Láng Giềng

Quyển 2 - Chương 43: Tam ngôn lưỡng ngữ (Dăm ba câu)



Triệu Khải Mô tiến vào nhã gian, bên trong rất rộng rãi, vô cùng khác biệt, Lý Quả chỉ mới vừa ló đầu tới cửa vào nhã gian, lập tức bị tửu bảo đuổi ra. Tửu bảo nói: “Chớ có hồ đồ, quan nhân, nha nội đang ở bên trong đấy.”

Lý Quả không dám lỗ mãng, canh chừng ở ngoài nhã gian, cậu muốn gặp mặt một lần, để xác nhận xem có đúng là Triệu Khải Mô không.

Thiếu niên áo tím so với Triệu Khải Mô trong ký ức cao to, trầm ổn, cũng càng anh tuấn hơn, chỉ một cái chớp mắt mà ba năm đã trôi qua, tuy không cách nào xác định hắn có phải Triệu Khải Mô không, song Lý Quả lại cảm thấy chắc chắn đến tám chín phần.

Bộ dạng có lẽ thay đổi không ít, có điều trên người thiếu niên áo tím kia lại mang cảm giác rất đỗi quen thuộc, rất thân thiết.

Nếu là Triệu Khải Mô, sao hắn lại đến Quảng Châu?

Lý Quả dựa lưng vào cột gỗ, yên lặng chờ đợi. Dù cho cậu có kích động trong lòng, khoảnh khắc nào cũng đều là dày vò, thì cậu cũng chỉ có thể chờ đợi.

Những ồn ào, náo nhiệt trong tửu lâu, đều bị bỏ mặc làm ngơ, trong lòng cậu lúc này chỉ còn bóng dáng nhìn thoáng qua ban nãy, trong mắt chỉ còn lối vào nhã gian đang bị hai cánh cửa che khuất mất.

Trên khung cửa dán bằng giấy của nhã gian mơ hồ chiếu ra mấy cái bóng người màu đen, ước chừng bốn năm người, bọn họ thản nhiên uống rượu, hoàn toàn cách biệt với những náo nhiệt bên ngoài.

Sau khi danh kỹ rời đi, đám người ở hành lang lầu hai dần dần tản ra, dồn dập trở về ghế của mình uống rượu, lầu một vẫn sôi nổi như trước.

“Quả tử, ngươi còn muốn chờ sao?”

A Kỳ quay đầu hỏi Lý Quả, hắn nghe Lý Quả nói gặp được bạn cũ ở trong tửu lâu, giờ đang ở cùng các quan lại bên trong nhã gian, A Kỳ bán tín bán nghi.

“A Kỳ, ta đợi ở đây, ngươi đi tham quan một mình đi.”

Đã qua hai khắc, vị trí của Lý Quả vẫn không hề xê dịch.

“Một lúc nữa đi về, ta sẽ lên tìm ngươi.”

A Kỳ xuống lầu, chen vào trong đám người, xem các kỹ nữ đang bán rượu trước quầy. A Kỳ từ trong túi tiền đổ ra một khối bạc vụn, cũng đến gần ngửi chút mùi phấn son, mua vò rượu ngon từ bàn tay trắng mịn của nàng kỹ nữ.

Lý Quả nghe âm thanh náo nhiệt của đám đông mua rượu dưới lầu một, tiếng động linh đình của nhóm tửu khách ăn uống ở lầu hai, trái tim cậu dần trở nên nặng nề, thậm chí cảm thấy tim đập thình thịch. Đầu cậu dựa vào cột gỗ, tay khoanh trước ngực, tâm trạng không chút chập chùng. Đột nhiên, cửa gỗ nhã gian phía trước bị mở ra, Lý Quả cảnh giác đứng dậy.

Từ trong nhã gian đi ra một nam tử trẻ tuổi mặc quan phục, dáng vẻ chừng hai mươi sáu hai mươi bảy, đoan chính cương nghị. Phía sau nam tử, là hai vị mặc trang phục văn nhân bình thường, song cử chỉ thần thái lại không bình thường chút nào, chỉ sợ cũng là quan chức. Phía sau hai người này, một thiếu niên áo tím thong thả đi ra, hắn nhấc chân bước ra khỏi nhã gian, khuôn mặt từ từ ngẩng lên, ánh đèn tôi tớ cầm theo soi sáng khuôn mặt của hắn, lần này thấy rõ ràng, không nghi ngờ chút nào chính là Triệu Khải Mô.

Lý Quả hai bước gộp làm một bước, chạy lên gọi: “Khải Mô!”

Động tác của thiếu niên áo tím hơi ngưng lại, đối với Lý Quả đang mừng rỡ như điên, hắn có chút chần chờ, giống như đang suy tư, sau đó mới ngạc nhiên.

Cũng khó trách Triệu Khải Mô nhất thời không nhận ra Lý Quả, Lý Quả thay đổi quá nhiều, Lý Quả trong ký ức lúc nào cũng ăn mặc nghèo khổ, mà đêm nay Lý Quả diện trên người trang phục khéo léo, tựa như hài tử thanh tú xinh đẹp con nhà thương gia nào đó.

Huống hồ sau ba năm, bộ dáng Lý Quả đã thay đổi, cao hơn, nét trẻ con trên mặt che đi không còn thấy nữa.

“Khải Mô.”

Lý Quả thấy Triệu Khải Mô nhất thời không trả lời, cho là hắn không nhận ra, không khỏi gọi tên hắn lần nữa, lúc này viền mắt đã hoe hoe đỏ.

Triệu Khải Mô rời đi ba năm, cuộc sống Lý Quả đầy gian nan, bên người lại không còn một người để kể lể không chút giấu diếm, cũng chẳng còn ai chỉ điểm sai lầm cho cậu.

Lúc này tửu bảo lại đây ngăn Lý Quả, sợ cậu mạo phạm những khách quý này.

“Người này là?”

Vị quan dẫn đầu nghiêng người hỏi Triệu Khải Mô, nhìn kỹ, sẽ phát hiện khuôn mặt hai người bọn họ, đường nét giống nhau đến mấy phần.

“Là hàng xóm quen biết hồi còn ở Thứ Đồng.”

Ngữ điệu Triệu Khải Mô bằng phẳng, hắn trả lời cho huynh trưởng xong liền đi về phía Lý Quả, đứng ở trước mặt cậu. Hắn cao hơn Lý Quả nửa cái đầu, Lý Quả thật ra không thấp, chẳng qua Triệu Khải Mô vốn cao to thôi.

Lý Quả ngẩng đầu nhìn kỹ Triệu Khải Mô, Triệu Khải Mô cũng nhìn chăm chú vào cậu, bốn mắt giao nhau.

Lý Quả nghĩ lung tung, hắn lớn lên trông thât đẹp, còn đẹp hơn cả ba năm trước.

“Là Quả Tặc Nhi à?”

Giọng Triệu Khải Mô trầm thấp hơn trong ký ức, chất giọng trầm bổng, vô cùng dễ nghe.

“Là ta.”

Nghe thấy Triệu Khải Mô vẫn gọi là “Quả Tặc Nhi”, Triệu Khải Mô dùng khẩu âm kinh thành gọi lên cái tên này bằng thổ ngữ thực sự khiến người khác hoài niệm. Lý Quả chớp mắt mấy cái, kiềm nước mắt nơi khóe mi, vui vẻ ra mặt.

Triệu Khải Mô được Lý Quả xác nhận, hắn khẽ mỉm cười, gật đầu.

“Ngươi sao lại ở Quảng Châu? Đang làm ở đâu?”

Tuy rằng ngữ điệu của Triệu Khải Mô bằng phẳng, nhưng vẫn mang theo vài phần thân thiết.

“Khải Mô, ta đang làm tiểu nhị cửa hàng trân châu Thương Hải Châu ở thành tây. Ta đến Quảng Châu tám, chín tháng rồi, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây!”

Lý Quả nghiêng người về phía trước, muốn đi ôm lấy Triệu Khải Mô, mà Triệu Khải Mô đứng thẳng, tựa không có ý định ôm lại, Lý Quả nhất thời không biết làm thế nào.

“Là không ngờ tới, chúng ta còn có lúc tương phùng.”

Lý Quả tương đối kích động, không kiềm chế được, Triệu Khải Mô tỏ ra bình tĩnh, hắn gật đầu, mặt mày mang theo ý cười.

Sau lần trò chuyện này, Triệu Khải Mô đi tới bên người huynh trưởng Triệu Khải Thế, hai người nói nhỏ, nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, họ cũng không phải đang dùng tiếng phổ thông.

Lý Quả dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Triệu Khải Mô, gần như cùng lúc đó, cậu nghe thấy hai người bên cạnh Triệu Khải Thế nhẹ giọng thảo luận, một người nói: “Sao lại vô lễ như thế, gọi thẳng cả tên luôn.” Người còn lại nói: “Chắc là hương dân, không hiểu lễ nghĩa.”

Lý Quả nghe thấy, nghĩ thầm chuyện gọi thẳng tên Khải Mô là mạo phạm hắn à?

Đang nghĩ ngợi lung tung, phát hiện Triệu Khải Mô đã theo mọi người bước xuống thang gỗ, Triệu Khải Mô còn quay đầu lại, liếc mắt nhìn Lý Quả một cái.

Lý Quả vội vàng theo, cũng đi tới thang gỗ, Triệu Khải Mô dừng chân, nói với Lý Quả: “Cứ dừng chân vậy đi, ngày sau lại ôn chuyện.”

Lý Quả kinh ngạc, nghĩ đây là lời từ chối, nhất thời không có phản ứng.

Thấy Lý Quả tỏ vẻ kinh ngạc, không đáp lại lời nào, Triệu Khải Mô không tiếp tục dừng lại, hắn từ từ đuổi tới nhóm quan chức như bằng hữu kia, trò chuyện gì đó với bọn họ, rồi cùng đi ra khỏi cửa.

Một hồi lâu sau, Lý Quả cũng chưa phục hồi lại tinh thần, cậu nhìn chằm chằm cánh cửa, tuy rằng ở đó thân ảnh Triệu Khải Mô đã không còn nữa, bọn họ đã rời đi từ lâu.

A Kỳ tìm tới Lý Quả, thấy dáng vẻ ngơ ngác của cậu, liên lay một cái, hỏi: “Thấy cố nhân của ngươi không?”

Lý Quả quên mất mình đã về phòng thế nào, cũng quên đã nói lời từ biệt với A Kỳ ra sao.

Vừa mới gặp được Triệu Khải Mô, phảng phất như một giấc mộng, rất không chân thực.

Lý Quả cũng từng nghĩ ngợi xa xôi, ngày cậu và Triệu Khải Mô tương phùng sẽ có tình cảnh thế nào. Cậu nghĩ tới rất nhiều kiểu: Hai người cùng nằm với nhau, thành thật với nhau chia sẻ về cuộc sống sau khi li biệt, hay như hai người ôm nhau mà cười, sóng vai hành tẩu trên đường phố náo nhiệt, nâng cốc nói chuyện vui vẻ như vậy vân vân.

Không có tình cảnh nào như tối nay, chỉ dăm ba câu hàn huyên, rồi lập tức tách ra đi mất. Phảng phất hai người gặp gỡ chỉ là bất đắc dĩ, trốn tránh không được, theo lễ phép mới không thể không nói đôi lời.

So với cảm giác kinh hỉ, thì cuộc gặp hôm nay càng nhiều mất mát, so với mất mát, nhiều hơn nữa chính là cảm giác buồn phiền thất vọng.

Lý Quả rầu rĩ không vui nằm ở trên giường, trong tay cầm chặt túi thơm vàng. Tuy rằng đã chia ly ba năm, thế nhưng hồi ức khi xưa vẫn mồn một trước mắt, lời Triệu Khải Mô nói lúc tặng cậu cái túi thơm này, Lý Quả còn nhớ rõ.

Triệu Khải Mô nói: Ta với ngươi trao đổi tín vật, cho dù sau này trưởng thành, quên mất nhau, khi nhìn thấy tín vật còn có thể nhớ tới tình nghĩa năm đó.

Lý Quả nghĩ, Khải Mô quả nhiên đã quên mất tình nghĩa năm đó rồi.

Lý Quả nghĩ, người cuối cùng cũng sẽ thay đổi. Ba năm trước, Triệu Khải Mô mười bốn tuổi, chính mình mười ba tuổi, khi đó coi như hài tử, ba năm sau, Triệu Khải Mô mười bảy tuổi, chính mình mười sáu tuổi, đều đã lớn lên.

Một vị nhi tử con quan, đường đường hoàng tộc, cùng đứa trẻ phố chợ, làm sao có thể trở thành bằng hữu được.

Vô luận thuở thiếu thời có thân thiết hơn nữa, thì cuối cùng cũng phải chịu cảnh mỗi người đi một ngả.

Nghĩ như vậy, Lý Quả ảo não nhét lại túi thơm vào hộp gỗ.

Thả túi thơm xuống, lại nghĩ: Không đúng.

Lại lấy túi thơm ra, nắm ở lòng bàn tay.

Nhớ lại hồi xưa Triệu Khải Mô nóng lạnh nhiều lần, suy đoán hắn hôm nay có thể là xuất phát từ kiêng kỵ, mà không dám nói là từng có thâm giao với mình.

Ngày hôm nay gặp gỡ, hắn rõ ràng rất vui vẻ, mặt mày tươi cười. Huống hồ Triệu Khải Mô còn hỏi mình đang làm ở đâu. Như vậy, hắn sẽ đến cửa hàng trân châu ở thành tây tìm mình sao?

Nghĩ như thế, Lý Quả đột nhiên không còn ủ rũ, cũng không giận dữ nữa.

Lý Quả vươn mình rời giường, đi tới quán cơm lấp đầy bụng. Lúc trước, Lý Quả khổ sở đến cơm cũng ăn không vô. Lần này, tâm lý vui vẻ, có thể ăn hai bát.

Ôm suy nghĩ Triệu Khải Mô sẽ đến tìm, Lý Quả ngày thứ hai đến cửa hàng trân châu, không có lòng dạ làm việc, chỉ mải lưu tâm người đi đường bên ngoài, thỉnh thoảng còn nhìn quanh ngoài cửa hàng. Làm cho chưởng quỹ cùng nhóm lão đầu, đều cho là cậu đang chờ vị khách quý nào đó.

Ngày hôm đó, đợi đến khi cửa hàng đóng cửa, Triệu Khải Mô vẫn chưa từng xuất hiện. Lý Quả không nỡ về trước, còn đang chờ ở ngoài cửa hàng.

Thương Hải Châu ở thành tây rất nổi tiếng, Triệu Khải Mô không thể nào không tìm được.

Có phải hắn không đến được vì có chuyện gấp gì khác không?

Hắn tại sao không ở kinh thành, mà xuất hiện ở Quảng Châu?

Hắn đến Quảng Châu bao lâu rồi?

Nếu như không phải mình vừa lúc đi Hi Nhạc lâu, còn không biết thời điểm nào mới có thể gặp hắn.

Có quá nhiều chuyện muốn hỏi Triệu Khải Mô, có quá nhiều điều muốn nói với hắn.

Đêm khuya, các cửa hàng dần đóng cửa, Lý Quả đi ra Thiên Nhai phố tối tăm, trông thấy Hi Nhạc lâu đường đối diện, đèn đuốc vẫn sáng trưng như ban ngày. Cậu dừng chân, liền đứng đợi dưới Hi Nhạc lâu, quan sát khách nhân ra vào cửa.

Ngày đó, ban đầu là kích động hưng phấn, sau đó là lo lắng bất an, chờ đến lúc này còn lại toàn là mất mát cùng tịch mịch.

Quan thự (công sở) hầu như đều ở thành đông, Lý Quả đi qua thành đông, nơi đó quan xá vô số. Triệu Khải Mô cùng những quan viên kia đại khái cũng ở tại thành đông đi. Khi đó Triệu Khải Mô vội vàng, nên không kịp hỏi hắn cụ thể ở nơi nào.

Hai ngày liên tục, Lý Quả trong nóng lòng vội, tâm thần không yên, thậm chí tính sai sổ sách của khách hàng, lần đầu tiên bị Lý chưởng quỹ dạy bảo một trận.

A Kỳ nhìn vào trong mắt, Lý Quả hai ngày nay khác thường, đều là sau vụ đi Hi Nhạc lâu mới phát sinh.

“Quả tử, thấy ngươi cả ngày ngóng nhìn ra ngoài cửa hàng, đang tìm ai hả?”

Sau giờ ngọ, hai người kết bạn đi quán ăn dùng cơm, A Kỳ hỏi Lý Quả đang hờ hững ăn cơm.

“Là ta tự cho là, cho là hắn sẽ đến gặp ta.”

Lý Quả trầm giọng nói.

“Ngươi nói vị cố nhân kia dáng vẻ ra sao? Ta giúp ngươi lưu tâm.”

A Kỳ đến lúc này đã tin tưởng Lý Quả đúng là gặp được một vị cố nhân ở Hi Nhạc lâu, mà Lý Quả nói “Hắn”, hiển nhiên chỉ vị cố nhân kia.

“Là vị thế gia tử, mười bảy tuổi như ngươi, cao hơn ngươi. Ngoại hình hắn rất đẹp, mày kiếm, đôi mắt rất sáng, mũi anh tuấn, trang phục hắn hào hoa phú quý, mặc áo tím không thường thấy, nói tiếng phổ thông, là người kinh thành.”

Lý Quả miêu tả bộ dạng cùng nét đặc biệt của Triệu Khải Mô.

“Quả tử, người như vậy, hẳn là ngươi quen ở trong mơ à?”

A Kỳ biết Lý Quả có gia cảnh bần hàn, cũng biết Lý Quả là người xứ Mân, không thể quen biết người kinh thành được, huống chi còn là vị thế gia tử.

“Cứ coi như ta kết bạn trong mơ đi.”

Lý Quả vùi đầu, lùa nốt mì trong bát vào miệng, không muốn nói gì thêm nữa.

Ngày hôm đó cửa hàng đóng cửa, Lý Quả còn đứng ở ngoài cửa. A Kỳ biết cậu đang chờ người, nhìn Lý Quả mặt ủ mày chau, A Kỳ cũng lưu lại cùng cậu.

“Quả tử, nếu thực sự là con cháu hiển quý như vậy, không bao giờ sẽ cùng loại bình dân như chúng ta kết bạn đâu.”

A Kỳ cũng không biết an ủi người khác thế nào, Lý Quả tuy rằng không nói ra, nhưng cậu hẳn sẽ rất khổ sở.

“Chúng ta quen nhau khi còn bé, sống ở sát vách. Cha hắn đến chỗ ta làm quan, hắn theo tới. Chúng ta khi còn bé rất thân, hắn còn dạy ta học chữ.”

Lý Quả ngồi xổm trên mặt đất, lẩm bẩm với khoảng không, đường phố tối mịt.

“Đó là chuyện khi còn bé, con người mà, sau khi lớn lên liền không như trước nữa. Ta hồi bé cùng A Trân hàng xóm cũng chơi rất thân, còn cùng nhau ra hồ bắt ếch, còn nói lớn rồi phải gả cho ta.”

A Kỳ nhìn bầu trời, vẻ mặt u buồn. Hắn tuy rằng không phải người lanh lợi, nhưng tình cảm lại tinh tế.

“Đột nhiên có ngày, nàng không được chơi với ta nữa, nương nàng nhốt nàng ở trong phòng, ta ngay cả thấy mặt nàng cũng không được. Sau đó, nàng đột nhiên bị gả cho người khác, ta càng không thể thấy mặt nàng.”

A Kỳ nghĩ, đại khái chính là thanh xuân không có cách nào lấp được vết thương này đi.

“Có phải là ngươi không đi cầu hôn, mới để cho người khác nhanh chân đến trước không.”

Lý Quả nghe chuyện của A Kỳ, tâm trạng hơi chuyển biến tốt. Hiển nhiên người trên thế gian, ai nấy đều có bất hạnh, nỗi tiếc nuối bất đồng.

“Cũng không phải, cha nàng không thích ta, không xem ta vào mắt, đem nàng gả cho một tiên sinh dạy học ở huyện lân cận.”

A Kỳ tuy rằng cũng học chữ, nhưng cũng chỉ học được nông cạn, không có học vấn gì, tương lai càng không thể tham dự khoa thi.

“Ngươi đây là chuyện nam nữ, bất đồng với ta.”

Lý Quả than thở. Tuy rằng A Kỳ kể chuyện cũ cho cậu nghe, nhưng vẫn mang đến tác dụng trấn an.

“Vậy chuyện ngươi như thế nào.”

A Kỳ cảm thấy không khác gì, đều là kể chuyện trong lòng ra.

Lý Quả lắc đầu một cái, nghĩ, tự mình sa sút tinh thần như vậy, quả thật có chút buồn cười.

Trong ba năm, Triệu Khải Mô rõ ràng đã thay đổi rất nhiều, tình cảm của con người sẽ theo thời gian mà đi mất. Chỉ có chính mình, tâm tâm niệm niệm Triệu Khải Mô trong ký ức.