Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 38: Sinh nhật A Uyển



Chuyện của Lâm quý tần dù sao cũng là liên lụy đến con nối dòng, ai cũng biết Hoàng thượng con nối dòng ít ỏi, ngoại trừ đại công chúa thì vẫn chưa có hoàng tử hoàng nữ nào, lần này Lâm quý tần động thai ngay cả Thái hậu cũng bị kinh động.

Tuy là hai người đứng đầu đều là hạ quyết tâm điều tra rõ việc này, hễ có chút dấu vết nào liền truy xét kĩ càng, những cung nữ thái giám có liên quan đến chuyện này đều đã bị ban cho cái chết, mặt khác còn liên lụy đến một vị quý nhân phân vị khá thấp, sự tình rốt cuộc cũng không có cách nào điều tra rõ ràng.

Quý nhân kia mang tội mưu hại hoàng tự phải chịu trượng hình, ngày ấy hoàng hậu hạ ý chỉ, yêu cầu các cung phi tần đến xem hình, ngoại trừ nhưng phi tần đang mang thai thì được miễn.

Nhìn nữ tử nằm trên ghế bị đánh đến thổ huyết, khăn thêu trên tay A Uyển cuốn lại, kỳ thật người này có người đứng sau giật dây, mọi người ai cũng biết rõ, quý nhân này cũng chỉ là người chịu tội thay mà thôi.

Người giật dây tra không được, chung quy cũng là muốn cho Lâm quý tần một kết quả, cho phi tần chốn hậu cung thức tỉnh, người nào vô sủng không có người chống lưng liền bất hạnh trở thành người chịu tội thay.

***

Tuy là xảy ra chuyện Lâm quý tần, nhưng không khí lễ mừng năm mới vẫn là vô cùng tốt, trong cung đều được trang hoàng lộng lẫy, đợi Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cúng tế xong. Hoàng hậu đề nghị Hoàng thượng hạ chỉ cho các cung phi tần đều tăng phân vị, như thế càng làm cho lễ mừng năm mới thêm vui vẻ.

Hiện giờ A Uyển đã là Uyển dung hoa. Đến chạng vạng tối, kiệu liễn của A Uyển hướng tới Chính Kiền cung của Hoàng thượng. Ngày hôm nay là mười lăm tháng giêng Tết Nguyên Tiêu, trong cung tối nay sẽ tổ chức thiết yến. Cung yến sắp bắt đầu rồi mà cũng không biết Hoàng thượng cho triệu kiến mình là có chuyện gì.

Chính Kiền cung.

Hoàng thượng ngồi trên ghế trong điện, nhìn nữ tử mặc áo lông chồn trắng chầm chậm hướng tới chỗ mình, trong tay còn ôm cái kháp ti lò sưởi. Vào điện trước là nhìn mình thản nhiên cười, mặt mày lúc đó đã không còn biểu tình của một cô nương non nớt, đôi mắt chờ mong, lộ ra một tầng khí chất quyến rũ cùng hồn nhiên.

Trong điện có đốt lò sưởi, A Uyển cởi áo khoác xuống đưa co cung nhân đứng bên cạnh, lúc này mới lên tiếng vẫn an Hoàng thượng: “Hoàng thượng vạn phúc, cung yến sắp bắt đầu rồi, Hoàng thượng có gì muốn dặn dò thần thiếp vậy ạ?”

Trong lời nói ba phần là nén giận, bảy phần là làm nũng, Hoàng thượng tinh tế đánh giá cách ăn mặc của A Uyển, nhìn qua thật giống là bọc một cái bánh chưng, liền không quên trêu đùa.

Hôm nay A Uyển mặc y phục màu đàn (Nth: ko biết là màu gì luôn =.=), cổ áo tay áo đều được bọc một lớp long hồ ly, lại nổi bật là ngọc tuyết lả lướt, thật là xinh đẹp động lòng người. A Uyển vốn sợ lạnh, trang phục quả thực rất dày, thế nên không lộ được bộ dáng nhỏ nhắn thon thả của nàng.

A Uyển chu môi không muốn cùng Hoàng thượng thảo luận cách ăn mặc tròn trịa của mình. Hoàng thượng hướng A Uyển vẫy tay, đợi A Uyển tới trước mặt mình liền nhéo gương mặt nhỏ nhắn của nàng: “Sao? Trẫm gọi ngươi tới còn không vui?”

A Uyển quay đầu thoát khỏi bàn tay kia: “Thần thiếp nào dám không vui, Hoàng thượng chính là luôn gây sức ép cho thần thiếp.”

Đối với lời này Hoàng thượng thật không có cách nào phản bác: “Gọi nàng tới tất nhiên là có việc quan trọng, đi, mau thay y phục.”

A? A Uyển còn chưa hiểu ra sao đã có cung nữ tiến lên đem A Uyển dẫn tới nội điện, hầu hạ A Uyển thay quần áo.

Một lúc sau, Hoàng thượng liền nhìn thấy trong điện đi ra một vị nam thiếu niên, vốn là Hoàng thượng muốn A Uyển đổi lại y phục nam nhi, búi tóc lên theo kiểu nam tử, nhìn thế nào cũng giống như một thiếu niên phong lưu chưa trưởng thành.

“Hoàng thượng….” Thần thiếp phải thay đổi quần áo làm gì? Không phải người muốn chơi cosplay ấy chứ? Hoàng thượng a, người có thể bình thường một chút không?

“Lúc này mặc nam trang so với vừa rồi thật dễ nhìn hơn.” Hoàng thượng nhìn nàng mọt lượt rồi mới kết luận.

A Uyển vẫn là kìm nén nghi hoặc trong lòng, “Hoàng thượng muốn thần thiếp thay nam trang là muốn làm cái gì?” Một lát nữa còn phải tham gia cung yến, cứ ăn mặc thế này xem chừng không được phù hợp lắm.

Hoàng thượng kéo A Uyển qua, khoác áo choàng lên người A Uyển, sau đó liền ôm lấy nàng hướng ra ngoài điện: “Tất nhiên là trẫm ban thưởng cho Tiểu Uyển Nhi, lần trước ngươi cho trẫm làm không phải là chưa có phần thưởng sao?” (Nth: đoạn này không hiểu gì luôn ấy chẳng biết edit sao nên để nguyên, mà để thế này lại nghĩ tới dạo c29 :v :v)

A Uyển nghe vậy cơ hồ muốn cười ngất, nghĩ tới Hoàng thượng muốn đem mình tới nơi tiến hành cung yến, trong lòng thầm rít gào: khoảng cách lần trước cũng có hơn một tháng được chứ!! Người sẽ nhớ tới mà ban thưởng cho nàng sao!! Nhưng có cần phải ban cho mặc nam trang tham gia cung yến như thế này không?

Trong lòng rít gào thì thôi, A Uyển làm sao dám cãi lời Hoàng thượng, nhưng đường đi càng ngày càng kỳ quái, rõ ràng không giống đường tới cung yến. Cho đến khi A Uyển bị Hoàng thượng nhét lên xe ngựa, nhìn tình huống kỳ dị này, thật sự là nhịn không được mới mở miệng hỏi: “Hoàng thượng đây là muốn đưa thần thiếp tới chỗ nào?”

Hoàng thượng cũng vào trong xe ngựa ngồi xuống, bộ dạng thanh thản: “Xuất cung”.

Xuất cung!? A Uyển bị hai chữ này dọa cho sợ ngây người, vô duyên vô cứ xuất cung làm gì? Hoàng thượng ngài là cải trang vi hành sao? Nhưng hôm nay là rằm tháng giêng a!! Chẳng phải chúng ta còn phải tham gia cung yến sao?

Do dự một hồi lâu, A Uyển mới rụt rè mở miệng: “Hoàng thượng, hôm nay dù sao cũng là Tết Nguyên Tiêu, có thể không tham gia cung yến cũng được sao?”

Hoàng thượng nghe vậy bật cười, còn tưởng vật nhỏ này có chuyện gì rối rắm, khuôn mặt khẽ nhăn lại: “Có trẫm ở đây, nàng sợ gì chứ?”

Ngẫm lại thì Hoàng thượng tất nhiên đã làm gì sao có thể để xảy ra sự cố, nói vậy sớm đã chuẩn bị chu đáo. A Uyển ngẫm nghĩ, đôi mắt trong veo nhìn Hoàng thượng: “Chúng ta xuất cung đi làm cái gì vậy?” Lại còn thay nam trang là sao?

Hoàng thượng liếc mắt nhìn A Uyển một cái, úp úp mở mở: “Tới rồi nàng sẽ biết thôi.”

Tiếng võ ngựa lộc cộc, rất nhanh dừng lại Chính Dương – kinh đô náo nhiệt nhất, buổi tối Tết Nguyên Tiêu cử hành lễ hội đèn lồng. Sắc trời mới mờ tối, trên đường đã bắt đầu bày đầy các sạp hàng, cũng có các quán ăn vặt, còn có những trò xiếc ảo thuật làm mọi người vây xem kín. Thật là náo nhiệt.

Sắp tới lễ rước đèn, đường phố Chính Dương đầy người, xe ngựa khó mà đi tiếp được, A Uyển lúc này đã muốn xuống xe xem náo nhiệt liền kéo tay Hoàng thượng hướng phố Chính Dương bước xuống. Đi theo họ là hai người là hai người khác nhìn qua thật giống gia đình, đi lên trước mở đường tránh cho người đi đường va chạm.

“Hoàng…” Mới mở miệng muốn hỏi gì đó, A Uyển liền dừng lại, ở đây nhiều người không tiện để lộ thân phận, nhưng lại không biết nên xưng hô thế nào.

“Kêu Lục ca đi.” Hoàng thượng liền mở miệng giải vây. Khi còn là Hoàng tử, Hoàng thượng đứng thứ sáu, nên nhắc A Uyển xưng hô như vậy.

“Lục ca, chúng ta đến đây làm gì?”

Thanh âm mềm mại gọi một tiếng “Lục ca” làm cho Hoàng thượng nhịn không được liếc xéo A Uyển một cái. Dù sao lúc này cũng ở chỗ đông người, Hoàng thượng cong cong khóe miệng: “Hỏi lại sẽ đem ngươi ném ở đây.”

A Uyển thức thời ngậm miệng, nhưng thực ra ánh mắt đang ngó đông ngó tây nhìn ngắm. Nhưng hiện tại đang mặc nam trang, lại bị nam tử nắm tay thật thu hút nhiều ánh mắt tò mò của người xung quanh. Đại Tề mặc dù không có luật cấm nam tử yêu nhau nhưng cùng lắm chỉ nuôi dưỡng trong nhà nào có công khai nắm tay trên đường như thế này bao giờ.

Người nam tử cao lớn tuấn tú, phong độ nhưng khí chất lạnh lung, từ lúc đến vẫn là bộ dáng không để ý xung quanh. Còn người thiếu niên nhỏ bé bên cạnh môi hồng da trắng, hai má phấn nộm, so với nữ nhi chỉ hơn chứ không kém. Hai người đi cùng nhau thu hút không ít cái nhìn dò xét, chỉ trỏ.

Nhiều lần, A Uyển cũng phát hiện nhưng nhìn Hoàng thượng chỉ có một bộ dáng lạnh lung, trong tâm liền nổi hứng muốn trêu trọc liền ôm cánh tay Hoàng thượng: “Lục ca, ta muốn cái kia.”

Dáng điệu tươi cười, ngón tay nhở nhắn chỉ hướng bày biện hoa đăng, thanh âm “Lục ca” là vòng vo, Hoàng thượng cũng đoán được tâm tư A Uyển, liền cực kỳ phối hợp nhéo nhéo cái mũi nhỏ của A Uyển, trên mặt lạnh lùng nở nụ cười: “Đợi lát nữa sẽ mua cho ngươi, đừng làm rộn nữa.”

Bộ dáng sủng nịnh, A Uyển bị chấn động, chính mình lại bị trêu cợt ngược lại.

Mọi người nhìn thấy hành động vừa xảy ra, hai vị “nam tử” cứ như vậy ngọt ngào, vả lại nam tử kia chính là “ngọc thụ lâm phong” động lòng người, trừ những lời chỉ trỏ cũng có không ít những tiếng nữ tử oán than.

Đi không lâu, Hoàng thượng liền dẫn A Uyển vào một tửu quán cực kỳ phong nhã. Hoàng thượng chắc chắn đã sớm có chuẩn bị, liền đi thẳng vào trong. Một tiểu nhị tiến đến nhanh chóng bày rượu và thức ăn làm A Uyển một trận hoa mắt.

Sau khi đem thức ăn cùng rượu lên, tiểu nhị nhanh chóng bị Hoàng thượng đuổi ra ngoài. Lý Đắc Nhàn không đi cùng hai người, lúc này trách nhiệm hầu hạ Hoàng thượng đương nhiên là do A Uyển gánh vác.

Đợi cho mọi người đã lui hết, Hoàng thượng liền mở miệng: “Rượu hoa quế ở đây rất nổi tiếng, ngươi nếm thử chút đi.”

A Uyển đương nhiên không chịu bỏ qua cơ hội nhấm nháp đồ ăn ngon, vội vàng hướng những món ăn trên bán gắp bỏ vào bát mình. Hoàng thượng thấy thế lắc đầu: “Gấp cái gì? Chẳng lẽ trẫm không cho ngươi ăn sao?”

Nói xong rót rượu hoa quế vào chén A Uyển, rồi đưa tới miệng nàng. A Uyển ngạc nhiên Hoàng thượng lại hạ mình làm hành động này, nhưng vẫn là ăn trước nói sau.

Hoàng thượng hôm nay thật kì lạ, bỗng dưng lại dẫn thần thiếp ra ngoài ăn Tết Nguyên tiêu. Trong cung dù sao cũng có yến tiệc mà, cũng đâu thua kém nơi này.”

Động tác trong tay Hoàng thượng cũng không dừng lại, nhìn A Uyển ăn xong một miếng bánh, cái miệng cũng không rảnh cứ líu ríu, lại thêm một miếng bánh nữa: “Ăn đều chắc chắn không ngon bằng miệng của ngươi.” Hoàng thượng lại trêu chọc A Uyển sau đó liền gắp cho nàng vài món thức ăn. Thân phận như bị đảo ngược rồi, làm cho A Uyển thực sự sợ hãi.

Một lát sau tiểu nhị mang đến một chén canh ngon mắt, Hoàng thượng cầm lên đặt xuống trước mặt A Uyển: “Ăn đi, chỗ này nấu canh trường thọ rất ngon, hôm nay chẳng phải là sinh nhật nàng sao?”

A Uyển kinh ngạc há to miệng, Hoàng thượng sao có thể nhớ rõ sinh nhật của nàng chứ? Chẳng lẽ Hoàng thượng đêm nay đem mình ra khỏi cung chính là vì muốn tổ chức sinh nhật cho mình sao? Tại sao lại đối tốt với nàng như vậy chứ?

A Uyển không dám hỏi những lời vừa rồi, sợ Hoàng thượng lại có ý nghĩ khác. Luôn luôn đối với chính mình định sẵn là vật hi sinh, A Uyển mấy ngày nay cũng vì đó mà tâm hồn không yên.

Nếu nói là Hoàng thượng muốn đem mình trở thành quân cờ để đối phó với Hoàng hậu, nhưng lại lâu như vậy cũng không có hành động gì, chẳng lẽ lại là muốn đem mình thay thế người khác?

Muốn nói Hoàng thượng trước đối với mình là đồ chơi bình thường sủng ái, sau lại đưa mình cùng đi săn. Xem chừng mình ở trong lòng Hoàng đế có thêm chút giá trị, mấy ngày nay thường ban cho trân bảo hoặc là triệu chính mình thị tẩm.

Được phép của Hoàng thượng ở khu vực săn bắn gặp chuyện khiến người nhìn mình với cặp mắt khác xưa, đối với nàng cũng tốt hơn so với các nữ nhân khác rất nhiều. Nhưng A Uyển cũng sẽ không thực sự nghĩ đến Hoàng thượng bởi vì đó mà yêu thương nàng, trái tim đế vương không phải thứ mà tiểu nữ nhân như nàng có thể nắm nhìn thấu.

Chính là hiện nay Hoàng thượng đối với nàng như thế, nhớ rõ cả sinh nhật nàng, chuẩn bị cả canh trường thọ cho nàng, khiến cho nàng cực kì cảm động. Trừ a nương cùng các ca ca, ước chừng chỉ có Hường thượng như thế.