Lam Sắc Vi

Chương 14



“Ichijou-senpai, em là Tachibana Nakia, ban D năm thứ hai của bộ ban ngày, em sùng bái anh đã lâu rồi, xin anh hãy nhận lấy!” Tachibana Nakia cúi người rất sâu, hai tay dâng lên quà được gói tinh mỹ.

Tachibana Nakia? Chẳng phải là thư ký hội học sinh sao, cô ấy luôn bám lấy tôi để hỏi rất nhiều về bộ ban đêm. Kimura Kiyoshi gãi gãi cằm, còn tưởng rằng đứa trẻ này cảm thấy hứng thú với Kuran Kaname. Đang trầm tư, Kimura Kiyoshi bỗng nhìn thấy bóng mái tóc bạch kim trong đám người. Kimura Kiyoshi hưng phấn hô: “Ichiru?”

Ichiru cười dịu dàng, như gió xuân tháng ba phất qua vậy. “Bị chị phát hiện rồi, em chỉ là tới len lén xem chị.”

Kimura Kiyoshi cao hứng lôi kéo Ichiru rời đi đám người, tìm một chỗ yên lặng. “Mấy ngày nay eơm thế nào? Đã quen với nơi ở mới chứa? Đúng rồi, em đã gặp anh trai em chưa?”

“Rồi” trong nụ cười tươi của Ichiru mang chút u buồn ”Đừng nói đến anh ta nữa.”

“Được, không đề cập tới, không kể tới. Buổi tối đến kí túc xá của em thăm em, được không? Về sau đừng đến đây, từ tòa nhà trung học cấp một đến trung học cấp hai phải đi rất rất xa.” Kimura Kiyoshi vui vẻ oán giận.

“Vâng”

Đang vui vẻ nói chuyện với fans, Hanabusa Aido thấy thế liền kéo kéo Ichijou “Này, người đang đứng cạnh Kiyoshi là ai thế?”

“Con nuôi của gia tộc Kimura, Kiryu Ichiru.”

“Cái gì?”

“Hanabusa, Ichijou, nên đi thôi” cách đó không xa, Rima ngậm Chocolate đi theo sau Kuran Kaname hô.

“Oh, vậy tôi đi trước đây, tôi sẽ nhớ mọi người! Mọi người cũng phải nhớ tôi đấy!” Hanabusa ném ra một cái mỉm cười, hô với chúng nữ sinh bộ ban ngày.

“Tớ không chịu được, sắp xỉu mất thôi!”“Hanabusa-senpai đẹp trai quá ” “Hanabusa-senpai vẫn mê người như thế “…”Hanabusa-senpai! Chúng em thích anh nhất!”…

Ichijou mỉm cười nhận lấy quà các nữ sinh tặng, thỉnh thoảng lại liếc Kimura Kiyoshi, cô nhóc này căn bản không hề thực hiện chức trách của ủy viên kỷ luật, chỉ biết nói chuyện với nam sinh thôi. Cậu Kiryu Ichiru kia cũng thật quan tâm đến chị gái, khoảng cách từ trung học cấp một đến trung học cấp hai rất xa nhưng vẫn chạy tới, nhìn thân thể mảnh khảnh yếu ớt, thật hoài nghi tại sao lão gia Kimura lại an bài một loài người yếu đuối như vậy làm vệ sĩ cho quý tộc của Huyết tộc như thế!”Kiyoshi, chúng ta nên đi thôi!”

“Ừ, tớingay!” Kimura Kiyoshi tạm biệt Ichiru rồi đi theo Ichijou đi vào tòa nhà trường học.

Hanabusa vò đầu nói với Akatsuki Kain: “Kiryu Ichiru? Sao nghe quen vậy?”

“À, nhà Kiryu là Vampire Hunter, chuyện của Kiryu Ichiru mọi người đều biết, không lẽ cậu lại không biết?”

“Oh, ha ha, đại khái trước kia không chú ý đến. Nhưng cũng thật là kỳ quái, dáng dấp của người kia và Kiyoshi rất giống nhau, người kia cũng có quan hệ rắc rối với nhà Kiryu, Kiyoshi lại cùng với Kiryu Ichiru là anh em theo luật pháp…”

“Ừ, mới đầu chúng ta đều có hoài nghinhư vậy, nhưng tại sao Kiyoshi lại có thể là người kia chứ, Kiyoshi của chúng ta rất khả ái, tất cả mọi người đều rất thích cậu ấy” Akatsuki Kain nhớ tới nụ cười đơn thuần khả ái của Kimura Kiyoshi, vẻ mặt cậu không khỏi dịu dàng lên.

“Kiyoshi của chúng ta? Kain, lúc nào thì Kimura thành của cậu?” Hanabusa Aido khinh bỉ nói.

“Aha hắc…” Akatsuki Kain xấu hổ cười.



Sau khi tan lớp, vampire có thể tự do hoạt động.

“Kiyoshi đâu rồi?”

“Hanabusa, chưa gì đã nhớ cậu ấy rồi rồi, vừa tan học là cậu ấy từ cửa sổ nhảy ra ngoài, nói là đi tìm vệ sĩ ” Ichijou ngáp, bỗng thấy không có Kimura Kiyoshi, ban đêm liền giống hệt ban ngày, đều không thú vị làm cho người ta mệt rã rời.

Kimura Kiyoshi vượt qua hai đỉnh núi mới nhìn thấy tòa nhà túc xá kí trung học cấp một, xa thật, sau khi lục lọi hai vòng, Kimura Kiyoshi mới tìm được gian phòng Ichiru, vừa đẩy cửa vào vừa lầm bầm: “Lần sau nhất định phải nhớ!”

Ichiru đã sớm ở trong phòng lo lắng chờ đợi.”Em khẳng định là chị lạc đường”

“Không phải là lạc đường mà là dân mù đường!” Kimura Kiyoshi không cam lòng bao biện.

“Đều giống nhau cả!”

Cộc cộc cộc… tiếng gõ cửa dồn dập.

“Trễ như thế rồi, người nào tìm em vậy?”

Ichiru buông tay, lắc đầu.”Trường này trừ chị là người em quen ra, không hề biết ai nữa!”

“Như thế sao được? Ichiru phải kết giao bạn bè nhiều vào, đặc biệt là bạn học nữ, biết không?” Kimura một bộ chị cả giáo dục nói.

“Đừng giáo dục em, chị vẫn nên trông nom chính chị đi. Bên cạnh nhiều con ruồi như vậy!”

“Con ruồi?”

“Đúng thế, lúc chạng vạng hôm nay ấy.”

“Ichiru, em lại dám giáo dục lại chị, thật thương tâm ” Kimura Kiyoshi giả bộ tiếc hận.

Người ngoài cửa tựa hồ cảm thấy mình bị lờ đi, tiếp tục gõ cửa dồn dập “Ichiru? Ichiru? Mở cửa! Anh là anh trai em đây!”

Kimura Kiyoshi trợn to hai mắt, trời ạ, là Kiryu Zero, mình có nên trốnhay không?

“Tôi không có anh trai, mời về đi! Đừng quấy rầy tôi nghỉ ngơi!” Ichiru chán ghét hô.

“Ichiru! Mở cửa ra, anh muốn gặp em!”

Kimura Kiyoshi nghe thấy trong lời nói của Kiryu Zero lộ ra đầy lo âu và quan tâm, Kimura Kiyoshi đối với vấn đề giữa hai anh em họ luôn có chút áy náy.”Ichiru, hay là em gặp cậu ta đi!”

“Không gặp!”

Hồi lâu, tiếng gõ cửa ngừng lại, sau đó truyền đến tiếng bước chân trong hành lang càng lúc càng xa.

Kimura Kiyoshi ngồi ở bên cửa sổ, Ichiru ngồi ở bên giường, không ai nói một lời. Kimura Kiyoshi biết nội tâm của Ichiru rất thống khổ, tình cảm đối với anh trai là vừa hâm mộ vừa ghen tỵ cũng vừa hận, tình cảm này có hận nhưng cũng có yêu. Yêu cùng hận đan vào mới có thể tạo thành tình cảm sâu đậm không cách nào quên được. Cho nên cuối cùng Ichiru vẫn luôn yêu anh trai, chẳng qua là yêu chôn sâu vào nội tâm, chôn sâu dưới cừu hận cùng chán ghét, có lẽ bản thân cậu ấy không hề nhận ra. Tôi có thể cảm thấy nhờ máu của Zero trong thân thể của cô, phần máu ấy nói rằng Zero đối với em trai mình không ngừng yêu thương và quan tâm, dĩ nhiên cũng có sự hận thù sâu thẳm với Huyết tộc, cái thù giết chết cha mẹ không thể quên.

Kimura Kiyoshi có thể cảm giác được, mỗi khi Zero xuất hiện ở trước mặt, nội tâm cô sẽ xuất hiện hai sự dao động đó. Lúc nào cũng chỉ sợ cậu ấy phát hiện ra thân phận của mình, chẳng qua là ngại vì thay đổi của cô quá lớn cho nên không dám xác nhận. Nhưng kế hoạch theo đuổi Kaname của cô còn chưa bắt đầu đâu, tại sao có thể buông tha chứ.

Kimura Kiyoshi đột nhiên nhớ tới cha mẹ của mình, rồi lại nhìn Ichiru đang ngồi cô đơn ở bên giường, cậu ấy… có phải đã hối hận vì hành động của mình hay không? Nhất định là thế, nếu không giữa hai lông mày cậu ấy vì sao lại luôn mang theo nhàn nhạt ưu thương.

“Chị, chị giận Ichiru sao? Vừa rồi là Ichiru không tốt, không nên nói với chị như vậy!” Ichiru nháy đôi mắt hơi ngập nước, mặt hối hận, áy náy nhìn Kimura Kiyoshi.

Kimura Kiyoshi nhìn Ichiru gầy yếu, không nhịn được tiến lên ôm lấy cậu.”Đứa trẻ, làm sao chị lại trách em chứ, chị chỉ là đang tự trách mình vì sao lại mang em dấn vào vực sâu!”

Thân thể Ichiru khẽ run, ôm lấy Kimura Kiyoshi thật chặt.”Chị, chuyện mà Ichiru không hối hận nhất chính là đi theo chị! Bây giờ Ichiru chỉ quan tâm đến chị, bây giờ là thế, về sau cũng thế, tương lai cũng thế!”