cùng, vẻ mặt hớn hở, nhưng chàng bỗng nghĩ đến một việc, mặt liền đỏ bừng ngay. Chàng gượng cười một tiếng rồi khẽ thở dài, và tự nhủ rằng :

- Ta không nên có ý nghĩ này... Tuy bây giờ ta đã được sư phụ lượng thứ cho, nhưng dù sao ta vẫn làm chúa một lũ ma, ta không thể nào để cho Thiếu Vân đi theo ta mãi mãi như thế được.

Triệu Thiếu Vân thấy thái độ của chàng đột nhiên thay đổi, và lại thở dài như thế, nàng cả kinh vội hỏi :

- Đại ca làm sao thế?

Lôi Vân rầu rĩ lắc đầu, rồi chàng ngửng mặt lên nhìn Triệu Thiếu Vân, thấy nàng tỏ vẻ lo âu, chàng không nhẫn tâm suýt tý nữa thì đem tâm sự của mình ra nói cho nàng hay. Nhưng chàng nghĩ đến việc của mình cần phải làm, chàng đành phải nhịn mà chỉ gượng cười một tiếng thôi.

Triệu Thiếu Vân thấy chàng mãi không chịu nói, liền bảo chàng rằng :

- Chúng ta đi thôi! Đại ca nên quên hết cả những việc phiền phức đi, và nên nghĩ đến chuyện của chúng ta...

Nói tới đó, nàng bỗng hổ thẹn, mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống, không nói nữa.

Lôi Vân thấy thế, liền nghĩ bụng :

- “Quả thật có nàng ở cạnh, ta sung sướng biết bao. Cứ nói chuyện hôm nay chả hạn, ta đã được nàng ảnh hưởng rất nhiều...”

Nghĩ đoạn, chàng vội nói :

- Phải! Chúng ta đi thôi! Việc của ngu huynh làm, ngu huynh vẫn phải làm nhưng chỉ mong Vân muội đừng có xa ngu huynh...

Nói tới đó, chàng gắng sức mãi mới ấp úng nói tiếp :

- Thiếu Vân có nhận lời ngu huynh không rời khỏi ngu huynh không? Chờ khi nào ngu huynh làm xong việc đáng làm, thì lúc ấy Vân muội hãy xa...

Tuy Lôi Vân nói như vậy, nhưng trong lòng thì lại nghĩ :

- Vân muội không bao giờ xa tôi...

Nhưng chàng là một thiếu niên mới ra đời, thì đâu dám nói những lời đó!

Chờ Lôi Vân nói xong, Triệu Thiếu Vân đã hổ thẹn đến mặt đỏ bừng vội cúi đầu xuống... nhưng chỉ thoáng cái thôi, nàng đã cương quyết ngửng đầu lên khẽ đáp :

- Vân đại ca... đừng có nghĩ vớ nghĩ vẫn như thế... Bây giờ, em không rời khỏi anh, dù anh làm xong công việc, em cũng không rời khỏi anh đâu!

Lôi Vân nghe thấy nàng nói như vậy, mừng rỡ như điên như khùng, không sao nhịn được, vội ôm nàng vào lòng, và rất cảm động khẽ gọi :

- Vân muội... Vân muội...

Triệu Thiếu Vân tựa đầu vào lòng chàng, nhắm nghiền hai mắt lại, để hưởng thụ giờ phút sung sướng ấy...

Một lát sau, Lôi Vân khẽ đẩy nàng ra, mỉm cười nói :

- Chúng ta lên đường thôi!

Triệu Thiếu Vân gật đầu vâng lời. Thế là hai người đi sát cánh nhau, tiến thẳng về con đường phía trước.

Đang đi, Lôi Vân bỗng nói :

- Ngu huynh hiểu rồi...

Triệu Thiếu Vân ngạc nhiên hỏi :

- Đại ca hiểu cái gì?

Lôi Vân mỉm cười đáp :

- Ngu huynh đã hiểu tại sao người ta gọi em là Song Tuyệt Nữ. Hừ, đáng lẽ phải gọi em là Tam Tuyệt Nữ mới đúng.

- Tại sao lại gọi em như thế?

- Có lẽ người ta bảo em Mặt đẹp tuyệt và Võ nghệ cao tuyệt, nên mới gọi em Song Tuyệt Nữ, nhưng ngu huynh lại gả thêm cho em một tuyệt nữa là Nhu mì tuyệt..

Hai người đang chuyện trò vui vẻ với nhau, đằng xa bỗng có tiếng vó ngựa vọng tới, Lôi Vân cả kinh vội nói :

- Có người tới đấy. Chúng ta thử tiến lên xem là ai?

Chàng vừa nói xong, liền phi thân vào trong khu rừng rậm ở chỗ cách đường cái quan chừng ba trượng. Triệu Thiếu Vân cũng vội rảo bước theo sau chàng ngay.

Khi vào tới trong rừng cây, Lôi Vân đưa mắt nhìn, thấy rừng này rất nhỏ, chỉ vuông rộng chừng hơn hai mươi trượng thôi. Chàng chưa kịp nhìn kỹ, thì bỗng nghe thấy ngoài rừng có tiếng vó ngựa kêu nhộn nhịp, tiếng bánh xe chuyển động rất ồn ào. Chàng cả kinh vội đưa mắt nhìn về phía đó, mới hay phía đầu rừng bên kia có một chiếc xe ngựa rất xa hoa, đang đậu ở đó. Hai bên càng xe có hai đại hán đeo kiếm cởi ở trên hai con ngựa.

Đột nhiên, hai đại hán giơ roi lên quất mạnh một cái, hai con ngựa đã chạy nhanh như bay tiến thẳng vào trong rừng ngay. Khi xe đó vừa chạy tới trước mặt Lôi Vân với Triệu Thiếu Vân thì hai đại hán đó bỗng gò cương lại, hai con ngựa liền đứng chồm lêen và hai đại hán đã nhẹ nhảy xuống đất luôn.

Lôi Vân thấy thế kinh hãi thầm và nghĩ bụng :

- “Hình như chúng định tới kiếm ta!”

Chàng lại thấy hai đại hán có thân hình rất lực lưỡng, vẻ mặt lạnh lùng, lộ sát khí đi sát cánh nhau tới chỗ chàng với Triệu Thiếu Vân đang đứng.

Chàng rất ngạc nhiên và nghĩ tiếp :

- “Hai người này có việc gì mà sao mặt chúng lại lộ sát khí như vậy?”

Chàng vừa nghĩ tới đó thì đã nghe thấy đại hán đi bên trái quát lớn một tiếng và tốc độ đi của y bỗng nhanh hơn trước, miệng thì quát bảo chàng với Triệu Thiếu Vân rằng :

- Tiểu tử có mau tránh sang bên không?

Lôi Vân cả giận hỏi :

- Ngươi nói với ai thế?

Hai đại hán kia đã thét lớn một tiếng và cùng nhảy tại tấn công chàng với Triệu Thiếu Vân luôn, mồm chúng còn nói tiếp :

- Tiểu tử giỏi thực, đại gia có lòng tốt bảo các ngươi tránh sang một bên để nhường lối đi, các ngươi lại không chịu nghe lời phải không?

Chúng vừa nói vừa múa chưởng nhằm bụng dưới chàng với Triệu Thiếu Vân tấn công tới tấp.

Lôi Vân vội lui về phía sau tránh né, trong lòng rất ngạc nhiên nghĩ bụng :

- “Lạ thực! Hai người này không những tính nết bướng bỉnh như nhau, mà thế thức của chúng tấn công cũng giống hệt nhau nốt?”

Đại hán nọ thấy chàng tránh được thế công của y có vẻ ngạc nhiên, rồi y bỗng giơ thẳng hai cánh tay ra, mình mẩy cứng đờ mà xông lên tấn công tiếp.

Thấy thế thức của đối phương kỳ lạ như vậy, Lôi Vân cũng phải kinh ngạc vội tránh sang bên phải và đưa mắt nhìn xem Triệu Thiếu Vân có tránh né nổi trên nọ không? Ngờ đâu chàng thấy đại hán tấn công Triệu Thiếu Vân cũng giơ thẳng hai tay ra và mình mẩy cũng cứng đờ như đại hán này vậy. Chàng càng thắc mắc liền nghĩ tiếp :

- “Thế công của chúng đã kỳ lạ và dáng điệu lại giống hệt nhau...”

Chàng vừa nghĩ vừa tránh né luôn sáu bảy thế công của đại hán nọ. Đồng thời, chàng cũng phát giác tình thế của Triệu Thiếu Vân với đại hán nọ cũng như mình vậy. Đại hán ấy cũng tấn công nàng sáu bảy thế liên tiếp, thế thức nào cũng rất quái lạ kỳ dị, mà chàng với Triệu Thiếu Vân chưa hề thấy ai có thế công kỳ lạ như thế này bao giờ.

Thấy đối phương cứ tấn công hoài, Lôi Vân đã nổi giận, chàng vừa lui bước vừa quát bảo :

- Ngừng tay lại!

Tiếng quát tháo của chàng rất oai hùng, khiến khu rừng ấy cũng bị trấn động rất mạnh.

Hai đại hán nọ nghe thấy tiếng quát tháo của chàng lớn như thế nên ngẩn người ra, vội ngừng tay lại và cùng lui sang một bên, rồi vẫn đứng sát cánh nhau như lúc đầu vậy. Mặt chúng đều lộ vẻ kinh ngạc, hình như chúng không ngờ chàng lại có tiếng quát tháo lớn đến như thế vậy.

Triệu Thiếu Vân bị đại hán nọ tấn công liên tiếp như vậy đã tức giận, đến nỗi cau mày trợn mắt, vội lướt đến cạnh Lôi Vân la lớn :

- Vân đại ca, hỏi thử chúng là nhân vật nơi nào dám xúc phạm đến đại ca như vậy? Ít nhứt cũng phải cho chúng một bài học xứng đáng mới được!

Hai tên đại hán nghe thấy nàng nói như vậy, mặt liền biến sắc. Tên đại hán bên trái đột nhiên tiến lên quát hỏi :

- Con nhãi kia, mi bảo cho ai một bài học hả?

Y vừa nói vừa giơ tay lên rất kiêu ngạo nhằm má trái của Triệu Thiếu Vân tát luôn. Lôi Vân thấy thế không sao nhịn được, đột nhiên chìa năm ngón tay trái ra, giận dữ chộp lấy cổ tay của đại hán nọ.

Đang lúc ấy, đột nhiên ngoài rừng có tiếng tà áo bay phất phới vọng lại. Đại hán nọ hình như đã cảnh giác, đột nhiên rụt tay lại, nên tay của y cũng sắp bị Lôi Vân bắt trúng mới tránh thoát được thế đó.

- Thiên Nhất, Thiên Nhị, hai ngươi có mau ngừng tay lại không?

Lôi Vân bỗng thấy mắt hoa, tai văng vẵng nghe thấy tiếng nói vọng tới và hình như đó là tiếng của một thiếu nữ. Chàng vội thâu tay lại, định thần nhìn kỹ, mới hay đã có một thiếu nữ tuyệt sắc, ăn mặc rất sa hoa đứng ở trước mặt mình rồi.

Thiếu nữ mặt lạnh lùng quắc mắt nhìn hai đại hán giận dữ quát hỏi :

- Thiên Nhất, chuyện gì thế?

Lôi Vân ngạc nhiên nghĩ bụng :

- “Ở đâu ra cái tên Thiên Nhất thế này? Trong Bách Gia Kinh làm gì có họ Thiên Nhất? Nếu bảo là tên tuổi thì lại càng không hợp lý”.

Chàng thấy đại hán đứng bên trái vội cung kính khoanh tay đứng sang một bên, mặt lộ vẻ sợ hãi, ấp úng hỏi :

- Tiểu thư... đã xuống xe đấy à?

Vừa nói tới đó, mặt y lại càng tái mét và sợ hãi thêm. Đồng thời, y quay người lại nói tiếp :

- Phu nhân... cũng xuống xe đấy à?

Lôi Vân rất hoài nghi, vội quay đầu lại nhìn, thì đã thấy cạnh mình có một người đàn bà trung niên, ăn mặc cũng giống như thiếu nữ kia vậy.

Triệu Thiếu Vân thấy những chuyện kỳ lạ ấy, nàng hình như cảm thấy rất hứng thú, vội tiến tới phía sau Lôi Vân kéo tay áo của chàng một cái và khẽ nói :

- Lôi đại ca, có lẽ chủ nhân của hai tên nô tài kia đã tới. Đại ca cứ nói cho chủ nhân của chúng biết chúng đã vô lễ với chúng ta, để chủ nhân chúng khiển trách chúng một phen.

Hai đại hán nghe thấy nàng nói như vậy đều cả giận, liền trợn trừng mắt lên nhìn nàng, nhưng chỉ thoáng cái chúng lại lộ vẻ dám giận mà không dám nói, sợ sệt đưa mắt liếc nhình thiếu phụ trung niên đang đứng cạnh Lôi Vân một cái, rồi cúi gầm mặt xuống.

Thiếu phụ trung niên kia đưa mắt nhìn Triệu Thiếu Vân, cười vẻ rất nhu mì và xen lời nói :

- Cô nương này nói rất phải, hai tên nô tài này vô lễ thực, để tôi dạy bảo chúng một phen.

Nói tới đó, sắc mặt của bà ta bỗng biến đổi hẳn, tỏ vẻ lạnh lùng liếc nhìn hai đại hán kia, rồi lạnh lùng nói :

- Thiên Nhị! Hãy dắt chiếc xe vào đây đã!

Đại hán tên là Thiên Nhị vội vâng lời, mặt càng hãi sợ thêm, đi nhanh như điện chớp, chạy ngay ra ngoài rừng.

Thiếu phụ trung niên đưa mắt nhìn Thiên Nhị ra khỏi khu rừng đó, rồi mới quay lại nhìn Lôi Vân tủm tỉm cười, đang định lên tiếng hỏi chuyện, thì Lôi Vân bỗng phát giác phía sau có tiếng kêu gọi rất vội vàng. Chàng vội quay người lại nhìn, thấy một cái bóng trắng lướt tới trước mặt chàng rất nhanh, rồi quỳ phục ngay xuống đất dưới chân chàng.

Lôi Vân trợn mắt lên nhìn kỹ, mới hay đại hán áo trắng đang quỳ phục dưới chân mình là một người môn hạ của Vân Thái môn. Đại hán ấy rất lo âu nói :

- Thưa Minh chủ...

Y chưa nói dứt, thì thiếu phụ trung niên đứng cạnh Lôi Vân mặt đã biến sắc và đột nhiên giơ cánh tay phải lên nhanh nhẹn điểm ngay vào yếu huyệt ở phía sau lưng chàng.

Tình hình ấy chỉ trừ Lôi Vân ra, còn thì ai nấy có mặt tại đó đều trông thấy rõ hết.

Triệu Thiếu Vân đứng cạnh đó thấy vậy cả kinh, chưa kịp lên tiếng kêu gọi chàng, thì thiếu nữ đứng cạnh đó đã vội kêu gọi trước :

- Mẹ!...

Nàng chưa kêu xong thì Triệu Thiếu Vân đã thất thanh kêu la theo :

- Vân đại ca hãy cẩn thận!...