Lan Lăng Vương

Quyển 1 - Chương 5: Sơn cùng thủy tận



Bước ra khỏi Tây Uyển, đi qua một cánh cửa nguyệt nha, ngay sau đó làvườn lê. Những bông hoa lê như những ánh đom đóm chiếu sáng cả buổihoàng hôn như những bông hoa tuyết được nhuộm hồng.

“Hừ, rõ ràng là cố ý, còn giả bộ đưa ta đi bôi thuốc.” Vũ Văn Dung sầm mặt nói, đẩytôi ra, lạnh lùng đi về phía về Bích Lê trì.[1]

[1] Trì là đầm.

Bích Lê trì là một cái đầm giữa vườn lê, bởi vì nước trong đầm xanh ngắt,lại có những cánh hoa lê trắng muốt trôi lờ lững nên mới có cái tên ấy.Tôi đã sớm quen với ý định của chàng nên làm như chẳng có việc gì xảyra, vẫn lặng lẽ đi theo. Nhìn ra xung quanh, bất giác thầm tặc lưỡi, phủ Tể tướng đúng là giàu có vô địch, không những rộng lớn một cách đángkinh ngạc mà nơi đâu cũng là cảnh đẹp.

Vũ Văn Dung ngồi trêntảng đá bên đầm, ngâm chỗ tay bị bỏng rát đã đỏ bừng lên vào làn nướcmát lạnh dưới đầm. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, gợi lên những con sónglăn tăn, những cánh hoa như những bông tuyết xếp hàng ngàn lớp, hươngthơm thoang thoảng. Những cánh hoa lê trên cành lại bay xuống theo cơngió, đậu lên mái tóc đen nhánh của chàng.

Không thể không nóirằng Vũ Văn Dung có một gương mặt rất tuấn tú. Sống mũi thẳng tắp, đôimắt đen sâu thẳm, đôi môi mỏng tao nhã, nhìn từ xa giống như một bứctượng điêu khắc hoàn mĩ. Cảnh sắc xung quanh thì tươi đẹp, dường nhưkhông hợp lắm với bầu không khí cương nghị tỏa ra từ người chàng.

Tôi nhìn bức tranh đẹp từ đằng xa, bất giác động lòng, cái khí chất ấy sinh ra từ chàng ta quả thực là lãng phí. Quay đầu lại nhìn Bích Lê trì đang gợn những con sóng lăn tăn, tiếp tục đuổi theo suy nghĩ vừa lướt quarồi biến mất trong đầu.

“Hay cho câu Đế vương chi tướng, chí quý chi dung.” Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm trầm, tôi giật nảy mình, ngước mắt lên thấy Vũ Văn Dung đã đứng bên tôi từ lúc nào, nhữnggiọt nước ở tay áo nhỏ xuống váy tôi, gương mặt không chút biểu cảm, cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt lộ ra tia nhìn lạnh lẽo, đôi lông mày kiếm xếchlên, nói, “Nàng tưởng chỉ dựa vào mấy câu nói đó là có thể gây ảnh hưởng tới sự an nguy của ta sao?”

Tôi giật mình thoát khỏi suy nghĩ,nghĩ bụng tôi thực sự không nên ở riêng với chàng, tự nhiên để chàng cócơ hội lật lại nợ cũ. Đối mặt với ánh mắt sắc bén của chàng, bất giáctôi thấy sợ hãi, nhưng vẫn không tỏ vẻ gì ngoài mặt, hất cằm lên cườinói: “Chỉ vài câu nói đùa làm sao ảnh hưởng được tới an nguy của TưKhông đại nhân cơ chứ? Chẳng qua chỉ là một tiết mục góp vui giải sầu mà thôi.”

Thấy tôi vẫn ra vẻ không biết trời cao đất dày là gì, Vũ Văn Dung trầm mặt xuống, cánh tay mạnh mẽ đột nhiên giữ chặt lấy thắtlưng tôi, siết chặt tôi rồi ép sát tôi vào ngực chàng, quan sát tôi tỉmỉ. Ánh mắt chàng như thể có khả năng xuyên thấu, tôi cố ghìm nén mongmuốn được thoát khỏi vòng tay chàng, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Một lúclâu sau, chàng đột nhiên đưa tay ra lướt dọc lông mày tôi, ngón tay thon dài thô ráp lướt qua làn da mịn màng của tôi, khiến tôi thấy một cảmgiác đau rất khẽ. Lời lẽ của chàng có vài phần cảm khái: “Ánh mắt nàngđúng là đã khác trước rồi. Lão đạo nhân nói đây là mắt đào hoa, hình như cũng đúng.”

Nhìn cái điệu bộ cao ngạo của chàng là tôi bốc hỏa, lửa giận bừng bốc lên, tôi trừng mắt nhìn chàng rồi cựa mạnh, muốnthoát khỏi vòng tay chàng. Nhưng sức của tôi quá yếu, lực ở cánh tay của chàng thì quá mạnh, thân hình nhỏ bé của tôi vẫn bị chàng ôm chặt cứng.

Vũ Văn Dung dường như bực mình vì tôi cứ giằng ra nên trên gương mặt tuấntú hiện lên một vẻ khinh bỉ: “Nguyên Thanh Tỏa, rốt cuộc nàng muốn gì?Ngày trước ở Tư Không phủ, cả ngày chỉ biết làm ra điệu bộ đáng thươngđể cầu xin sự thương hại của người khác, bây giờ tới phủ Tể tướng lạichơi trò đuổi bắt với ta?” Nói rồi chàng ghé sát vào tôi, hơi thở nóngấm của nam nhân phả vào mặt tôi khiến tôi thấy nhồn nhột nơi tai, giọngnói giễu cợt vang lên rất gần.

“Chẳng phải nàng luôn chung tìnhvới ta sao? Đêm hôm đó khi ta muốn hôn nàng, vì sao nàng lại khóc? Bannãy trong buổi gia yến, vì sao lại muốn thị uy với ta? Bây giờ ta càngngày càng không ghét nàng nữa, có lẽ nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời thìta sẽ thương yêu nàng hơn.” Nói rồi bờ môi nóng bỏng ấy nhẹ nhàng đặtlên má tôi, rất nhẹ và dịu dàng. Tôi bất giác run rẩy toàn thân, sốnglưng ớn lạnh. Tuy rằng chỉ hôn lên má, nhưng trong lòng vẫn thấy e thẹnvà tức giận, giơ tay lên theo phản xạ.

Nhưng Chu Vũ Đế tronglịch sử đâu phải là người dễ dàng chịu đánh? Tôi còn chưa đụng được vàocọng tóc của chàng thì đã bị chàng nhanh tay giữ cổ tay lại. Vũ Văn Dung sa sầm mặt, gương mặt ban nãy còn ôn tồn, nay biến thành sự giận dữđáng sợ, ánh mắt như tóe lửa, lạnh lẽo nói từng tiếng: “Nguyên ThanhTỏa, sự nhẫn nại của ta chỉ có giới hạn thôi đấy.”

“Câu này phải để ta nói mới đúng!” Tôi điên tiết, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắtchàng, căm phẫn nói: “Vũ Văn Dung, chàng nghe rõ cho ta, ta chưa bao giờ có chút tình cảm nào với chàng, ngày trước không có, bây giờ không có,sau này lại càng không có.”

Vũ Văn Dung nghe tôi nói vậy thìsững sờ, hình như không ngờ tôi sẽ nói như thế, bàn tay đang nắm tay tôi buông lỏng ra. Tôi nhân cơ hội đó hất mạnh tay chàng ra, xoa xoa cổ tay đã đỏ hằn, lạnh lùng nhìn chàng, nói: “Mọi việc mà ta làm hôm nay chỉlà muốn nói với chàng, ta biết Vũ Văn Hộ đang đề phòng cái gì, cũng biết chàng đang che giấu cái gì! Bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể nghi ngờchàng, cũng giống như việc bất cứ khi nào chàng cũng có thể hạ thủ tiêudiệt ông ta!”

Nghe những lời nói thẳng thắn của tôi, Vũ Văn Dung thoáng run rẩy, ánh mắt nhìn tôi đầy ẩn ý, gương mặt vẫn không chútbiểu cảm, trông vô cùng đáng sợ.

Tôi nhìn vào mắt chàng, lạnhnhạt nói: “Ta muốn thực hiện một vụ giao dịch với chàng, đối với chànghay ta đều có ích.” Đã nói tới nước này rồi thì tôi chẳng còn sợ điều gì nữa. Nghĩ thế, tôi thấy mình nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Ta…” Tôi đang định nói tiếp thì thấy cách đó không xa có một bóng dáng thướt tha đang uyển chuyển đi tới, một tà váy gấm màu xanh nước biển, trên đầu cài một chiếc trâm hình hoa hải đường, mấy sợi tua rua rủ xuống hai bên.

Quả nhiên là tiểu thư nhà đại gia đã đến, y phục, trang sức đều vô cùng cầu kì. Trong phủ Tể tướng rộng lớn này, người xứng đáng để nàng ta phảitrang điểm cầu kì như vậy, họa chăng chỉ có mỗi Vũ Văn Dung. Nàng tacàng lúc càng gần, trong lòng tôi trong phút chốc lướt qua vô số suynghĩ, hầu như là vô thức, đột nhiên tôi đưa tay ra ôm lấy Vũ Văn Dung,hai tay vòng quanh cổ chàng, tạo một tư thế vô cùng thân mật và ân ái.

Vũ Văn Dung không kịp đề phòng, bị tôi ôm cứng, kinh ngạc khiến cả ngườingây ra. Tôi nghiêng đầu nói khẽ vào tai chàng: “Đứng yên. Ân oán cánhân sau này sẽ tính.”

Vũ Văn Dung đại để cũng đã nghe thấytiếng bước chân vang lên sau lưng, chàng lại quay lưng về phía đó nênkhông biết ai đến. Chàng cũng rất hợp tác với tôi, không còn cựa quậynữa mà giang đôi tay to rộng vòng ra ôm tôi, ở thắt lưng tôi bỗng có cảm giác nóng bừng như điện giật. Tôi thấy hơi khó chịu nhưng vẫn cố nén,mỉm cười rạng rỡ, cố ý nói thật to, giọng nũng nịu: “Chàng đã hứa vớithiếp là không nạp thêm tì thiếp nào nữa, không được nuốt lời đâu đấy.”

Vũ Văn Dung không biết vì sao đột nhiên tôi lại nói điều này, hơi sữnglại, tôi lại vội vàng mở miệng nói tiếp: “Thiếp hứa là sau này việc gìcũng thuận theo chàng lẽ nào còn không được? Tóm lại là không được nạpthêm tì thiếp nào nữa, nếu không thiếp không tha cho chàng đâu, mà cũngkhông tha cho nàng ta đâu!” Nói xong tôi gác cằm mình lên vai chàng,chuyển sang một tư thế dễ chịu hơn.

“Vả lại chàng cũng đã nóichỉ là thấy mới mẻ nhất thời, sau này chắc chắn sẽ ghẻ lạnh người ta,người khổ cuối cùng chỉ là người con gái đa tình mà thôi.”

Nóimột loạt những câu kì lạ, Vũ Văn Dung lúc này chắc chắn đang vò đầu bứttóc không hiểu tôi nói gì, cơ thể chàng hình như cứng đơ ra. Lúc này tôi mới ngước đầu nhìn về phía trước, làm ra vẻ vừa mới vô tình phát hiệnra nàng ta, e thẹn thoát khỏi vòng tay của Vũ Văn Dung, nói: “Ôi, Nhancô nương… sao muội lại tới đây?”

“À… Tể tướng đại nhân bảo muộiqua xem vết thương bỏng của Tư Không đại nhân có nghiêm trọng không.Người nói nếu nghiêm trọng thì mau mời đại phu, đừng để nó bị nặng hơn.” Nhan Uyển hơi ngượng ngùng và còn cả vẻ chua chát khó có thể che giấuđược, nói: “Muội xin lỗi, làm phiền nhã hứng của hai vị.”

Vũ Văn Dung lúc này đã quay đầu lại, thấy nàng ta thì nhìn tôi vỡ lẽ, khóe môi nở thành một nụ cười rất kịch, lặng lẽ đứng một bên, không nói năng gì.

“Chàng khỏe lắm.” Tôi vỗ nhẹ lên cánh tay Vũ Văn Dung, đồng thời cũng thầmkhinh bỉ sự lẳng lơ của mình ban nãy. Giọng nói của tôi rất ngọt ngào,nhưng ánh mắt thì sắc như dao, nhướng mày lên nói: “Vậy thì phiền Nhancô nương nói với Tể tướng đại nhân một tiếng đa tạ.” Ý tôi là tự cô muốn tới thăm chàng hay người khác bảo cô tới thăm chàng, trong lòng cô tựbiết.

Nhan Uyển miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Vậy Uyển nhi xin cáotừ.” Nói rồi nhẹ nhàng cúi người hành lễ với Vũ Văn Dung, đôi mắt phượng nhìn chàng đầy ai oán, quay người đi về phía Tây Uyển.

Tôi trầm ngâm nhìn theo bóng lưng nàng ta, một hồi lâu sau, cảm giác dường nhưmột mối nghi ngờ trong tim vừa được giải tỏa, nhưng lại dẫn ra một mốinghi ngờ khác lớn hơn.

“Sao hả, ghen à?” Vũ Văn Dung nhướng mày hỏi tôi, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đểu cáng.

Tôi nhớ lại cảnh tượng mình chủ động ôm chàng khi nãy, gò má đỏ bừng, bựcbội nói: “Khó nhất là trả nợ mỹ nhân, nếu chàng cười nàng ta về, ta sợrằng chàng sẽ khốn khổ thôi!”

Đôi mắt đen láy của Vũ Văn Dung lóe sáng, không nói gì nữa, chỉ giữ nguyên nét mặt đó nhìn tôi.

“Nàng ta và Vô Thần đạo nhân không phải mới gặp nhau lần đầu.” Tôi thấy bóngdáng Nhan Uyển đã biến mất sau mấy gốc cây, lúc này mới hạ giọng nóinhỏ.

Cho tới khi nãy nhìn thấy Nhan Uyển, tôi mới nắm bắt đượcnỗi nghi hoặc cứ mãi ở trong đầu mình là cái gì. “Vừa nãy Nhan Uyển bước vào phòng, nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua người Vô Thần đạo nhânnhưng không dừng lại lâu. Thông thường, một người khi tới giữa một nhómngười quen thuộc mà lại phát hiện ra một người lạ thì sẽ quan sát lâuhơn. Sau đó khi tôi và Vũ Văn Dung cùng rời đi, tôi thấy ánh mắt haingười họ nhìn nhau, rồi Nhan Uyển nhanh chóng nhìn lảng ra chỗ khác, cốtỏ vẻ không quen thuộc nhưng ngược lại càng trở nên mất tự nhiên.”

Tuy rằng không có chứng cứ xác thực, nhưng tôi nói gì cũng là người hiệnđại từng xem rất nhiều phim điện ảnh, thêm vào đó là tôi luôn cố ý quansát Nhan Uyển, bởi vậy mới nhận ra điều này. Vũ Văn Dung lặng lẽ nghetôi nói hết, trên mặt không hề tỏ ra kinh ngạc, chỉ có điều ánh mắt nhìn tôi càng sâu thêm một chút, nói đơn giản: “Kệ họ. Thứ gì càng phức tạpthì ta càng có hứng thú.”

Tôi thầm kinh ngạc, thì ra chàng cũngnhận ra. Nhếch môi lên cười: “Không hổ danh là Tư Không đại nhân, tâm tư cẩn mật, nhạy bén, hạng nữ nhân như ta đúng là không thể bì kịp, ThanhTỏa đúng là múa rìu qua mắt thợ. Có điều… ta chẳng có chút hứng thú gìvới nàng ta cả.” Tôi nhướng mày, nói rõ ràng từng tiếng, “Đừng mơ cướinàng ta về để hành hạ ta!” Ánh mắt tôi tràn ngập sự thách thức. Dẩu môilên lườm chàng một cái rồi tôi cũng bỏ đi về phía Tây Uyển.

Vạtváy dài màu đỏ quét qua nền đất đã được phủ kín bởi những cánh hoa lê,tạo thành một đường cong dài mơ hồ. Tôi cảm thấy hình như ánh mắt phứctạp của Vũ Văn Dung chăm chú nhìn theo bóng tôi, hồi lâu vẫn khôngchuyển đi.

2.

Chiếc lư hương bằng vàng nghi ngút khói xanh, hương thơm tỏa ra khắp phòng.

Vô Thần đạo nhân ngồi bên trang đài, đang ngắm lại mình trong chiếc gươnglục lăng, thi thoảng lại nhếch mép lên tạo thành rất nhiều biểu cảm,ngưng thần nhìn mình trong gương rất lâu, dường như có vẻ vô cùng saymê. Cái biểu cảm nghiêm túc đó cho thấy dường như ông còn quan tâm tớidung mạo của mình hơn cả những cô gái trẻ tuổi.

Đứng dưới máiche cạnh cửa sổ, tôi kinh ngạc khi bắt gặp cảnh tượng kì quặc này, lưngtôi lặng lẽ toát mồ hôi. Vốn định tới nói chuyện với ông ta để xem cóthể phát hiện ra điều gì từ miệng ông ta không. Để cố tình tỏ ra mình là người không câu nệ tiểu tiết, khác với những người khác, tôi cố tìnhtránh hai gã tiểu đồng canh cửa. Ai ngờ qua cánh cửa sổ hồng mộc chạmhoa văn, tôi lại chứng kiến thấy cảnh tượng dị thường này. Vô Thần đạonhân ngồi chênh chếch so với chỗ tôi đứng, dường như phát hiện ra trênlàn da mình có tì vết gì đó, thoáng cau mày rồi ghé sát mặt vào gương.Bởi vì quá chăm chú soi gương nên vẫn chưa phát hiện ngoài cửa sổ cóngười.

“Sư phụ, đại sư tỷ cầu kiến.” Bỗng dưng có một tiểu đồngtừ ngoài cửa lớn đi vào bẩm báo, tôi vội vàng nép người sau chiếc cộtdưới hiên nhà.

“Đồ ngu, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ở đây không được gọi nó là sư tỷ.” Vô Thần đạo nhân luyến tiếc chuyển ánh mắt rakhỏi chiếc gương, bực bội quát. Giọng nói của ông như một đứa trẻ, không hề còn vẻ đoan trang, nghiêm túc như trước mặt người khác.

Ôngta chầm chậm quay đầu lại, tôi cũng dần dần nhìn thấy gương mặt chínhdiện của ông ta… Há hốc miệng, tôi kinh ngạc tới mức suýt thì thốt lên…

Đập vào mắt tôi là một gương mặt trẻ trung trắng ngần, thanh tú và có phầnyêu mị. Có một gương mặt trắng trẻo và một làn da mỏng manh, mịn màng,đôi mắt phượng đuôi dài, hàng lông mi khi nhướng lên trông như yêu nữ…Tất cả mọi thứ ở dưới một mái tóc trắng như tuyết búi gọn lên trông càng vô cùng quái dị. Hàng lông mi và chòm râu dài bạc phơ đã không còn nữa, để lộ đôi môi mỏng duyên dáng đỏ hồng. Nhìn kĩ hơn, gương mặt như bịche phủ bởi một làn sương, khó phân biệt nam nữ. Sự yêu mị đáng sợ ấykhiến tôi thấy ớn lạnh trong lòng.

Lúc này Nhan Uyển đã chậm rãi bước vào, trong lòng ôm một chiếc rương bằng gỗ đào có vẻ rất quý giá,từ xa đã vái chào: “Nhan Uyển bái kiến sư bá.”

“Ừ!” Vô Thần đạonhân uể oải đáp rồi nói: “Phủ Tể tướng đông người phức tạp, chẳng phảiđã bảo ngươi không có việc gì đừng tới chỗ ta rồi sao?”

“UyểnNhi vẫn tuân lời dạy bảo của sư bá. Chỉ là vừa nhận được mấy món đồ quý, nóng lòng muốn dâng lên cho sư bá.” Nói rồi nàng ta mở chiếc rương ra,để lộ ba cái ngăn kéo, ngăn thứ nhất đặt bốn viên trân châu lớn tỏasáng, chói mắt, ngăn thứ hai là một cái gì đó đen xì, ngăn thứ ba là một củ nhân sâm đã thành hình người. Tôi bất giác thầm tặc lưỡi, quả nhiênđều là báu vật liên thành.

“Đây là trân châu Nam Hải, mật gấuTây Vực và nhân sâm Tuyết Sơn. Mài trân châu thành bột rồi đắp lên mặtcó tác dụng dưỡng da. Mật gấu và nhân sâm cùng nấu thành canh, có tácdụng dưỡng thần và công hiệu dưỡng da từ trong da ngoài.”

Nhangia quả nhiên giàu có nức tiếng. Vị đạo nhân này thích làm đẹp, NhanUyển tặng cho ông ta bao nhiêu đồ dưỡng da, làm đẹp, đúng là quá hợp ýông ta. Nhưng vì sao nàng ta lại gọi ông là sư phụ? Chẳng nhẽ nàng tacũng biết pháp thuật? Nỗi nghi ngờ trong tôi lại tăng thêm.

“Ừm, con có lòng quá.” Vô Thần đạo nhân sắc mặt hiền hòa nói, xem ra rấtthích món quà này. Rồi ông ta ra lệnh cho gã tiểu đồng nhận lấy chiếcrương, suy nghĩ giây lát rồi nói: “Thật khó khăn cho con khi tìm cho tađược nhiều bảo bối như thế.”

“Được làm việc cho sư bá là phúcphận của đệ tử, đệ tử vui còn không kịp nữa là…” Nhan Uyển ngẩng đầulên, thận trọng nói: “Thực ra những thứ này con mang đi từ sơn trang nhà con. Cha bảo con chuyển lời tới người, nói là bề trên đang giục, địacung có thể sẽ có biến trong mấy ngày tới. Bảo người mau mang theo gương Thanh Loan trở về.”

Xung quanh bỗng lặng ngắt như tờ.

Rồi bỗng nhiên “cạch một tiếng”, chiếc rương bị đóng mạnh vào. Nhan Uyển giật mình rồi khéo léo cúi đầu thấp hơn.

“Sư bá bớt giận.”

“Hương Vô Thần ta ít nhiều cũng là một trong tứ tôn giả của chúa công, changươi là thân phận gì mà dám nói với ta như thế? Còn cả ả già Diệu Âmnữa, ta là Chu Tước, ả là Bạch Hổ, tưởng rằng mình cao hơn ta một bậcsao?” Giọng nói dịu dàng của Vô Thần đạo nhân ban nãy nay bỗng trở nênsắc nhọn, khiến tôi thấy run rẩy cả người.

“Sư bá tha tội! Chacon cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, mong sư bá đừng trách cứ người!” NhanUyển hốt hoảng nói, “Chỉ là Diệu Âm Tiên Tử đã tính ra được địa cung cóbiến, đốc thúc hơi gấp thôi, vả lại mãi không có tin tức gì về gươngThanh Loan khiến mọi người đều lo lắng.”

Vô Thần đạo nhân yênlặng giây lát, ánh mắt ngạo mạn lướt qua gương mặt Nhan Uyển, giọng nóihòa hoãn hơn đôi chút: “Chuyện của gương Thanh Loan ta tự biết lo liệu,sau này không được nhắc tới nữa. Nhưng ngươi lén lấy của cha ngươi mangcho ta nhiều bảo bối như vậy là vì sao?”

Nhan Uyển nghe hỏi vậy, biết rằng Vô Thần đạo nhân không giận cá chém thớt sang nàng ta thì vui vẻ đứng lên, đi tới sau lưng Vô Thần đạo nhân nhẹ nhàng đấm lưng choông ta rồi nói khẽ: “Tâm tư của đồ đệ lẽ nào còn giấu được sư bá? Lầntrước, sư bá trước khi dùng bùa đã chịu cho con một viên giải dược,huống hồ hiện nay sư bá ở trong Tể tướng phủ đã có quyền cao chức trọng, xin sư bá làm chủ cho Uyển nhi.” Nói rồi trên mặt nàng phớt một sắchồng xinh đẹp.

Giải dược? Trong đầu tôi lập tức xuất hiện cảnhtượng hôm đó nàng ta cho Vũ Văn Dung uống một bát canh hạt sen trongvườn. Cuối cùng cũng hiểu vì sao mọi người trong phủ từ trên xuống dướiđều bị nhiễm bệnh, duy chỉ có Vũ Văn Dung là vẫn bình an vô sự.

“Lại còn vòng vo với ta sao, cứ nói thẳng ra. Hừ, nếu không phải ngươi tựmình lợi dụng hình nộm để hãm hại tình địch thì Vũ Văn Hộ đã sớm nằmtrong tầm kiểm soát của ta rồi, việc gì phải ếm bùa chú.” Vô Thần đạonhân lạnh lùng liếc Nhan Uyển một cái.

“Sư bá thứ tội!” Sắc mặt Nhan Uyển thoáng thay đổi, vội vàng phủ phục xuống đất thỉnh tội.

“Nguyên Thanh Tỏa ngu ngốc tự động vào đó nên suýt thì làm lỡ đại sự của sư bá, đệ tử không kịp thời ngăn cản, là lỗi của đệ tử!”

“Ngươi thoái thác nhanh lắm.” Vô Thần đạo nhân khinh bỉ hừ một tiếng, trong mắt lóe lên một vẻ không vui.

“Là ả ta tự động vào hay là ngươi mượn đao giết người, trong lòng ngươi hiểu rõ nhất!”

“Đệ tử biết lỗi rồi ạ!” Thần sắc của Nhan Uyển run rẩy, nhưng không quá kinh hãi, chỉ liên tục nhận lỗi chứ không biện minh gì.

“Vài ngày nữa ta sẽ nói với Vũ Văn Hộ, bảo ông ta ban ngươi cho Vũ VănDung.” Xem ra Vô Thần đạo nhân rất thương yêu người đồ đệ này, sắc mặtlại hiền hòa trở lại.

“Tạ ơn sư bá!” Nhan Uyển hoan hỉ hành lễ đa tạ, ngừng một lát rồi cắn môi nói, “Nhưng Uyển nhi còn một việc nữa tương cầu.”

Vô Thần đạo nhân nheo mắt nhìn nàng ta, thong thả nói: “Sao hả, muốn ta giúp ngươi tiêu diệt con nha đầu Nguyên Thanh Tỏa sao?”

“Sư bá liệu sự như thần, Uyển nhi bội phục!” Nhan Uyển ngẩng đầu nịnh nọt.

Vừa nghe tới tên mình, tôi đã thầm giật mình, càng thận trọng kiểm soát hơi thở của mình, thà chết cũng không thể để bọn họ phát hiện ra tôi.

“Ha ha, trong phủ Vũ Văn Dung có bao nhiêu là nữ nhân, ngươi giết hết đượckhông? Hơn nữa theo ta thấy thì tình cảm của hai người bọn họ không tốtnhư vẻ bề ngoài đâu, chẳng qua là diễn kịch cho người khác xem mà thôi.” Vô Thần đạo nhân ngắm nghía những ngón tay thuôn dài của mình, nhướngmày nói: “Vả lại ta không ghét nha đầu đó, cứ giữ ả lại. Ngươi tới cũngđúng lúc, cùng ta vào Hoàng cung một chuyến. Hoàng gia là nơi quy tụnhiều bảo vật, có thể ả Diệu Âm tính sai phương vị của gương Thanh Loancũng không chừng.” Nói rồi ông ta liếc sang bên một cái, lập tức có mộttiểu đồng chạy tới giúp ông ta gắn râu tóc bạc vào, còn tỉ mỉ vẽ thêmnếp nhăn trên trán. Hóa trang xong mới ra ngoài cửa gọi thị vệ vào, dùng hai thanh gỗ xuyên qua chiếc ghế mây mà Vô Thần đạo trưởng ngồi, làmthành một cái kiệu đơn giản rồi lắc lư đi ra sân vườn.

“Vâng, sư bá!” Trên mặt Nhan Uyển lướt qua một vẻ không cam và thất vọng, nhưngkhông dám thể hiện ra, đáp khẽ rồi đứng lên đi theo sau chiếc kiệu.

Cho tới khi họ đã đi rất xa rồi, trong sân chỉ còn một mình tôi, yên tĩnhtới mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, tôi mới len lénlướt ra khỏi đằng sau cái cột. Mảng áo sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, dínhvào lưng lành lạnh. Vì nghe được quá nhiều bí mật nên hai chân tôi bỗngtrở nên nặng nề, cố lấy lại tinh thần mới đi ra được khỏi tòa nhà này.



Hương Vô Thần, tứ tôn giả, địa cung.

Hương Vô Thần rốt cuộc có thân phận gì? Diệu Âm Tiên Tử mà Nhan Uyển nói là ai?

Thì ra mọi việc không đơn giản như những gì tôi tưởng. Đằng sau vị đạo nhân thích làm đẹp này còn che giấu một thế lực thần bí vô cùng khổng lồ.

Đã vài lần “lãnh chiêu” của Nhan Uyển, thực ra tôi chỉ không muốn nàngđược gả về Tư Không phủ chứ không có ác ý gì. Không ngờ nàng ta lại hậntôi thấu xương, muốn đưa tôi vào chỗ chết.

Nghe khẩu khí của Vô Thần đạo nhân ban nãy thì hình như ông ta muốn lấy mạng tôi chỉ dễ như lấy mạng một con kiến.

Sau lưng ông ta là người như thế nào? Vì sao lại kiên quyết có được gương Thanh Loan?



Tôi gần như chạy trốn về phòng mình, thở hổn hển, dáng vẻ thẫn thờ. Cảmgiác dường như mình đang bị những lớp sương mù dày đặc bao quanh, khôngnhìn rõ phương hướng, cũng không có khả năng đánh trả.

Đừng nóitới sứ mệnh bảo vệ gương Thanh Loan, chỉ sợ đến cái mạng nhỏ của mìnhcũng khó giữ nổi! Nhưng cho dù có phải mất mạng thì tôi cũng phải chấphành sứ mệnh của nhà Đoạn Mộc.

Nếu có người lạm dụng năng lượngcủa gương Thanh Loan để xoay chuyển càn khôn thì thiên hạ tất đại loạn.Mà lịch sử giống như những quân bài domino, chỉ cần đổ một quân là đổhết cả bàn. Nếu lịch sử không thể vận hành theo hướng mà nó đã định thìmọi thứ được xây dựng trên cơ sở trước đó đều có khả năng hóa thành hưvô. Nếu lịch sử bị thay đổi thì tương lai cũng sẽ thay đổi theo. Vậy thì trên đời này sẽ không còn người tên Đoạn Mộc Liên nữa.

Bởi vậy, là người kế thừa gia tộc Đoạn Mộc, vì người, vì mình, tôi phải bảo vệ gương Thanh Loan.

Ngoài khung cửa sương rơi rất dày, trời về đêm lạnh dần, tôi ngồi một mìnhbên cửa sổ, trong lòng dấy lên một cảm giác bất lực và yếu đuối chưatừng có.

Trước mặt lại hiện lên chiếc mặt nạ màu bạc nanh ác…Trong tim cảm thấy nửa ấm áp, nửa thất vọng. Tôi vòng tay ôm lấy thânmình, thân hình bé nhỏ lạnh lẽo co rút lại.

Có ai biết rằng tôi lúc này thật sự rất sợ hãi?

3.

Mở mắt ra, đập vào mắt tôi là một bức tường màu hồng phấn, rèm che màutrắng sữa, cái bàn sách màu vàng nhạt… Trên đó còn đặt cuốn “Ẩm thủy từ” mà tôi thích nhất. Ngơ ngác phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếcgiường rộng lớn êm ái, bên gối còn mấy con thú nhồi bông, trong phòngtràn ngập mùi hương nước hoa Miracle đã lâu không ngửi thấy.

Tôi… về nhà rồi sao? Tôi kinh ngạc và vui mừng ngồi dậy, ngơ ngác đi ra khỏi phòng, men theo cái cầu thang lát đá hoa đi xuống lầu.

Tronggian phòng khách quen thuộc, ông nội đang ngồi trên chiếc ghế mây kê sát ban công đọc báo, bố mẹ cũng đã đi du lịch trở về, bên cạnh còn mấychiếc va li rất lớn, đang ngồi trên sofa xem ti vi.

Tôi ngẩn người ra nhìn cảnh tượng trước mắt, quầng mắt cay nóng, cổ họng nghẹn ngào, nhất thời không nói được gì.

Đúng lúc này thì ông nội, bố mẹ cùng quay lại nhìn tôi, sắc mặt hiền từ,trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định và khích lệ, ông nội nở một nụ cườihiền lành và nhiều ý nghĩa, nói: “Tiểu Liên, dũng cảm lên, chúng ta vẫnluôn ở đây.”

Tôi thấy tim mình thật ấm áp, rồi nước che mờ tấtcả, tôi đưa tay ra, bất chấp tất cả để níu lấy họ, nhưng rồi tôi sảychân trước, cả người ngã nhào xuống. Tôi ngồi bật dậy, mở bừng mắt, cảmgiác rơi xuống ban nãy vẫn còn rất chân thực, nhưng trước mắt tôi lại là một cảnh tượng khác…

Khung cửa sổ bằng gỗ khảm hoa văn, chiếcbàn gỗ hoa lê với những đường vân màu đỏ đậm, trên bàn đặt một đài nếnbằng đồng khắc hình kì lân. Trước sập được che một lớp màn mỏng, trênngười là bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng màu xanh lam mềm mại, rất dễ chịu. Tôichợt thấy thất vọng, đưa tay lên lau những giọt mồ hôi túa ra trên trán, rồi đứng lên đi tới bên cửa sổ.

Mấy ngày nay cứ mưa lất phất,không khí ngập trong mùi đất ướt, mở cửa sổ ra, hơi lạnh tràn vào. Tôikhép mắt, giang rộng cánh tay, hít sâu một hơi… Tôi thấy lồng ngực mìnhmát mẻ hơn rất nhiều, mở mắt ra lần nữa, thấy một bóng người cao ráođang đứng trước cửa sổ của tôi, cầm y kim quan, gương mặt tuấn tú, là Vũ Văn Dung.

Chàng hơi sững lại nhìn tôi, dường như sự u buồn vànhẹ nhõm ban nãy của tôi đều đã hiện lên trong mắt chàng, thấy tôi kinhngạc nhìn chàng, trên mặt chàng hiện lên một vẻ phức tạp, đôi mắt đenláy khó phân biệt được hỉ nộ, nhướng đôi mày kiếm lên, lạnh nhạt nói:“Đi thôi! Hôm nay sẽ có kịch hay.”

Để phù hợp với phục trang của Vũ Văn Dung, tôi cố ý chọn một chiếc váy hoa nhí màu xanh đen với những đường chỉ thêu màu bạc, kết hợp với một đôi hoa tai có tua rua màu bạcrủ xuống. Uyển chuyển đi tới bên cạnh chàng, trông hai người có vẻ kháxứng đôi. Sánh vai nhau đi tới Ngọc Kim Điện ở Bắc Uyển, tôi thấy cửađiện đã mở rộng, một cơn gió mát mẻ thổi qua, mang theo một mùi rượu rất nồng. Vũ Văn Hộ mở yến tiệc long trọng tại Ngọc Kim Điện, quả nhiên làhình như có đại sự xảy ra.

Tôi cùng Vũ Văn Dung vấn an nhữngngười khác, hình như tâm trạng của Vũ Văn Hộ khá tốt, chỉ vào vị trí ghế ngồi ở hạ tọa bên phải, cười nói: “Hai con phục trang rất xứng đôi. Hôm nay là ngày vui của Dung nhi, chắc là Thanh Tỏa cũng sẽ mừng cho phuquân.”

Tôi khựng lại, vô thức quay sang nhìn Vũ Văn Dung, chàngchỉ làm ra vẻ như không có việc gì xảy ra. Trong lòng bất giác thấy nghi hoặc, tôi mỉm cười gượng gạo, khẽ cúi đầu với Vũ Văn Hộ, coi như đáplời. Ngước mắt nhìn thấy Vô Thần đạo nhân đang ngồi ở vị trí thượng tọabên trái, Nhan Uyển ngồi bên cạnh ông ta, chiếc váy lụa mỏng màu hồngphấn trong rất vui mắt, gương mặt được trang điểm khá đậm khiến nhan sắc càng thêm diễm lệ, e thẹn ngước mắt nhìn Vũ Văn Dung, hai mắt tràn đầytình ý.

“Vô Thần Các vừa mới xây được một nửa, đạo nhân đã đòi đi, thật là đáng tiếc.” Nguyên Thị chép miệng tiếc nuối, nâng ly nói.

Tôi ngẩng đầu lên, hơi ngơ ngác. Vừa nãy trong lòng còn có một dự cảm không lành, bởi vậy chỉ mải cắm cúi ngồi ăn, cũng không để ý lắm tới lời nóicủa mọi người. Vô Thần đạo nhân sắp đi? Mới nghe được câu này, tôi còntưởng là mình nghe nhầm.

“Hôm nay mở thịnh yến là vì muốn tiễnđạo nhân. Đạo nhân có việc quan trọng, chúng tôi cũng không tiện giữ.”Vũ Văn Hộ nghe thấy thế thì quay đầu sang Vô Thần, lễ phép nói.

“Bần đạo tuy rằng trong tâm vô thần, nhưng thân giữa chốn hồng trần nênchẳng thể nào không lo việc hồng trần. Thường có những việc bất đắc dĩcuốn lấy.” Vô Thần đạo nhân thong thả nói, câu nói của ông ta nghe thậtđường hoàng, bác đại tinh thâm, nhưng lại không nói ra lí do cụ thể gì.

Thì ra buổi yến tiệc này là để tiễn ông ta. Tôi hơi giật mình, trong lònglập tức có một cảm giác vui sướng như giải thoát được một gánh nặng, cái nhân vật nguy hiểm lai lịch bất minh này đi rồi, sự uy hiếp đối với tôi đương nhiên cũng giảm đi một chút. Suy đoán lí do ông ta rời đi, có lẽlà vì “địa cung” thần bí mà ông ta nói xảy ra chuyện gì đó.

“Đạo nhân tài cao, đương nhiên phải lo tới phúc trạch của hàng vạn chúngsinh. Trách nhiệm lớn, đương nhiên cũng nhiều ràng buộc. Thanh Tỏa thaymặt cho người trong thiên hạ, kính ngài một ly.” Tôi vui thầm tronglòng, nâng ly nói, nụ cười rạng rỡ xuất phát từ đáy lòng.

“Ha, nha đầu này miệng lưỡi thật giảo hoạt.” Vô Thần vui lòng, nheo mắt nâng ly với tôi, uống cạn một hơi.

“Thanh Tỏa lần này quay về đã ngoan ngoãn và lanh lợi hơn nhiều, có lẽ sau này sẽ chung sống hòa hợp được với Uyển nhi.” Vũ Văn Hộ cười lớn tiếp lời.

Tôi nghe thấy thế thì khựng lại, ly rượu vừa đưa tới miệng bất giác đã dừng lại.

“Đúng, Nhan cô nương và Tư Không đại nhân có duyên tướng, bát tự lại hợp, đúng là một lương duyên trời định. Chi bằng đại nhân hãy tác thành cho họ.”Vô Thần cười nói. Có lẽ hai người đã sớm thông đồng với nhau, chọn đúnglúc này để nói ra.

“Thực ra ta cũng đã sớm có ý tác thành chochúng, nay đạo nhân lại nhắc tới. Vậy thì ta với ông hãy làm chủ chochúng, coi như là kết mối nhân duyên.” Tôi hừ lạnh một tiếng, vừa kếtthân được với Kinh lược tiết độ sứ nắm binh quyền trong tay, lại lôi kéo lấy lòng được Vô Thần đạo nhân, ngoài mặt thì có vẻ như nhất cử lưỡngđắc, nhưng không biết Vô Thần đạo nhân lai lịch bất minh, hành động nàychẳng khác nào cõng rắn cắn gà nhà.

Vũ Văn Hộ vừa nói vừa quay đầu nhìn Vũ Văn Dung, nói: “Nhan cô nương tài mạo song toàn, Dung nhi chắc cũng thích phải không?”

Vũ Văn Dung nhướng mày nhìn tôi rất kịch, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhạt: “Đa tạ mỹ ý của hoàng thúc.”

Xem ra chàng ta đã sớm biết có sự sắp xếp này, chả trách lại nói là có kịch hay để xem. Xem ra toàn bộ buổi yến tiệc này duy chỉ có tôi là ngườikhông biết gì. Trong lòng lóe lên một ngọn lửa giận và nỗi sợ hãi. TưKhông phủ đã có một My chủ nhân, nếu Nhan Uyển bước vào thì tôi làm saomà sống được. Nhưng đây là ý của Vũ Văn Dung, tôi cũng chẳng dám nói gì, chỉ hơi do dự nhìn Nguyên Thị, trong ánh mắt có thêm vài phần cầu cứu.

Nguyên Thị liếc thấy biểu cảm của tôi thì mở miệng nói: “Thanh Tỏa của chúngta thấu tình đạt lí, chắc không giở thói bướng bỉnh vào lúc này đâu,đúng không?”

Tôi có nỗi khổ mà chẳng thể nói ra, chỉ đành gượng gạo mỉm cười gật đầu.

“Có điều nhập môn có người trước người sau, tính ra thì Uyển nhi phải gọicon một tiếng tỷ tỷ. Dung nhi cũng không phải loại người có mới nới cũ,sau này hai tỷ muội các con chung sống hòa thuận, có lẽ cũng không phảilà khó. Con nói phải không, Dung nhi?” Nguyên Thị nhìn Vũ Văn Dung, mỉmcười hỏi.

“Đương nhiên rồi ạ.” Vũ Văn Dung đưa tay ra ôm tôi vào lòng, xoa nhẹ lên bờ vai tôi, nói: “Thanh Tỏa đối với con tình sâunghĩa đậm, cung thuận đáng yêu, sao con nỡ buông nàng ra.” Nói rồi chàng giả bộ nhìn tôi đầy tình ý, trong đáy mắt chỉ là vẻ trêu chọc. Tôingoài mặt mỉm cười nhưng ánh mắt tóe lửa như có thể giết người. Cungthuận đáng yêu? Hừ, toàn là nói ngược.

Vũ Văn Dung thấy tôi như vậy thì khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khoái trá.

Thấy tôi và Vũ Văn Dung có vẻ thân mật, trên mặt Nhan Uyển thoáng một chútngượng ngùng, chắc chắn càng thêm căm hận tôi, nhưng ngoài mặt vẫn mỉmcười e thẹn: “Sau này mong Thanh Tỏa tỷ tỷ chăm sóc thêm cho muội.”

Tôi cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, nghiêm mặt nói: “Uyển nhi muộimuội là người lương thiện đôn hậu, chẳng có tâm ý hại người, được cùngmột nhân tài như muội hầu hạ Tư Không đại nhân, Thanh Tỏa vui còn khôngkịp nữa là.” Nói rồi tôi nâng ly về phía Vũ Văn Hộ và Vô Thần đạo nhân,nói: “Chúc cô phụ và đạo nhân kết thành mối nhân duyên, hỉ khí doanhmôn.” Rồi tôi lại quay đầu nhìn Vũ Văn Dung, nhếch môi lên nói: “Cung hỉ phu quân có thêm giai nhân.”

Đây là lần đầu tiên tôi gọi chànglà phu quân. Trên thực tế tôi chỉ là một tì thiếp không có danh phận của chàng, lẽ ra không có tư cách gọi chàng là phu quân. Nói như thế chẳngqua là vì muốn Nhan Uyển nghe thấy. Đã đối đầu với nàng ta rồi thì chỉcòn cách tiếp tục đối đầu mà thôi.

Vô Thần đạo nhân thấy tôi mấy hôm trước còn phản đối Vũ Văn Dung nạp thiếp, nay có phản ứng như vậythì ánh mắt lóe lên vẻ thích thú.

“Nhan cô nương chi bằng hãynhanh chóng quay về nương gia[2] để chờ Tư Không phủ chính thức đón về.Tể tướng đại nhân tới khi đó sẽ là chủ lễ cho cô. Bần đạo lần này đi vềphía Tây, cũng có thể tiễn cô một đoạn, chi bằng ngày mai chúng ta cùngkhởi trình?”

[2] Nương gia là nhà mẹ đẻ.

“Uyển nhi xin nghe lời đạo nhân sắp đặt.” Nhan Uyển cung kính đáp.

Ngày mai đã đi? Tuy rằng sau này Nhan Uyển gả vào Tư Không phủ sẽ mang lạinhững phiền phức vĩnh cửu nhưng trước mắt tôi vẫn thở phào một hơi bènnói: “Thế còn gương Thanh Loan thì sao? Đạo nhân đã tìm thấy chưa?”

Vô Thần nghe tôi nhắc tới gương Thanh Loan thì ánh mắt sáng lên, rồi trong đáy mắt lại thoảng qua một vẻ hồ nghi. Tôi làm ra vẻ vô tội, nhìn lạiông ta: “Chẳng phải đạo nhân nói đó là vật không may? Còn giữ lại trongphủ tất sẽ khiến lòng người bất an?”

“An tâm đi, trước khi đibần đạo sẽ chôn bùa xung quanh Vô Thần Các để giữ cho quý phủ vẫn bìnhan.” Sắc mặt Vô Thần khôi phục lại vẻ bình thường.

“Nếu có tin tức gì của gương Thanh Loan thì phiền Tể tướng đại nhân phái người tới Vân Đinh của núi Côn Lôn.”

Vô Thần đạo nhân còn chưa nói xong thì không trung vang lên tiếng đàn lạnh lẽo, khúc điệu rối loạn, vô cùng chói tai, khiến người ta nghe thấytrong lòng buồn bực, rượu trên bàn sóng sánh làm đổ cả ly xuống đất,giây phút sau, đến cả những chiếc bàn cũng rung lên bần bật. Trong tiếng đàn vang lên một giọng nữ tràn đầy oán khí: “Hương Vô Thần, còn giả bộquay về Côn Lôn Vân Đinh sao? Còn tưởng mình là đạo sĩ sao? Cái hẹn mười năm của ngươi với ta, lẽ nào ngươi quên rồi sao?”

4.

Tôi bịt tai, cảm giác tim mình đau nhức nhối. Vũ Văn Dung thoáng cau mày,nhưng không có vẻ đau đớn như tôi. Sắc mặt của mọi người đều trở nênquái dị, chỉ có Vô Thần đạo nhân là vẫn giữ sắc mặt thường ngày, vỗ nhẹvào cái bàn trước mặt, sau đó búng tay một cái, cái bàn nghe tiếng bayra, hình như đụng phải một cái gì đó trong không trung, tiếng gỗ vỡ vụnrồi bay tứ tung, Vũ Văn Dung phất tay áo lên che trước mặt tôi, bảo vệtôi, kéo tôi ra sau lưng.

Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, rồitrong không trung hiện lên một chiếc cổ cầm vô cùng tinh xảo, chầm chậmhạ xuống, trên dây đàn còn vương mấy cánh hoa đào. Một nữ nhân dung mạoxinh đẹp không biết từ lúc nào đã đứng giữa đại điện, ôm chiếc đàn trong lòng nhìn Vô Thần đạo nhân trân trân, đôi mắt như hồ nước dấy lên những con sóng bi thương, ai oán, không cam, căm phẫn và nhiều tình cảm phứctạp khác. Âm thầm còn cảm thấy dường như có một chút… nhung nhớ. Khi đối diện với ông ta, bờ môi khẽ mấp máy, nhất thời không nói được lời nào.Tiếng đàn đã dừng, lúc này tôi mới được giải thoát khỏi cảm giác đauđớn, người phụ nữ trước mặt mặc chiếc váy dài màu trắng, hồng đơn giản,trên đầu cài một cành hoa đào, trang điểm đơn giản, nhưng trông vẫn vôcùng yêu mị. Những sợi tóc lòa xòa bên tai bay lên theo gió, càng khiếngương mặt ấy diễm lệ như những đóa hoa sen giữa đầm, trong trắng, tinhkhiết mà vẫn lay động lòng người. Đúng là một mỹ nữ nhan sắc tuyệt trầncòn hơn cả Nhan Uyển.

“Đào Hoa, lâu lắm không gặp.” Sắc mặt VôThần đạo trưởng vẫn rất điềm tĩnh, khi ánh mắt lướt qua bà ta, trong mắt dường như có một vẻ nuối tiếc và áy náy, nhưng nhanh chóng biến mất.

“Hừ, không ngờ ngươi còn nhớ đến ta.” Đào Hoa nghiến răng, giọng nói hằn học, nhưng ánh mắt thì thật thê lương.

“Đã lâu không gặp, cầm nghệ của nàng dường như không hề tiến bộ.” Vô Thầnđạo nhân liếc tôi một cái, nói: “Càng những người hiểu âm luật thì ngheđàn càng thấy đau khổ. Đã thế thì hà tất phải đàn thêm làm gì?” Vô Thầnthở dài, cụp mặt xuống, không nhìn bà ta nữa.

“Đúng thế. Đào Hoa tự biết có luyện thêm mười năm nữa thì trong lòng ngươi, ta cũng chẳngthể bằng một phần vạn của Diệu Âm Tiên Tử.” Đào Hoa cất đi vẻ mặt mềmyếu khi nãy, lạnh nhạt nói, “Nhưng thứ ngươi nợ ta thì ngươi phải trả.”Nói rồi một tay ôm đàn, một tay gảy đàn, phát ra những âm thanh gây rốiloạn tâm thần. Tôi cảm thấy ngực mình tưng tức, phảng phất như có mộtbàn tay sắc nhọn đang cào vào tim, tôi đau khổ bịt chặt tai, lắc đầunguầy nguậy. Vũ Văn Dung hốt hoảng ôm tôi vào lòng, thấy tôi có vẻ đaukhổ khó chịu, bèn cầm hũ rượu trước mặt ném mạnh và giận dữ quát: “Đừngđàn nữa!”

Hũ rượu bằng sứ bay vào không gian, dường như đụng vào tiếng đàn của bà ta bỗng chốc vỡ vụn.

Đào Hoa thấy Vũ Văn Dung rất bảo vệ tôi thì trong mắt lóe lên một tia nhìnngưỡng mộ và đố kỵ, liếc tôi một cái, nói: “Hình như là một kẻ hiểu âmluật, xem ra tài năng khá cao. Có điều nam nhân trên thế gian đều lànhững kẻ bạc tình, không tin được!” Nói rồi, bà ta quay về phía tôi, gảy mạnh một dây đàn, tim tôi đau nhói, miếng ngọc bội hình cái quạt đeotrước ngực vỡ tan thành hàng ngàn mảnh nhỏ rồi bay tứ tán trong khôngtrung, người tôi chao đi và thổ ra một ngụm máu tươi.

Trong lúchỗn loạn, Vô Thần đạo nhân lắc khẽ thân mình, trong phút chốc đã đứngngay trước mặt Đào Hoa, Đào Hoa khựng lại nhìn ông chăm chú. Hai ngườibốn mắt nhìn nhau, sóng mắt gợn lên, Vô Thần đạo nhân tỏ vẻ bất lực, khẽ thở dài rồi nói: “Ba tháng sau gặp nhau trên núi Điếu Niệm. Những gì ta nợ bà, bà cứ lấy đi.”

Ánh mắt của Vô Thần vốn luôn cao ngạo,dường như không coi ai ra gì, nơi đuôi mắt sắc bén thi thoảng còn vươnglại nét trẻ con, đây là lần đầu tiên tôi thấy trong ánh mắt ông ta ánhlên vẻ cô tịch và rung động như vậy, dường như đã chạm vào một hồi ức từ rất lâu, trong đáy mắt còn có vẻ áy náy, thương tiếc, đau đớn, nhẫnnhịn, nhưng lại bất lực trước số phận.

Đào Hoa nhìn sâu vào mắtông, vẻ quyến luyến vô hạn, rồi dần dần biến thành sự oán hận, nước mắtlấp lánh trong mắt, bà nghiến răng, lắc nhẹ người một cái rồi biến mấttrong không trung.

Tôi thấy bà đã đi rồi, trái tim bất giác nhẹnhõm hơn nhiều, thấy Vũ Văn Dung đang quan tâm nhìn tôi, lau vệt máu nơi khóe miệng, hỏi khẽ: “Nàng thế nào rồi?”

Tôi ôm ngực, lắc đầu,ánh mắt càng thêm mơ hồ, mềm nhũn dựa vào lòng chàng, cảm thấy thân thểmình nhẹ bẫng đi. Tôi khép hờ mắt, mơ màng cảm thấy Vũ Văn Dung bế thốctôi lên đi ra khỏi đại điện, rồi dần dần mất đi tri giác.