Lam Sắc Vi

Chương 18



Edit +Beta: Tojikachan

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

Ngày thứ hai, Kimura Kiyoshi dành cả ngày cùng Ichiru ra ngoài đi dạo một chút, mang theo một vài đồ ngọt, sau đó lại mua chút đồ dùng sinh hoạt cần thiết. Hai người ở phố lớn ngõ nhỏ vòng tới vòng lui.

“Ichiru, đi theo chị dạo phố có mệt không?”

“Có thể ở với chị, bất luận làm gì cũng đều là vinh hạnh của Ichiru!” Ichiru mỉm cười trả lời.

Kimura Kiyoshi ngẩng đầu nhìn Ichiru, hai tay ôm cổ cậu, cẩn thận nhìn thiếu niên dưới ánh mặt trời, cười nhẹ. “Ichiru đã sáng lạn lên rất nhiều rồi đấy, ánh mắt đã không còn sầu bi như trước nữa.”

mặt Ichiru ửng đỏ ”Chị, chị lại đùa em!”

“Hắc hắc” Kimura Kiyoshi cười cười xấu hổ, đột nhiên chạm vào sống mũi, chuyện gì vậy? Nghiêm túc nhìn về phía Ichiru.

“Chị, sao vậy?”

“Mùi máu xử nữ.”

“Chẳng lẽ lại là?”

“Có thể, nhưng mùi rất nhạt!” Không biết ai sẽ đi giải quyết nữa, mũi của vampire quá bén nhạy cũng không tiện, ha ha. Kimura Kiyoshi đột nhiên toát ra một ý nghĩ, nếu như Ichiru biết suy nghĩ của cô bây giờ không biết sẽ có biểu tình gì?

“Chị, chị nghĩ gì thế, vẻ mặt là lạ!” Ichiru được ‘Shizuka Hiou giả’ bồi dưỡng nên cũng đã biết nói đùa với vị thuần huyết này.

“Không có ——” “A ——” sau một tiếng bén nhọn của một cô gái, một mùi máu tươi nồng nặc bay tới, nồng nặc đến mức ngay cả Ichiru cũng nghe thấy và cau mày.

“Đang ở gần đây!”

Shizuka Hiou nói xong cũng lôi kéo Ichiru lần theo mùi máu tươi chạy đến, đó là một con hẻm nhỏ không xa bên kia con phố. Lúc Shizuka Hiou cùng Ichiru chạy tới nơi đã thấy chỉ còn lại một thi thể thiếu nữ bị uống cạn máu và bị móc lấy trái tim.

“Mọi người, mau! Bao vây nơi này lại, hung thủ còn chưa kịp chạy trốn đâu! Khà khà… không nghĩ tới con ma đào tim lại là hai người, ha ha… không nghĩ tới, không nghĩ tới, ngày thứ năm đại đội trưởng Taka tới nơi này đã phá được vụ án giết người hàng loạt!” Taka cực kỳ tự luyến, say mê nói.

“Chị, tên cảnh sát ngốc kia sao lại chạy tới đây?” Ichiru bất mãn nói. “Lúc trước rất ngây ngô rất háo sắc, bây giờ lại thêm cái tính cuồng tự đại!”

“Em còn thời gian quan tâm đến chuyện đó nữa sao, chúng ta bị cho là hung thủ kia kìa!” Kimura Kiyoshi nhìn sang Ichiru, ai oán nói.

“Chị, chị biết rõ đó là chuyện không thể nào mà, làm gì mà trông lo sợ vậy.” Ichiru kỳ quái hỏi.

Kimura Kiyoshi lặng lẽ tiến tới bên tai Ichiru cười đùa nói: “Người ta cảm thấy rất thú vị mà!” Ha ha…

Taka thấy hai hung thủ thế nhưng không có vẻ sợ hãi chút nào, sắc mặt thản nhiên trò chuyện, anh ta đường đường là một đội trưởng nhưng lại bị lờ đi.”Cậu, cậu, bắt hai hung thủ này lại!” Taka chỉ vào hai cảnh sát lớn tiếng ra lệnh.

“Dạ!”

“Các anh dám!” Ichiru tuyệt đối không cho phép bất cứ ai đụng vào chị. “Chị, hình như anh ta không biết chúng ta?”

“Ừ, hẳn là cái người hình như tên là Yamaguchi Rya gì gì đó đi.” Kimura Kiyoshi phân tích.

Ichiru gật đầu đồng ý, có lẽ thế, nghe nói người bị nhập vào sẽ không có trí nhớ về đoạn thời gian đó, nhưng không biết có phải là thật không.”Đội trưởng Taka, ngài quên rồi sao? Nửa tháng trước chúng ta có gặp nhau ở Bever mà!” Ichiru thử dò xét nói.

Hai cảnh sát nghe nói hai người kia tựa hồ có quen biết đội trưởng, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của hai người này thấy thế nào cũng không giống hung thủ giết người nên ngừng lại hành động bắt. Taka nghe vậy liền lâm vào vòng suy nghĩ lẩn quẩn, nhắc tới cũng thấy kỳ quái, rõ ràng anh ta chỉ ngủ một giấc mà sao thời gian lại biến thành sau ba tháng, ba tháng này anh ta không nhớ gì cả, cũng bởi vậy nên mới tự hại mình bị cách chức đến một cái trấn nhỏ như vậy.”Tôi —— quen hai người?”

“Đúng vậy, lại còn là bạn bè rất tốt đấy, ngài cũng có nhờ chúng tôi giúp một tay điều tra vụ án giết người hàng loạt này mà.” Ichiru một bộ bình tĩnh vô tội.

“Vậy sao?”

Kimura Kiyoshi phì cười, không nghĩ tới Ichiru còn có một mặt đáng yêu như thế. Kimura Kiyoshi thấy Taka nghi hoặc nhìn mình, trên mặt cũng hiện lên vẻ giận dữ, vội vàng lên tiếng nói: “Đương nhiên, làm sao mà nhầm được. Tôi cười, là bởi vì từ trước đến giờ đại danh đỉnh đỉnh đội trưởng Taka sao trí nhớ lại đột nhiên kém đi chứ? Đội trưởng Thiên Kỳ nhất định là đang đùa với chúng tôi phải không?”

Thiên Kỳ vừa nghe cô gái xinh đẹp trước mắt tán dương mình, liền miệng rộng cười rộng đến bên tai. “Đúng vậy đúng vậy, đương nhiên rồi!” Taka thấy quần áo của hai người không phải đồ bình thường, hơn nữa thái độ lại thong dong, kẻ ngu cũng biết hai người này nhất định không phải là hung thủ, quan trọng nhất là hai người kia có nói quen biết anh, anh mà nghĩ sai rồi mất mặt mũi mất uy nghiêm sẽ không tốt. Hơn nữa xem hai người rất chân thành, chắc chắn sẽ không phải tội phạm! Anh ta thích thú ra lệnh với cảnh sát bên cạnh.”Các cậu còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau đi kiểm tra thi thể!”

Taka mang Ichiru cùng Kimura Kiyoshi đến một chỗ hẻo lánh, nhỏ giọng nói: “Không dối gạt hai vị, năm ngày trước tôi đột nhiên mất trí nhớ, mới có thể bị điều đến cái trấn nhỏ này. Vừa rồi nếu có gì bất kính, xin hai người bỏ qua nhé!”

Ichiru cười: “Không sao, đội trưởng không cần phải khách khí. Chỉ là, tên ma đào tim thị huyết kia sao lại xuất hiện ở đây?” Lần trước rõ ràng chị nói đã xử lý xong.

“Ừ, vẫn chưa ngừng! Hơn nữa tần số phát sinh vụ án càng ngày càng cao!” Taka thở dài nói.

Kimura Kiyoshi liếc nhau Ichiru, đều thấy chuyện không đơn giản, bây giờ ngay cả ban ngày cũng phát sinh loại chuyện như vậy rồi, dù là nghi thức hiến tế cũng nhất định phải đợi đến đêm trăng tròn mới có thể động thủ. Ichiru lại nói: “Vậy đội trưởng Taka có tra được đầu mối gì không?”

“Aiz, nhắc đến cũng thấy kỳ quái, tên hung thủ này tới vô ảnh đi vô tung, tôi đã bố trí toàn bộ cảnh sát trong trấn đi tuần tra phố lớn ngõ nhỏ, một cái ngách nhỏ cũng không bỏ qua, nhưng vẫn không bắt được tên hung thủ này. Vừa rồi hai người cũng thấy đấy, chúng tôi vừa nghe thấy tiếng thét chói tai liền lập tức chạy tới, nhưng lại chỉ nhìn thấy hai người. A, đúng rồi, lúc hai người chạy tới có nhìn thấy ai khả nghi không?”

Ichiru lắc đầu, ban ngày vampire không hay hành động. nhưng trừ vampire ra thì làm gì có ai có được thân thủ mau lẹ như thế chứ? Ichiru và Taka nói mấy câu khách sáo liền tạm biệt.

“Chuyện này chị thấy thế nào?”

Kimura Kiyoshi thấy Ichiru cầm cái ô màu nâu non xinh đẹp che nắng cho mình, cảm thấy rất thú vị, không khỏi nở nụ cười.”A? Chị đoán hung thủ khẳng định không chỉ có một người! Cái tên lần trước rõ ràng đã biến thành bụi đất rồi!”

“Ừ, có đạo lý”

“Nếu nghĩ theo hướng xấu, hẳn là một tổ chức, có rất nhiều người đi làm chuyện này. Chủ mưu phía sau màn nhất định là đang có ý đồ lớn gì đó, chúng muốn số tim xử nữ này nhất định là có mục đích. Ichiru, em xem qua nhiều bộ sách có liên quan Huyết tộc như vậy, có sách nào ghi lại mấy chuyện về phương diện này không?” Kimura Kiyoshi đột nhiên nhớ ra, hỏi.

Ichiru lắc đầu một cái, hình như trừ truyền thuyết thuần huyết loại đó ra thì không có về sách nào ghi lại về trái tim xử nữ cả.

Kimura Kiyoshi suy tư nói: “Nhất định là có vấn đề! Chỉ là chúng ta không biết mà thôi!”

“Chị tính nhúng tay vào chuyện này?”

“Dĩ nhiên! Cái tên chuyên giết hại các thiếu nữ đó chị phải ‘chăm sóc’!”

“Em lại cảm thấy chị giống như là có huyết thống Hunter hơn, a —— không, chị, em không có ý đó.” Ichiru đột nhiên ý thức được câu mình vừa nói là ý chửi bới huyết thống quân vương thuần huyết.

“Không sao, tất cả mọi người đều như nhau, chỉ là năng lực bất đồng mà thôi! Ichiru em không cần phải có nhiều kiêng kỵ như vậy với chị đâu, chị đã nói bao nhiêu lần rồi mà!” Huống chi linh hồn trong thân thể này lại chỉ là một con người bình thường. Kimura Kiyoshi không sao cả cười trả lời, sau đó ánh mắt trở nên trầm tĩnh sầu lo. “Chị chỉ là không muốn có nhiều con người bị thương!”

Kimura Kiyoshi nói xong câu đó liền trong lòng chấn động, rất quen thuộc, nhưng là loại cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến? Còn nữa, tại sao mình lại đột nhiên nói ra lời nói Thánh mẫu như vậy chứ… loài người? Mình thế nhưng lại bản năng nói ra câu phân biệt với loài người như thế! Rõ ràng mình là loài người mà. Mấy lần trước thì chỉ là cố ý nói ra, lần này ——, đột nhiên Kimura Kiyoshi có một cảm giác xấu, tựa hồ trong thân thể mình còn cất giấu một linh hồn khác, trong lúc mình không chú ý mà vô thanh vô tức lấn át mình. Kimura Kiyoshi bị suy nghĩ này dọa, chẳng lẽ linh hồn của Shizuka Hiou không hề biến mất?

“Chị, chị làm sao vậy? Sắc mặt của chị không tốt lắm” Ichiru quan tâm hỏi.