Láng Giềng

Quyển 2 - Chương 42: Tương phùng Hi Nhạc lâu



Chạng vạng tối, cửa hàng sắp đóng cửa, tiểu nhị dồn dập về nhà. Lý Quả cùng một người trẻ tuổi tên A Kỳ bị sai ở lại phân loại trân châu. Cùng bị lưu lại còn có một lão đầu, gọi là Triệu Thủ.

Triệu Thủ chưa tới ba mươi tuổi, làm người ngạo mạn, rất xem thường tiểu bối mới vào làm. Cũng không chỉ Triệu Thủ, các lão đầu khác cũng không tử tế gì với người mới vào nghề.

Lý Quả làm ở Hải Nguyệt Minh ba năm, cậu cũng không phải người học việc, chỉ là đổi cửa hàng, bắt đầu tất cả lại từ đầu.

Triệu Thủ không thích chỉ bảo, càng không có hứng thú để lỡ thời gian, sai hai ba câu rồi quay người rời đi.

Trân châu trong nia trúc đều là sản phẩm lỗi, nhưng vẫn phải kiểm tra phân loại lại kỹ càng, hơi lớn chút, tỳ vết không rõ có thể giữ lại cửa hàng để bán, còn lại cũng chỉ có thể giao xuống xưởng, mài làm bột trân châu.

A Kỳ là họ hàng xa của Lý chưởng quỹ, lớn hơn Lý Quả một tuổi, trông cũng ra dáng ra hình, vốn không lanh lợi, mà dựa vào quan hệ mới được vào làm, lão đầu trong cửa hàng đều rất xem thường hắn.

“Lý Quả, viên này có thể giữ hả?” A Kỳ chìa lòng bàn tay có một viên trân châu to, vết lỗi rõ ràng ra, Lý Quả nhìn một cái, nói: “Ném vào rổ.”

Cạnh chân A Kỳ có cái rổ, đựng thứ phẩm phải đem đi mài bột.

Cùng A Kỳ phối hợp làm việc, ban đầu Lý Quả là từ chối, người này tay chân chậm chạp, đầu óc cũng không linh hoạt.

Chọn trân châu xong, Lý Quả xoay xoay cánh tay, cái cổ mệt mỏi chút rồi chuẩn bị trở về nơi ở.

“Lý Quả, cùng đi ăn cơm đi.”

“Ừ.”

Lý Quả không chút suy nghĩ, lập tức đáp lại.

Bụng cậu đã cồn cào từ lâu, giờ cái gì cũng có thể ăn được.

Hai người đi ra Thiên Nhai phố, A Kỳ ngửa mặt chỉ vào Hi Nhạc lâu nói: “Ngày sau huynh đệ chúng ta mà phát tài, phải lên đó ăn một bữa mới được.”

“Ta nghe người ta nói, bộ chén rượu hay bộ chứa đồ ăn đều làm từ vàng, bạc, không biết lên một tối tốn mất bao nhiêu tiền?”

“Ngươi ta bây giờ, cho dù lấy tiền công cả năm ra cũng tiêu không nổi.” A Kỳ đến Quảng Châu sớm hơn Lý Quả, có một số việc hiểu biết hơn cậu.

Lý Quả ngẩng đầu nhìn về phía tửu lâu tráng lệ này, không khỏi sinh lòng ngóng trông.

Thành đông quán ăn nhiều vô cùng, A Kỳ dẫn Lý Quả tiến vào một quán thịt.

Nhìn trang phục thì thấy gia cảnh A Kỳ không tệ, hẳn là tốt hơn Lý Quả rất nhiều

Tiểu nhị cửa hàng Thương Hải Châu vô cùng chú ý ăn mặc, mỗi người nhìn như người môi giới, như thương nhân.

Lý Quả nghèo nhất, ăn mặc cũng keo kiệt nhất, nếu như không phải có Trần Kỳ Lễ đề cử, hiển nhiên, Lý Quả căn bản không vào được cửa hàng trân châu này.

Lấp đầy bụng, từ biệt A Kỳ, Lý Quả đi qua hai con phố trở về Tam Nguyên Hậu hạng, địa phương thuộc về cậu.

Lý Quả thuê lại gian phòng rất nhỏ, bày cái giường, tủ quần áo, chỉ chừa lại chút không gian để di chuyển.

Rửa mặt xong, nằm lên giường ngủ. Lý Quả nằm lỳ ở trên giường, dựa vào ánh trăng, cẩn thận nhìn túi thơm vàng trong tay.

Bởi vì thường vuốt nhẹ, sợi tua rua rủ xuống của túi thơm hơi có chút bạc màu.

Một năm nay, Lý Quả rất ít khi mơ thấy Triệu Khải Mô, thậm chí túi thơm cũng không còn thường xuyên lấy ra ngắm nghía nữa.

Theo tuổi tác lớn lên, Lý Quả không còn xem chuyện sau này lớn lên rồi đi kinh thành là chuyện đương nhiên nữa, nếu như cậu vẫn luôn khốn cùng như giờ, cho dù có thể đi kinh thành, cậu cũng không tiện thấy Khải Mô.

Cất đi túi thơm, bỏ vào trong hộp nhỏ, lại đặt cái hộp nhỏ dưới gáy làm gối. Bằng thân phận của Lý Quả, cậu không thể đeo túi thơm vàng, cũng không dám đeo, vật này quá quý giá, dễ dàng bị người ta nhớ thương.

Thời gian như thoi đưa, ba năm một cái chớp mắt, không biết ở kinh thành Triệu Khải Mô còn nhớ tới Quả Tặc Nhi năm đó hay không?

Trong lòng Lý Quả không có bao nhiêu bi thương, những năm này, cậu đã quen với cuộc sống đau khổ và đầy cái không như ý rồi.

Trong lòng cậu không dám có hy vọng xa xôi nào, cậu chỉ cố gắng hết sức, suy nghĩ kiếm được thêm chút tiền, nuôi gia đình sống tạm, chỉ mong thoát khỏi vận mệnh khổ sở đi làm thuê làm mướn cho người ta.

Sáng sớm, Lý Quả rời giường, ngồi xổm bên cạnh giếng đánh răng rửa mặt, có rất nhiều khách cùng thuê phòng, trong tiếng nói chuyện xen lẫn ngôn ngữ nhiều địa phương. Ban đầu, Lý Quả không quen ai hết, trong mấy người sống ở đây, cậu là nhỏ tuổi nhất, có người hiếu kỳ tới hỏi cậu là người ở đâu, tới đây làm gì.

Lý Quả thân thiện với người khác, song cũng không dám thâm giao.

Khóa kỹ cửa phòng, Lý Quả ra khỏi khách xá, thuần thục chen chúc vào con hẻm hỗn độn, đi đến một quán ăn, giao tiền, bưng một bát canh tôm lớn, ngồi ở trong góc dùng cơm.

Người sống ở Tam Nguyên Hậu phố, đại thể cuộc sống không dư dả, bởi vậy, quán ăn nơi đây đều vừa ngon vừa rẻ.

Sống gần biển thì ăn đồ biển, tôm cá ở chỗ này là món rẻ tiền.

Một bát canh tôm, chẳng tốn mấy đồng lại ăn no bụng, Lý Quả sáng sớm nào cũng ghé đây ăn.

Ra khỏi quán ăn, cảm thấy khí trời bên ngoài đang dần trở nên oi bức, mới vào đầu hạ, đã cảm thấy thời tiết nóng bức khó chịu, nếu mà đến giữa hè, sẽ thành như thế nào?

Lý Quả vội vã hành tẩu, đi tới cửa hàng trân châu thành đông, lúc cậu đến, Lý chưởng quỹ còn chưa tới. Lý Quả ngồi ở ngoài cửa hàng đợi.

Mỗi lần đều là Lý Quả đến sớm nhất, về trễ nhất, Lý chưởng quỹ đều nhìn thấy. Lý Quả cần cù chăm chỉ làm hai tháng ở Thương Hải Châu, dần dần cũng không chỉ làm vận chuyển ở kho sau cửa hàng, phân loại trân châu nữa, lúc bận rộn, cậu cũng sẽ được gọi ra mặt tiền cửa hiệu làm trợ thủ.

Về phần bàn chuyện làm ăn, ký trướng (nợ), tính toán, từ từ cũng để Lý Quả đi làm.

Ngày phát tiền công, Lý chưởng quỹ gọi Lý Quả sang một bên nói: “Tiểu Lý à, không phải bởi ngươi cũng họ Lý, ta mới chỉ điểm ngươi đâu, thực sự nhìn hậu sinh ngươi chịu khó, thông minh, trong lòng ta mới yêu thích.”

“Ta lưu lạc tha hương, nhờ có chưởng quỹ thu lưu, chăm sóc, ta cảm kích vạn phần.”

Lý Quả hành lễ cảm ơn.

“Miễn lễ miễn lễ.”

Lý chưởng quỹ đỡ lấy Lý Quả.

“Về sau cũng phải chăm chỉ làm việc, ta sẽ nói vài lời hay giúp ngươi với đông gia.”

Lý chưởng quỹ đưa một túi tiền nhỏ cho Lý Quả, đây là tiền công của Lý Quả.

“Tạ chưởng quỹ!”

Tiền công nằm ở trên tay, có thể cảm nhận được sức nặng của nó, Lý Quả mừng rỡ trong lòng.

“Hiện giờ, ngươi đã là lão đầu, cũng phải chú ý chỉnh trang chút. Ngươi phải biết, Thương Hải Châu không phải cửa hàng trân châu bình thường, mà là cửa hàng trân châu số một số hai ở Quảng Châu.”

Lý chưởng quỹ vỗ vai Lý Quả, Lý Quả hiểu ý hắn, gật mạnh đầu.

Đã vào thu, Lý Quả đi vào cửa hàng quần áo, muốn chọn một sấp vải tốt, may thành bộ đồ mới.

Tiến vào cửa hàng quần áo, Lý Quả mới vừa lĩnh tiền công, cầm theo túi tiền có chút nặng, thoả thuê mãn nguyện, rời khỏi cửa hàng quần áo, Lý Quả cầm túi tiền bỗng nhẹ tâng đi, trong lòng suy tư. Vừa đau lòng vừa vui sướng.

Mấy ngày sau, đến cửa hàng quần áo mặc thử đồ mới, Lý Quả soi gương, đắc chí.

Hồi còn bé cậu không cảm thấy mình đẹp, theo tuổi tác tăng dần, cậu biết mình tuy xuất thân nghèo khó, song bộ dạng quả thật xuất chúng. Vóc người cậu thon dài, mái tóc dày đen nhánh, ngũ quan đoan chính, mặt mày nhu mỹ, hơi có chút anh khí không đủ. Lý Quả cũng không chê, ngược lại thấy mình thật đẹp, Lý Quả rất tự luyến.

Mang bộ đồ mới về khách xá, Lý Quả ngồi ở trên giường đếm tiền, còn dư lại không mấy đồng, bớt ăn bớt mặc có thể chống đỡ ba bốn ngày, nhưng cậu phải hơn tháng nữa mới có thể tìm chưởng quỹ xin lĩnh tiền công. Tiền tích cóp trước đó, cũng đủ nhờ thủy thủ Tôn gia mang về nhà.

Lý Quả tự có biện pháp của chính mình, cậu biết một đường tắt kiếm tiền.

Cái này phải nói tới chuyện Lý Quả hàng đêm về nhà.

Lý Quả từ cửa hàng về nhà, phải đi ngang qua một kỹ nữ quán, bởi vì vị trí thuận lợi, bốn phương thông suốt, kỹ nữ quán làm ăn cực kỳ phát đạt. Cũng bởi vậy mỗi khi đêm tới, trước cửa kỹ quán ngựa xe lúc nào cũng như nước.

Có lần, Lý Quả như thường ngày đi qua cửa kỹ quán, bị một tửu khách say khướt ngăn lại, đại khái hiểu lầm Lý Quả là người làm của kỹ quán, sai Lý Quả đi Gia Phong điếm của Tần bà mua mấy thứ đồ nhắm rượu.

Viên Lục là con sâu rượu, cho nên lúc hắn còn ở Tứ Hợp quán, cũng từng mang Lý Quả đến Gia Phong điếm của Tần bà mua rượu cùng đồ ăn, Lý Quả biết điểm đến, phải băng qua con phố đối diện, cũng không xa.

Lý Quả cầm bạc của tửu khách, nhớ kỹ tên tửu khách, thực sự chạy đi mua đồ, đem đồ nhắm rượu tiến vào kỹ quán. Từng làm qua chân chạy của tửu quán, Lý Quả rất rõ ràng quy tắc của chân chạy, tiền dư cậu không cần trả cho tửu khách.

Chẳng qua là mua các món như chân rùa, đùi dê, tôm nhung, cá rán, còn lại gần hai lượng bạc đều về tay Lý Quả hết.

Đây là tửu khách say khướt, không coi ngân lượng là chuyện đáng kể. Hàng đêm, có những người quần áo lụa là ra vào kỹ quán, tiêu tiền như nước, thích khoe giàu ở trước mặt kỹ nữ, cho tiền thưởng không chút chùn tay.

Bởi vậy liền sản sinh ra một đám chuyên làm chân chạy ở kỹ nữ quán, loại người đưa đồ nhắm rượu bị gọi là rảnh rỗi hán (nam tử rảnh rỗi/ vô công rồi nghề).

Từ khi Triệu Khải Mô rời xứ Mân hồi kinh, điểm này của Lý Quả được được hun đúc dần, sau ba năm, sớm biến mất không còn tăm tích.

Rảnh rỗi hán thì rảnh rỗi hán, có tiền là được.

Huống hồ đêm đen, cũng không ai nhận ra Lý Quả. Mà cũng chớ xem thường nơi như kỹ quán, đồng dạng là làm ăn, thủ đoạn kỹ quán mời chào làm ăn, cũng như trí tuệ ứng phó các loại khách hàng, đều đáng giá để học tập.

Bất quá, rảnh rỗi hán làm công việc của tôi tớ, thuộc về tầng lớp tương đối thấp hèn.

Nhất thời khẩn cấp, có thể thông cảm được mà.

Lý Quả nghĩ như thế, người đã đi về phía kỹ quán.

Sống ở Việt lâu ngày, Lý Quả có thể nói thổ ngữ bản địa, còn rất lưu loát, tiếng phổ thông cũng nói được, phiên ngữ cũng nói được, cậu rất có thiên phú ngôn ngữ. Khách hàng của kỹ quán đa dạng, có quan chức có công tử nhà giàu địa phương, cũng có thương nhân nước ngoài, vừa vặn phát huy được tác dụng.

Đêm nay, Lý Quả vừa đi vào kỹ quán, liền có một nữ tử lục y mười bốn, mười lăm tuổi cười khanh khách, vẫy tay với cậu: “Quả tử, tới tới.”

Lý Quả theo qua, thấy ba kỹ nữ ngồi trên ghế, hầu hạ hai sĩ tử trẻ tuổi, liền khom người vấn an.

Trong đó một vị sĩ tử lam bào ngửa đầu đánh giá Lý Quả, nhìn môi mắt Lý Quả, cười nói: Tiểu ca hảo tuấn. Lý Quả mặt không biến sắc, cười đáp: Đều là nhờ cha nương mới được vậy. Thiếu nữ báo tên rượu, món ăn, một chuỗi tên dài, hỏi Lý Quả: “Nhớ kỹ hết chưa?” Lý Quả liền vội vàng đáp: “Nhớ rồi, nhớ rồi, ta nhắc lại cho ngươi nghe.” Lặp lại lời của thiếu nữ không sót một chữ nào.

Nghe được hai vị sĩ tử vỗ tay khen giỏi. Lục y thiếu nữ líu lưỡi nói: “Ta báo đại vậy thôi, chính ta cũng chẳng nhớ được.”

Lần chạy chân này, Lý Quả được không ít tiền thưởng. Bày ra rượu, đồ ăn ngon, nói chút lời hay, Lý Quả chuyển sang bàn khác, tiếp tục công tác chân chạy của mình.

Đến đêm khuya, sự náo nhiệt của kỹ quán vẫn không giảm, Lý Quả thấy ổn rồi nên thôi, chuẩn bị rời đi.

“Quả tử.”

Lục y thiếu nữ liền gọi Lý Quả lại, nàng không chỉ gọi, còn chạy tới túm ống tay áo Lý Quả.

“Lục Châu, chuyện gì thế?”

“Tỷ muội chúng ta phải đi Hi Nhạc lâu bán rượu, ngươi đi xem không?”

Lý Quả cùng lục y thiếu nữ không có giao tình đặc biệt, chỉ là vài lần có duyên, nhưng mà lục y thiếu nữ tựa hồ rất có hảo cảm với Lý Quả.

“Đến xem đi, náo nhiệt lắm đấy, còn có thể nhìn thấy tỷ tỷ đầu bảng.”

“Được rồi, rảnh rỗi ta sẽ đi xem.”

Lý Quả không hiểu sao vị tiểu kỹ nữ này lại tràn đầy phấn khởi như vậy. Chỉ có đại tửu lâu mới có thể mỗi lần ủ ra rượu mới lại thuê rất nhiều kỹ nữ xinh đẹp đi mời chào khách hàng. Ngày này, các kỹ nữ tham dự hội sẽ mặc trang phục cực kỳ xa hoa. Lục Châu tại kỹ quán không có nhân khí, quần áo thường ngày so với danh kỹ trong quán thua kém rất nhiều, ngày mai có thể đổi sang quần áo tinh mỹ, được người chú ý, lúc này mới làm cho nàng cao hứng như thế.

Thoát khỏi dây dưa của Lục Châu, Lý Quả ra khỏi kỹ quán, trở về nơi ở. Ngồi ở trên giường kiểm tra thu nhập trong đêm, tâm tình trầm trọng nghĩ, ngày nào đó không chống đỡ được tiền tài mê hoặc, sẽ thê thảm đây.

Ngày thứ hai, Lý Quả mặc quần áo mới, nghiễm nhiên trở thành một phiên phiên quý gia tử, đi vào cửa hàng trân châu, thấy mọi người trố mắt ngạc nhiên nhìn theo. Người đẹp nhờ lụa ngựa đẹp nhờ yên mà, ném ra số tiền lớn may quần áo mới, chính là muốn hiệu quả như thế này.

“Quả tử, ngươi hôm nay thật là uy phong.”

A Kỳ bật ngón tay cái lên.

“Chất liệu không kém hơn đồ của Triệu Thủ nhỉ.”

Lý Quả thấp giọng hỏi.

“Hắn gần đây nhìn thấy ngươi cũng không dám ngước đầu lên.”

Không thể nghi ngờ, Lý Quả dĩ vãng bị lão đầu xem nhẹ, đã bước lên ngang hàng.

“A Kỳ, ngươi nói ta mà mặc bộ này đi Hi Nhạc lâu, sẽ không bị ai đuổi ra chứ?”

Lý Quả nhớ tới lời Lục Châu nói tối hôm qua, huống hồ cậu cũng rất muốn đi xem Hi Nhạc lâu là nơi như thế nào.

“Khẳng định đều tưởng ngươi là tiểu viên ngoại.”

Lời này của A Kỳ không phải nịnh hót, hôm nay có một gia nô nhà giàu nọ lại đây giúp chủ mẫu xem hạt châu, Lý Quả tiếp đãi hắn, gia nô nhà giàu kia đối với Lý Quả bảo gì nghe nấy, y như là người hầu của Lý Quả vậy.

Buôn bán chính là như thế, mọi người nghe lời đoán ý, xem kỹ quần áo đối phương mà ăn nói, để phán đoán thân phận cùng địa vị của đối phương, cũng như độ tin cậy khi giao dịch.

“Quả tử, ngươi mang ta đi cùng đi, ta làm tùy tùng cho ngươi.”

A Kỳ cũng muốn đi mở mang hiểu biết, huống hồ sáng nay hắn mới nghe thấy tin Hi Nhạc lâu vừa ủ ra rượu mới, buổi tối sẽ có một đám kỹ nữ xinh đẹp đến tửu lâu bán rượu.

Buổi tối, trước cửa Hi Nhạc lâu chen chúc đến mức nước chảy không lọt, Lý Quả mang theo A Kỳ lên lầu, bởi vì quần áo Lý Quả hoa mỹ, nên không bị cản ở ngoài cửa.

Tiến vào Hi Nhạc lâu, Lý Quả chưa kịp thán phục bài trí bên trong tinh mỹ quý giá, đã bị sóng người ầm ĩ hù cho giật mình.

Ngay cả bên trong Hi Nhạc lâu cũng đầy người là người, người nào người nấy mặc áo gấm, đặc biệt là những quan kỹ (kỹ nữ thuộc quản lý của quan địa phương), tư kỹ (kỹ nữ thuộc quản lý tư nhân) được mời từ các kỹ quán, đầu cài đầy trâm cài, một thân châu ngọc, tranh kỳ đấu diễm, làm người khác phải thán phục.

Lý Quả ở lầu một không tìm được vị trí đặt chân, cũng không nhìn thấy Lục Châu.

Phóng tầm mắt tới lầu hai, thấy trong nhã gian đầy bóng người qua lại, hành lang cũng toàn người đang chen chúc, nhưng chung quy vẫn đỡ hơn nhiều tình cảnh dưới lầu một.

“A Kỳ, chúng ta đi lên lầu.”

Lý Quả kéo A Kỳ còn đang kinh ngạc đến ngây người đi về phía thang gỗ leo lên lầu hai. Sượt qua vô số tửu khách, tửu bảo (phục vụ ở tửu quán), đột nhiên nghe thấy dưới lầu nổi lên một đợt reo hò, nhất thời đoàn người trở nên rối loạn, Lý Quả cơ hồ cũng bị kẻ khác dồn xuống thang gỗ.

Cậu liều mạng leo lên trên, còn không quên túm lấy A Kỳ. Lao lực thiên tân vạn khổ, rốt cục bò lên trên lầu hai, nằm nhoài lên lan can, lúc này mới phóng tầm mắt đi xuống, hóa ra là do hai hai danh kỹ trang phục lộng lẫy được đón vào, váy áo các nàng lay động, từng bước dưới chân như đóa sen nở bừng.

Đoàn người như si như cuồng, A Kỳ cũng như si như cuồng.

Lý Quả thanh tỉnh, cảm thấy xương sườn đau đớn, một tên béo đáng chết áp ở phía sau cậu, người lầu hai đều chằng chịt đè về phía trước. Lý Quả dùng sức đẩy tên béo ra, chui ra khỏi hành lang, đi đến ngoài cửa một nhã gian tương đối ít người, dựa vào cây cột nghỉ ngơi.

Lúc Lý Quả ngẩng đầu lên trước, đầu tiên Lý Quả ngửi thấy một mùi hương dễ chịu, có người đang từ bên cạnh cậu đi qua. Lý Quả tưởng là cô kỹ nữ xinh đẹp nào đấy, phải biết rằng ở ngoài nhã gian đèn đuốc chẳng sáng gì, nhưng ngay khi Lý Quả ngửa cằm lên, trong nháy mắt, đối diện cậu là một khuôn mặt anh tuấn mà cực kỳ trẻ tuổi, vầng trán tuấn lãng, đường viền ưu mỹ không mất vẻ anh khí. Trong đầu Lý Quả dường như bị hỏa điện nổ tung, cả người cậu run rẩy, miệng mở lớn, bên trong cuống họng lại không phát ra được thanh âm nào, lưng cậu dán chặt vào cây cột, thần sắc vô cùng khiếp sợ.

Đây là một nam tử trẻ tuổi cao to anh tuấn, tuy rằng dáng vẻ thận trọng, song e rằng chỉ quá mười bảy mười tám tuổi. Hắn mặc một cái áo bào hoa màu tím, chậm rãi lướt qua bên người Lý Quả, đối mặt tình cảnh hỗn loạn như vậy, hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh mà lạnh lùng.

“Khải…”

Cổ họng Lý Quả dường như bị nghẹn, cậu nỗ lực muốn gọi ra một cái tên, nhưng bởi vì quá kích động, cậu không cách nào nói ra được hết lời

“Quả tử, ta tìm được ngươi rồi!”

A Kỳ bạo lực đẩy người xung quanh ra, dùng sức kéo lấy cánh tay Lý Quả, thân thể Lý Quả mềm nhũn, suýt chút nữa bị kéo ngã xuống đất. Mà vị kia thiếu niên áo tím anh tuấn kia dường như nghe được cái gì đó, hắn quay đầu lại nhìn xung quanh. Lúc này, từ bên trong nhã gian đi ra một vị mặc trang phục quan chức, hắn bắt chuyện với thiếu niên áo tím, thiếu niên áo tím biến mất theo lối vào nhã gian.

Lý Quả si ngốc nhìn, nhìn bóng lưng thẳng tắp của thiếu niên áo tím đó từ từ biến mất khỏi tầm mắt.