Láng Giềng Hắc Ám

Chương 25



Một chiếc kính màu café trên sống mũi cao thẳng, khuôn miệng góc cạnhluôn nhếch lên, phong thái đẹp đẽ, khí phách thanh cao, quý công tửnhanh nhẹn thấy việc nên làm không từ bỏ...... Quả nhiên chính là vịboss đó!

"Chúc tiểu thư, còn nhớ tôi không?" Anh nhắc tôi: "Liễu Bán Hạ"

Sao không nhớ chứ? Tôi vội ngẩn người gật đầu: "Anh cũng tới mua đồ?"

"Không có, tôi đi qua, thấy cô ở đây liền vào." Liễu Bán Hạ mỉm cười: "Chúng ta qua quán café trước mặt ngồi chút đi."

"Á? Có việc ư?" Tôi ngạc nhiên, gặp anh ta có 1 lần, hơn nữa, tôi cũng không phải đàn ông, sao anhh ta nhiệt tình thế nhỉ?

"Việc? À, đúng rồi, là có việc?" Liễu công tử nói, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.

Vẫn chưa làm rõ chuyện ra sao, tôi liền bị anh ta lôi đến quán café ngồi.

"Chúc tiểu thư, xin nhận cho." Liễu công tư đẩy hộp nữ trang vòng tay đã mởra trước mặt tôi, trong đó đương nhiên chính là vòng tay mơ ước của tôi....sự mê hoặc to lớn.

Tôi nuốt nước bọt, ra sức cố nhịn dục vọng cướp lấy, lắc lắc đầu: "Tôi không thể nhận."

"Vì sao chứ?" Anh ta không hiểu.

Bởi vì mẹ tôi từng nói phải cẩn thận khi không dưng mà ân cần thì không gian lận cũng trộm cắp.

Lời vừa đến cửa miệng, lại thay đổi cho thuận tai: "Vì không công lao mà hưởng, sao tôi có thể tự nhiên nhận không đồ của anh?"

"Sao không công lao chứ." Liễu công tử nói: "Tôi đang muốn cảm ơn cô đã giúp tôi giấu chuyện tôi và bạn trai đây."

À, hóa ra là việc đó, nói ra, anh ta đúng nên cảm ơn tôi. Để không làm lộviệc anh ta và bạn trai, tôi liền nói dối mẹ là mình không có cảm giácvới Liễu công tử. Mắt mở to nhìn con rùa vàng bay mất, mẹ tôi cực kỳ tức giận, cho rằng tôi cố ý làm khó, liền ném ra lời tàn nhẫn rằng chưa kết hôn thì không được về nhà.

Hại tôi có nhà không thể về, vậy, dùng vòng tay này để đền bù cũng coi như hợp lý nhỉ.

"Đúng rồi, anh và chàng trai tây lai hôm đó vẫn tốt chứ." Tôi vừa hỏi vừa nghĩ lý do thuyết phục bản thân nhận cái vòng tay.

"Cô nói Daniel? Chúng tôi chia tay từ lâu rồi."

"Hả? Sao thế được? Hai người rất hợp mà!" Tôi tiếc xót.

Liễu công tử cầm cốc café, uống một ngụm, tư thái tao nhã: "Vì tôi và anh ấy, đều không phải thật lòng"

Tôi trợn mắt nhìn anh ta.

Một loại dự cảm tăng lên trong lòng, vị Liễu công tử này, tuyệt không lương thiện.

Chúc Thảo Nhĩ, cẩn thận hơn.

"Có điều, bây giờ tôi tìm được một người mà tôi thực sự muốn nghiêm túc."Giọng Liễu công tử dịu dàng: "Một người rất đáng để yêu."

Vẫn còn biết đường trở về, tôi thở phào, chúc phúc: "Hy vọng hai người sẽ có kết quả tốt."

"Nhưng," Liễu công tử nhắm mắt: "Mấy ngày nay cậu ấy đều trốn tôi."

"Lẽ nào anh ta không phải Gay?" Tôi khuyên: "Bỏ đi, hai người không cùngthế giới, có lẽ nên buông cậu ta, tìm cỏ thơm khác vậy."

"Không," Liễu công tử lắc lắc đầu: "Tôi nhìn ra, cậu ta có tình cảm với tôi, chỉ vì vài nguyên nhân nào đó, mới không muốn ở cùng tôi."

"Hóa ra là như vậy." Tôi thở nhẹ: "Xem ra rất nan giải."

Liễu công tử chán nản: "Bây giờ cậu ta cứ trốn tránh tôi, không nghe điệnthoại của tôi, không cho tôi tới cửa... Tôi thật không biết nên làm thếnào mới được."

Tôi nghĩ rồi đề xuất: "Vậy anh có biết ai khá thân anh ta không, tìm một người ở giữa làm cầu nối, sẽ giải quyết được sự việc."

"Chúc tiểu thử, tôi rất mừng vì suy nghĩ của tôi và cô giống nhau." Liễu công tử ngẩng đầu, lóe chút ánh sáng nhàn nhạt trên thấu kính: "Vậy thì, xin cô hãy giúp tôi liên hệ với Nhã Dật."