Làm Sao Yêu Em

Chương 39



Mang tinh thần vui vẻ sáng lạng hơn đi đến trường quay, Phổ Thịnh cũng có mặt hỏi thăm Vy, cô mới biết được đêm qua anh có gửi tin nhắn.

“Chắc do cả đêm em không chú ý, xin lỗi anh”

“Không sao, tâm trạng em tốt hơn là được”

“Chỉ biết nói em, còn nhớ hôm đó ai uống say làm loạn lên” Cô tinh nghịch chọc chọc vào vai anh

“Ây! Không biết em nói gì, lo xem lại kịch bản đi” Phổ Thịnh vội phẩy phẩy quyển kịch bản trong tay, điều chỉnh tư thế bày vẻ nghiêm túc. Chỉ cần cô vẫn ổn anh không muốn hỏi nhiều vì luật tự nhiên ai ai ắt sẽ có nỗi buồn.

Buổi quay tiến hành thuận lợi ngoại trừ giữa trữa Văn Trạch Nhu lại đột ngột xuất hiện

“Chị! Văn Trạch Nhu muốn gặp chị!” Ái Linh vừa xuất viện liền trở lại công việc. Nhìn thấy Trạch Nhu như một cơn gió thổi đến, nhớ hôm trước dáng vẻ Quách Duy hoảng loạn hết mức cô lập tức đem Trạch Nhu so sáng với “gió độc”

“Cô ấy ở đâu?” Tề Vy trái ngược biểu hiện rất hân hoang

“Ơ, dạ trong xe riêng của cô ta” Ái Linh thoáng giựt mình, Tề Vy hôm nay có tâm trạng đến vậy sao?

Văn Trạch Nhu lái một chiếc xe con hạng sang đỗ cách phim trường một đoạn, cô ta đến từ rất sớm chỉ không muốn cản trở Tề Vy nên đành đợi đến trưa. Vy đội mũ kín đáo leo lên ghế phụ.

“Em tìm chị có việc gì sao?” Cô hỏi thẳng vấn đề

“Vũ Minh đã nói cho em nghe quan hệ của hai người” Trạch Nhu yếu ớt mỉm cười, cô ta lúc này không còn là người kiêu ngạo hay làm khó người khác nữa thay vào đó là dáng vẻ hết sức dịu dàng lễ phép

“Ừm, chẳng lẽ em tin chị là tình nhân của anh ấy sao?” Vy buồn cười. Cũng không bất ngờ gì chuyện Trạch Nhu biết mối quan hệ giữ Vy và Vũ Minh, đêm qua anh ta không về dinh thự cũng đủ để đoán được anh dùng thời gian vỗ về người đẹp.

“Ban đầu em thật sự sợ là như vậy. Tề Vy, em có một thỉnh cầu, em biết rất khó nhưng mong chị giúp đỡ”

“Thỉnh cầu gì?”

“Em muốn gặp Trịnh lão gia” Trạch Nhu hít một hơi ngước mặt đầy quyết tâm nhìn Tề Vy

“Em muốn gặp ông nội hay cha của Vũ Minh” Vy mỉm cười bình tĩnh

“A, em quên mất việc anh ấy có ba mẹ” Trạch Nhu lúc này mới gõ đầu mình một cái

Tề Vy dở khóc dở cười với cô bé này, mười chín tuổi đúng là mười chín tuổi. Bề ngoài chững chạc nhưng cô nàng quả thực vẫn còn là một cô bé vô ưu.

“Vậy em muốn gặp ai nào?” Nén cười cô hỏi lại

“Em...”

“Được để chị nói trước, ông nội khó đối phó hơn cha mẹ Vũ Minh. Chắc anh ấy cũng đã cho em biết ông nội ác cảm với người trong ngành giải trí thế nào. Nhưng song song đó không thể nói cha mẹ anh ấy dễ dãi đặc biệt là mẹ anh ta, bà ấy... Chị nghĩ đến đã thấy rùng mình” Nói xong chưa đủ Vy còn khoa trương bồi thêm vài cái lắc người

“Chị đừng doạ em mà, em có biết mẹ anh ấy thuộc dòng dõi hoàng gia. Bà chắc chắn sẽ rất khinh thường em. Tề Vy em phải làm sao mới đúng?” Trạch Nhu bị cô hù đến xanh méc mặt mày, cắn môi không ngừng

“Bà ấy khó đối phó hơn ông nội nhưng bên cạnh bà ấy có bác, ông ta rất vui tính nên có thể giúp em xoa dịu bà ấy”

“Cho nên em cần gặp ông trước?”

“Ừm! Khi nào em muốn gặp ông?”

“Ngay hôm nay”

“Gấp vậy sao?” Vy choáng váng

“Từ lúc Vũ Minh biết em có mang anh ấy cứ dính chặt lấy em. Hôm nay khó khăn lắm mới năn nỉ được anh ấy cho em đi ra ngoài. Đêm qua anh ấy cắt hết mọi hợp đồng của em, còn nói từ nay đến khi em bé ra đời không được đi làm. Tề Vy chị xem anh ấy có làm quá lên không?” Trạch Nhu chu môi bề ngoài có vẻ bất mãn nhưng Tề Vy hiểu rõ cô nàng đang cực kì hạnh phúc, đôi mắt cứ long lên lấp lánh. Yêu người và được người yêu lại... Ôi hạnh phúc làm sao! Còn cô thì luôn luôn mờ mịt với thứ tình cảm của Ngô Chính Phong kia.

“Theo lời em thì Vũ Minh không biết em định gặp ông nội sao?”

“Em muốn tự mình gặp ông... Chị đừng nói cho anh ấy” Trạch Nhu nhào người qua lắc mạnh hai cánh tay của Vy như muốn đem chúng dứt ra quẳng vào chảo dầu

“Được được, nhưng chị còn vài cảnh quay ít nhất 8 giờ tối mới kết thúc được, em định đợi chị ở đây mãi sao?” Cô đau đớn xoa xoa hai cánh tay, tính bướng bỉnh cùng lớn mật của Trạch Nhu thật khiến người ta á khẩu

“Cái này... Bây giờ chúng ta không thể đi ngay sao?”

“Cô nương à, em đang ép chị đấy. Em cũng là người trong nghề chẳng lẽ không hiểu nếu diễn viên không có mặt đồng nghĩa ngày hôm đó phải dừng quay sao?”

“Nhưng trời tối Vũ Minh sẽ đi tìm em ngay”

Vy gãi gãi chóp mũi ngẫm nghĩ một hồi lôi điện thoại ra bấm một dãy số nhưng chưa có ý định gọi

“Em chắc chắn biết Vũ Quân!” Tề Vy thăm dò

“Tất nhiên ạ, là em trai sinh đôi của Vũ Minh, trước đây em nhầm lẫn không ít lần” Trạch Nhu nhớ rõ đêm đó trở về khách sạn tại Macau sau khi dự một sự kiện tình cờ thấy Vũ Quân ôm một cô gái tình tứ đi vào đó lại lầm thành Vũ Minh, kết quả cả tuần lễ không ngừng cau có khó chịu với người xung quanh.

“Em nghĩ thế nào nếu chị nhờ Vũ Quân đưa em đến Trịnh gia?”

“Vậy có được không?” Trạch Nhu chần chừ

“Được chứ, anh ta rất rãnh rỗi lại thích làm chuyện lặt vặt”

“Lỡ như anh ta không muốn giúp em?”

“Em yên tâm, Vũ Quân kênh kiệu bề ngoài nhưng bên trong vốn dĩ là người thân thiện thích giúp đỡ người khác. Trừ khi em cùng anh ta có hiềm khích mới sợ anh ta ngoảnh mặt làm ngơ”

“Không không, chúng em chạm mặt chỉ vài lần làm sao có hiềm khích. Em chỉ lo trước thôi” Trạch Nhu vội xua xua hai tay phũ nhận

Hai người gọi điện cho anh ta thì tầm 10 phút sau đã thấy chiếc xe đua đắt tiền vụt nhanh lên đậu ngay trước mắt nhấp nháy đèn phía sau như ra hiệu. Không khó để nhận ra đó là Vũ Quân vì trên mỗi con xế xa xỉ của anh đều bỏ thêm tiền để làm riêng một kí hiệu nhỏ viết tắt tên mình ở đằng sau xe cùng biển số. Chào tạm biệt hai người, Vy xoay người trở lại phim trường, qua một khắc hai chiếc xe một trước một sau cùng nhau rời khỏi.

____________

Trịnh lão nhàn nhã lạ thường cả ngày chỉ thăm hồ cá rồi dạo vườn hoa. Ngỏ lời thử Chính Phong lại được anh gật đầu cùng ông đánh cờ một chuyến. Mối quan hệ của hai thuận theo trời đất đi thêm một tầm cao mới. Anh không khép kín giấu mình mà hồ hởi nói chuyện với Trịnh lão

“Con giỏi thật!! Thắng ta hai ván liên tiếp” Bề ngoài khen anh, trong lòng ông ta lại khen Đình Luân chữa trị quá tốt

“Ông nhường con thôi” Anh cười đáp lễ

Săn tay áo đánh thêm một ván nữa. Lần này ông không nương tay quyết cùng anh dằn co một hồi.

“Con có định đi thăm Ngô Thương lão gia không?” Ước tính đã hơn một năm hai ông cháu họ không hề gặp nhau

“Con muốn đợi thêm một thời gian nữa. Nói ra có lẽ không phải phép nhưng con lỡ xem ông như ông nội của mình. Từ lâu đã vô ý quên đi Ngô lão gia” Chính Phong xoa xoa một viên cờ đen tuyền, phân vân tính toán nhìn chầm chầm lên bàn cờ chi chít trắng đen rối mắt, cuối cùng không chút lưu tình đem đường đi của đối thủ chặn lại

“Con làm ông vừa vui vừa ngại, dù sao ta cùng ông ấy là chỗ anh em thâm tình... Ây khoan!! Con lại thắng nữa sao? Hay da thằng nhóc này “đao hạ lưu nhân” chút xíu không được sao?” Trịnh lão cười cười bỗng chốc nhảy dựng lên hai tay vỗ mạnh lên đùi

“Dạ, làm việc lớn nhất quyết không nên nương tay”

“Thật là... Haizzz chơi lại chơi lại” Đối với lời anh nói ông hiển nhiên nhận ra ý thâm sâu chỉ là phớt lờ đi.

Cảm nhận Trịnh lão đang diễn kịch tất nhiên Chính Phong không phá không khí mà vui vẻ cùng ông bắt đầu ván cờ vây mới