Lan Nhân. Bích Nguyệt

Quyển 1 - Chương 5: Mỹ nhân tích hoa



-Mỹ nhân tiếc hoa-

Bên này Vũ Văn Lạc vội vàng vì Ninh Lãng giới thiệu nhân vật giang hồ, bên kia Thu Trường Thiên thì đang nói đến quy tắc tỷ thí.

“Lần này chính là dùng võ giao kết bằng hữu, cho nên Thu mỗ cũng không dựng lôi đài gì cả, dùng khoảng cách hai trượng trước đình làm đài, mọi người khoa tay múa chân một chút, đến lúc thấy nên dừng thì thôi, muôn vàn chớ để tổn hại đến hoà khí, lại nhờ các vị ko làm hư hao hoa cỏ, cây cảnh, cùng đồ vật trong sân, những thứ này là một phen tâm huyết của tiểu nữ.”

Những lời này vừa dứt, một vài người dù không cảm thấy tận hứng lắm, nhưng có thể tưởng tượng được người như Thu Trường Thiên, đưa ra yêu cầu như vậy cũng là bình thường, lại nhìn đình viên lịch sự tao nhã xung quanh, nghĩ lại tất cả những thứ này đều được tạo ra từ chính tay Thu tiểu thư, các anh hùng không khỏi cảm thấy đồng ý.

“Tỷ thí có thể đấu văn cũng như đấu võ, tuỳ theo tâm ý của quý vị là tốt. Được rồi, Thu mỗ cũng không nên nói nhiều nữa, vị anh hùng nào có ý muốn đoạt danh hiệu ‘Đệ nhất nhân’ xin mời bước lên.”

Tiếng nói của Thu Trường Thiên vừa xong, có rất nhiều người muốn làm “đệ nhất nhân”, chính là…… Ánh mắt toàn bộ dời về phía chính giữa tiểu đình, cân nhắc đi cân nhắc lại cuối cùng vẫn là do dự, thế nên toàn đình viên lâm vào một mảnh lặng yên.

Sau một lúc lâu, rốt cục cũng có người đánh vỡ in lặng tự mình đứng ra, ôm quyền, có chút mong đợi nói:“Xin hỏi Thất thiếu cùng Nhị công tử có tham gia không?”

Một câu hỏi này là tiếng lòng của bao người, rốt cục có người đã hỏi ra, nhất thời toàn bộ ánh mắt đều đặt trên người mới nêu câu hỏi, sau đó lại tràn đầy hi vọng nhìn về phía hai người trong đình. Tuy nói thanh danh cùng võ công không nhất định là cao nhất, nhưng…… Nếu hai người này có thể không tham dự thì tốt hơn!

Thu Trường Thiên, Nam Ngoạ Phong cũng mỉm cười nhìn về phía Lan Thất cùng Minh Nhị.

“À……” quạt ngọc của Lan Thất lay động, đôi mắt ngọc bích đảo một vòng, mọi người trong sân cảm thấy hồn phách nảy lên một cái, có chút cảm giác bản thân không thể động đậy.“Hôm nay là dịp khó có được, lại thêm gặp Minh Nhị công tử, Lan Thất há có thể bỏ qua.”

Nhẹ nhàng bâng quơ, thanh nhã mị hoặc người, chúng hiệp như mất hồn một lát, sau đó hiểu ra.

Ta đương nhiên sẽ tham dự, chính là ta không đặt các ngươi ở trong mắt, đối thủ bất quá chỉ là một mình Minh Nhị mà thôi.

Đình viên vốn im lặng nhất thời nổi lên nhiều tiếng hừ lạnh, tiếng hừ lớn nhất lại xuất phát ngay trung tâm tiểu đình.

“Sao lại có thể, nên là Minh Nhị thừa cơ hội này thỉnh giáo chúng hiệp mới đúng.” Minh Nhị đứng dậy chắp tay, dáng vẻ thong dong tao nhã, ánh mắt nhìn chung quanh một vòng chúng hiệp, trên mặt thản nhiên tươi cười, mỗi người nhìn thấy lòng trở nên nhẹ nhàng.

Quả nhiên, yêu chính là không thể cùng so sánh với tiên! Giọng nói khiến chúng hiệp thật xuôi tai

Một thân ảnh lãnh ngao đi ra khỏi tiểu đình.

“Vũ Văn Phong bất tài, muốn thử làm đệ nhất nhân, hướng các vị anh hùng thỉnh giáo.” Vũ Văn Phong ôm quyền, ánh mắt quét một vòng đình viên, sau đó dừng lại trên người Lan Thất, rồi đứng yên không chuyển động nữa.

Mọi người nín thở, Vũ Văn đại công tử đấu với Lan gia Thất thiếu, ai thắng ai thua?

“Ha ha……” Lan Thất cười vui vẻ, quạt ngọc dao động, bả vai hơi nghiêng khiến dây lụa cột tóc nhẹ bay, phong lưu tà mị phóng đãng,“Lần này chân bước ra cửa thật không uổng công, có thể chứng kiến Vũ Văn đại công tử tay trần quyết đấu thiên hạ anh hào, thật đúng là người lợi hại nhất xưa nay khó gặp! Hân hạnh hân hạnh, Lan Thất đúng là có phúc mới được nhìn thấy!”

Lời vừa nói ra, đôi mắt Vũ Văn Phong lộ vẻ ngạo khí nhất thời trở nên lạnh vài phần, mà chúng hiệp đứng đầy sân sau vài giây phút ngơ ngẩn trở nên kinh hỉ, còn có chút bắt đầu cảm kích vừa rồi còn oán hận Bích Yêu.

“Đại ca lần này xem ra là chạy trời không khỏi nắng.” Vũ Văn Lạc đứng từ xa nhìn lại không khỏi thở dài.

“Vì sao?” Ninh Lãng nghi hoặc.

“Đại ca vốn là hướng Lan Thất thiếu đưa ra khiêu chiến, nhưng là Thất thiếu thoải mái một lời chẳng những đẩy đại ca ta đến thế tay không đối địch, còn là đến khi đánh bại hết tất cả các đối thủ hoặc là bị đánh bại.”Vũ Văn Lạc lo lắng.

“Thu tiền bối vừa rồi cũng không có quy định không được dùng binh khí mà? Hơn nữa đại ca huynh cũng không cần nghe theo lời Lan…… Thất thiếu phân phó.” Ninh Lãng nói.

“Đại ca là người kiêu ngạo như vậy lẽ nào lại không đồng ý.” Vũ Văn Lạc quay sang hắn liếc mắt một cái, sau đó quay đầu lại nhìn về phía  Lan Thất đang tiêu sái phe phẩy quạt ở tiểu đình,“Người này kêu ‘Bích Yêu’ quả nhiên là có đạo lý.”

Ninh Lãng vừa nghe lời này không khỏi hơi mở miệng, có vẻ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi

Vũ Văn Phong hung hăng liếc Lan Thất, sau đó quay người, ngạo nghễ nói: “Vũ Văn Phong lấy một đôi tay trần thỉnh giáo chúng anh hùng.”

Thu Trường Thiên cùng Nam Ngọa Phong vừa nghe lời ấy liếc nhau, đều tự nhíu mày, nhưng không nói gì.

Mà chúng hiệp vừa nghe xong, nhất thời vừa phẫn vừa vui.

Ngươi Vũ Văn Phong đúng là Vũ Văn thế gia đại công tử, ngươi đúng là thiếu niên thành danh võ công rất cao, Xích Long tiên(1) của ngươi đúng là tung hoành giang hồ không có địch thủ, nhưng ngươi lại trước mặt mọi người khẩu xuất cuồng ngôn(2) dám tay không đối thiên hạ anh hùng chính là sai lầm lớn! Lan Thất có ngông cuồng cũng không giống như ngươi kiêu ngạo tự mãn, còn biết có một đối thủ Minh Nhị, còn không có phát ngôn bừa bãi thiên hạ vô địch!

Một phen oán giận qua đi lại nhịn không được trở nên mừng thầm.

Xích Long tiên  của Vũ Văn gia cũng không phải là dễ chọc, Vũ Văn Phong cũng không thể trêu vào, kiêu hoành(3) ngạo mạn dưới mắt không có ai, vừa ra giang hồ liền đắc tội không biết bao nhiêu người, hết lần này tới lần khác dựa vào võ công cao của bản thân, không biết bao nhiêu tiền bối có danh tiếng cũng bị một roi quất vỡ mặt mũi cùng danh dự, nhưng lúc này hắn lại dám lấy một đôi tay trần khiêu chiến với thiên hạ anh hào…… Hừ hừ, óan cũ thù mới bây giờ không báo thì đợi đến khi nào!

“Kim Khuyết Lâu cả gan, xin thỉnh giáo Vũ Văn công tử.”

Lúc mọi người vẫn còn đang lo lắng có nên hay không làm người đầu tiên khiêu chiến Vũ Văn Phong vẫn đang đủ mười thành công lực, một tiếng nói sang sảng vang lên, sau đó một nam tử cao gầy mặc áo đỏ đi về phía Vũ Văn Phong.

“Thì ra là “ phật thủ tam thiên’(4) Kim đại hiệp.” Vũ Văn Phong đưa mắt, nhìn đối thủ đầu tiên.

“Đúng vậy.” Kim Khuyết Lâu nâng cây phất trần “Mong Vũ Văn công tử ra  tay nể tình.”

“Ngươi cùng ta hết sức mình đánh một trận là được rồi, nói lời khách sáo làm gì.” Vũ Văn Phong cười lạnh một tiếng nói.

“Xin mời.” Kim Khuyết Lâu đứng thẳng người.

“Để cho ta lĩnh giáo một chút ‘ phật thủ tam thiên’ có thật có ba ngàn biến hóa không.”

Vũ Văn Phong vừa nói tay vừa đánh đòn đầu tiên, muốn bắt lấy cây phất trần trên tay Kim Khuyết Lâu, mặc dù tư thế nhìn nhẹ nhàng hời hợt, nhưng khi được nửa đường, tay kia chuyển nhanh như gió, trong nháy mắt đã đứng trước người Kim Khuyết Lâu, mắt thấy phất trần đã gần đến tay hắn, thân hình màu đỏ xoay tròn, chân Kim Khuyết Lâu hơi nghiêng về một bên, thân mình lướt sang ngang khỏang một thước, khó khăn né tránh được bàn tay kia.

Tốt lắm! Một vài người khẽ kêu lên, một vài người lại tóat mồ hôi lạnh, vừa rồi đổi lại là chính mình, có thể đã tránh không khỏi.

“Phất trần của Kim đại hiệp quả không phải là thứ người khác có thể đụng vào.”

Vũ Văn Phong thản nhiên buông một câu, tay vẫn không dừng lại, tay trái đổi thế, chặt xuống cánh tay bên kia đang mang phất trần ba ngàn sợi tơ, một đòn đó nhìn nhẹ nhàng khinh diệu nhưng lại ẩn sức mạnh như giông tố sấm sét, Kim Khuyết Lâu không dám chậm trễ, vung tay, phất trần giơ lên, ba ngàn sợi tơ nhập lại thành một hướng về bàn tay đang đánh tới, Vũ Văn Phong không tránh, ngược lại đưa tay đón lấy, nhìn vào giống như phất trần kia tự động hướng về tay hắn, Kim Khuyết Lâu thấy thế thầm kêu một tiếng hỏng rồi, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi, trong thời gian ngắn, chuyển cổ tay, âm thầm vận lực, ngay tức khắc các sợi tơ tản ra, tựa như kim châm hướng tay trái của Vũ Văn Phong mà đánh, phất trần cách tay khỏang một tấc, nếu chỉ cần mạnh hơn một chút, tay kia chỉ sợ là tàn phế.

“A!” Có người đã nhịn không được mà kinh hô.

“Hừ!” Chỉ nghe Vũ Văn Phong hừ lạnh một tiếng, mọi người thấy ống tay áo hắn trượt xuống đúng lúc tựa như kỳ tích, chặn tòan bộ sợi tơ, chiêu này còn chưa kịp thu lại, ống tay chuyển động, nhất thời không thấy trần ti đâu nữa, tay áo ngay tức khắc xoắn lại, phất trần biến mất, khi tay áo hắn giở lên, có tiếng “lạch cạch” vang lên, phất trần từ tay áo hắn rơi xuống, người kia cũng thối lui một bước.

Hai người nhìn nhau chằm chằm trong chốc lát, cuối cùng Kim Khuyết Lâu liền ôm quyền, nói:“Ta thua.” Dứt lời xoay người đi xuống.

Mọi người ở trong đình viên nghe vậy không khỏi lấy làm kinh ngạc, hai người bọn họ chỉ giao thủ trong chốc lát, đơn giản chỉ là dùng tay đánh nhau đã đặc sắc đến như vậy, nếu dùng toàn lực tỉ thí hẳn là cuộc đối đầu tuyệt diệu khó gặp được, ngay tại lúc đang thực sự chăm chú, đã có người nhận thua, rõ ràng còn chưa phân  thắng bại mà.

Lan Thất mỉm cười, quạt ngọc nhẹ nhàng mở ra, nửa khuôn mặt được dấu sau cánh quạt, chỉ chừa độc đôi mắt màu ngọc bích chứa đựng ý cười chuyển động.

Thần sắc của Minh Nhị vẫn như thường, hai tròng mắt nhàn nhạt sương sớm rơi trên người Vũ Văn Phong.

Thu Trường Thiên, Nam Ngọa Phong mỉm cuời vuốt cằm.

“Đại ca, võ công đại ca huynh quả là cao, nhưng Kim đại hiệp kia cũng là một người chính đại quang minh.”Ninh Lãng nhìn nửa sợi ti màu bạc không dễ dàng phát hiện, tinh tế nằm dưới chân Vũ Văn Phong nói, sau đó khâm phục nhìn về phía Kim Khuyết Lâu đang thản nhiên trở lại chỗ ngồi.

“Ừ.” Vũ Văn Lạc đang vội vàng ghi chép lại gật đầu thật mạnh,“Giang hồ đồn đãi hắn chung tình với Phi Tuyết nên muốn lấy lại mặt mũi cho Thương Bằng Hàn, phỏng chừng cử chỉ vừa rồi là muốn thay nữ đạo sĩ kia xuất đầu, đại ca của ta từng một roi đem bảo kiếm Giảo Thành của Thương Bằng Hàn chặt thành hai nửa.”

“À?” Ninh Lãng quay đầu nhìn Vũ Văn Lạc,“Hắn vì sao lại thích nữ đạo sĩ, đạo sĩ là thuộc thế giới khác mà.”

“Còn có hòa thượng thích ni cô thì sao!” Vũ Văn Lạc nhấc tay, “Thích là cảm giác từ nơi này sinh ra.” Ngòi bút chỉa chỉa trước ngực Ninh Lãng, “Nơi này của ngươi không tự điều khiển được.” Ngòi bút lại chỉa vào đầu hắn,“Nói không chừng ngươi về sau sẽ thích người còn kỳ quái hơn nữa.”

“Ah…… Đệ sẽ không thích người khác.” Mặt Ninh Lãng đỏ lên, ngây ngẩn nói.

“Ngươi không thích người khác vậy ngươi thích ai?” Vũ Văn Lạc cười nhạo một tiếng, lơ đễnh, vùi đầu tiếp tục sự nghiệp to lớn của hắn.

“Nam nhân hẳn là thích thê tử của chính mình.” Ninh Lãng đứng đắn đáp.

Vũ Văn Lạc nghe được lời này nhưng lại ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn Ninh Lãng một cái, sau đó tiếp tục vùi đầu, “Có rất nhiều nam nhân thống hận những lời này.”

“Ngụy lãng xin thỉnh giáo Vũ Văn công tử.”

Ninh Lãng còn muốn nói nữa, đã thấy đại đương gia của Hắc Vân Trại tiến đến phía Vũ Văn Phong, lực chú ý nhất thời bị di chuyển qua, không thể tiếp tục đề tài vừa mới nói.

Lúc mọi người tập trung chú ý đến cuộc tỷ thí ở giữa sân, có một người đứng nép bên cạnh cửa đình viên lặng lẽ quay người rời đi, về phía sâu trong Trường Thiên sơn trang.

Nơi sâu nhất trong Trường Thiên sơn trang, có một vách núi tự nhiên cao ngất đứng sừng sững.

Vòng qua vách núi, phía trước trở nên rộng rãi thông thóang, nhìn hết tầm mắt, là triền núi mênh mông bát ngát, nơi tận cùng của triền núi nối với bầu trời là một vách đá dựng đứng, vách đá tựa như một bình phong tự nhiên, ngăn cách trần thế.

Trải dài trên triền núi, xa xa gần gần, tầng tầng lớp lớp Bán Nhân hoa nở rộ trắng nõan như nguyệt, gió núi thỏang qua, cánh hoa lay động, tựa như rong chơi trong sóng tuyết biển nguyệt, dưới chân núi xanh thẫm một màu, nơi đây tựa như tiên cảnh.

Tại trong  biển sóng như tuyết như nguyệt, một dải lụa thêu vắt ngang, người thiếu nữ mặc áo xanh da trời chuyên chú nhẹ nhàng thêu, khiến người chấn động là dưới bàn tay của nàng, tuy rằng là mềm mại nhưng kim đi như bay, thảm cỏ, triền núi, Bán Nhân, vách đá dựng đứng, côn trùng chim chóc lần lượt hiện ra, hoa cỏ như có sự sống, chim chóc muốn cất cánh bay, vách núi không còn chỉ là trong tranh, thấy rõ là tài nghệ thêu thùa tuyệt đại, châm pháp như thần.

Một cánh bướm nhỏ màu vàng nhẹ nhàng bay trong biển hoa, trái rồi sang phải, cuối cùng nhẹ nhàng dừng lại trên nhụy hoa trong bức tranh, cổ tay người con gái khẽ động, ngân châm lướt đi, bướm vàng kia liền vĩnh viễn đậu lại trong tiên cảnh này.

“Tiểu thư.”

Một thiếu nữ dáng điệu mềm mại thả nhẹ tay chân khi đi dến gần vách núi, gọi một tiếng nhỏ nhẹ tinh tế đến cực điểm.

Ngân châm rời đi, kim tuyến gút lại, biển hoa không vướng chút tạp chất hồng trần hòan thành trên tấm vải.

Đầu ngón tay khẽ nhấc, ngân châm tiến nhập vào trong tay áo, thiếu nữ ngẩng đầu, giây phút này, cảm giác như một biển hoa là tuyết là nguyệt chỉ vì có nàng mới phập phồng lay động.

“Liễu Mạch, đằng trước thế nào rồi?” Giọng nói của thiếu nữ như nước chảy.

“Tiểu thư, chẳng những các vị thiếu hiệp nổi danh đến đây, còn có Minh Nhị công tử, Lan Thất thiếu cũng đến.” Âm điệu của Liễu Mạch tuy rằng nhỏ nhẹ, nhưng không dấu được vui sướng cùng hưng phấn ,“Bây giờ Vũ Văn công tử đang tay không quyết đấu với Ngụy Lãng, trại chủ Hắc Vân trại, trước đó đã thắng ‘phật thủ tam thiên’ Kim Khuyết Lâu.”

“Vậy à?” Lông mày như liễu nhẹ nâng.

“Nô tỳ vừa rồi nhìn rất kỹ càng, trong các cao thủ trẻ tuổi có rất nhiều người thân hình dung mạo thật không tệ chút nào, nhưng luận đến khí thế gia cảnh thì các công tử thế gia vẫn là tốt nhất, trừ Hoa gia đại công tử hơi béo một chút, các người khác đều là thiếu niên anh tuấn, mà nhất xuất sắc đó là Minh Nhị công tử cùng Lan Thất thiếu.” Nói đến hai người này, ánh mắt Liễu Mạch sáng lên, “Dáng điệu của bọn họ…… diện mạo thật sự là…… Thật sự là…… Đẹp đẽ cực kỳ! Nô tỳ cũng không biết nói như thế nào, chỉ cảm thấy nhìn Minh Nhị công tử sẽ nghĩ đến thần tiên, nhìn Lan Thất thiếu liền cảm thấy linh hồn cũng không còn thuộc về chính mình nữa.”

“Ừm……” Nghe Liễu Mạch miêu tả, thiếu nữ áo xanh không khỏi cười bâng quơ, đôi mắt lóng lánh như nước thu, tao nhã vô song, “Xem ra hai người đó không hổ với lời đồn, Có điều……”

“Có điều cái gì?” Liễu Mạch hỏi.

“Liệt Sí Phong chưa tới sao?” Thiếu nữ không trả lời, chỉ hỏi về người nổi danh còn lại.

“Liệt đại hiệp vẫn chưa tới.” Liễu Mạch đáp, mắt nháy, “Chẳng lẽ tiểu thư chính là……”

Không đợi Liễu Mạch nói xong, thiếu nữ khóat tay ngăn lại câu tiếp theo, nói, “Ba người này chính là đương kim thiếu hiệp nổi danh nhất võ lâm hiện giờ, ai cũng phi phàn xuất sắc, chính là……” Hơi hơi dừng một chút, mới cúi đầu nói, “Nhân vật như vậy làm vị hôn phu lại không thích hợp.”

“Hả? Vì sao?” Liễu Mạch kinh ngạc, nhân vật như vậy người con gái nào lại không muốn được gả làm vợ.

Thiếu nữ mỉm cười lắc đầu không đáp, “Em vừa rồi nói Vũ Văn Phong tay không đối chiến là xảy ra chuyện gì? Vũ Văn gia vẫn lấy Xích Long tiên nổi danh giang hồ kia mà.”

“Chuyện đó là……”

Liễu Mạch đem chuyện vừa rồi chứng kiến ở đình viên kể lại một lần.

“Thì ra là như vậy.” Thiếu nữ âm thầm gật đầu, có phần chứa đựng tia thở dài,“ Vũ Văn Phong thiếu niên thành danh, xác thực cũng là người không tệ, chính là quá mức vừa ngạo, không đủ ôn hòa nhã nhặn.”

“Tiểu thư, những người đó……” Liễu Mạch nhìn nàng, sau đó nhỏ giọng hỏi,“Tiểu thư hy vọng ai có thể lấy được ‘Thiên ti y’?”

“Chuyện này…… Phụ thân hẳn sẽ chọn được người tốt nhất.” Thiếu nữ nhẹ giọng nói.

“Tốt nhất?” Liễu Mạch suy nghĩ một chút, “Hẳn là Minh Nhị công tử hoặc là Lan Thất thiếu.” Nghiêng đầu nhìn tiểu thư tướng mạo thanh lệ xinh đẹp, vì nàng mà cảm thấy vui sướng, “Hai người này tài mạo tuyệt luân, cùng tiểu thứ chắc chắn là trời sinh.”

“Minh Nhị, Lan Thất sao?” Thiếu nữ đưa mắt về phía Bán Nhân hoa trải rộng triền núi.

Trong đình viên, sau một hồi tỷ thí, Vũ Văn Phong thắng Ngụy Lãng.

Ngụy lãng vừa xuống, lại có người bước lên.

“Đại ca, chẳng lẽ đại ca huynh muốn một mình độc chiến với nhiều người vậy sao?” Ninh Lãng nhìn Vũ Văn Phong, có chút lo lắng.

Một phen tỷ thí vừa rồi hòan tòan không giống với trước đó, công phu của trại chủ Hắc Vân trại thuộc lọai cường ngạnh, mỗi một chiêu đều chứa đựng uy lực, Vũ Văn Phong mặc dù nhìn như thoải mái tiếp được cuối cùng cũng thắng, nhưng nhìn hai thái dương hắn tóat ra mồ hôi là biết, vừa rồi hắn cũng hao tổn khí lực, mà trong sân vẫn còn nhiều người như vậy, hắn thật có thể tay không đấu đến cuối cùng? Thêm nữa, còn có hai người kia hòan tòan không ai nhìn ra võ công cao thấp thế nào, Minh Nhị, Lan Thất!

“Con người hắn chính là như vậy, thà rằng mệt nhòai mà chết trận quyết cũng không thừa nhận bản thân yếu thế.” Vũ Văn Lạc chấm chấm mực, sau đó tiếp tục ghi lại.

“Chẳng lẽ không có gì biện pháp sao?” Ninh Lãng lo lắng. Võ công của đối thủ kia so sánh cũng không thấp hơn Ngụy Lãng, Kim Khuyết Lâu, hơn nữa thân thủ cực kỳ linh hoạt, nơi chỉ có hai trượng, hắn nhảy lên lại giống như ở sân rộng hai trăm trượng, bay lên trái hạ xuống phải, mọi người chỉ nhìn đã vạn phần hoa mắt chóng mặt, huống chi là Vũ Văn Phong đang cùng quyết đấu.

“Có một biện pháp.” Vũ Văn Lạc thả bút, mắt hướng về tiểu đình,“Có người võ công cao hơn đi lên đánh bại hắn, chẳng qua……”

“Chẳng qua làm sao?” Ninh Lãng truy vấn.

“Ở trong này so sánh với hắn cao hơn cũng không nhiều lắm.” Vũ Văn Lạc liếc mắt nhìn chung quanh một lượt, sau đó ánh mắt trở lại tiểu đình, “Có hai người sẽ không đi lên, hai người còn lại là nếu đối phương bất động chính mình tuyệt không động.”

“Hả?” Ninh Lãng rồi cảm thấy không hiểu như thế ào.

Vũ Văn Lạc không để ý đến hắn, ánh mắt thâm trầm nhìn người trong tiểu đình, lại nói: “Còn có ba người võ công ngang hàng với hắn, nếu quyết đấu, với tính tình của đại ca, phỏng chừng không đến sinh tử cũng không phân được thắng bại, lên rồi thì càng tệ hơn.”

“Như vậy……”

“Trước tiên hãy chờ xem.” Ánh mắt Vũ Văn Lạc hướng đến trung tâm cuộc tỷ thí.

Bỗng nghe Vũ Văn Phong quát lạnh một tiếng, sau đó một bóng người rơi xuống, tỷ thí kết thúc, Vũ Văn Phong thắng.

Người mới vừa thua đi xuống, không đợi hắn nghỉ ngơi một lát, một người khác đã tiến lên, không giống hai người trước tay không, người này vác một thanh đại đao trên vai, thân thể to lớn như toà núi nhỏ, quắc mắt nhìn trừng trừng như kim cang lực sĩ trong miếu, uy phong lẫm lẫm.

“Thật sự là không xong.” Vũ Văn Lạc vừa thấy không khỏi cười khổ kêu lên.

“Như thế nào? Chẳng lẽ người này võ công rất cao?” Ninh Lãng vội hỏi.

“Không phải.” Vũ Văn Lạc lắc đầu,“‘Quỷ đầu đao’ Chu Đại tuy là cao thủ, luận võ công thì cách xa đại ca, chính là hắn trời sinh thần lực, đao kia nặng đến một trăm hai mươi cân, hơn nữa lực cánh tay…… Ai da, đại ca muốn thắng, phỏng chừng cũng hao tổn sáu thành công lực.”

Lời Vũ Văn Lạc còn chưa dứt, hai người phía trước đã giao đấu, Vũ Văn Phong tay không nghênh địch, mà Chu Đại vung đao như điên cuồng, mỗi một đao chém liền khiến trong sân nổi một trận gió mạnh, đến nỗi Bán Nhân hoa lay động không thôi, ở gần thì không phải gãy ngang cành thì là nguyên chậu hoa bị cuốn bay lên, Thu Trường Thiên nhìn thấy cũng nhíu mày.

“Tên ‘Quỷ đầu đao’ này làm lọan không ngừng, nên gọi ‘Điên đầu đao’ mới đúng, cái chuyện thương hại hoa như vậy cũng làm ra được.” Lại nghe Lan Thất thì thầm nói, thanh âm cực nhẹ, nhưng mọi ngừoi trong sân đều nghe được rành mạch, bao gồm hai người đang kịch chiến.

“Đến!” Chỉ nghe Chu Đại quát to một tiếng, đại đao quay càng mãnh liệt, nhất thời cuồng phong nổi lên, không biết bao nhiêu bồn Bán Nhân cũng bị kéo theo quay tròn giữa không trung.

“Aiii, hoa do chính tay mỹ nhân chăm sóc sao có thể giày xéo như vậy.”

Một tiếng khẽ khàng, Lan Thất thản nhiên đứng dậy, lại thản nhiên bước xuống tiểu đình, rõ ràng không phải đi đường vòng, từng bước một cực kỳ nhàn nhã hướng phía hai người đang đối chiến đi lại, tay của Vũ Văn Phong, đao của Chu Đại, đang lúc muốn hạ xuống bỗng nhiên ngưng lại, tựa như bị cái gì đó cản lại, cũng chỉ là một cái chớp mắt, tay đánh ra, đao chặt xuống, tay nằm ở chuôi đao, mà Lan Thất trong lúc đó đã xuyên qua hai người họ.

Động tác nàng thật thong thả, chờ nàng đi qua, những chậu hoa kia còn chưa rơi xuống đất, nhưng thấy hắn vừa đưa tay, một chậu đã dừng trên tay, tay lại nhấc, chậu hoa liền nhẹ nhàng bay trở về chỗ cũ, tiếp tục nhấc rồi đưa, tòan bộ các chậu hoa bị cuốn lên không trung đều trở về vị trí ban đầu, cuối cùng hắn lại xoay người đem tất cả Bán Nhân hoa bị đao chặt đứt nhặt lên.

Lúc tỷ thí vẫn đang diễn ra, chưởng lực đao phong lướt qua tay áo hắn, lại không tổn hại một mảy may, trong lòng ôm Bán Nhân, hắn lại thản nhiên đi trở về tiểu đình, ngồi xuống, bình yên vô sự.

“Ầm”

Đó là đại đao chém vào tượng đá phát ra tiếng nổ.

Chu đại chật vật nửa quỳ trên mặt đất, trong tay y cầm đại đao, sống dao chống đỡ, chân bước đến, Vũ Văn Phong trên cao nhìn xuống hắn.

“Phiền ngươi đem những hoa này thả vào trong nước.”

Lúc tòan bộ người trong sân chú ý vào kết quả tỷ thí, Lan Thất hoàn toàn không thèm để tâm, chính là mang hoa trong tay đưa cho Thu Tang đang đứng trong đình.

Bị đôi mắt xanh biếc thẳm sâu nhìn mình, Thu Tang không tự chủ được đi qua tiếp nhận Bán Nhân hoa.

Chú Thích:

1/ Tiên: roi

2/ xuất khẩu cuồng ngôn: mở miệng nói lời ngông cuồng, tự đại

3/ kiêu hòanh: ngang ngược, kiêu ngạo

4/ phật thủ tam thiên: phật ba ngàn tay