Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 33: Thổ phỉ A Uyển



Cho đến khi Hoàng thượng lên kiệu đuổi kịp nàng, A Uyển vẫn như trước không kịp có bất cứ phản ứng gì, Hoàng thượng thấy khóe mắt nàng vẫn còn đẫm lệ, bộ dạng ngơ ngác sững sờ liền xoay gương mặt nhỏ nhắn của A Uyển, để nàng nhìn thẳng mình mà nói:

“Trẫm vậy mà không biết tiểu Uyển nhi nàng còn có bộ mặt thế này nha”.

A Uyển lúc này mới lấy lại tinh thần, nghe ngữ khí của Hoàng thượng không giống bộ dạng tức giận, này này này…..Hình như nội dung của vở kịch tiến triển không đúng lắm thì phải? Nghĩ lại mới thấy hành động của bản thân lúc nãy chẳng phải là đại nghịch bất đạo sao, tự tìm đường chết, vậy mà không bị quát mắng cũng không bị phạt đòn, đích thân Hoàng thượng còn đuổi theo, chẳng lẽ cách mình ức hiếp người khác còn chưa đúng sao?

Hiếm khi thấy được người bên cạnh muốn nói lại thôi, thần sắc thập phần không được tự nhiên, Tề Diễn Chi vui vẻ nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của A Uyển, cảm giác rất tuyệt.

“Lúc nãy không phải là còn rất hùng hồn, sao bây giờ lại im lặng vậy?”

Hoàng thượng vừa mới dứt lời, cái đầu nhỏ của A Uyển đã nhào vào lòng hắn, do không hề chuẩn bị trước nên Tề Diễn Chi bị lực đạo này lay động một chút.

Cũng không chờ cho Tề Diễn Chi lên tiếng, A Uyển ở trong lòng hắn đã muốn khóc, không giống như lần trước rơi nước mắt còn phụ họa thêm tiếng nấc, lần này người trong ngực hắn chỉ là yên lặng mà tuôn lệ, Tề Diễn Chi có thể cảm nhận được vạt áo trước ngực đã bị nước mắt thấm ướt một mảng lớn.

Hoàn thượng thật sự đã bị hành động lần này của A Uyển làm cho hồ đồ, bất quá Hoàng thượng đại nhân từ trước đến nay chưa bao giờ thực sự hiểu rõ người trong lòng này lớn lên như thế nào, từng cử chỉ lời nói của nàng đến giờ đều ngoài dự đoán.

“Được rồi, khóc cái gì? Ngày thường uy phong lẫm liệt đến đâu cũng không sợ, bây giờ một chút ủy khuất lại khóc sao?”

Vậy mà người trong lòng vẫn như trước bịt tai không thèm nghe, tiếp tục đem ngực áo của hắn nhuộm ướt, thỉnh thoảng còn thút thít nấc lên vài tiếng.

Nhìn nàng ôm chặt lấy mình, giống như con đà điểu gắt gao chôn đầu vào lồng ngực hắn, còn nghẹn ngào nức nở, Hoàng thượng sợ nàng tự làm bản thân bi ai, vội kéo A Uyển ở trong lòng ra.

Nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, Hoàng thượng nhìn thấy trên mặt nàng còn vương nước mắt, khóe mắt đã muốn đỏ lên như mắt thỏ, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại khẽ chu lên, bộ dạng giống như là hắn đang khi dễ nàng.

Hoàng thượng lúc này lại mềm lòng, “Trẫm cũng không phạt nàng, sao lại khóc thành bộ dạng thế này?”.

Biết rõ Hoàng thượng chính là thiên vị mình, mặc dù không hiểu tại sao màn kịch lại đi chệch hướng, bất quá A Uyển ngược lại thuận thế mà bướng bỉnh, “Hoàng thượng…..giúp……giúp nàng ta ức hiếp ta”. Một tiếng ‘nàng’ này tất nhiên là chỉ Lệ quý nhân.

Câu nói ngắn gọn đứt quãng, còn pha chút tiếng nấc thút thít, nhưng ý tứ thật ra rất rõ ràng.

Hoàng thượng nghe nàng nói như thế, cũng không so đo A Uyển tự xưng ‘ta’, trực tiếp đưa tay chọc chọc vào má A Uyển, “Nàng thử nói trẫm nghe xem trẫm làm sao mới giúp được nàng?” Ý tứ hắn thiên vị rõ ràng như thế, nhưng thật ra là đang trả đũa.

Vẻ mặt Hoàng thượng chính là bình tĩnh chờ xem tiểu nữ nhân vô lương tâm này sẽ còn nói đến cái gì.

A Uyển cũng không biết bản thân lấy đâu ra dũng khí, lại có thể đưa tay chọc chọc ngực áo Hoàng thượng, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất nói ra mình bị khi dễ thế nào, “Lệ quý nhân vừa sai người đi mời Hoàng thượng, người liền lập tức đến đó, chẳng phải là khẩn trương lo lắng sợ ta ức hiếp nàng ta sao, Hoàng thượng thiên vị Lệ quý nhân, còn lớn tiếng với ta, phạt ta không được ra khỏi cửa”.

Tề Diễn Chi nghe lời nàng nói thật sự là hận không thể mang nàng bỏ vào kiệu đưa nàng về cung, hắn không phải bởi vì nghe nói nàng đem người đi gây sự, mới vội vã đến Hoán Liên các, bất quá thiên vị A Uyển thế này còn chưa làm ảnh hưởng đến uy danh Hoàng đế của hắn sao? Đây có phải là vừa ăn cướp vừa la làng không?

Nói hắn thiên vị Lệ quý nhân, còn không phải bởi vì nàng ương bướng không chịu giải thích, trước mặt hắn đã muốn đánh người, từ đầu đến cuối hắn chưa bao giờ có ý thiên vị Lệ quý nhân.

Còn việc cấm túc nàng, Hoàng thượng ngược lại thản nhiên nở nụ cười, “Nàng nói nghe có lý hay không? Dám ngang nhiên ở trong cung cùng một đám tiểu thổ phỉ đi đánh người, còn mạnh miệng muốn chém muốn giết tùy trẫm xử lý sao? Ai dạy nàng như vậy?”. Hắn có thể không phạt sao? Nếu để người khác học theo, trong cung chẳng phải sẽ không còn quy củ gì sao?

A Uyển vừa nghĩ, cảm thấy bản thân thật sự là đuối lý, mang theo một đám cung nhân mà đi, cũng chưa từng lo lắng chuyện này sẽ có ảnh hưởng như thế nào, nhưng nhận sai như vậy chẳng khác nào tự mình nhận thua sao?

“Chẳng phải trong Thoại Bản* viết như thế sao, bị người khác ức hiếp, tất nhiên là nên mang nhiều người đi tìm, nhanh chóng tạo khí thế”.

Tề Diễn Chi lần này thật sự là nổi giận, chỉ vào đầu A Uyển: “Ngày thường cứ đọc các loại Thoải Bản linh tinh! Cái tốt không học chỉ học toàn những cái lung tung bát nháo. Quay về đốt hết đi!”

Ngước mắt thấy Hoàng thượng thật sự phát hỏa với mình, A Uyển vẫn không cam lòng yếu thế lập tức cãi lại, “Bởi vì Hoàng thượng đã nói là muốn đến chỗ của ta, nửa đường lại bị Lệ quý nhân chặn lại, người bây giờ rốt cuộc sao lại thế này”.

Nhìn tiểu nương tử trách móc mình, ngang ngạnh kiên cường cãi lại, Hoàng thượng cảm thấy bản thân thật sự đã quá nuông chiều nàng, làm cho lá gan của nàng lớn lên cũng không ít, nàng có lẽ là người duy nhất trong cung này dám chất vẫn hắn.

Chuyện của Lệ quý nhân, Hoàng thượng tự biết cách giải quyết, cho A Uyển biết cũng không phải là chuyện tốt, chỉ có thể phất tay, “Thôi được rồi, nữ nhân và tiểu nhân đều khó đối phó, nàng là tiểu thổ phỉ không có lương tâm lại càng không dễ đối phó”.

“Cũng bởi vì Hoàng thượng nuông chiều, tiểu thổ phỉ cũng không có sức để nói chuyện với hoàng thượng”. Nói xong còn làm bộ dáng xoay mặt đi, Hoàng thượng lại giống như nhìn thấy một tiểu hài tử đang cáu kỉnh.

Hoàng thượng lại cực kỳ kiên nhẫn xoay mặt A Uyển về phía mình, “Được rồi, được rồi, không nên tức giận, nàng không muốn biết đại ca nàng bây giờ thế nào sao?”

Hoàng đế đại nhân luôn luôn anh minh thần võ, sát phạt quyết đoán lại chỉ vì một chuyện nhỏ mà kiên nhẫn giải thích, ngay cả chính bản thân hắn cũng không ngờ, sự nuông chiều này có thể nói là duy nhất trong thiên hạ.

Thuận thế mà lên, được một tấc lại muốn tiến thêm thước nữa hoàn toàn có thể dùng để chỉ trạng thái A Uyển lúc này, mặc dù trong lòng vô cùng muốn biết, nhưng vẫn mạnh miệng, “Thần thiếp không muốn biết, không có tin tức chính là tin tốt”.

Tề Diễn Chi lập tức bị nàng chọc cho nở nụ cười, “Sắp đến lễ hội trung thu, trẫm đưa nàng đi xem?”

Như có cám dỗ, A Uyển hung hăng tự cấu tay mình mới có thể nén lại lời đáp ứng đã muốn thốt ra tới miệng, ngữ điệu không còn lưu loát, một bộ dáng kìm nén khổ sở, kiên quyết không bị hấp dẫn, “Thần thiếp không thạo cưỡi ngựa bắn cung, đi cũng vô dụng, không đi”.

“Vậy trẫm….”

Đối thoại trong kiệu lúc này chính là một vị chủ tử đưa ra đủ loại đề nghị cám dỗ, một vị khác thì bày ra đủ loại cự tuyệt, tùy tùng theo sau đều im lặng cúi đầu làm như không nghe thấy, Lý Đắc Nhàn cũng oán thầm trong lòng: Hoàng thượng gặp phải vị Uyển tần nương nương này, quả nhiên là không màng phép tắc, thật sự là ngài sao? Một Hoàng thượng nghiêm khắc đối với các phi tần gây chuyện trước kia đâu rồi?

***

Vài ngày trước, trong Ngự Thư phòng.

“Hoàng huynh, việc này sao tự nhiên lại đổi chủ ý?” Tề Hành Chi thực sự không hiểu được, hoàng huynh luôn là người đã ra quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi, chuyện này đã tiến hành gần được một nửa, hoàng huynh cũng đã cân nhắc lên kế hoạch kĩ lưỡng, lần này thật sự phá lệ nha.

Hoàng thượng trầm ngâm một lúc, vẫn là hạ quyết tâm: “Tính cách của Uyển tần thật sự còn rất trẻ con, sợ là khó thành đại sự”.

Bất luận thế nào bản thân hắn cũng không muốn nhìn thấy Ôn Uyển trải qua sinh ly tử biệt, chỉ cần nghĩ đến lại mềm lòng, làm hoàng đế, hắn hiểu bản thân không thể làm theo cảm tính, nhưng nhất thời cũng không thể tãn nhẫn mà tính kế nàng.

“Tính tình trẻ con chẳng phải là càng dễ làm việc sao? Hoàng huynh nên nghĩ lại.” Tề Hành Chi nhiều lần khuyên nhủ, hắn cũng sớm đoán được, lúc trước cũng có nghe nói Uyển tần này liên tục được thị tẩm mười ngày, còn làm cho đám quan Ngự Sử phải hợp sưc dâng tấu chương.

Ít nhiều cũng nhìn ra được tâm lý hoàng huynh có chút không tự nhiên, bất quá Tề Hành Chi vẫn là bộ dáng xem kịch vui mà khuyên nhủ.

“Huynh trưởng Ôn Tuân của Uyển tần vừa mới đỗ thám hoa, chỉ chuyên tâm xem sách luận văn, nhưng thật ra cũng có khả năng để trọng dụng, nếu động vào muội muội của hắn, e là sẽ khó thu phục người này.”

Thấy hoàng huynh luôn bình thản, thẳng thắng vô tư chỉ vì tiểu tâm tư của mình mà lay động, cẩn thận tìm lý do, nhưng Tề Hành Chi vẫn bất động thanh sắc, “Có cái gì mà phải vội vàng, chúng ta có không ít người đỗ trong khoa cử lần này, thiếu mất một Ôn Tuân cũng không sao”.

“Khụ khụ, không cần nhiều lời, ý trẫm đã quyết, đổi người khác đi”. Làm Hoàng đế, dù sao cũng không thể vì tình cảm cá nhân mà trì hoãn đại sự, mặc dù cũng không biết tại sao bản thân luôn mềm lòng với Uyển tần, nhưng Hoàng thượng vẫn quyết định tạm thời không động vào A Uyển.

Tề Hành Chi lúc này cười rất quỷ dị, giống như nhìn thấu tâm tư của hoàng thượng, “Hoàng huynh không phải là luyến tiếc Uyển tần đó chứ? Đệ đệ cũng đã từng gặp qua Ôn Tuân, quả nhiên anh tuấn hơn người, Uyển tần này hẳn là không kém nha”.

Bị đệ đệ một câu liền nói rõ mọi chuyện, Hoàng thượng nhất thời quẫn bách lập tức đứng lên, ‘rầm’ một tiêng, bày tay đánh xuống mặt bàn liền làm tách trà chao đảo, có thể thấy được lực đạo rất lớn, “Trẫm là người không phân biết thị phi sao!”.

Vừa mới dứt lời, Lý Đắc Nhàn liền chậm rãi tiến vào điện, cúi người bẩm báo: “Hồi báo Hoàng thượng, Uyển tần nương nương nhận được tin tức, bộ dạng cực kỳ cao hứng, còn dặn dò tiểu nhân bẩm báo đã chuẩn bị một bàn rượu thịt chờ ngài”.

Hoàng thượng còn chưa kịp phản ứng, Tề Hành Chi đứng bên cạnh đã cười ha hả, còn nói là không phải luyến tiếc Uyển tần, thật là mất mặt nha!

Hoàng thượng đã sống hai mươi mấy năm chưa bao giờ gặp phải tình huống xấu hổ như lúc này, sắc mặt biến đổi khó coi so với khói lửa cũng không khác, cũng không màng đệ đệ đang cười đau bụng đằng kia, hướng về phía Lý Đắc Nhàn quát: “Người thật nhiều lời!”

Thấy Hoàng thượng vung tay áo, bước nhanh ra khỏi Ngự Thư phòng, Lý Đắc Nhàn không hiểu tại sao, không biết đến tột cùng bản thân đã nói sai cái gì? Lúc trước mỗi khi bẩm báo, dù cho có Tề vương gia ở đó cũng không có gì đáng ngại mà.

Tề vương gia Tề Hành Chi trái lại hướng Hoàng thượng nói, “Hoàng huynh chớ nóng giận, thần đệ xem như chưa nghe thấy gì là được!” Nghe vậy, bước chân Hoàng thượng khựng lại chốc lát, sau đó càng bước nhanh hơn, có chút giống như đang chạy trối chết.

Tề Hành Chi hướng về phía Lý Đắc Nhàn nói: “Còn không mau đuổi theo, yên tâm đi, không phải tại người mà hoàng huynh tức giận đâu. Ha ha ha ha!” Thật là thú vị, có cơ hội nhất định phải gặp Uyển tần mới được.

Lý Đắc Nhàn được Tề vương gia đảm bảo, sau khi tạ ơn liền mơ mơ màng màng mà đuổi kịp bước chân Hoàng thượng.

Sau đó, buổi tối liền truyền ra tin tức Lệ mỹ nhân chặn Hoàng thượng giữa đường.

***

Được tin A Uyển bị cấm túc hai tuần, chúng phi tần không có việc gì cũng ngầm thở ra, Uyển tần nổi danh được sủng ái trong cung không phải cũng đã hết thời bị thất sủng rồi sao, xem ra người cũ được cưng chiều ra sao cũng không sánh bằng kẻ mới được yêu thương rồi?

Đặc biệt Lâm quý tần nhất phái, biết được tin tức này chỉ thiếu mỗi việc bày tiệc rượu ăn mừng một phen, cho Uyển tần ngươi biết trước đây đắc ý, hiện tại không phải là nếm được mùi đau khổ rồi sao? Nếu không phải cấm túc người ngoài không được đến thăm, chỉ sợ là những phi tần luôn trông chờ được chế nhạo A Uyển đã sớm giẫm hư cửa lớn Kinh Hồng điện rồi.

Nhưng, tin tức này mang tới cảm giác hưng phấn cũng chỉ duy trì một đêm, ngày thứ hai, khi biết được trước lúc vào triều, Hoàng thượng chính là từ cửa lớn của Kinh Kồng điện đi ra, chúng phi tần thật sự là choáng váng, ai tới nói cho các nàng biết, phi tần bị cấm túc còn có thể thị tẩm ư?

Nhưng, đây cũng chỉ là ngày đầu tiên mà thôi, những thứ tốt cuồn cuộn không ngừng được Hoàng thượng ban cho Kinh Hồng điện, chất đầy mấy cái bàn dài nửa sân trong viện Kinh Hồng điện rồi, ai tới nói cho các nàng biết, bị phạt lại có thể tìm vui được như vậy à?

A Uyển cấm túc nửa tháng có thể nói là khiến cho các phi tần khác nhận ra được vô số điều mới lạ liên quan đến từ ‘cấm túc’ này, ngươi có gặp qua phi tần nào bị cấm túc, Hoàng thượng lại thỉnh thoảng năm ba bữa đi tìm nàng thị tẩm chưa?

Ngươi có gặp qua phi tần nào bị cấm túc thỉnh thoảng hai ba hôm thì có các loại đồ chơi quý giá kỳ bảo ban thưởng tới sao?

Ngươi có gặp qua phi tần nào bị cấm túc nửa đêm Hoàng thượng lại cho đốt pháo giải sầu chưa?

Chúng phi tần ở trong điện của chính mình, ngửa đầu nhìn những chùm pháo hoa đầy màu sắc nở rộ trên nền trời ở hướng Kinh Hồng điện, trong lòng là hận không thể lập tức đến đó cào tường! Ai tới nói cho các nàng biết đi! Cấm túc thực sự là như vậy sao! Các nàng cũng cầu được như vậy đó nha!

Bị mọi người ghen tị đố kị chuyện cấm túc, nhân vật chính, Ôn Uyển, lúc này đang nằm trên ghế quý phi bên dưới tán cây ngọc lan, nhìn chằm chằm hai con chim Hoàng thượng ban cho thắc mắc không biết đây là giống loài gì. A Uyển đối với chim thật ra không có nghiên cứu, cũng không nhận biết được tên gọi của chúng, chỉ là thấy lông chim diễm lệ, tiếng kêu thanh thúy bất quá A Uyển thật sự rất thích là được.

A Uyển ở trên giường lăn lộn, hồi tưởng lại những ngày bị cấm túc đã trôi qua thật là hữu tư hữu vị, có phải đãi ngộ dành cho vật hy sinh như mình quá tốt rồi không?

Nghĩ như vậy, trong đầu đột nhiên có cảm giác như heo nuôi trong chuồng được chủ nhân cho ăn thật nhiều thức ăn, chẳng lẽ đây là muốn nuôi cho mập rồi mới làm thịt sao?

* Thoại Bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này