Lam Sắc Vi

Chương 30



“Kuran Kaname! Anh muốn làm gì?” Kimura Kiyoshi cố nén sự đau đớn như da đầu bị xé rách, tận lực để cho giọng nói bình thản.

Đầu ngón tay lạnh như băng của Kuran Kaname xẹt qua xương quai xanh trắng nõn của Kimura Kiyoshi, hai tròng mắt đỏ bắn ra hàn quang hút hồn “Kiyoshi, đã lộ ra bộ mặt thật rồi sao?”

Kimura Kiyoshi nghe vậy, trái tim bắt đầu đập kịch liệt, nội tâm không ngừng vang lên: anh ấy biết? Biết bao nhiêu? Biết hết rồi? Cho nên muốn giết tôi?…

Kimura Kiyoshi nhìn ra được cặp mắt thâm thúy của Kuran Kaname lộ ra sự nguy hiểm và lạnh lùng dưới tóc mái, phảng phất như đang nói với tôi: rất nhanh ta sẽ móc trái tim của cô ra, uống cạn máu của cô! Nguy hiểm thị huyết như vậy… khuôn mặt trắng nõn… sống mũi cao thẳng… cánh môi tuyệt mỹ… Không lúc nào không cao quý và ưu nhã…

Chung quanh, nguy hiểm hơi thở càng thêm nồng nặc, Kimura Kiyoshi nhắm chặt hai mắt, không nhìn Kuran Kaname nữa. Mặc dù anh ấy đối xử với tôi như vậy, nhưng tôi vẫn thích anh ấy, không phải sao? Không muốn thừa nhận, nhưng trái tim đang mãnh liệt nhảy lên chứng minh hết thảy… Thì ra là tôi vẫn thích anh ấy!

Kimura Kiyoshi có thể tinh tường cảm giác được răng nanh của Kuran Kaname từ từ tới gần cổ mình, ngay lúc gần như chạm đến, Kimura Kiyoshi đột nhiên trợn to cặp mắt, kêu to: “Không muốn!”

Bàn tay Kuran Kaname ôm lấy đầu Kimura Kiyoshi, để cho cô nhìn thẳng mình, hai tròng mắt đỏ từ từ biến mất. “Biết sợ?”

Kimura Kiyoshi không ngừng gật đầu “Vẫn luôn sợ…” Từ ngày nhìn thấy bản chất thật của anh, vẫn luôn sợ, nhưng cũng không ngừng đến gần…

Kuran Kaname nhàn nhạt khẽ nhấc khóe miệng, nhẹ vuốt tóc Kiyoshi. “Luôn hoài nghi, luôn không hiểu nổi em, Kiyoshi, có lúc cảm thấy em không giống level B, ngược lại càng giống thuần huyết…”

“Kaname sama, ngài quá đề cao tôi! Thuần huyết làm gì có ai nhát gan giống tôi?” Kimura Kiyoshi không ngừng nháy mắt, chột dạ phản bác.

“Nhát gan? Đúng vậy, làm sao có thể!” đáy mắt Kuran Kaname thoáng qua một tia chất vấn, vẫn cười nhẹ vuốt ve mái của tóc dài Kimura Kiyoshi.

“Kaname sama, ngài…”

Là cố ý sao? Vừa nãy còn muốn giết tôi, giờ lại dịu dàng giống như thỏ trắng. Khó trách có câu nói: gần vua như gần cọp. Mụ nội nó, những tên được xưng là quân vương, tính khí bao giờ cũng khó đoán.

“Kiyoshi, cám ơn em!”

“Sao?”

Kimura Kiyoshi nghi ngờ: Kuran Kaname, có lầm không, là tôi phải cám ơn anh mới đúng! Cám ơn anh rốt cục không cắn tôi!

Thật không hiểu rốt cuộc người này kiểu gì? Là hành vi của tôi chọc giận anh? Hay là thân phận… tốt nhất không phải là lí do này! Nếu không tôi sẽ chết rất thảm! Tôi mới không muốn biến thành cánh hoa bay đi, mặc dù tôi thích tên yêu nghiệt bụng đen siêu cấp cường giả là anh, nhưng không tới mức dâng ra sinh mạng.

“Quà của em, còn có… em cứu Yuki.”

Kimura Kiyoshi nghe được nửa câu đầu, khoan khoái muốn nhảy dựng lên, nghe được nửa câu sau, trực tiếp ngã vào đáy cốc, vĩnh viễn không dậy nổi…

“À, không có gì, bởi vì em đã đáp ứng anh, chăm sóc cô ấy lúc anh không ở!” Thật ra thì tôi hận không thể bóp chết cô ta! Được rồi, tôi thật xấu! Tự khiển trách mình~ing…

Kuran Kaname nghe vậy, đáy mắt một mảnh dịu dàng. “Cám ơn em, Kiyoshi!”

Kimura Kiyoshi đối với câu cám ơn này một chút cũng không thích, câu cảm ơn của anh là vì Yuki, Yuki… Yuki… Vốn cô ấy không hề liên quan gì đến tôi, nhưng bởi vì Kaname… Bởi vì những sự bất bình trong lòng… Tôi đúng là ác!

Kuran Kaname đi đến cửa, ưu nhã mở cửa, nghiêng gương mặt tuyệt mỹ. “Kiyoshi, quà của em, ta sẽ cất kĩ!” Rồi rời đi.

Kimura Kiyoshi thở phào nhẹ nhõm một hơi, oh, đại khái là tức giận mà thôi, thân phận còn chưa bị phát hiện. Kimura Kiyoshi vuốt vuốt ‘con thỏ nhỏ’ bên ngựa trái, an tâm từ từ nhảy đi, còn sống! Thật tốt! Ba phút sau, Kimura Kiyoshi bình tĩnh lại, dùng sức nhảy ở trên giường.

“Nha… A! Cảm giác có thể chạy có thể nhảy thật tốt ——”

Kẹt —— cửa phòng đột nhiên mở ra, Kuran Kaname ánh mắt ngưng trọng nhìn Kimura Kiyoshi “À, quên nói cho em biết, áo ngủ rất khó coi, thay đi.” Đóng cửa!

Gì? Kimura Kiyoshi cúi đầu nhìn áo ngủ tơ tằm màu đen trên người, rất đẹp mà, lúc mặc thử, nhân viên cửa hàng luôn miệng tán dương tôi rất lâu, tôi cũng cảm thấy rất hấp dẫn mà! Tại sao lại muốn tôi thay?

——— ———— chuyển hình ảnh ——— ————

Akatsuki Kain và Ichijou đang xử lý đống văn kiện trong tay, đột nhiên nghe thấy sau lưng hình như có người nhỏ giọng gọi họ.

“Ichijou ~~~~ Kain ~~~”

“Hm?” Hai người đồng thời quay đầu lại, thấy trên tầng lộ ra một cái đầu nhỏ màu đen.

Akatsuki Kain: “Oh! Phòng Kiyoshi “

Ichijou cười nói: “Kiyoshi, tớ và Kain đang định nộp báo cáo!”

“Có thể tới đây một chút không?” Giọng nói của yếu ớt Kimura Kiyoshi vang lên, giống như là bị ai bắt nạt.

“Ủa? Kiyoshi, cậu làm sao vậy? Không sao chứ?” Ichijou cùng Akatsuki Kain xoay người nhanh chóng vọt đến gian phòng Kimura Kiyoshi, ân cần hỏi han.

“Cái này… đẹp không?”

Ichijou nhìn về phía Kimura Kiyoshi chỉ, cười nói: “Kiyoshi, mặc dù tớ biết tớ rất ưu tú! Nhưng cậu không cần thiết mặc như vậy để tăng hảo cảm của tớ với cậu đâu, thật ra thì ở trong lòng tớ, cậu đã là một người bạn rất tốt!”

Akatsuki Kain nhìn chằm chằm Kimura Kiyoshi gật đầu “Đồng cảm!”

“Cái gì và cái gì chứ? Tớ chỉ là hỏi có khó coi hay không! Nhìn có được hay không?”

“Áo ngủ Lsabella’s Secret xếp hàng thứ nhất trong các sản phẩm nổi tiếng dành cho các quý cô, rất hợp với vóc người hoàn mỹ vô khuyết như cậu, còn cần phải hỏi sao?” Ichijou cười rực rỡ, tựa hồ đang nhắc nhở Kimura Kiyoshi, cậu là ngốc sao?

“Ừm…” Akatsuki Kain tiếp tục gật đầu.

“Vậy tại sao anh ấy nói khó coi!” Kimura Kiyoshi ủ rũ cúi đầu.

Ichijou hỏi: “Ai nói?”

“Cậu quản được sao?”

“Vậy tớ đi nộp báo cáo đây!” Ichijou cười xoay người rời đi.

Akatsuki Kain: “Rất đẹp! Kiyoshi, vô luận là ai nói, tớ đoán người đó nhất định là thích cậu, muốn độc chiếm vẻ đẹp của cậu! Hey! Ichijou, chờ tớ một chút!”

“Thật sao! Thích tớ…” Có thể sao? Kimura Kiyoshi nhìn ngoài cửa sổ, nhấc khóe miệng cười xấu xa. Có phải thích hay không, chứng minh một cái là biết.

——— —————— ——— chuyển hình ảnh ——— ——————

“Cần nghỉ ngơi chưa?”

“Chị? Sao chị lại tới đây” Ichiru từ phòng vệ sinh ra ngoài, vui mừng nhìn Kimura Kiyoshi đang ngồi ở bên giường.

“Không hoan nghênh?”

“Sao có thể! Cực kỳ cao hứng!” Ichiru cười ngồi bên cạnh Kimura Kiyoshi.

“Ichiru, gần đây vẫn khỏe chứ? Em nên chơi nhiều với bạn cùng lớp hơn, cô bé tên Suzuki Karin rất tốt đấy!”

Ichiru xấu hổ nói: “Chị lại trêu đùa em! Cô bé kia em tránh còn không kịp!”

Kimura Kiyoshi cười vuốt ve gương mặt Ichiru “Ichiru của chúng ta rất tuấn tú mà! Đương nhiên có rất nhiều cô gái thích!”

Ichiru sửng sốt, có chút nghiêm túc nhìn Kimura Kiyoshi. “Chị, chị mặc gì vậy?”

“Áo ngủ! Không ngủ được nên chạy đến chỗ em!” Kimura Kiyoshi vui vẻ cười.

Ichiru lấy từ trong ngăn kéo lấy ra áo sơ mi của mình khoác lên vai Kimura Kiyoshi “Bộ quần áo này không nên mặc nhiều, không xứng với khí chất của chị!”

“Thật sao?” Kimura Kiyoshi vui mừng.