Làm Vợ Thầy Em Nhé

Chương 19: Giao kèo đẻ con...???



- Ngồi đi con

- Dạ

- Thật sự là ta đã cho ng` theo dõi con mọi lúc từ khi con và Hirosi sống ở đây... - bà ta chìa ra bức ảnh chụp ngôi nhà của hắn và nó - Ta cũng biết chuyện con có thai với nó đc hơn 5 tháng và cái thai này là con trai. Ta vào vấn đề chính luôn nhé? Ta có thể cho con ở nhà ta...

Nó khá ngạc nhiên về vấn đề này. Ban đầu còn từ chối nó vì gia cảnh nàh nó lắm mà? Sao bây h`...

- Với một điều kiện

- Đấy, biết ngay mà - nó ngĩ thầm

- Năm tháng sau khi con sinh đứa bé này, con sẽ phải chuyển đi nơi khác và để lại đứa bé, cắt đứt liên lạc với thằng Hirosi. Ngoài ra, nhà ta đã mua cho con một căn hộ ở ngoại ô. Nó khá sạch sẽ và thoáng mát. Ta mong rằng con chấp nhận giao kèo này - bà ta nói mà mắt cứ nhìn chằm chằm vào cái bụng của nó

- Ơ dạ - nó ấp úng, tay nó run run cầm chặt quai tách cafê

- Ta kô ép con trả lời ngay. Ta cho con thời hạn 1 tuần, khi nào con đồng ý hay từ chối con có thể gọi cho ta bất cứ lúc nào. Nếu con kô đồng ý, đừng trách ta ác với con. Ta đi đây - bà ta cầm cái ví rồi đứng dậy. Trước khi ra khỏi cửa, bà ta gọi với lại - còn Suu, ta sẽ chăm sóc thằng bé như cháu của mình, con iên tâm

Nó cúi đầu chào bà ta

- Chào bác... - cổ họng của nó như nghẹn đắng lại...vì cafê? hay vì sự ép buộc điên rồ kia của bà ta?

Chọn đằng nào cũng chết...nếu đồng ý...nó sẽ phải xa con của nó và xa hắn mãi mãi...nếu kô đồng ý... chắc chắn bà ta sẽ làm mọi cách để ép nó phải đồng ý...SAO CÁC NG` LẠI ĐỐI XỬ VỚI TÔI NHƯ THẾ??? SAO CÁC NG` LẠI NHẪN TÂM VỚI TÔI NHƯ THẾ??? TÔI ĐÂU CÓ LÀM GÌ CÁC NG` ĐÂU CƠ CHỨ??? - nó như muốn gào lên với ông trời như thế??? Cái hạnh phúc nhất của ng` con gái là đc làm mẹ...vậy mà sao nó như bị cướp con trắng trợn như thế chứ??? Sao ông trời luôn bắt nó sống trong dày vò và đau khổ??? Nó chưa đủ khổ khi phải một mình đi làm để nuôi Suu hay sao mà ông trời lại kô cho nó sống hạnh phúc bên gia đình của nó cơ chứ??? Nước mắt nó nhạt nhòa hai bên má, tay áo nó ước đãm những dòng nước mắt chưa khô

Nó lững thững bước vào nhà. Thấy nó, hắn chạy lại đỡ và hỏi những câu hỏi dồn dập đại loại như "Em đã ở đâu thế??? Sao h` này em mới về??? Em ăn gì chưa??? Em đi đường có bị va vấp vào đâu k??? Em đi gặp ai hay tôi lo cho em đến mức nào em biết k???

Nó chẳng thèm trả lời, vất cái túi sang một bên và nằm phịch xuống ghế salong

- Em đi gặp mẹ anh

- SAO??? EM NÓI ĐI GẶP MẸ ANH??? - hắn trợn tròn mắt

- Đâu có gì ngạc nhiên - nó bật dậy - Em đã đồng ý quay về nhà anh rồi. Em sẽ chính thức đc làm dâu nhà anh - nó nói nửa úp nửa mở

- SAO??? - hắn từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác - Bà ta đồng ý hả

- Phải - nó cười một cách gượng gạo nhưng tim nó như có hàng ngìn mũi dao đâm vào khi nó tưởng tượng ra cái cảnh phải xa hắn, xa đứa con và sống đơn độc 1 mình.