Lần Nữa Làm Người

Chương 27



Không rõ đã qua bao lâu, Vệ Tiếu thấy tình hình Lưu Kình tựa hồ ổn định liền hỏi: “Có thể dậy được chưa?”

Lưu Kình cảm thấy người không sao rồi, liền gật đầu.

Ra ngoài, trời đã sập tối. Vệ Tiếu rất cẩn thận, biết đây là nơi không ai đặt chân đến nhưng vẫn chu đáo đóng cửa trước khi ra về.

Khốn nỗi cánh cửa sắt đã quá cũ kỹ, lề cửa han gỉ, khi mở ra thì còn thuận hướng, chứ khi đóng lại ngược hướng khó khăn hơn nhiều.

Vệ Tiếu đẩy một lúc lâu mà cửa chẳng động, đành dùng thân ép sát cánh cửa, dùng lực của thân người đẩy đóng lại. Lưu Kình thấy vậy cũng cố dùng thân hình yếu ớt của mình đẩy cửa vào cùng với cậu.

Rốt cuộc với sức lực của hai người, cửa cũng được đóng lại.

Cậu dính bẹp vào cửa, thở phì phò vì mệt, trống ngực đập dồn dập.

Lưu Kình nhìn dáng vẻ điềm đạm, lấm tấm mồ hôi trên trán của Vệ Tiếu, thậm chí ở quá gần nhau, anh ngửi thấy cả mùi dầu gội đầu quen thuộc, mùi giống anh, vì cả hai dùng chung một loại dầu gội đầu.

Hình ảnh đơn giản vậy mà Lưu Kình không sao di chuyển được tầm mắt, tim đập nhè nhẹ. Anh không biết cái cảm giác như thể chua xót này là thế nào, cơn tê dại dưới đáy lòng dường như rút hết toàn bộ sức lực anh.

Anh lặng nhìn Vệ Tiếu, muốn ghép hình ảnh Vệ Tiếu bây giờ và Vệ Tiếu trước đây thành một.

Nhưng Lưu Kình nhận ra rằng không thể kết hợp lại như vậy. Vệ Tiếu trước đây, tuyệt đối không biểu lộ như vậy trước mặt anh.

Bất an trong im lặng, anh đưa tay sờ vào tóc mai của Vệ Tiếu. Cậu từ lâu đã quan với những thói trẻ con của Lưu Kình, nghiêng mặt qua cười với anh.

Nhưng xem ra tim Vệ Tiếu đang đập mạnh, Lưu Kình không thể nào giải thích được sự kỳ lạ qua những biểu hiện của Vệ Tiếu.

Vệ Tiếu mơ hồ đoán là Lưu Kình nhớ tiếp ra gì đó nữa liền hỏi: “Cậu nhớ lại rồi à?”

Lưu Kình chỉ hơi sửng sốt, tay vẫn còn đặt trên mặt của cậu, lúc này anh mới bỏ tay xuống và nói nhỏ: “Vẫn còn hoang mang lắm, đang nghĩ về những chuyện hồi nhỏ.”

Vệ Tiếu cảm thấy mình quá nhạy cạm, cứ hỏi đi hỏi lại câu này nhiều lần. Thật lòng mà nói, so với đại thiếu gia Lưu Kình thì Lưu Kình lúc này tốt hơn nhiều, cậu khá là mâu thuẫn trước việc anh sẽ nhớ lại.

Đợi nghỉ khỏe, Vệ Tiếu vẫn cầm tay Lưu Kình dẫn đi như bao lần khác.

Thói quen cầm tay này hình thành từ lúc hai người cùng nhau đi mua sắm. Lần đó, Lưu Kình nhìn cái gì cũng thấy lạ, khép nép túm chặt mép áo cậu, cậu không biết phải làm sao đành cầm tay anh dắt đi như dắt trẻ con vậy.

Từ đó trở đi, mỗi lần đi đâu đều có thói quen đó.

Vệ Tiếu không biết một điều rằng, cái nắm tay vô tư của cậu lại khiến tim cái người đi đằng sau này thình thịch.

Về đến nhà, Vệ Tiếu nấu vài món, rồi hai người chuẩn bị đi nghỉ. Lưu Kình quấn quýt đòi Vệ Tiếu ngủ chung.

Thật ra anh không bảo, Vệ Tiếu cũng sẽ không yên tâm để anh ngủ một mình. Cậu nhoài người bắt đầu trải chăn trải gối, còn chuẩn bị sẵn cả dây phòng khi cần dùng đến.

Trước đây khi hai người nằm ngủ với nhau, Lưu Kình thường gợi đề tài đòi Vệ Tiếu nói chuyện, nhưng lần này, Lưu Kình im lặng, nằm không nói lời nào.

Vệ Tiếu tắt đèn xong cảm thấy có chút gì đó không đúng mà không thể chỉ ra cụ thể không đúng ở đâu, cảm giác lông toàn thân dựng đứng, lòng bất an.

Vệ Tiếu trăn trở, vừa mở mắt thì thấy Lưu Kình nghẹo đầu bên mép giường nhìn mình. Trước đây cũng hay thế này thật, nhưng lần này Vệ Tiếu thấy Lưu Kình lạ lạ liền bật dậy ngay, thậm chí vì lo lăng quá mà còn làm cái việc chính anh cũng không nhận ra được, đó là kéo chăn lên cao đắp kín thân.

Kết quả là Vệ Tiếu chưa hỏi, Lưu Kình đã chủ động nói: “Ngủ hơi nhiều, bây giờ tỉnh thao láo.”

Vệ Tiếu không ngờ Lưu Kình nói như vậy, nhíu mày hỏi anh: “Vậy cần tôi bật đèn lên không?”

Lưu Kình lắc đầu: “Không cần đâu.”

Miệng nói, tay tự nhiên đưa xuống ôm lấy eo Vệ Tiếu, nhắm mắt.

Trời sáng, thường thì Vệ Tiếu sẽ là người dậy trước.

Thế nhưng hôm nay dậy, bên kia giường trống không, cậu còn đang buồn bực Lưu Kình đi đâu rồi, bỗng thấy anh bưng đồ ăn sáng tới, người vẫn còn mặc đồ ngủ.

Đồ ăn sáng thật sự là hơi bị…kinh khủng. Sợi mì dài như bánh quẩy chiên cháy, thêm một bát canh trứng, trong bát còn sót một miếng vỏ trứng.

Vệ Tiếu nhìn mà sững sờ, toan hỏi là anh làm cái gì vậy, thế rồi nghĩ lại khó có dịp Lưu Kình xuống bếp nấu nướng cho mình ăn nên nể mặt, nhận khay thức ăn bất chấp giá nào.

Tuy nhiên Lưu Kình cũng không muốn đưa cho cậu. Khi mang đồ ăn đến, thật lòng anh rất do dự. Muốn làm đồ ăn sáng cho Vệ Tiếu, nhưng làm đi làm lại chẳng khá nổi, Lưu Kình thấy mình thật vô dụng.

Giờ tuy là dũng cảm mang vào, nhưng những thứ này thật sự có ăn được hay không?

Lòng Lưu Kình trầm xuống tận đáy vực.

Hai người ở với nhau lâu rồi, Vệ Tiếu vừa nhìn bộ dạng của Lưu Kình liền đoán ra anh đang nghĩ gì, nói đùa: “Cậu không nỡ để tôi ăn à, nhanh cầm qua đây.”

Nói đoạn, Vệ Tiếu nhận lấy và ăn ngay một miếng to. Lưu Kình vừa nhìn Vệ Tiếu ăn những món đồ anh làm, vừa dựa vào góc giường nói: “Em làm đi làm lại năm lần, dậy từ năm giờ sáng hì hục làm đến giờ, nhưng làm mãi không được, nếu anh không thích thì đừng miễn cưỡng…”

Vệ Tiếu nghe xong càng vui, ăn hết số thức ăn đó.

Vẻ vui vẻ của Vệ Tiếu khiến Lưu Kình ảo tưởng rằng những món ăn mình làm đem bán thì không được thôi, chứ thật ra cũng ngon chứ bộ, anh cũng sắp gắp một miếng để xác nhận thực hư, kết quả là vừa nuốt ngang cổ, mặt anh nhăn nhó, miếng này cũng giống y những miếng mà anh nếm lúc nấu thử, tuy chưa đến nỗi khó ăn đến mức phải nôn ra, nhưng thật sự là không đâu vào đâu.

Lưu Kình thấu hiểu tấm lòng Vệ Tiếu dành cho mình. Thật ra, từ lâu về trước anh đã biết như vậy.

Lưu Kình không biết mình may mắn hay bất hạnh, có một người cha như vậy, nhưng lại gặp được Vệ Tiếu.

Anh ngồi xuống giường, thầm nghĩ, nếu có thể mãi mãi sống với Vệ Tiếu thế này thì tốt biết bao, nhưng một người thông minh như anh cũng biết, điều này cũng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi.