Láng Giềng

Quyển 2 - Chương 41: Kỳ ngộ Thiên Nhai phố



Viên Lục ở Tứ Hợp quán là người bán vải, hắn vốn là người Mân đến Lĩnh Nam kinh thương. Cùng A Thất tại Thứ Đồng thành đông mà quen biết. Viên Lục làm người trượng nghĩa, chỉ tại cái tật mê rượu ngon rồi hỏng việc, nên dù làm ăn nhiều năm, vẫn chỉ là ông chủ tiệm vải nhỏ không đến mức chết đói, chứ chẳng phát tài nổi.

Lý Quả đến Quảng Châu, lên bờ tại bờ hào thành tây, dùng tiếng phổ thông hỏi thăm người qua đường, người nào cũng xua tay lắc đầu, bách tính tầm thường nghe không hiểu tiếng phổ thông, nhiều lần trắc trở Lý Quả mới tìm được Tứ Hợp quán.

Cuộc sống xa lạ, ngôn ngữ vô cùng miễn cưỡng mới có thể trao đổi. Nhìn thấy Viên Lục, nghe thấy chất giọng quê hương đầy thân thiết, Lý Quả lúc này mới yên lòng.

A Thất ở trong thư nói rõ nguyên do Lý Quả nương nhờ, cũng uỷ thác Viên Lục tạm thời thu lưu Lý Quả, cũng  như hỗ trợ cậu tìm một công việc.

“Mới vừa rời thuyền, chắc đói bụng lắm nhỉ, giờ đi ăn gì trước đã, lát xong rồi bàn việc khác.”

Viên Lục cất thư đi, bảo Lý Quả vứt bọc hành lý trên giường, rồi gọi Lý Quả ra ngoài.

“Ta ở khoang tàu mấy ngày liền, cả người hôi hám, đi tắm trước cái đã.”

Lý Quả giơ ống tay áo lên ngửi, đầy mùi cá chết, thật sự thối không thể ngửi nổi.

“Ha ha, ta là người không chú ý mấy vụ này, nào, ta đưa ngươi đi tắm.”

Viên Lục kéo Lý Quả xuất môn, ra quán rồi rẽ phải, không tới hai bước, tiến vào một nhà tắm.

Điều kiện trong Tứ Hợp quán so với mấy lữ xá mở ở thôn dã tốt hơn rất nhiều, nhưng ở thành tây phồn hoa này nó nấp mình trong những căn nhà lụp xụp, là nơi vô cùng tầm thường, ngay cả bảng hiệu cũng bị nước mưa táp làm phai màu chỉ còn dấu mờ mờ. Nơi đây là khu vực nhà thấp cũ bị bao quanh bởi các cao lầu, cửa hàng buôn bán ở thành tây, bị gọi là Tam Nguyên Hậu hạng. Tam Nguyên Hậu hạng, là ngõ nhỏ rộng chưa tới năm thước, các cửa hàng nối nhau san sát.

Rửa mặt xong, Lý Quả toàn thân khô mát đi theo Viên Lục, đến một tửu quán ở Tam Nguyên Hậu hạng.

Bên trong tửu quán chật ních người, khí trời nóng bức, trong không khí tràn ngập mùi rượu cùng mùi mồ hôi. Khiến Lý Quả nhớ tới cuộc sống chạy đường cho tửu quán nhiều năm về trước.

Viên Lục ngược lại thản nhiên, lau đi mồ hôi trên trán, lấy tiền ra, đặt rượu thịt với chưởng quỹ.

Hắn và chưởng quỹ quen biết nhau, hai người dùng thổ ngữ địa phương nói chuyện gì đó với nhau, Viên Lục cười ha ha.

Lý Quả sững sờ tiếp nhận đồ nhắm rượu, đi ra tửu quán, Viên Lục mới nói: “Chủ quán hỏi ngươi có phải là con trai của ta không, lão Lục ta nào có được hài tử đoan chính như thế.”

Viên Lục tại quê nhà có con trai, nhỏ hơn Lý Quả hai tuổi.

Ban đêm, Viên Lục uống say, ngáy vang dội, thỉnh thoảng còn có thể vươn mình, xoa bụng. Lý Quả nằm ở bên cạnh Viên Lục, mắt mở to, nhìn về ánh trăng chiếu vào cửa sổ, lòng đầy tâm sự.

Mới đi mấy ngày, mà cậu đã thấy nhớ người nhà, tuy rằng trước khi rời đi, đã từng bàn bạc với bằng hữu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu xa xứ.

Trong lòng trống rỗng, thấp thỏm bất an.

Cách ngày Lý Quả rời nhà, Cẩn Nương tự mình đến Quả gia đón Quả Muội, vừa vặn A Thất cũng ở đấy.

“Cẩn Nương, ngươi dẫn cô bé đi, có khi lại được dạy dỗ cẩn thận.”

A Thất ngồi ngay ngắn ở trên ghế, bên người có một tiểu tư mười một mười hai tuổi.

“Tất nhiên là sẽ dạy dỗ cẩn thận, dạy chữ, tính bằng bàn tính, nữ công, không sót cái nào hết.”

Cẩn Nương ngồi xuống, cười kéo Quả Muội tới bên người.

“Đều tốt, chỉ sợ sau này lớn lên giống như ngươi, đều là kiểu không gả đi được.”

A Thất cùng Cẩn Nương ở thành đông quen biết nhau, có giao tình thâm hậu.

“A Thất, lời này ngươi có thể nói sao.”

Quả Nương đang quạt bếp, pha trà, nghe A Thất nói, liền nói vào.

“Nói cứ như thể A Thất ở Hợp Kiều ngươi có thê thất không bằng.”

Quả Nương phẩy quạt, trêu chọc.

Một đôi thặng nữ thặng nam (ế), hà tất thương tổn lẫn nhau.

“Ai, tại ngươi không biết đấy thôi, bao nhiêu thiếu nữ muốn gả cho ta đấy, của hồi môn mấy trăm ngàn cũng có.”

A Thất nhắc tới việc này, có chút oan ức, A Thất hắn há lại là kiểu không cưới nổi lão bà.

“Vậy vì sao không chịu lấy?”

Cẩn Nương mười tám tuổi, bị đánh giá là nữ tử không tốt. Huống chi Lâm gia từ khi chủ mẫu Hoàng thị bị trúng gió nằm liệt giường xong, đệ đệ lại nhỏ, Cẩn Nương liền không còn lòng dạ đi nói chuyện cưới gả nữa.

“Thú rồi về làm nô cho bà nương ấy hả, A Thất ta không thể chịu nổi.”

A Thất ở Hợp Kiều, kiêu căng tự mãn, há có thể xem sắc mặt người khác mà sống.

“Hôn nhân chung quy là đại sự, các ngươi phải suy nghĩ kỹ một chút.”

Quả nương rót hai bát trà, đưa cho mỗi người một bát.

Những năm này, khóe mắt Quả nương đã xuất hiện mấy nếp nhăn nhỏ, bàn tay suốt ngày làm việc nặng trở nên thô ráp, đầy vết chai, khớp xương nổi lên.

Cẩn Nương xưa nay kính trọng nàng, chỉ gật đầu uống trà, không dám nói gì nữa.

Quả Muội ghé vào bên cạnh đại tỷ tỷ, ngửi mùi hương trên người tỷ tỷ, hiếu kỳ ngửa đầu, nhìn động tác rất tao nhã của đại tỷ tỷ lúc uống trà.

“Hài tử này, ham ăn, nhưng chịu làm việc, Cẩn Nương có thể sai nó làm chút việc, mấy chuyện như tưới nước, quét nhà, nấu cơm, nó đều làm được.”

Quả nương làm người cẩn thận, cảm thấy Quả Muội đi Lâm gia, đương nhiên phải giúp chút việc nhà.

“Quả Muội xinh đẹp, lại thông tuệ, nếu như biết chữ, học được số, sau này có thể gả cho đại thương nhân, cũng không thể xem như tôi tớ mà sai được.”

Cẩn Nương khen.

Nghe mình được khen, Quả Muội hé miệng cười, lộ ra hai cái răng khểnh.

Thường ngày Cẩn Nương cũng sẽ đến cửa hàng trân châu Hải Nguyệt Minh, tuy rằng người nhà họ Hoàng thấy nàng đến cửa hàng, liền tỏ ra khó chịu, thậm chí nói lời ác ý, song vẫn không ngăn được Cẩn Nương.

Do vậy, Cẩn Nương mới quen biết Lý Quả đang làm việc ở cửa hàng, cũng bởi thế mà mấy lần từng gặp qua Quả Muội. Hài tử tám tuổi, mỗi ngày đều cầm hộp cơm, vượt qua ba con phố đem cơm tới cho ca ca, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, Cẩn Nương rất yêu thích.

“Hài tử nhà bần hàn, dạy chút kỹ năng mưu sinh đã là tốt rồi, nếu như có thể biết vài con chữ, tính được đến hàng chục hàng trăm ngàn, vậy phải nhìn tạo hóa của nó.”

Quả nương không khỏi nhớ tới, năm đó Triệu Đề cử còn ở nha phường, Triệu Xá Nhân nhà Đề cử cũng từng dạy Lý Quả học chữ.

Nghĩ đến hai đứa bé này, đều là người có phúc phận.

Cẩn Nương dẫn Quả Muội rời Quả gia, A Thất cũng cùng đi. A Thất đưa Cẩn Nương đến cổng lớn Lâm gia.

“Quả Muội ở nha phường, tất nhiên không kẻ nào dám tới gây sự, ngươi yên tâm đi.”

Cẩn Nương trò chuyện cùng A Thất.

“Được người không thua kém nam tử như Cẩn Nương ngươi mang theo, ta còn cần gì lo lắng nữa.”

A Thất cười lớn.

“A Thất, vậy sau này còn có thể gặp lại huynh không?”

Quả Muội nắm tay Cẩn Nương, nhìn về phía A Thất, tỏ ra lưu luyến không rời.

“Có chứ, mấy ngày nữa lại tới thăm muội.”

A Thất ngồi xổm xuống, nói với Quả Muội.

Ba người tương biệt, A Thất đứng dậy muốn đi, liền quay đầu lại nói: “Ây da, ta mà thường đến Lâm trạch, bên ngoài còn không biết sẽ đồn thổi gì nữa, tiểu viên ngoại Vương gia không khéo kêu người đánh ta đấy.”

“Miệng chó không mọc ngà voi.”

Cẩn Nương ảo não mắng.

Nàng lớn hơn Tiểu Tôn một tuổi, chỉ xem Tiểu Tôn như đệ đệ mà trông nom, chuyện nam nữ, tuyệt đối không thể.

Quả Muội vào ở Lâm trạch, Quả nương cũng không còn đi nấu cơm cho phu khuân vác ngoài cảng biển nữa, mà tìm một công việc trong nhà bếp ở nha phường.

Tiểu Tôn viết chuyện này vào thư, uỷ thác thủy thủ đi Quảng Châu, giao cho Lý Quả ở Tứ Hợp quán, để cậu an tâm mưu sinh nơi đất khách quê người.

Lý Quả đến Quảng Châu mấy ngày nay, ngôn ngữ không thông, đường phố lại không quen biết, mỗi ngày toàn theo Viên Lục loanh quanh ở thành tây.

Hàng năm, Viên Lục sẽ ở Tứ Hợp quán thêm ba, bốn tháng, cùng các chưởng quỹ tiệm vải thu đủ tiền rồi mới trở lại Thứ Đồng. Lần này ở lại lâu, tiền chưa thu cũng chẳng còn bao nhiêu, tâm lý phiền muộn, nghĩ về nhà sớm chút cũng tốt. Chỉ là, chuyện công việc cho Lý Quả vẫn chưa có tin tức.

Thành tây là khu vực náo nhiệt, phồn hoa nhất Quảng Châu, Lý Quả cưỡi ngựa xem hoa, nghĩ thầm đến Quảng Châu mới biết Lạc Cơ phố thành đông quê mình chỉ như là gặp sư phụ.

Có điều, Lý Quả nói được vài câu tiếng phổ thông, phiên ngữ, nhưng lại không biết Việt ngữ, cũng không phải người nơi đây. Viên Lục dẫn cậu đi hỏi việc mấy nhà rồi, không nơi nào muốn nhận. Nản lòng thoái chí, Lý Quả nghĩ hay là đi rửa bát đũa cho tửu quán, quán cơm, tránh được vấn đề ngôn ngữ, có tay có chân, không đến nỗi cùng đường mạt lộ.

Bước ngoặt xảy ra vào sau giờ ngọ, Lý Quả một thân một mình hành tẩu trên phố Triều Thiên Môn ở thành tây, nhìn người đi đường trang phụ đầy sắc màu lướt qua mình, trong lòng cảm thấy thê thảm.

Cúi đầu đi ngang qua cửa một tiệm hương liệu, Lý Quả nghe thấy từ trong cửa hàng truyền ra âm thanh quen thuộc.

Nơi xứ người nghe thấy tiếng quê hương lúc nào cũng cảm thấy thân thiết lạ thường. Lý Quả tiến vào cửa hàng, phát hiện là vị đại thương nhân mặc trang phục nam tử đang nói chuyện cùng người hầu của hắn. Hai người hiển nhiên đều là người Thứ Đồng, hơn nữa vị nam tử này còn trông khá quen mắt, Lý Quả rất nhanh nhớ ra hắn là ai.

“Trần Thừa vụ, đã lâu không gặp.”

Lý Quả qua hành lễ, dùng hương ngữ (tiếng ở quê) chào hỏi.

Lời nói của cậu văn nhã, lễ nghi chu đáo, làm tiểu nhị nhiều năm như vậy, Lý Quả rất quen thuộc cách trò chuyện cùng người khác.

“Ngươi là…?”

Trần Kỳ Lễ có chút mờ mịt, có điều nhìn kỹ thì hắn nhớ ra dường như từng gặp thiếu niên da trắng này rồi, song không nhớ rõ họ tên.

Trần Kỳ Lễ là hải thương có tiếng, tạm trú ở Quảng Châu.

Lý Quả hồi còn làm tiểu nhị ở cửa hàng trân châu Hải Nguyệt Minh, từng may mắn gặp Trần Kỳ Lễ một lần, lúc đó Lý Quả để lại ấn tượng sâu đậm cho Trần Kỳ Lễ. Nếu không hắn vốn là một đại hải thương, làm sao có thể nhớ tiểu nhân vật này chứ.

“Trước đây ta từng làm tiểu nhị cho cửa hàng trân châu Hải Nguyệt Minh, gọi là Lý Quả, từng gặp mặt Trần Thừa vụ một lần.”

Lý Quả nghi mạo đoan chính, thái độ khiêm hòa, là thiếu niên có giá trị, nhãn duyên rất tốt.

“Ta nhớ rồi, ngươi sao lại ở đây?”

Trần Kỳ Lễ trên dưới năm mươi tuổi, mặt mày phúc hậu, cũng bởi hắn là người lương thiện, Lý Quả mới dám đến hàn huyên.

Nếu không bằng thân phận của Lý Quả, sớm bị tôi tớ hắn đánh đuổi rồi.

“Ta gặp chuyện nên rời khỏi cửa hàng, một mình đến Quảng Châu.”

Lúc Lý Quả nói chuyện này, dáng vẻ đầy hối hận, vô cùng ủ rũ.

“Thế đã có chỗ đặt chân chưa?”

Là một hậu sinh cố gắng vươn lên, huống hồ còn là đồng hương, Trần Kỳ Lễ đã gặp thì không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

“Hồi Thừa vụ, ta được một đồng hương tốt bụng thu lưu, đang ở tại Tứ Hợp quán, tới nơi này đã mấy ngày, song còn chưa tìm được việc làm, lúc này mới đi dạo trên đường.”

Lý Quả đúng mực, giải thích chi tiết.

“Chuyện này thì dễ thôi, ngươi từng làm tiểu nhị ở cửa hàng trân châu, vậy cứ tìm việc làm ở cửa hàng trân châu đi. Có điều ngươi chọc phải chuyện gì ở Thứ Đồng, có thể nói trước cho ta biết không.”

Trần Kỳ Lễ vuốt râu, thật thản nhiên mà nói.

Lý Quả liền thuật lại chuyện cậu vì thân thiện với Cẩn Nương, mà bị Hoàng Khai trục xuất khỏi cửa hàng, nhưng cậu không dám kể chuyện mình chọc giận Vương Kình, dù sao đây là thù cũ nhiều năm, một ngày một đêm cũng khó lòng nói hết.

Trần Kỳ Lễ vốn là người Mân, kinh thương nhiều năm, đương nhiên biết chuyện hai nhà Lâm Hoàng hợp tác mở cửa hàng trân châu, việc này Hoàng Khai xác thực không đàng hoàng, bắt nạt cô nhi quả phụ của cố hữu. Lý Quả tuy rằng lỗ mãng, cũng coi như trượng nghĩa.

Cũng nhờ vậy, được Trần Thừa vụ đảm bảo, Lý Quả kiếm được một công việc tại cửa hàng trân châu.

Lập tức không lâu sau đó, Viên Lục hồi Mân, Lý Quả cảm thấy tiền thuê Tứ Hợp quán đắt đỏ, liền thuê một gian phòng nhỏ hẹp trong nhà dân ở Tam Nguyên Hậu hạng, rốt cục tạm ổn dừng chân ở Quảng Châu.

Từ đó, Lý Quả làm việc cho cửa hàng trân châu Thương Hải Châu trên Triều Thiên phố. Cửa hàng trân châu này lớn gấp đôi Hải Minh Nguyệt, mỗi ngày tiếp đón vô số hải thương, người môi giới.

Lý Quả ở cửa hàng này chỉ phụ trách vận chuyển, làm chút chuyện vặt, chuyện tiếp đón khách hàng, cậu còn chưa đủ tư cách. Ở Hải Nguyệt Minh, Lý Quả là tiểu nhị cấp cao, chuyên phụ trách tiếp đón khách hàng, ở chỗ này, Lý Quả cảm thấy mỗi một tiểu nhị đều là A Thất. Những người này, ai nấy đều thông thạo phiên ngữ, khéo léo, vô cùng dẻo miệng, năng lực tính toán kinh người.

Tuy nhiên, do chỉ là tiểu nhị làm việc vặt trong cửa hàng, tiền công của Lý Quả cũng rất ít. Tại nơi đất khách không giống tại quê nhà, ăn cơm ở nhà, không cần chi tiêu nhiều. Tại Quảng Châu, Lý Quả mỗi ngày tính toán chi li, một người nhưng làm việc bằng hai người, khổ cực tích góp tiền.

Mỗi ngày nỗ lực học phiên ngữ, thổ ngữ Lĩnh Nam, nghĩ để sớm có ngày lọt mắt xanh đông gia, cố gắng học được bản lĩnh.