Lam Sắc Vi

Chương 41



Kimura Kiyoshi phát giác ra Ichijou chất vấn, trong lòng hơi khẩn trương, giọng nói hơi run rẩy “Thật ra thì nửa năm trước, Kaname sama đã đối với tớ… đến bây giờ tớ vẫn chưa đồng ý, thật đấy. Tớ làm sao có thể xứng với người cao quý như Kaname sama chứ, tớ tự hiểu được. Ngày hôm qua, trước khi Kaname sama đi, anh ấy đã nói sẽ chứng minh cho tớ xem, tớ đoán ý anh ấy chính là cái này.” Kimura Kiyoshi cực kỳ lúng túng chỉ vào tờ báo, cẩn thận quan sát phản ứng của mọi người.

“Ừm” Akatsuki Kain gật đầu, Kiyoshi sẽ không lừa gạt mọi người, hơn nữa ngay cả Ruka cũng đã xác nhận. Dù Kiyoshi nói dối thì cũng sẽ không dám kéo Kaname sama vào, nếu không thì thật quá ngu ngốc. “Kiyoshi, nghe theo trái tim của mình là được. Còn nữa, chúc mừng cậu vì đã lấy được tình yêu của Kaname sama.”

Kimura Kiyoshi níu chặt vạt áo, lo lắng hỏi: “Các cậu sẽ không giận tớ chứ? Tớ cứ sợ…”

“Làm sao có thể? Cậu thật quá coi thường bọn tớ” Ruka đứng dậy, một bộ cao ngạo “Mặc dù cậu là bạn của tớ, nhưng cậu đừng nghĩ rằng tớ sẽ vì vậy mà bỏ cuộc chuyện Kaname sama.”

Kimura Kiyoshi cười lắc đầu “Sẽ không, sẽ không”

Hanabusa Aido quyệt miệng nhìn Kimura Kiyoshi “Thật không biết cậu có chỗ nào tuyệt đỉnh, mặc dù không cam lòng, nhưng cậu vẫn là bạn của tớ, điều kiện tiên quyết là cậu phải chỉnh lại đồng hồ báo thức phòng tớ đi!”

Kimura Kiyoshi cười gật đầu

Mọi người đứng dậy chuẩn bị đi học, Ichijou cười đưa khăn lụa cho Kimura Kiyoshi, ý bảo cô lau khô nước mắt. Kimura Kiyoshi nhận lấy, cười nhìn bóng lưng hoàn mỹ của mọi người, thật xin lỗi mọi người, tớ đã lừa các cậu ; nhưng nước mắt không phải lừa đâu, là thật sự cảm động, cảm ơn các cậu – những người bạn đã ủng hộ, cám ơn.

“Biểu diễn rất hoàn mỹ, Kiyoshi, ngươi có thể đi đóng kịch.” Kuran Kaname thấy mọi người rời đi, liền hiện thân bước xuống lầu nhìn thiếu nữ trong đại sảnh, tựa hồ vẫn còn đang mong đợi cô tiếp tục diễn kịch. Kuran Kaname liếc tờ báo một cái, khóe miệng khẽ nhấc lên: “Ngươi muốn cái gì?”

“Nghe lời nói thật hay là lời nói giả?” Thiếu nữ cười nghịch nháy nháy mắt.

Kuran Kaname không chút phản ứng.

Thiếu nữ cầm lên cốc nước đựng thuốc an thần huyết dịch trên bàn, khẽ nhắm mắt bắt đầu thưởng thức “Lời nói thật chính là ngươi không để cho ta đi, cho nên ta khuấy loạn mọi chuyện lên, đơn giản cũng chỉ là một con cá nhỏ tranh thủ khuấy động nồi nước; lời nói dối chính là ta có dự mưu có mục đích, còn chuyện mục đích là gì? Bởi vì là ‘ dự mưu ’ nha, đương nhiên không thể nói cho ngươi biết. Vì phòng ngừa ngươi không tin nên mới bịa tin tức này ra ngoài. Sự thật là như thế, ngươi muốn tin cái nào thì cứ tin cái đó đi. Nhưng… ta đoán cao thủ về âm mưu như Kaname điện hạ tất nhiên là tin tưởng cái thứ hai hơn.”

Kuran Kaname cười nhẹ, không nói gì, giống như là một người cha hiền lành để mặc cho đứa trẻ bướng bỉnh gây sự vậy, trong ánh mắt tràn ngập yêu chiều. Kimura Kiyoshi dùng sức dụi dụi mắt, hôm nay là tôi không bình thường hay là anh ta không bình thường vậy? Kuran Kaname cầm lên tờ báo có hình thiếp vàng trên ghế sa lon, nhìn qua, nhấc cao khóe môi lên. “Quả nhiên ngươi giống hệt một con người, dùng dư luận để dọa tôi? Ra chiêu quá yếu.” tờ báo trong tay Kuran Kaname biến thành bụi trong nháy mắt rơi xuống đất, Kimura Kiyoshi theo bản năng lui ra sau mấy bước để bảo đảm ‘ khoảng cách an toàn ’ của mình, có thể tùy thời phản ứng, ứng chiến.

Kuran Kaname thấy phản ứng căng thẳng của Kimura Kiyoshi, nụ cười nhẹ bên miệng liền rộng thêm, chìa khuỷa tay ra “Vị hôn thê?”

Kimura Kiyoshi ngây người lại lùi thêm mấy bước, sao tôi lại cứ cảm thấy khi Kuran Kaname cười lên lại trông âm hiểm hơn so với khi không cười vậy, đúng là gần vua như gần cọp mà, này, có thể nói cho tôi biết anh đang âm mưu cái gì không?

Kuran Kaname khẽ nhấc mi, như đang khiêu khích nhìn Kimura Kiyoshi “Thế nào? Kiyoshi, người sáng lập trò chơi mà lại không dám chơi sao?”

Kimura Kiyoshi giơ cao bộ ngực 36C, nuốt nuốt nước miếng, lớn tiếng đáp lại để tăng thêm can đảm “Ai nói ta không dám?” nhanh chóng tiến lên mấy bước, tay phải nhẹ vãn cánh tay Kuran Kaname, giả bộ thong dong ưu nhã đi về tòa nhà dạy học. Hai người vừa đi vào phòng thì bên trong lập tức yên tĩnh trong nháy mắt. Dưới hàng chục con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, Kimura Kiyoshi đi theo Kuran Kaname ngồi vào hàng sau.

Kuran Kaname thong dong ngồi trên ghế sa lon đơn, hai tay bắt chéo, quét mắt nhìn mọi người đang bàn luận xôn xao trong phòng. Cử động này ở trong mắt Kimura Kiyoshi hoàn toàn là bộ dáng bễ nghễ của quân lâm thiên hạ. “Thế nào, ta phối hợp ngươi, ngươi lại mất hứng?” thanh âm từ tính vang lên.

Kimura Kiyoshi nghiêng mắt nhìn Kuran Kaname, không nói gì, trong lòng lại mắng anh ta không dưới trăm lần, cao hứng cái đầu anh.

“Vì sao không ngồi?”

“Vị hôn phu chưa để cho ta ngồi ta làm sao dám chứ, người ta vốn phải làm hiền thê lương mẫu!”

Kimura Kiyoshi nói xong, nhìn thấy Kuran Kaname nghe vậy liền sửng sốt khoảng ba giây đồng hồ, lại đủ để cho Kimura Kiyoshi vì thế mà cao hứng ba giờ đồng hồ.

“Như vậy mời ngồi, vị — hôn — thê”

Kimura Kiyoshi nháy mắt mấy cái, không chút khách khí ngồi trên ghế sa lon đơn bên cạnh Kuran Kaname, quét nhìn mọi người trong phòng học, khi thấy đám người Ichijou và Rima đang nhìn chằm chằm mình thì tim đập rộn lên, quả nhiên không phải ai cũng có thể có được khí thế ngang quân vương, mình vẫn nên ngoan ngoãn cúi đầu thôi. Vừa qua ba giây đồng hồ, Kimura Kiyoshi đang ỉu xìu chợt ngẩng đầu, vạn phần kích động nói: “Lúc nào thì ta có thể rời đi, ta chỉ ‘ an toàn rời đi ’, ngươi yên tâm, bên tòa soạn báo ta sẽ giải thích.” An toàn rời đi, chứ không phải là lên trời.

Kuran Kaname lúc đầu hơi nghi ngờ, sau đó cười nhẹ “Ngươi đang nói điều kiện với ta?”

Kimura Kiyoshi nghe ra sự giễu cợt trong lời nói của Kuran Kaname, giống như đang nói với tôi rằng chỉ bằng một xì căng đan thì làm gì được anh ta?

“Ta biết chuyện đó đối với ngươi mà nói chẳng là gì cả, nhưng ta đối với ngươi và Yu —— cô ấy cũng không còn ác ý. Ta bảo đảm sau khi rời đi sẽ không quay lại đây. Trao đổi lấy thứ này” Kimura Kiyoshi từ trong túi áo lấy ra một cái bình thủy tinh nhỏ màu đỏ, dưới ánh đèn trong phòng, chất lỏng trong bình lấp lánh sáng lên. “Đây là máu của ta, có vẻ như ngươi sẽ cần dùng đến.”

Kuran Kaname dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn chằm chằm Kimura Kiyoshi, không nói gì.

“Không lẽ ta nhất định phải chết sao? Ngay cả loài người, ngươi cũng không giết, tại sao lại muốn giết đồng loại chứ. Vốn là người cùng cảnh, không thể giúp đỡ nhau một chút sao.” Kimura Kiyoshi thấp giọng, ý muốn nói với Kuran Kaname rằng ngươi xem, ta đã làm đến bước này rồi, ngươi cũng nên nhượng bộ đi.

Kuran Kaname khẽ cau mày, trong đôi mắt tuyệt đại phong hoa trung tựa hồ có dòng nước ngầm bắt đầu khởi động. Càng ngày càng không hiểu suy nghĩ của cô gái trước mặt. Có vẻ như cô ta không nói dối, huống chi ngay cả quản gia của cô ta cũng nói cô ta thay đổi; như vậy cô ta rốt cuộc là người như thế nào? Kuran Kaname vô thức lật sách, đột nhiên nhớ tới năm trước có đọc một quyển sách mà loài người viết, tên là “Linh hồn phụ thể”, lúc đó anh đã khinh thường chuyện trong tình huống ‘ ngoài ý muốn ’, linh hồn loài người thoát xác bám vào thân thể một người khác. Kuran Kaname quay đầu quan sát kỹ cô gái bên cạnh, nhớ lại hai tròng mắt bi thương tuyệt vọng của người trong lao ngục nhiều năm trước. Trong lòng không khỏi chấn động, dù Shizuka Hiou cố ý thay đổi đến mức nào, thì sự kiêu ngạo thuần huyết, sự đau thương trong đôi mắt cũng không có cách nào che dấu. Tức là, bây giờ trong thân thể Shizuka Hiou là linh hồn của một người khác? Hơn nữa, theo biểu hiện của linh hồn này thì rất có khả năng là loài người. Kuran Kaname nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy có lý, chỉ là… sao thuần huyết lại bị nhập vào thân? ( từ trước đến giờ chỉ có thuần huyết nhập vào thân người khác.)

“Kiyoshi, tại sao tới nơi này?”

“Là ngươi mời ta tới, ngươi quên?” Kimura Kiyoshi liếc trộm Kuran Kaname một cái, cái tên này vừa nguy hiểm vừa quái dị.

“Có thể thử một chút”

“Gì?”

“Quan hệ giữa chúng ta, ta sẽ thử nhận.” Kuran Kaname nhận lấy bình thủy tinh trong tay Kimura Kiyoshi, đặt vào trong túi, sau đó đứng dậy rời đi. Để lại Kimura Kiyoshi ngốc lăng ngồi trên ghế.