Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu

Quyển 2 - Chương 20



Nhất Kiếm trở về phòng, thoáng thấy thư tín Mạc Thu lưu lại trên bàn liền biết Mạc Thu đã đi ra ngoài hành sự, vì thế một mình ngồi trong phòng, vừa phẩm trà vừa đợi Mạc Thu quay về.

Nhưng vì chờ rất lâu, lại có điểm mệt mỏi, Nhất Kiếm đành lên giường nằm,  nghĩ thầm vừa ngủ vừa chờ cũng không sai biệt lắm.

Mạc Thu từ Ẩn Kiếm viện trở về, vươn tay liều mạng chà sát miệng, đôi môi phấn nộn bị lực đạo ma sát vô tâm ửng lên một mạt đỏ bừng.

“Lão tử  chết tiệt, thực muốn cắt phứt cái miệng này cho rồi!”.

Tên Lục Dao ghê tởm kia cư nhiên đem đầu lưỡi kinh tởm của hắn xâm chiếm miệng y. Nếu không phải hắn còn giá trị lợi dụng, Mạt Thu nhất định sẽ cắn nát đầu lưỡi nhớp nhúa đó.

Mạc Thu vừa vào cửa lập tức thấy Nhất Kiếm nằm ngủ say sưa trên giường. Y vừa thấy Nhất Kiếm như  miêu gặp thử, như kiến thấy đường, liền lảo đảo gấp gáp tiến đến.

“Ô, ách….!”

Nhất Kiếm đột nhiên bị một trận thái sơn áp đỉnh, phế phủ mém tí bị áp lực mạnh mẽ ép bay ra roài.

Thừa dịp Nhất Kiếm hé môi, Mạc Thu đổ ập người xuống, không ngừng khẳng cắn. Thẳng đến khi Nhất Kiếm cơ hồ không thở nổi nữa, giật giật tóc, kéo Mạc Thu ra, y mới thoáng chịu ly khai.

Phản chiếu vào mắt Nhất kiếm chính là đôi quang mâu thâm thúy u trầm của Mạc Thu, chậm rãi lướt nhìn xuống phía dưới, thấy khóe môi của y có một mảng vết thương còn vương tơ máu.

“Sao vậy?”

Nhất Kiếm vuốt vuốt đôi môi sưng đỏ của Mạc Thu, quan tâm hỏi.

Mạc Thu lại nhào trở về ***g ngực Nhất Kiếm, khẩu khí hổn hển nói:

“Bị ngã.”

“Sao lại bất cẩn như vậy!”

Nhất Kiếm nhu nhu một lọn tóc của Mạc Thu trong tay, không chút phát giác nhãn tình Mạt thu lập lòe *** quang có điểm kỳ quái.

Mạc Thu  vòng vo đổi đề tài, hữu khí vô lực:

“Cữu, ta đói….”

Nhất Kiếm đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi mình từ Tàng Kiếm viện trở về, vẫn đang lưu tâm, nên chặn lời nói trước:

“Từ từ tiểu Thu, cữu có việc muốn hỏi ngươi, ngươi giúp cữu hảo hảo ngẫm lại.”

Mạc Thu dừng lại một chút,  ngoan ngoãn hiếm có điểm đầu. Bụng nhỏ trống rỗng lại kêu gào, rên rĩ  khe khẽ chỉ mình y nghe thấy.

Nhất Kiếm thuật lại toàn bộ sự tình vừa xảy ra cho Mạc Thu nghe. Sau cùng đơn giản hỏi một câu:

“Đối với kiếm khách mà nói “kiếm vi mệnh”. Huống hồ huynh đệ Lục Ngọc vốn dĩ kiếm thuật đã đạt tới cảnh giới tuyệt đỉnh cao thủ. Sao có thể cùng nhau dùng chung một thanh kiếm chứ?”

Năm xưa, khi Lục Dự rời khỏi Thiết kiếm môn đã giao Vô Thương lại cho Lục Ngọc. Nhưng vài năm sau đó, khi Nhất Kiếm giao thủ với Lục Dự  tại Phụng Vương Hữu hà. Lúc đó trên tay Lục Dự  cư  nhiên lại cầm Vô Thương. Điểm này làm cho Nhất Kiếm cảm thấy có chút kỳ quái.

Nếu là về việc khác, chắc chắn Nhất Kiếm sẽ khó phát hiện ra được điều bất thường, nhưng về binh khí võ học cùng kiếm pháp, y rất dễ dàng nhận ra nghi vấn.

Mạc Thu ngây ngốc một hồi, vẫn không nắm bắt được trọng điểm mà Nhất Kiếm muốn nói tới, đành không kiên nhẫn nói:

“Lục Ngọc…. cũng chính là Lục Tiểu Ngọc, ngày trước thể nhược thân hư, vẫn luôn an dưỡng tại Nam thành. Sau đó Lục Đại Dự mất tích, Lục Tiểu Ngọc đột nhiên lại mang lệnh bài môn chủ cùng Vô Thương trở về. Vô Thương do Lục Dự trao cho Lục Ngọc dùng làm tín vật chứng minh với mọi người trong môn, hẳn là không có điểm gì đáng khả nghi.”

Mạc Thu bất giác nghi hoặc hỏi:

“Cữu, ngươi vì sao lại quan tâm đến Vô Thương kiếm?”

“Ân?”

Nhất Kiếm câu mày suy nghĩ.

“Ân……..”

Tiếp tục  cau mày cố gắng suy nghĩ.

“Ách…… Lão tử ta cũng không biết.”

Hắn thực sự  nghĩ không ra.

Mạc Thu nói tiếp:

“Kỳ thật kiếm trong tay ai cũng không phải điểm trọng yếu, quan trọng chính là…….Lục Dự mất tích chỉ là ngụy trang, hắn hẳn vẫn đang còn trong Thiết Kiếm môn, chưa từng ly khai.”

“A, điểm ấy ta cũng từng nghĩ tới.”

Hạ cằm Nhất Kiếm đặt trên đỉnh đầu Mạc Thu, cọ cọ mái tóc mượt, nói:

“Nếu trước kia không hiện thân là vì hắn muốn ngầm trợ giúp Lục Ngọc  đối phó Duyên Lăng gia. Nay Duyên Lăng gia đã không còn, Lục Dự  còn tiếp tục ẩn mình là có mục đích gì?”

“…..”

Mạc Thu cau mày không đáp, tĩnh tâm một hồi mới từ từ thở dài.

“Ta không biết.”

“Di, ngươi cũng không biết sao?”

Nhất Kiếm bất giác có chút kinh ngạc. Vốn nghĩ Mạc Thu hẳn sẽ có đáp án thỏa đáng cho y mới đúng.

“ Ta cũng không phải ám trùng trong bụng hai người đó, làm sao biết bọn họ đang ngoạn trò gì.”

Mạc Thu hờn giận hừ một tiếng.

“Huống chi địch nhân của Lục Tiểu Ngọc không phải chỉ có mình Xích Tiêu phường của ngoại công, trở ngại của ả còn có Tàng Kiếm viện cùng Ẩn Kiếm viện kia.”

Mạc Thu nói:

“Thiết Kiếm môn chi1nh là lấy “thâm niên vi tôn”, Lục Cẩu Kỷ là sư thúc tổ của ả, mà ả còn phải tôn xưng thiên la thất kiếm cùng Lục Tam Thất  là sư thúc. Mà lão gia khoả này tâm vốn khinh thường nữ nhân, liên tiếp xuất thủ cản trở. Mấy năm nay Lục Tiểu Ngọc tuy chưa chịu ra mặt trực tiếp đối đầu, nhưng đã ám ngầm tương kế tựu kế phế đi một thân công phu của Lục Cẩu Kỷ lão nhân.”

Mạc Thu tiếp tục nói:

“Đáng lẽ nhân sự kiện ma giáo vừa rồi Lục Tiểu Ngọc chắc chắn lãnh án tử. Thế nhưng ngươi cư nhiên lại ra tay giúp ả thoát khỏi tai kiếp thân vong. Nữ nhân kia chưa từng là hảo nhân, người khác thắng ả một thước, ả tất sẽ thắng nhân một trượng. Thiên la thất kiếm khẳng định đã biết điểm ấy, thế nên khi ngươi đưa Lục Cẩu Kỷ trở về, bọn họ mới nghĩ ngươi muốn gây bất lợi cho lão, cho nên mới gấp gáp cùng ngươi liều mình.”

Nhất Kiếm vốn không biết hết mối quan hệ thiên ti vạn lũ trong Thiết Kiếm môn. Nhưng nghe sơ qua tình thế cũng hiểu được sự  việc thực nguy cấp, không nhịn được đã giáng một quyền lên đầu Mạc Thu.

Mạc Thu đau đớn la lên, vội vàng đứng dậy, rời khỏi người Nhất Kiếm, tay ôm đỉnh đầu ai oán:

“Cữu, ngươi làm cái gì a?”

Nhất Kiếm tức giận nói:

“Ngươi đã biết rõ hiện giờ Thiết Kiếm môn nguy cơ trùng trùng. Sao trước đó ngươi lại không nói cho ta biết? Nếu ta biết nơi này nguy hiểm như thế. Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi quay về!”

Nhất Kiếm xuất lực không nhẹ, Mạc Thu đau đến nước mắt lưng tròng. Y nghĩ đến Nhất Kiếm đánh mình mà không hề tiết chế, tâm lại âm ỉ đau.

Mạc Thu cắn răng nói:

“Nói cho ngươi biết thì được gì, ngươi không muốn tìm ngoại công sao? Kỳ thật ngươi cùng tiểu cữu đều như nhau. Người các ngươi quan tâm chỉ có ngoại công mà thôi. Chẳng qua tiểu cữu nói thẳng ra miệng, còn ngươi chỉ âm thầm để trong lòng. Ta ra sao cũng mặc kệ, không cần ngươi phải quan tâm! Lục Ngọc hiện nay tâm trí đều dùng để đối phó với mấy lão yêu quái kia, còn chưa động đến chúng ta. Lúc này chính là không được tùy tiện, ngươi có hiểu hay không!”

Mạc Thu lạnh lùng cười, lại nói:

“A, ta gấp quá nên đã quên, có người nào nhãn tình vừa thấy mỹ nhân là lập tức uống ngay tạ tửu người ta dâng, đáp ứng ả bỏ qua hết thảy chuyện cũ. Không phải là ngươi thì còn ai! Ta nhẫn nhiều năm như thế, khổ công tính toán nhiều như vậy, thực vất vả mới đợi được tới lúc” địa lợi nhân hoà” như hôm nay, đâu thể nào vì thất thủ của ngươi mà phí hoài cơ hội!”

Lời Mạc Thu nói, từng câu từng chữ sắc bén đâm thẳng vào tâm khảm của Nhất Kiếm, khiến sắc mặt y lúc thanh lúc hắc. Nhất Kiếm đứng dậy rời giường, nhìn chăm chú vào song nhãn của Mạc Thu, truy vấn:

“Ngươi oán cữu?”

Mạc Thu vốn định cắn răng xác nhận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Nhất Kiếm, ngôn bất thành lời.

Nhất Kiếm gục đầu xuống, thanh âm trầm thấp vang lên:

“Ta không quan tâm ngươi thì còn ai quan tâm ngươi chứ!”

Đơn giãn chi một câu, lại có thể bao hàm tất cả tâm tư  Nhất Kiếm.

“Ta không muốn ngươi sa vào hiểm cảnh là sợ ngươi gánh chịu tổn thương.”

Nhất Kiếm nói.

Chỉ mong người luôn hảo, muốn người khoái hoạt, luôn được bình an, vô ưu vô lo.

Chỉ cần mình có thể, ngay ta trái tim đang mạnh mẽ đập trong ***g ngực mình đây, Nhất Kiếm cũng không ngần ngại mà lấy ra cho y. Từ trước đến nay Nhất Kiếm luôn ngỡ rằng Mạc Thu thấu hiểu mình giống như mình có thể hiểu thấu y. Nguyên lai trong lòng Mạc Thu vẫn luôn oán hận y như vậy.

Lời nói từng câu từng chữ đơn giãn, vô lực. Thế nhưng xuất ra từ phiếm môi ánh hồng của Mạc Thu lại tựa như ngân châm sắt nhọn, từng nhát từng nhát đâm sau vào tâm can của y, khiến ***g ngực Nhất Kiếm đau đến tê tâm liệt phế, mày kiếm nhíu chặt vì đau thương.

Nhất Kiếm từng bước ly khai, tiến đến ngoại phòng, đi tới một phiến ghế bên dưới mái hiên ngồi xuống.

Hai mắt y lướt nhìn tiểu viện hoang vắng. Nơi này so với nhiều năm về trước thật sự tốt lên rất nhiều.

Ngói trên mái nhà nay đã được tu bổ lại. Khi thiên hạ vũ cũng không sợ bị dột ướt. Khung cửa sổ cùng giấy dán cửa đã được đổi mới, đông phong lạnh lẽo thét gào giờ đây cũng không đủ sức mang đến lãnh hàn làm ai kia phải run rẫy nữa, hoa viên nay cũng đã ẩn hiện một vài thụ, thảo, hoa thưa thớt làm cho nơi này có thêm một tia sinh khí. Hài tử kia, ngày xưa luôn cần có người ôm chặt vào lòng mới an bình say ngủ. Nhưng bây giờ với tâm kế mưu lược, chí khí ngút trời, y đã dùng lời lẽ hùng hồn nói ra nguyện vọng muốn chiếm ngôi vị môn chủ kia.

Y chỉ toàn tâm toàn ý mong muốn hài tử kia hảo hảo sống.

Nhưng mấy năm nay, y lại không thể kề cận bên người Mạc Thu, cũng không biết hết được những đau khổ, vất vả mà Mạc Thu phải gánh chịu ngần ấy năm.

Đến giờ phút này, chính y cũng không ngờ sự kiên trì bảo hộ của mình hóa ra lại trở thành chướng ngại lớn nhất cho Mạc Thu

Nhất Kiếm vốn đã nhận ra.

Biết rõ y cùng Mạc Thu chân chính là hai người hoàn toàn bất đồng.

Sở cầu của bọn họ, môn quan bọn họ chọn, cuối cùng vẫn phải chia làm hai phương, khó có thể song hành.

Nhất Kiếm đột nhiên rời đi khiến Mạc Thu nhất thời kinh ngạc, thất thần. Nhìn lại đệm chăn hỗn độn, mới sực nhớ đến người vừa ngồi nơi đó chính là ái nhân trong tim.

Y bất chợt bừng tỉnh, hốt hoảng chạy ra ngoại phòng tìm kiếm thân ảnh Nhất Kiếm.

Khi quay đầu lại, phát hiện bóng dáng tịch liêu của Nhất Kiếm ngồi dưới mái hiên, hốc mắt sinh nhiệt thủy, vội vả tiến đến bên cạnh Nhất Kiếm, từng bước từng bước gấp gáp.

“Cữu….”

Mạc Thu quỳ gối bên cạnh Nhất Kiếm, hai tay vòng qua ôm lấy thắt lưng, đầu nhẹ nhàng gối lên đùi y.

Nhất Kiếm đưa tay xoa đầu Mạc Thu, tầm mắt vẫn mông lung xa xôi.

Mạc Thu nức nở nói:

“Cữu, ta sai lầm rồi. Ta không nên nói những lời như vậy với ngươi. Ngươi tha thứ cho ta đi!”

Nhất Kiếm vỗ vỗ đầu Mạc Thu, ôn nhu nói:

“Đợi tìm được ngoại công, chúng ta lập tức trở về.”

“Hảo.”

Mạc Thu dùng giọng mũi nồng đậm đáp lời:

“Nhưng mà, cữu, ngươi tha thứ cho ta trước đi mà.”

“Ngốc tử, cữu không có trách ngươi. Những lời ngươi nói đều là sự thật. Do cữu trước nay vô tâm không nghĩ tới.”

Mạc Thu quỳ bên người Nhất Kiếm suốt nửa canh giờ. Đến khi tiếng rên rĩ âm ỉ phát ra từ bao tử  y càng lúc càng lớn Nhất Kiếm mới chợt nhận ra, lý do y vừa rồi phát hỏa là vì mình xem nhẹ y đang đói bụng.

(Nguyệt:  vì cái bụng mà hành hạ nhau thế nga T_T

Quỳnh:có thực mới vực được đạo…..m/>O<)  Sau khi xác định Nhất Kiếm không còn sinh khí, Mạc Thu mới an tâm, nhanh chóng đề nghị đi tới Thiên Hương lâu đối diện Thiết Kiếm môn. Thiên Hương lâu khai trương hơn nữa tháng thì Mạc Thu trở về Thiết Kiếm môn. Nói đến Thiên Hương lâu này, trong thành ngoài thành quả thực không người không biết, không người không thấu. Nguyên nhân danh tiếng lừng lẫy như vậy đều không phải dựa thế Thiên Hương lâu vốn trải rộng khắp đại giang nam bắc, mỹ thực *** xảo trân quý, mà do chưởng quầy Thiên Hương lâu nơi đây vừa chiêu mộ được một vị trù sư tối nổi danh từ phương bắc tới. Dùng hết tâm lực để làm ra món mỹ thực khiến người người vừa ngửi mùi chân diện biến thanh, lập tức quay đầu bỏ chạy “thiên hạ đệ nhất đậu phụ thối”. (Nguyệt: =.= pó tay Quỳnh: ngon mà…..càng thối càng ngon….^,….,^) Ngay ngày đầu tiên khai trương, hương thơm truyền ra nhanh chóng khiến cho ai ai ngửi đến liền chao đảo. Quả thực có làm cho “kê phi cẩu rống”, phong vân biến sắc. Chẳng những phi điểu phi thiên nghe mùi thối lạc vũ té xỉu, mà ngay cả thủ vệ đệ tử Thiết Kiếm môn cơ hồ cũng đều chịu không nổi, hôn mê tại chổ. (Nguyệt …… pó tay tập 2 =.= Quỳnh::))) Có điều, một số người lại quả thực rất thập phần hưởng thụ đi. Thiết Kiếm môn nguyên bản đều hận đến mức muốn đạp sập gian Thiên Hương lâu thối chết người kia. Thế nhưng, tri huyện Phụng thành, tổng bộ, tuần bổ cùng một đống quan nha trong ba ngày đầu đều đến Thiên Hương lâu hưởng thụ không ngớt. Giang hồ cùng quan nha không thể động thủ. Thiết Kiếm môn đành bất đắc dĩ không đụng tới Thiên Hương lâu. Nhất Kiếm kỳ thật sớm đã muốn đến Thiên Hương lâu này ẩm thực. Bất quá do không có cơ hội, vài lần đi qua đều vội vàng có việc rời đi. Mạc Thu hôm nay thể trạng thực hảo nên khẩu vị cũng hơn nhiều so với bình thường. Hai người vừa bước ra khỏi cửa lớn của Thiết Kiếm môn, tâm tư Nhất Kiếm liền cao hứng thêm một bậc. (Nguyệt: O.O ra là mọi khi thể trạng em không tốt lắm nên ăn ít đi nha O.O Quỳnh: (_ __#) ăn vậy là ít sao?) Từng bước tiến gần Thiên Hương lâu, Nhất Kiếm càng thêm hỉ nhạc, cước bộ không ngừng gia tăng. Chẳng bao lâu sau, y lại phát hiệc Mạc Thu đi sau lưng mình cư nhiên đã thụt lui vài bước, diện mạo không hiểu tại sao lại thống khổ nhăn nhó. “Tiểu Thu?” Nhất Kiếm bước vào Thiên Hương lâu, nghi hoặc ngoái nhìn Mạc Thu. Chỉ kịp thấy Mạc Thu lúc này nắm chặt song thủ, bộ dạng “khán tử vô kinh”, cắn chặt răng liều mạng tiến vào. Mạc Thu vừa bước qua cửa Thiên Hương lâu, cước bộ thẳng tắp không một khắc dừng lại. Loại khách nhân thế này, đại khái tiểu nhị đã từng gặp qua không ít lần, thực nhanh nhẹn hiểu ý liền đem người tiến thẳng lầu hai, an bài tiểu nhã phòng, vội vàng khai mở cửa sổ, một mảng đông phong trong trẻo lập tức lùa vào, tán đi mùi hương thiên hạ đệ nhất khó có người chịu nổi kia. Nhất Kiếm tiến vào sương phòng sau Mạc Thu, thấy Mạc Thu sau khi chọn hoàn món ăn, lại trình ra vẻ mặt khổ qua ngồi tựa bên cạnh cửa sổ, hít thở từng ngụm thanh khí thập phần khó khăn, bộ dạng thực giống như  sắp đi đầu thai a. Bình thường, nếu hài tử này có nữa điểm thống khổ, tâm Nhất Kiếm sẽ đau đến tê tái. Nhưng hôm nay nhìn bộ dạng Mạc Thu khó chịu như vậy, y lại nhịn không được phá thanh cười ra tiếng. “May mắn trên lầu này không thối kinh khủng như  dưới lầu.” Mạc Thu nhíu mày thống khổ. “Vẫn còn cảm thấy thối sao?” Nhất Kiếm hỏi. Mạc thu không trả lời, có điều khuôn mặt nguyên bản đang  tái nhợt bỗng chốc hiện lên một mạt đỏ ửng đáng ngờ, ánh mắt phiêu lãng ngoài cửa sổ, không biết nên nói thế nào. Không lâu sau tiểu nhị đã bưng lên một mâm đậu phụ thối. Mùi hương bốc lên thực khiến cho cả thiên hạ đều phải quay đầu né tránh. Trên hỏa lò âm ỉ cháy còn đặt một nồi nhỏ chứa một loại chất lỏng hồng sắc nồng đậm, sùng sục sôi, tỏa ra mùi thối nồng nặc tới mức làm Mạc Thu thực muốn nhảy ra khỏi cửa sổ mà đào tẩu. Tiếp theo sau lại thêm rất nhiều loại đồ ăn mùi hương kỳ quái được bưng lên, Mạc Thu nghe thoáng qua liền muốn hôn mê bất tỉnh, cư nhiên lại nghe Nhất Kiếm cao hứng hô: “Chao ôi, thối ngư đầu, toàn là món ta thích nhất a!” Y thực nhịn không được quay đầu đi, phiêu mi liếc Nhất Kiếm một cái. (Nguyệt: Cùng vỗ tay hoan hô cho cái khẩu vị lạ lùng của Kiếm ca nha =.= Quỳnh: hự hự….bún mắm, bún riêu….bò lá lốp mắm nêm…toàn vị thối cả đấy…nhưng thiên hạ ăn hà rằm nga…=)) Nguyệt: Quỳnh a, ta cũng thực nể khẩu vị của nàng đi =3=) Cái con người này bình thường cơm ngày ba bữa đều tùy tùy tiện tiện, bây giờ nhìn thấy một mâm đồ ăn thối đến chết thế này, cư nhiên lại cười đến mi mâu sáng lạn. Nhưng mà, y đã sớm biết, Nhất Kiếm nhất định sẽ thích. Mạc Thu ngay từ đầu đã cùng Nhất Diệp xem qua địa thế ở Phụng Thành này, hảo hảo lựa chọn một nơi thật tốt để mở  Thiên Hương lâu. Mà tất cả các món trong thực đơn đều là những món Nhất Kiếm thích, còn có hoa điêu tửu lâu năm Nhất Kiếm vẫn hay uống, lá trà là loại Quân Sơn ngân châm, Nhất kiếm ngẫu nhiên khi không uống rượu thì sẽ uống loại trà này. Mỗi một điểm một điểm, đều là vì nghĩ cho Nhất Kiếm, mỹ thực y thích ăn, mỹ tửu y thích uống, mỹ trà y hay dùng. Cho nên có thể nói mở Thiên Hương lâu tại nơi này đều là vì Nhất Kiếm. Hết thảy việc này làm ra là vì người nào đó hàng ngày một mực chăm chú chiếu cố y mà không hề thèm để tâm chiếu cố lấy bản thân. Thế nên chỉ mong người nào đó đến nơi này là có thể thoải mái ăn uống một chút. Còn về phần đám người Thiết Kiếm môn kia, có thối chết bọn họ thì cũng thực xứng đáng. (Quỳnh:thực là tà đạo…nhưng ta lại thích….=))) Nhất Kiếm cắn từng miếng lớn thoải mái, còn Mạc Thu nhất mực ngồi sát khung cửa sổ, đón lấy hàn phong nhu hòa thổi đến. Lúc này, trên nóc nhà truyền đến thanh âm khe khẽ. Ngay lúc Nhất Kiếm đang cắn đầy ngư đầu trong miệng, tấm tắc khen đến rung động nhân tâm thì có một vài đạo bóng người phóng vào từ cửa sổ. Nhất Kiếm thoáng chốc sửng sốt, đôi đũa trên tay đang không ngừng loạn chiến lập tức dừng lại. Ba người thanh niên đứng khuất trong góc tối cung kính cúi chào y. Mạc Thu nói: “Ba người này là hộ vệ của ta. Gần đây Thiết Kiếm môn sóng gió phong ba. Còn lão đầu Lục Cẩu Kỷ vừa xuất thủ chiếm tiện nghi của ngươi. Ta nghĩ nên để họ đi theo ngươi tránh xảy ra sự cố ngoài ý muốn.” Ba người nọ, trong đó có hai người lại đặc biệt kích động: “Tiểu chủ nhân, huynh đệ chúng ta thề sống chết tậm tân bảo hộ an nguy của chủ nhân.” Nhất Kiếm “di” thanh, người vừa mở miệng nói chuyện có chút quen mặt a. Nhưng mà nhất thời lại không nhớ ra được, cho nên Mạc Thu ghé vào tai y nói nhỏ: “Truy Nguyệt cùng Tuyết Khang là người cũ của Xích Tiêu phường, trước kia là người của tiểu cữu.”  “A, ta nhận ra rồi, hai người các ngươi trước kia từng đi theo nhị thúc nha!” Nhất Kiếm buông bát, đứng dậy vỗ vỗ vai cả người. “Mấy năm nay thực vất vả cho các ngươi.” Một câu cảm tạ thực đơn giản của Nhất Kiếm nhưng chứa đựng biết bao chân thành tha thiết trong đó làm cho hai người này cơ hồ suýt chút nữa kích động đến rơi lệ. Nhất Kiếm lại tiếp tục nói: “An nguy của cháu ta xin trông cậy vào các ngươi.” Mạc Thu bình đạm nói: “Cữu, ngươi thường truyền nội lực cho ta. thế nhưng lại không có ai bảo hộ, nếu gặp phải bất trắc gì thì phải làm sao a?” Nhất Kiếm thanh thanh cười, không hề đem chuyện đó cất chứa trong lòng, đạm thanh nói: “Cữu có gì nguy hiểm đâu mà lo. Ta chỉ  sợ ngươi gặp chuyện gì bất trắc bên ngoài thôi. Cữu tình nguyện mình có chuyện, cũng không nguyện nhìn ngươi bị thương tổn một phân một hào nào. Hảo hảo nghe lời, đem người thu hồi đi.” Lời nói nghe qua tuy có chút buồn nôn, nhưng vẻ mặt Nhất Kiếm lại hiển hiện loại biểu tình thực tương xứng, song trọng giáp công làm cho Mạc Thu tâm chấn động. Mạc Thu hổn hển thở hắt ra, hốc mắt bắt đầu sinh nhiệt, không chút suy nghĩ lao thẳng vào người Nhất Kiếm, vươn tay ôm cổ y. Nhất Kiếm vội vàng giang tay đỡ lấy thân mình Mạc Thu đang lao tới, lui lại hai bước, cả hai liền ngã ngồi trên ghế. “Cữu, ngươi đối với ta thật tốt!” Tâm Mạc Thu thực kích động, nằm gọn ***g ngực Nhất Kiếm mãnh liệt cọ cọ, cọ đủ lại ôn nhu ngẩn đầu lên, phát hiện ba người ẩn trong chỗ tối đang trợn mắt há mồm, ngơ ngác nhìn bọn họ. 『Nhìn cái gì mà nhìn!』 Mạc Thu dùng mắt trừng lớn cảnh cáo, ba người kia liền lập tức đem tầm mắt dời đi. Nhất Kiếm nhất thời không phát giác nơi nào đó vừa dậy sóng ba đào mãnh liệt, vẫn ôn hòa nhu nhu đỉnh đầu Mạc Thu, nói với ba người thanh niên kia.  “Các ngươi đói bụng không? Ngồi xuống cùng nhau dùng bữa a!” Nhất Kiếm thiện tâm mời đối phương, không một chút phát hiện ra Mạc Thu hoành mi hung hăng trừng mắt nhìn ba người kia. Môi Mạc Tu khép mở, không phát ra tiếng: 『 Ta tốn không ít thời gian mới tìm được một cái cơ hội vì cữu chuẩn bị bữa cơm này, các ngươi có can đảm liền ngồi xuống ăn một khối đậu phụ thử ta xem!』 Ba gã thanh nhiên lập tức trả lời: “Thuộc hạ thực không dám quá phận.”  “Ai?” Nhất Kiếm vẫn còn muốn tiếp tục mời, thế nhưng lại phát hiện Mạc Thu đang ngoan ngoãn nằm trong ngực mình loạn động, sụt sịt mũi.  “Hảo thối!” Mạc Thu chun mũi, bụng lại phát ra thanh âm rên rĩ. Đậu phụ thối này quả thực rất lợi hại, chỉ cần ăn một chút trên người Nhất Kiếm lập tức liền lây dính một loại thối vị bất khả ngôn dụ. Bất quá, cho dù Nhất Kiếm có thối mấy đi nữa, y cũng có thể chịu đựng được. “Mùi có vẻ thối, nhưng thực sự ăn rất ngon!” Lực chú ý bị âm thanh rên rĩ đói bụng của Mạc Thu xâm chiếm, Nhất Kiếm lập tức gắp lấy một miếng thịt ngư non mềm, hướng miệng Mạc Thu nhét vào. Mạc Thu kêu lên vài tiếng, liều chết né tránh. Y mặc dù rất đói, cũng quyết không muốn ăn loại thức ăn có mùi khó ngửi thế này a. Nhưng chiếc đũa của Nhất Kiếm một mực hướng miệng y nhét thịt, cuối cùng thành công nhét một miếng thịt ngư trơn mềm vào miệng ai kia.  “Di?” Nhãn tình Mạc Thu lóe sáng, nhưng khi nhìn thấy Nhất Kiếm cười nói: “Đúng không, đúng không!” Liền hừ một tiếng: “Vừa thối vừa khó ăn!”  “Vậy thử cái này đi.” Nhất Kiếm vươn tay ôm lấy thắt lưng Mạc Thu, lại gắp lấy một khối đậu phụ. Thế là hai người lại một lần nữa “ngươi truy ta trốn”, dùng chung đôi đũa ăn đến xong bữa cơm. Dường nhu quên đi sự tồn tại của lục nhãn nhân đang trợn tròn đứng nhìn bên cạnh. Tiểu nhã gian bất giác đã lan tràn loại không khí càng ngày càng quỷ dị ngọt ngào.  “….. Đây gọi là…… liếc mắt đưa tình?” Một gã hộ vệ trong đó che miệng nhẹ giọng hỏi. Tên còn lại liền nhéo đùi hắn. Bọn họ cái gì cũng chưa thấy….. Ngụ tại Thiết Kiếm môn đã được một thời gian, Nhất Kiếm như trước mỗi đêm đều nơi nơi điều tra nhưng vẫn thủy chung không có chút tin tức nào của thân nhân. Mạc Thu có một số thời điểm sẽ rời khỏi tiểu viện, khi trở về thần tình mệt mỏi, ngã nằm trên giường. Nhất kiếm cũng không hề truy vấn  hành tung của Mạc Thu. Y chỉ lo lắng Mạc Thu sống  một cuộc sống vất vả, “ngươi lừa ta gạt”, không thích hợp để hài tử trưởng thành trong Thiết Kiếm môn này. Tiểu Thất cũng không phụ kỳ vọng của Nhất Kiếm, đã nhanh chóng đưa bài thuốc chữa bệnh mộng du tới. Có điều trong đơn cũng đã ghi rõ, tâm bệnh phải cần tâm dược trị, nếu mong Mạc Thu không tiếp tục phát bệnh, cần giúp y phóng tâm, sống thoải mái vô ưu vô lo mới hảo. Gần đây, vóc dáng Mạc Thu đã có không ít biến đổi, hàn thể đáng sợ cũng dần dần bắt đầu biến mất. Dược do Tiểu Thất gửi từ Hàm Dương tới đã phát huy công hiệu. Nội lực Mạc Thu không những có tiến triển mà kỳ kinh bát mạch cũng hoàn toàn được khai thông. Da dẻ càng thêm mượt mà, hồng hào như tiểu hài đồng, ánh mắt lan tràn anh khí ưu nhã, tuấn mỹ phi phàm. Nhìn như thế lại làm tâm Nhất Kiếm dấy lên phiền não. Từ nhỏ Mạc Thu vốn đã có bộ dạng *** xảo, đặc sắc, thanh tú động nhân tâm. Gần đây, tuy bộ dạng đã có chút nét phong thái nam nhi. Thế nhưng không hiểu sao khi hai người ở gần nhau, lại sinh ra một loại tư vị khó có thể hình dung. Thanh lệ tuấn dật, xinh đẹp tuyệt trần, không thô kệch mạnh mẽ như nam nhân, cũng không phải nhu nhược yếu ớt tựa nhi nữ, mà là dung hòa cả hai loại khí chất, nét đẹp thực khó phân nam nữ. Nhất Kiếm trước đây rất ít khi gặp qua nam nhân có bộ dạng “xinh đẹp” như vậy, làm y lo lắng, có phải vì ngày trước bắt Mạc Thu phao dược dục, bây giờ lớn lên lại cho y ăn thoát thai hoán cốt dược, cho nên đã bất cẩn phá hủy hài tử này rồi hay không. Đây là phiền não lớn nhất của Nhất Kiếm hiện nay. (Nguyệt: Kiếm ca à Kiếm ca, anh muốn khen vợ anh đẹp thì cứ khen nha, có cần phải tìm cách né tránh này nọ thế không =3= Quỳnh: nàng ganh tị hử?….nàng luôn đẹp trong mắt ta yên tâm đi…=)) Nguyệt: ax, thôi, ta ko có bất mãn gì cả a =.=) Mà điều phiền não thứ hai, chính là đám đệ tử Tàng Kiếm viện cứ ngày ngày đến làm phiền không ngớt….. (Quỳnh: ruồi bọ loạn phi làm phiền không gian riêng tư của hai người nên anh ý bực…..=))) Canh tư  gà gáy, sau khi Nhất Kiếm tỉnh dậy liền hướng dẫn Mạc Thu luyện hai lần Xích Tiêu bí quyết. Mạc Thu sau khi uống thuốc, hiện tại luyện công đã ngày càng tiến triển. Nguyên bản trước kia, khi luyện kiếm, y luôn phải ở bên cạnh hướng dẫn, nhưng nhiều ngày nay Mạc Thu đã có thể một mình tự luyện. Nhất Kiếm xoa nắn gân cốt Mạc Thu, nhẹ gật đầu, dẫn y ra bên ngoài đình viện luyện kiếm. Xích Tiêu bí quyết chia làm thất tầng, mỗi tầng đều có một bộ kiếm pháp, công lực tăng lên mấy tầng, kiếm chiêu  phát huy uy lực càng tiến gần cực đại. Chiếu theo lời Đương Quy lão nhân năm giảng giải, tư chất võ học của Nhất Kiếm ngộ tính rất cao cho nên trong thời gian tám năm y đã có thể luyện được đến ngũ tầng, còn lão nhân gia kia chỉ có thể luyện được đến đệ lục tầng. Như vậy, nếu Nhất Kiếm nhận thức không lầm, Mạc Thu sau khi hoán thai thoát cốt có thể sẽ luyện được đến cả đệ thất tầng cũng không chừng. Nhất Kiếm đối với Mạc Thu có chút kỳ vọng. Mạc Thu chỉ cần luyện được đến đệ tam tầng là có khả năng bảo hộ bản thân giữa Thiết Kiếm môn nguy hiểm trùng trùng. Vì thế ngày qua ngày, màn đêm vừa buông xuống hai người liền ra đình viện luyện công, thẳng cho đến khi sáng sớm mặt trời lên cao mới thôi. Nhất Kiếm dạy Mạc Thu rất nghiêm khắc, chiêu thức yêu cầu thập phần hoàn mỹ, sai lệch một phân một hào đều không được, kiếm pháp đơn điệu nhàm chán cứ từng ngày lặp đi lặp lại, càng không cho Mạc Thu giây phút ngơi nghỉ. Tuy nhiên, Mạc Thu mặc dù mệt mỏi đến mức động cũng không động được, y vẫn luôn cắn răng chịu đựng. Vì Mạc Thu hiểu được Nhất Kiếm càng nghiêm khắc, có nghĩa là tâm huyết y đặt trên người mình càng nhiều.Mạc Thu cũng hiểu được mình nhất định phải có năng lực tự bảo hộ bản thân và để một ngày nào đó dùng thực lực chân chính của mình bảo hộ người mình muốn che chở. Kiếm chiêu luyện đến khi Nhất kiếm thấy đủ,cho y nghỉ, kiếm trong tay Mạc Thu liền rơi xuống đất, đoạn thành hai mảnh. Toàn thân Mạc Thu run lên vì đau nhức, cơ hồ không thể đứng vững. Nhất Kiếm nhặt hai đoạn thiết kiếm kia lên, mang Mạc Thu trở về giường nằm nghỉ, ném đoạn kiếm qua một bên, nói: “ Công lực của ngươi đã càng ngày càng mạnh. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể luyện đến mức thu phóng tùy tâm, binh khí tầm thường không thích hợp để ngươi sử dụng. Khi nào rảnh, ta sẽ rèn cho ngươi một thanh binh khí thích hợp thuận tay.”  “Thật sao?” Mạc Thu thân thể vốn đang mệt mỏi gần như  muốn hôn mê, bất chợt cao hứng mở to mắt, lưu quang sáng lạn. Nhất Kiếm nhịn không được cười to. “Đương nhiên nếu có binh khí thích hợp ngươi luyện loại võ công gì cũng sẽ nhanh tiến bộ. Ngươi nghĩ muốn loại binh khí gì? Đao, kiếm, thương, kích đều được cả.” “Kia......” Mạc Thu kỳ thật suy nghĩ thật lâu. “Ta là muốn Xích Luyện đao, được không?” Xích Luyện đao của Nhất Kiếm được rèn  vào thời điểm  Xích Tiêu kiếm được sửa chữa tại Thiên Tuyệt cốc. Nhất Kiếm dùng nhiều năm như vậy, toàn tâm toàn ý dồn hết tất cả tâm huyết rèn thành đao này cho nên đao tựa như hồn phách của y. Có được thanh đao này, cũng là chân chính có được Nhất Kiếm.  “Ngươi thích Xích Luyện đao sao?” Nhất Kiếm thoáng giật mình sửng sốt, hiển nhiên không hề nghĩ đến Mạc Thu lại đưa ra loại yêu cầu như thế. Nghe Nhất Kiếm hoang mang lên tiếng, Mạc Thu lập tức sửa miệng: “Không được cũng không sao. Đao khác cũng được.” Mạc Thu sợ Nhất Kiếm hiểu nhầm  mình dụng tâm sở cầu Xích Luyện Đao của y…. Kỳ thật, nói sở cầu cũng không sai, thực ra y đích xác cũng không phải muốn mang Xích Luyện đao bên người mà chính là chủ nhân của nó a. Nhất Kiếm mặt lộ vẻ do dự, trầm tư  trong chốc lát mới nói: “Xích Luyện đao không thể so sánh với những loại binh khí bình thường, ta là người rèn ra nó, liền có thể hiểu được. Nhân vốn dụng đao, nếu tâm nhân thắng đao, nhân có thể khống chế đao, nhưng  nếu đao thắng nhân tâm, ngược lại đao sẽ chế nhân. Ta dạy Xích Tiêu bí quyết cho ngươi, đã quên không nói cho ngươi biết trang thứ nhất trong Xích Tiêu bí quyết có viết: pháp quyết này phi thường bá đạo, không dụng kiếm không thể cường nhân mà sẽ hại nhân. Kiếm vi trăm nhận chi quân, thanh tao nho nhã, có thể dung hợp được khí phách của Xích Tiêu bí quyết. Ta lúc trước tuy có sử dụng kiếm qua một thời gian, nhưng tính cách không thích hợp dụng kiếm, vì vậy sau này mới rèn Xích Luyện đao. Thanh đao này chứa cường lực của cả trăm binh khí, Xích Luyện đao cùng Xích Tiêu bí quyết hỗ trợ lẫn nhau nhưng phi thường cương mãnh. Ngươi hiện mới luyện được đệ nhị tầng, nếu dùng Xích Luyện đao chỉ sợ tâm tư hỗn loạn, tẩu hỏa nhập ma. Bằng không, chờ ngươi luyện đến đệ ngũ trọng, khống chế được Xích Tiêu bí quyết, ta sẽ đem Xích Luyện đao cho ngươi.” “Di?” Lúc này đổi lại Mạc Thu ngây ngẩn cả người. Y biết Xích Luyện đao chính là tâm huyết bao năm của Nhất Kiếm, người bình thường sao có thể mang tâm mình dễ dàng giao ra như vậy? Mạc Thu lúc này có thể dùng bốn chữ “thụ sủng nhược kinh” cũng khó hình dung hết được cảm thụ trong lòng, lăng lăng ngây người nhìn Nhất Kiếm, không ngừng suy nghĩ, vì cái gì mà người này đối với mình tốt đến như vậy?  “Làm sao vậy?” Nhất Kiếm phát giác ánh mắt Mạc Thu ươn ướt, đăm đăm nhìn y, dường như sắp sửa sa lệ. Y lo lắng Mạc Thu có việc gì, lập tức tiến đến gần. Ngay lúc này, Mạc Thu bổ nhào vào lòng y, hung hăng, mãnh liệt ôm ấy cơ thể cao to của Nhất Kiếm. Y cao hứng đến điên rồi, lòng y bây giờ duy nhất chỉ ngập tràn hình bóng người này thôi. Nhất Kiếm rên thanh, vì đau mà khớp hàm buông lỏng. Đầu lưỡi Mạc Thu liền nhân cơ hội mạnh mẽ trượt vào, thật sâu, thật sâu không ngừng thăm dò, không ngừng hôn lấy, không ngừng khuấy động  xâm chiếm, không ngừng liếm lộng  mơn trớn ôn nhu. Đầu lưỡi loạn động  phát ra thanh âm thủy dịch nhu mị tí tách khiến Nhất Kiếm không khỏi mạc danh kỳ diệu mặt đỏ tim đập. Nhất Kiếm thoáng chốc choáng váng, đại não suy nghĩ mông lung: Đang xảy ra chuyện gì? Mình nói cái gì sai hay sao? Mạc Thu  như thế nào lại kích động giống như muốn đem y nuốt vào bụng a? Mạc Thu đột nhiên dùng lực lôi kéo làm Nhất Kiếm nhất thời không kịp phòng bị, gian nan bất giác người ngã nhào, đè lên người Mạc Thu. Bị Nhất Kiếm đè ép khiến toàn thân Mạc Thu đau đớn rên thanh. Nhất Kiếm vội vàng đứng lên, cau mày  trừng mắt nhìn Mạc Thu. Ánh mắt kia tựa oán tựa ưu, tựa như muốn câu nhân thần hồn. Thoáng chốc Mạc Thu nhìn Nhất Kiếm đến mức ngẩn người. Mạc Thu vươn tay vén vạt áo, chế trụ bộ phận mẫn cảm trên ngực y. Nhất Kiếm lập tức phục hồi *** thần, khuôn mặt chuyển hồng. Mạc Thu cọ cọ một chút, bàn tay còn lại từ hạ hàm kiên nghị của Nhất Kiếm tìm đường đi xuống, tham nhập bên trong vạt áo của y. “...... Tiểu...... Thu.. Thu.. Thu.. Thu......” (Quỳnh: =)) giờ phút quan trọng mà anh lại bệnh củ tái phát…) Nhất Kiếm lắp bắp gọi. “Ân?” Mạc Thu ứng thanh. “...... Ngươi...... Này.. này.. này…này......” Người nào đó vẫn thành thành thật thật tiếp tục lắp bắp. Mạc Thu nâng mi cười trong khi một tay vẫn không ngừng loạn động, hoàn hảo cảm thụ ***g ngực ấm áp cùng thắt lưng rắn rỏi, tay còn lại vòng quanh cổ, ghé bên tai y cả giận nói:  “Cữu, đã lâu ta không chạm qua ngươi nha.” (Quỳnh: vâng bé cứ tiếp tục đi -*camera quay cận cảnh*- action Nguyệt:*phi long cước* Quỳnh: a aaa…ta phi) Thoáng cái khí lực Nhất Kiếm cơ hồ đều bị rút cạn, cánh tay mềm nhũn mém tí một lần nữa ngã đè lên người Mạc Thu. Y vội vàng hãm tâm chống đỡ. Tay Mạc Thu lúc này trượt dọc thắt lưng của y, tiến thẳng xuống dưới, ôn nhu tiến thoái đùa giỡn một hồi, sau đó chầm chậm nhẹ nhàng cầm lấy bộ vị yếu hại giữa hai chân Nhất Kiếm. Nhất Kiếm thoáng chốc thất thần, hỏa dục công tâm, máu huyết tựa hồ dồn cả lên đại não. Y  cảm thấy mình tựa như bị ngũ lôi oanh đỉnh,  đại não trận trận ong ong tác loạn. Lý trí lập tức thăng thiên. Hai người trên giường điên cuồng xả hạ đai lưng đối phương, da thịt ấm áp kề cận ma sát vào nhau, tham lam hôn lấy môi đối phương. Tựa như vĩnh viễn cũng không thỏa mãn, khẳng cắn hõm vai, nhũ thủ của nhau. Mạc Thu đầu lưỡi khéo léo linh xảo từ ***g ngực Nhất kiếm dần dần tiến xuống cơ bụng rắn chắc, đảo quanh một hồi lại ôn nhu gặm cắn. Tiếng thở dốc dồn dập xen lẫn xúc cảm nồng đậm không thể chế ngự bất chợt dấy lên. Một hồi thiên toàn địa chuyển, Nhất Kiếm trở người đem Mạc Thu đang bừa bãi loạn động trên người y áp nằm trên giường, cúi người hôn xuống. Mạc Thu thoáng chốc mất lực khắc chế, ngẩng cao đầu rên thanh. Nhất Kiếm đưa tay chế trụ lấy phân thân đang ngẩn đầu, run rẩy của đối phương, làm Mạc Thu co giật thất khống. Nhất Kiếm cao thấp luật động vài cái, nhận ra thanh âm rên rỉ nghẹn khuất dưới thân kia không hề khó chịu, động tác cũng vì thế mà nhanh hơn. Cả thân thể Mạc Thu lẫn gương mặt đều phiếm sắc hồng liêu nhân. Nhất Kiếm không nhịn được, cúi đầu hôn lên đôi má phấn nộn, rồi lại cắn một ngụm. Mạc Thu vươn đầu lưỡi muốn hôn lên môi Nhất Kiếm. Nhất Kiếm nhẹ nhàng cắn lấy đầu lưỡi y, gắn bó triền miên, thẳng cho đến khi phân thân Mạc Thu trướng đại, nhẹ rung động, nhiệt dịch triệt để phóng thích trên tay Nhất Kiếm. Mạc Thu vươn chóp mũi hướng mặt Nhất Kiếm cọ, thoải mái đến không muốn động đậy. Nhưng hắn vẫn không quên Nhất Kiếm vẫn còn chưa được giải quyết, liền vương tay hướng về phía khố hạ Nhất Kiếm.  “Ta…. ta không cần…..” Mị dịch ẩm ướt trên tay phút chốc làm Nhất Kiếm bất chợt nhận ra mình vừa làm gì với Mạc Thu, loại chuyện như vậy mà mình cư nhiên còn có thể đối với Mạc Thu làm đến khoái hoạt như thế….. Quả thực….quả thực là…… (Nguyệt: là sắc lang hả a? anh cứ làm như mới lần đầu a =3=) Y hiện tại quả thật chỉ muốn đào hố chôn thân. Bên ngoài tiểu viện chợt truyền đến một trận ồn ào, trầm ổn có, loạn bước cũng có. Nhất Kiếm vừa ngưng thần lắng nghe, liền biết  đám người Tàng Kiếm viện  lại đến. (Quỳnh: ta biết nguyên nhân anh bực mình mấy tên ấy là vì bọn đó phá đám anh với bé ân ái mà….=))) Từ  sau khi kiếm trận của họ bị phá, đám người đó “tam thiên nhị lượt”  tìm đến đây, thực khiến người ta tâm sinh không ít phiền phức. Nhất Kiếm vỗ vỗ Mạc Thu, ý bảo y đứng lên đừng cọ nữa, nhưng Mạc Thu làm sao có thể nguyện ý buông ra đơn giản như vậy. Mạc Thu nói: “Chiếm hết tiện nghi của ta. Lại không cho ta chiếm lại, như vậy không được đâu a!” Dứt lời môi kề môi, không ngừng liếm lộng, khẳng cắn, tay trực tiếp xuất thủ chế trụ phân thân y. Nhất Kiếm hít sâu một hơi, xíu nữa là khống chế không được. Bên ngoài thanh âm càng tiến càng gần, đã muốn đến hoa viên. Mạc Thu thế nhưng nhất quyết không dừng miệng, đầu lưỡi nhu lộng mơn trớn khiến  xương cốt Nhất Kiếm đều hóa nhuyễn. Nếu tình huống cứ thế tiến triển, những người đó mà phá cửa xông vào, nhất định tiêu đời. “Nhất Kiếm sư đệ…… Nhất Kiếm sư đệ ngươi ở đâu? Chúng ta tới tìm ngươi  …..” Thoáng nghe thanh âm đã tiến đến cửa hành lang, Nhất Kiếm kiên quyết kéo đầu Mạc Thu ly khai. Hai cánh môi vì rời ra mà phát ra một cỗ âm thanh giòn tan. Mạc Thu trừng mi thập phần bất mãn nhìn Nhất Kiếm. Nhất Kiếm thấy Mạc Thu bực bội nhìn y rồi hừ một tiếng, đem chính mình cuộn tròn vào chăn bông. Nhất Kiếm rửa sạch tay, sửa sang lại quần áo, tiến đến cửa, mạnh mẽ khai đại môn. Đối mặt với đám khách nhân không mời mà đến, chân diện thoáng chốc biến hắc. Nhất Kiếm cả giận nói: “Lão tử đây không phải  sư đệ của các ngươi. Trời vừa sáng, các ngươi đừng có phát cuồng tìm đến nơi này!” Ngoài cửa, khoảng chừng hơn mười vị đệ tử  Thiết Kiếm môn đã tiến vào tới mái hiên, khoảng cách quá gần lại bị Nhất Kiếm lớn giọng bạo rống, lỗ tai bọn họ đau đớn khó nhịn. Mấy đệ tử đứng phía sau tuổi có nhỏ hơn một chút, bịt chặt lỗ tai đau điếng, thiên la thất kiếm đi phía trước cũng thoáng run người, nhưng vẫn lập tức khôi phục tâm thần. Thất nam tử trung niên mái đầu hoa râm  nói: “Nhất Kiếm sư đệ ngươi tội gì không thừa nhận? Thiên la thất kiếm do sư bá Lục Đương Quy sáng chế, ngươi biết rõ phương pháp phá trận, có nghĩa người là đệ tử chân truyền của người. Xưng ngươi một tiếng sư đệ là chuyện đương nhiên.” Nhất Kiếm tiến tới trước từng bước, toàn thân tản ra một cổ khí thế bức người, làm thất đại mao đầu Tàng Kiếm viện lập tức thối lui, đám tiểu đệ tử  phía sau cũng thoái lui vài bước. (Quỳnh: chừa cái tội phá đám người khác đang ân ái…há há.) Nhất Kiếm bức người ra đến ngoại viện, nói: “Ta chỉ gặp qua Lục Đương Quy lão nhân, nhưng lão không phải là sư phụ ta! Các ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một trượng. Nơi này dù có là Thiết Kiếm môn đi nữa, cũng đừng cho rằng ta không dám động thủ với các ngươi!” (Quỳnh: *nhào tới* xử đẹp đi…ngô..ngô Nguyệt: *bụm miệng lôi dìa*) Lúc này chợt có một thiếu niên khỏang chừng mười tuổi bước ra, chỉ vào mặt Nhất Kiếm mắng to: ” Kẻ quá đáng chính là ngươi. Ngươi một thân võ công là của Thiết Kiếm môn, vì cái gì lại không dám thừa nhận?”  “Đó là bởi vì ta trước đã cùng Lục Đương Quy lão nhân giao thủ tám năm.” Nhất Kiếm ra sức nhíu mày. Kỳ thật cũng không được tính là giao thủ thuần túy, mà là bảo vệ tính mạng bản thân a. Lúc ấy Đương Quy lão nhân chiêu chiêu sát ý bức người, nếu y không tìm cách triệt hạ công phu lão xuất ra, có lẽ đã sớm đầu thai vài lần.  “Di, cùng võ công chính là đồng môn, đã là đồng môn, võ công ngươi nhận thức được cũng chính là của chúng ta. Cho nên ngươi đương nhiên phải đem công phu ngươi biết nói hết ra cho bọn ta biết, hỗ trợ sư thúc tổ đem “thiên la thất kiếm” luyện thành!” (Quỳnh: xỏa biện…*nhào ra* Nguyệt:*liếc đao nhãn* Quỳnh: ách….không có gì, cứ tiếp tục….T^T) Tiểu thí hài không biết xấu hổ, mặt không đỏ khí không suy lên tiếng. Đột nhiên, lúc này từ cửa phòng bắn ra một hòn đá, tiếng xé gió lao vụt qua, bắn thẳng vào giữa trán tên đệ tử kia. Đệ tử kia rên một tiếng, ôm đầu ngồi xổm xuống mặt đất, nước mắt chảy ròng ròng. (Nguyệt: yếu mà ham ra gió =.=, đáng đời đi =3= Quỳnh: *gật gật*…)  “Ta bắn chết ngươi. Ngươi cư nhiên dám khi dễ cữu cữu ta!” Mạc Thu đứng tựa cửa, lạnh lùng hừ thanh. Người kia luôn tự  cao mình là đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất của Tàng Kiếm viện, ánh mắt luôn đặt trên đỉnh đầu. Lần trước mấy vị tiền bối lão nhân công thẩm Lục Ngọc, dám vươn chân cản đường làm Mạc Thu mém tí ngã ngửa tựa “cẩu thực thỉ”, thù này không báo không được nha. Mạc Thu tay cầm  chổi trúc, ném cho Nhất Kiếm lớn tiếng nói: “Cữu. Đừng để ý đến bọn hắn nữa. Đem bọn hắn toàn bộ đuổi ra ngoài, đến mấy lần liền đuổi mấy lần!” Nhất Kiếm tiếp nhận cán chổi xoay một vòng to, mi quang sáng ngời, hữu thần bức nhân, thủ thế lập tức xuất chiêu.  “Thiên la thất kiếm bày trận! Các đệ tử  còn lại tản ra!” Gã đệ tử cầm đầu Tàng Kiếm viện ra lệnh, những người còn lại nhất loạt tuân theo, xuất kiếm liền xuất kiếm, so chiêu liền so chiêu, thối lui liền thối lui, quan khán liền quan khán. Mạc Thu một tay không ngừng liên tiếp bắn tiểu thạch về phía tên đệ tử kia làm cho hắn kêu rên không ngừng. Nhưng ánh mắt thủy chung vẫn chú mục vào đám người thiên la thất kiếm đang nhất tề bao vây Nhất Kiếm. Chiếu theo nhiều ngày âm thầm quan sát. Tựa hồ lão nhân gia Lục Cẩu Kỷ bày mưu tính kế cho đám đệ tử đó đến đây. Thiên la thất kiếm trên giang hồ cũng có danh tiếng không nhỏ, thế nhưng võ học khi đạt tới một cảnh giới nhất định liền trì trệ không tiến, không thể đột phá tầng cao hơn. Phóng nhãn tam giang ngũ hồ, võ công Nhất Kiếm không thể tính là đệ nhất, nhưng cái chính là y thành thạo thiên la thất kiếm, trong nháy mắt có thể nhìn ra sơ hở trong trận pháp mà phá thức xuất trận. Khẳng định Lục Cẩu Kỷ lão nhân kia nhất định rất coi trọng điểm này nên mới để cho những người kia tìm Nhất Kiếm so chiêu. “Sách chiêu uy chiêu, tu chi bổ chi” (Quỳnh: ăn cái gì bổ cái đó…=))), Lục Cẩu Kỷ tính toàn có lẽ muốn biến Nhất Kiếm thành sư phụ miễn phí cho những người này. Nhất Kiếm tựa hồ do nội lực bị hao tổn mà kiếm chiêu bất thông, lại có điểm lỗ mãng. Còn bảy tên kia xuất chiêu cố ý thụ hồi nội lực, nếu đánh thêm vài trận nữa giao tình hai bên sẽ biến hảo a! (Quỳnh: Ý trên là không đánh nhau không làm hảo hữu….) Mạc Thu tựa người dựa cửa, ánh mắt thâm hàn nhìn tên đứng đầu thiên la thất kiếm, kẻ mà y nên gọi là sư thúc tổ, ánh mắt hai người không hẹn lại đồng giao. Đối phương mi quang hoàn toàn không mang một tia địch ý nào, còn đối y gật đầu chào hỏi, tựa hồ gã tâm trạng đang rất tốt. Thật sự, nếu không có y ở giữa nhúng tay, bọn họ không thể nào hướng Nhất Kiếm so chiêu thuận lợi được như vậy. Mạc Thu lãnh đạm nở một nụ cười, vô thanh nghĩ: “Cấp cho Lục Cẩu Kỷ một cái tiện nghi cũng không phải không được, nhưng chung quy phải xem sau này hồi đáp được bao nhiêu.” Bên cạnh đột nhiên có một thanh âm nữ tử truyền đến: “Mạc Thu sư đệ, nghĩ đến cái gì mà lại vui vẻ như thế a?” Mạc Thu nghiếng người nhìn lại, thấy một người đang tiến tới, đang tươi cười thiên chân vô tà, Lục Minh.  “Ngươi đến đây làm gì?” Mạc Thu tâm sinh hờn giận.  “Chính là đến xem hai người có thiếu thốn gì  không nha?” Lục Minh nghiêng đầu cười: “Hai nam nhân sẽ thu xếp không chu đáo, lại không cho hạ nhân tham nhập tiểu viện hầu hạ. Duyên Lăng đại hiệp lại là thượng khách của Thiết Kiếm môn. Môn chủ lo lắng chiếu cố y không được chu toàn mà thôi!” “Tiến vào!” Mạc Thu nói. Hai người tham nhập tiểu ốc, thanh âm Lục Minh chợt trở nên ôn nhu, thanh thoát. “Ta đem cho ngươi chút mai hoa cao. Ta mất không ít công phu làm đó nha, ngươi nhất định sẽ thích......”