Láng Giềng

Quyển 1 - Chương 6: Bão, khoai



Liên tục nhiều ngày trời mưa to, đừng nói ruộng không có đậu mà nhặt, ngay cả thuyền đánh cá ngoài biển cũng không dám ra khơi, đương nhiên cũng không có cá linh tinh để kiếm về, mà người ra chợ bán cũng rất ít. Vừa ăn hết nắm đậu cuối cùng trong nhà, trong bếp chẳng còn chút lương thực nào, Quả Muội đói bụng khóc cả một đêm. Sáng sớm, Quả nương ôm Quả Muội qua nhà hàng xóm mượn một thăng (bằng 1/10 đấu) mì, đi mãi chưa về. Bên ngoài mưa rất to, Lý Quả đứng ở cửa chờ nương. Thời điểm Quả nương trở về, quần áo ướt đẫm, Quả Muội đã khóc mệt lả đi.

Nhóm lửa nấu mì, nước sôi bên dưới, lớp mì nổi lên trên, chia thành hai bữa. Nước nhiều mì ít, nấu cho ba người ăn, một người lớn cùng hai đứa bé.

Mưa không hề có ý ngừng chút nào, mấy ngày nay thiếu quần áo thiếu ăn. Quả nương nói chờ mai tạnh mưa, sẽ qua nhà cậu Lý Quả xin chút đồ ăn.

Nhà cậu Lý Quả đánh cá, những khi thực sự không thể qua được, cũng thường qua xin chút cá khô, rong biển về.

Xế chiều, mưa càng lúc càng to, mưa như thác đổ, nhà nhà đều đóng chặt cửa sổ, gia cố xà nhà, sinh sống ở cảng biển, mọi người đều biết bão sắp tới.

Nửa đêm, nghe thấy tiếng gió bên ngoài quất mạnh như quỷ gào, phá hủy vô số vật phẩm, đùng đùng vang dội. Quả nương hiếm khi đốt đèn lên, dùng vải buộc chắc cửa sổ sắp bị gió thổi tốc lên. Lý Quả nghe tiếng mưa gió thổi cả đêm, không ngủ được, lúc xuống giường giẫm vào nước, biết lại giống như trận bão năm ngoái, nhà lại bị ngập.

“Nương, nhà ngập rồi.”

“Đi ngủ đi, nương nhìn cho.”

Quả nương trông ở bên giường, Quả Muội nằm trên giường ngủ say.

Lúc đang nói, một cơn gió quét mạnh tới, cuốn bụi lẫn gỗ vụn lên, đập đùng đùng, chấn động đến độ giường cũng rung lên. Hai mẹ con sợ đến mức không nói được lời nào, ôm chặt lấy nhau. Chờ tiếng động yên đi, ngước đầu nhìn lên, nóc nhà vẫn còn đó.

Sáng sớm, Lý Quả bắc thang qua, bò lên trên tầng gác, phát hiện tầng gác đã không còn sót lại chút gì.

Tình hình các hộ gia đình Tây Hôi phố gặp thiên tai đều rất nghiêm trọng. Có nhà sập phòng bếp, có nhà cửa sổ bị gió tốc đi mất, sáng sớm nghe thấy toàn tiếng than của người lớn.

Buổi trưa, quan sai lại đây tuần tra, từng nhà đăng ký tình hình bị tàn phá, lúc đến nhà Lý Quả, ngửa đầu nhìn tầng gác trống trơn, hỏi Quả nương: “Nhà ngươi có ai bị thương không?”

Lý Quả đi ra sau nhà tìm mấy mảnh gỗ từ tầng gác bị thổi đi, đều bị quật nát, những mảnh này có thể dùng để tu bổ cửa sổ, hoặc dẫu gì cũng có thể đem đi nhóm lửa.

Cách sau nhà không xa có một con sông đục ngầu, lượng lớn mảnh gỗ, tạp vật trôi xuống dưới sông, mọi người đang đứng trên bờ vớt.

Bão vừa qua khỏi, nước sông dâng lên, Lý Quả ngồi xổm trên bờ thò tay vớt gỗ, khí lực cậu nhỏ, chỉ có thể vớt được mấy miếng gỗ mỏng nhỏ.

May mắn, cậu vớt được một bao tải nặng trịch. Miệng bao dùng dây thừng quấn vào một đầu gỗ. Trực giác Lý Quả nói bên trong bao nhất định là đồ tốt, cậu ra sức túm lấy, nhưng không lôi lên được. Liếc mắt nhìn ra phía trước thì thấy Quả nương đang qua đây, Lý Quả nhanh chóng gọi mẹ đến giúp đỡ.

Bên trong bao tải chứa toàn khoai, lớn nhỏ, vô số, tất cả đều là khoai lang.

Cũng không biết là bị nước lũ quét từ nơi nào, cuốn tận tới đây, có lẽ là hàng hóa từ trong kho cảng biển rơi ra.

Hai mẹ con vừa nói vừa cười, đi vào phòng bếp cất khoai, lúc này nồi trên bếp bốc lên nhiệt khí, trong nồi đang nấu khoai, một nồi lớn, một bữa ăn no lại còn có dư.

Lý gia rất lâu rồi không tích được lương thực nhiều như vậy.

Sau giờ ngọ, Lý Quả qua di chuyển mấy tấm gỗ, leo lên nóc nhà. Nếu tầng gác đã bị bão quét đi thì lối đi vào tầng gác nhất định phải dùng tấm gỗ đóng kín lại, để tránh bị gió lùa vào.

Lý Quả cẩn thận cầm lấy tấm gỗ, miếng gỗ cậu có thể mang lên cũng không phải quá nhỏ, nhưng hẹp quá, song làm sao có thể ghép những miếng gỗ vụn vào thành một tấm lớn, cậu không biết, cũng không có công cụ hay kỹ thuật gì.

Lúc đang phát sầu, nghe thấy phía sau có người gọi mình: “Tiểu tặc.”

Lý Quả quay đầu lại, chính là Triệu Khải Mô, hắn đang đứng ở trên tường.

Triệu Khải Mô sinh trưởng trong đất liền, xưa giờ chưa từng gặp phải bão, tối hôm qua gặp cảnh nước biển tràn vào, trời long đất lở, sợ cả đêm không ngủ được, sáng sớm dậy sắc mặt còn có chút tái nhợt.

Chẳng qua dẫu gì cũng là đứa nhỏ choai choai, sáng sớm tỉnh ngủ, thấy bão biến mất không còn tăm tích, lưu lại đường phố tàn tạ, nhà nhà đi ra quét tước, hắn khó nén khỏi hiếu kỳ, nằm nhoài trên cửa sổ phóng tầm mắt ra. Nhìn thấy Lý Quả, mới leo cửa sổ ra, bò lên trên tường.

Tầng gác Lý gia bị tốc đi, tiếng động kinh khủng vang lên tối hôm qua hóa ra là gió to phá hủy, quét tầng gác này đi.

“Ngươi đang làm gì?”

Triệu Khải Mô từ bờ tường nhảy lên nóc nhà Lý gia, lại gần quan sát.

Lời của hắn Lý Quả vẫn không hiểu, bất quá nhìn hắn lại gần, bộ dáng thật tò mò, đại khái cũng suy đoán được là đang hỏi cái gì.

“Sợ bị chảy nước xuống nên dùng gỗ che lên.”

Lý Quả cầm miếng gỗ, đạy lên chỗ hở ra hiệu.

“Này không được đâu, gỗ nhỏ quá, phải đóng chúng lại thành một tấm, ngươi không làm được đâu, cần tìm thợ mộc.”

Triệu Khải Mô vén tay áo lên, cầm qua tấm gỗ chắp vá, lại cảm thấy vật liệu không như ý.

“Chờ ta quay lại.”

Triệu Khải Mô quay người trở về, hắn nhanh nhẹn nhảy lên bờ tường, leo lên mái hiên rồi qua cửa sổ.

Trong lúc chờ Triệu Khải Mô, Lý Quả tiếp tục loay hoay với tấm gỗ.

“Quả, nương mang đồ ăn tới cho ngươi này.”

Quả nương đứng dưới cầu thang, tay bưng một cái bát, trong bát có hai củ khoai chín.

“Cứ để cho cậu ngươi đến sửa đi, giờ ngươi cứ dùng tấm gỗ che lên là được.” Quả nương đặt bát khoai xuống, nghe thấy tiếng Quả Muội khóc trong phòng, liền vội vã rời đi.

Lý Quả ngừng công việc trong tay, cầm lấy khoai lên lột vỏ ăn, ngẩng đầu liền thấy Triệu Khải Mô lại đây. Lần này hắn không đi từ cửa sổ tây sương nữa, mà đi bằng cái thang gỗ bắc dưới chân tường. Phía sau hắn có hai người hầu, trong tay họ còn cầm theo công cụ.

Triệu Cường hồi trước từng làm qua thợ mộc, lần này một cánh cửa sổ của Tịnh Công trạch bị gió thổi lệch, cũng là do hắn sửa.

Nhìn Triệu Cường bày ra công cụ, cầm lấy tấm gỗ, đục bớt, hai đứa bé lui sang một bên.

“Cho ngươi ăn.”

Lý Quả đưa cho Triệu Khải Mô một củ khoai, to không tới lòng bàn tay. Triệu Khải Mô nghi hoặc nhìn, hắn đương nhiên là từng ăn các loại bánh trái làm từ khoai, nhưng hắn vốn là một kẻ chẳng phân biệt được các loại ngũ cốc, hắn chưa từng thấy khoai lang.

“Ngươi ăn đi.”

Nhét khoai vào tay Triệu Khải Mô, Triệu Khải Mô nắm chặt, cảm nhận được hơi ấm của khoai, hắn biết đây là đồ ăn.

Cẩn thận cầm lấy, cảm thấy hơi khô, hắn không hề muốn ăn, mà Lý Quả cứ mở to đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn hắn, chính là đang chờ mong hắn ăn.

Triệu Khải Mô dùng ngón tay cọ lớp vỏ khoai đi, lột sạch khoai, cắn một miếng nhỏ.

Món này dậy lên mùi thơm dịu, cắn vào miệng không chút mùi vị gì, cảm thấy được chính là khoai, thế nhưng không ngọt.

Cũng may củ khoai rất nhỏ, Triệu Khải Mô không đến mức ăn đến khó chịu, cắn ba miếng là giải quyết xong.

Lúc Triệu Khải Mô ăn khoai, Lý Quả vẫn nhìn, cậu cười thật tươi, dáng vẻ dịu ngoan, không nhớ nổi lúc hai người đánh nhau, dáng vẻ hung ác của cậu thế nào.

Triệu Cường rất nhanh ghép xong tấm gỗ, che vào chỗ cửa vào, sau tìm đến mấy cục đá, đè chặt tấm gỗ.

“Tiểu quan nhân, từ khi nào hai ngươi thân với nhau thế?”

Triệu Cường nhìn hai đứa bé ngồi cùng một chỗ, không ầm ĩ cãi nhau, vừa nãy tiểu quan nhân còn ăn khoai của đứa nhỏ này, cảm thấy có chút ngạc nhiên.

“Ai thân cùng nó chứ, chẳng qua nhìn nó đáng thương thôi.”

Triệu Khải Mô đứng dậy, nhảy qua bờ tường. Triệu Cường thu thập xong công cụ, đuổi theo.

Lý Quả nghĩ sau này leo tường không còn nhanh và tiện nữa, không khỏi khó chịu, tầng gác không bị tốc đi thì tốt biết bao.

Triệu Khải Mô về nhà không lâu, liền thấy bụng khó chịu, đầu óc xây xẩm, liền nằm úp sấp xuống giường.

Nương Khải Mô lại đây hỏi hắn khó chịu chỗ nào, hắn ôm bụng, suy nhược mà nói: “Hình như ăn phải đồ hỏng bụng rồi.”

Nương Khải Mô nghe thấy vậy, lo lắng, vội vàng gọi Triệu cha tới.

“Buổi trưa dùng cơm, ta và nương ngươi cũng không bị gì, ngươi đã ăn cái gì khác hả?”

Triệu cha vô cùng lo lắng, cầm tay nhi tử, rờ tay lên trán hắn.

“Cha, con muốn nôn.”

Triệu Khải Mô vội vàng bật người dậy, mày xoắn chặt lại, khóe mắt có nước mắt, chân còn chưa chạm đất, liền ghé tới cuối giường, nôn ào ào.

Chỉ vì một củ khoai nhỏ, Triệu Khải Mô thượng thổ hạ tả, nằm trên giường hai ngày.

Ba khẩu Lý gia, dựa vào túi khoai nhặt được vượt qua nửa tháng, toàn gia vô cùng vui mừng mà ăn. Quả Muội cầm khoai bằng hai tay, ngồi ở bệ cửa, ra sức gặm.  Những ngày qua được ăn no, Quả Muội quấy rất ít, còn có thể chọc bé cười hi hi.