Làm Quả Phụ Thật Khó

Chương 10: Ngủ cùng nhau



Editor: Linh.

Huyện lệnh cho mời, ai dám không đi? Quế Thanh Thanh tính toán là hai người chia nhau ra làm việc, mình đi bán hà bao, Lý Tùng đi nha môn, hai phía không làm chậm trễ, nhưng mà Lý Tùng không yên lòng, nói gì cũng không đồng ý. Quế Thanh Thanh không lay chuyển được, vì vậy hai người cùng nhau đi theo nha dịch đến cửa nha môn.

Quế Thanh Thanh nói: "Đại Lang, ta không đi vào, ở chỗ này chờ chàng."

Lý Tùng do dự một chút, nghĩ đến trong nha môn tất cả đều là nam nhân, Quế Thanh Thanh đi vào cũng không thuận tiện, còn không bằng để cho nàng ở chỗ này chờ, hắn liền gật đầu một cái, cửa nha môn không giống những nơi khác, coi như an toàn, hắn tương đối yên tâm.

Quế Thanh Thanh đứng một lát, thấy ai đi qua cũng nhìn nàng, thì xấu hổ, thấy bên cạnh có một cây liễu to, nàng liền trốn sau gốc cây, trong lòng Quế Thanh Thanh còn có chút lo lắng, Tống gia có thế lực, Tống Tử Kiều là người cố chấp, chuyện không làm được hắn sẽ không cam lòng, nếu như để hắn biết trong tay nàng có phương thuốc nhuộm quan trọng như vậy, hắn nhất định sẽ dùng trăm phương ngàn kế không từ thủ đoạn nào, đến lúc đó không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, nhớ tới chuyện như vậy khiến Quế Thanh Thanh trán đầy lo lắng, nhưng không có cách nào nói với người khác.....

Nàng ở sau gốc cây đợi gần nửa canh giờ, mắt thấy mặt trời lặn về phía tây, Lý Tùng mới từ trong nha môn đi ra ngoài, hắn vừa ra khỏi cửa lớn của nha môn không nhìn thấy Quế Thanh Thanh, nhất thời sốt ruột, vội vàng cao giọng hô: "Thanh Thanh!"

Quế Thanh Thanh đang nhìn ráng chiều ngẩn người, nghe thấy Lý Tùng kêu nàng vội vàng nói: "Ta ở chỗ này!"

Lý Tùng nhìn thấy Quế Thanh Thanh, lập tức thở phào nhẹ nhõm, bước mấy bước tới trước mặt nàng: "Chờ sốt ruột có phải không?"

"Không có việc gì." Quế Thanh Thanh hỏi: "Mã đại nhân tìm chàng có chuyện gì?"

"Ách....." Lý Tùng nhất thời không biết nên nói chuyện này như thế nào "Chuyện này một hai lời không nói rõ được."

"Có phải hay không Tống gia....."

"không phải, nàng đừng suy nghĩ lung tung, chúng ta vừa đi vừa nói, trời cũng không còn sớm."

Lý Tùng lôi kéo Quế Thanh Thanh hướng cửa thành đi, vừa đi vừa từ từ nói nguyên do.

Thì ra là gần đây huyện Thanh Phổ xảy ra một vụ án, một Tú tài họ Đổng, vợ hắn mấy ngày trước trở về nhà mẹ đẻ, cho nên lạc đường, tìm khắp nơi không thấy, Đổng tú tài liền báo cáo lên nha môn, bởi vì tên kia là người có công danh, Mã Huyện lệnh không dám chậm trễ, vội vàng cho nha dịch đi tìm hiểu, nhưng mà đã mấy ngày trôi qua, vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào, Đổng tú tài kia ngày ngày đi nha môn hỏi thăm, kết quả không có tin tức, hắn nói Mã Huyện lệnh không chịu ra sức, cho nên sáng hôm nay mời đến một đám tú tài đến nha môn đòi người.

Mã Huyện lệnh sợ những tú tài này gây chuyện, trong cơn giận dữ đã đem hai nha dịch sai đi tìm người ra đánh hèo, nhưng mà đánh xong mới nhớ tới, không còn ai đi điều tra vụ án, đang hết sức phiền não hắn chợt nhớ tới Tần Yến Sơn đã từng nói Lý Tùng có dũng cảm lại thận trọng, là nhân tài khó có được, liền phái người đi hỏi Lý Tùng, hỏi hắn có nguyện ý đến nha môn làm việc hay không?

Quế Thanh Thanh có chút kinh ngạc "Mã đại nhân muốn cho chàng làm nha dịch? Chàng nghĩ như thế nào?" Kiếp trước nàng cũng không nhớ Lý Tùng đã làm việc này.

Lý Tùng chưa kịp trả lời, đã nghe thấy phía trước truyện đến một trận tiếng vó ngựa, hắn thấy người cưỡi ngựa, không khỏi sửng sốt, người nọ chính là Tần Yến Sơn.

Tần Yến Sơn cũng nhìn thấy Lý Tùng, hắn vội vàng siết dây cương xuống ngựa, cười haha nói: "Lý huynh đệ, ta ở trong nhà của ngươi đợi huynh nửa ngày, không nghĩ tới ở nơi này gặp được huynh."

Lý Tùng kinh ngạc: "Ngươi đến nhà của ta?"

"Đúng vậy! Ta từ nhà cô trở lại, tất nhiên là muốn đến thăm bá phụ." Hai người đứng bên cạnh hàn huyên, đi cùng Tần Yến Sơn còn có một người, một thiếu niên khoảng mười bốn mười năm tuổi, hắn chạy mấy bước đến trước mặt Quế Thanh Thanh, nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, Lý Tùng cảm thấy sau lưng có một ánh mắt, liền đưa tay kéo Quế Thanh Thanh đến bên cạnh mình, còn hung hăng trợn mắt nhìn thiếu niên kia một cái, dọa thiếu niên kia sợ đến mức co rúm người lại, Quế Thanh Thanh vội vàng nhỏ giọng nói: "Đại Lang, nàng là một cô nương, chàng đừng có hù dọa nàng."

Tần Yến Sơn ở một bên cười ha ha "Lan muội, thế nào? Liếc mắt một cái liền bị xem thấu rồi?"

Cô gái trong trang phục thiếu niên không để bụng, cười hì hì hỏi Quế Thanh Thanh: "Tỷ tỷ, làm sao mà tỷ biết được."

Quế Thanh Thanh cười nói: "Ta thấy ngươi có lỗ tai, hơn nữa da ngươi trắng nõn nà, không giống nam tử."

Tần Yến Sơn giới thiệu: "Đây là biểu muội nhà cô cô ta Trần Lan, Lan muội, đây chính là ân nhân cứu mạng của ta Lý đại ca, vị này là Lý đại tẩu."

Trần Lan tiến lên lần nữa thì thấy, Tần Yên Sơn nói: "Ta mới từ nhà cô trở lại, biểu muội dự định đến nhà ta ở một thời gian, ta liền mang theo nàng cùng đi. Nơi này không thích hợp để nói chuyện, ta đã thuê phòng ở khách điếm Long Vân phía trước, rượu và thức ăn ở nơi đó cũng không tồi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi."

Lý Tùng nói: "Trời tối cửa thành sẽ đóng, không bằng chúng ta ngày mai gặp lại."

"Cửa thành đóng thì hai người ở khách điếm một đêm, sợ cái gì?" Tần Yến Sơn không cho giải thích, xoay người đối với người làm đứng ở một bên phân phó nói: "Tần Lục Tử, ngươi đi Lý gia thôn báo tin cho Lão thái gia, nói LÝ Tùng và chị dâu buổi tối không trở về."

Lý Tùng cũng không phản bác được, chỉ đành phải đồng ý, đoàn người chạy thẳng đến khách điếm Long Vân.

Tửu lâu Long Vân cùng khách điếm Long Vân đều do một nhà mở, hai cửa tiệm sát nhau, Tần Yến Sơn đến tửu lâu nói muốn một phòng riêng, bốn người ngồi xuống theo thứ tự, Trần Lan kia tuy là đại gia khuê tú, nhưng mà hiển nhiên không phải là người có tính tình trầm tĩnh, dường như nàng đối với Quế Thanh Thanh là gặp lần đầu đã quen thân, lôi kéo nàng chít chít khanh khách nói không ngừng, ánh mắt Lý Tùng thỉnh thoảng lướt qua đây, hắn nhìn cái người nữ phẫn nam trang lôi kéo vợ hắn nói chuyện, cảm thấy rất không vừa mắt.

Rượu và thức ăn rất nhanh đã mang lên, không thể không nói, thức ăn của tửu lâu Long Vân làm rất có trình độ, món ăn bưng lên cũng rất tinh sảo, màu sắc hương vị đều đầy đủ, toàn gia ngồi xuống vừa nói chuyện vừa ăn cơm, Tần Yến Sơn hỏi: "Lý huynh, mới vừa rồi huynh nói Mã Huyện lệnh tìm huynh, có chuyện gì vậy?"

Lý Tùng đem chuyện vừa nói với Quế Thanh Thanh nói lại một lần nữa, Tần Yến Sơn có chút mất hứng: "Mã Huyện lệnh này thật đúng là, ta bảo hắn chiếu cố huynh, hắn lại an bài cho huynh làm nha dịch? Đây là chiếu cố kiểu gì?"

Lý Tùng cười nói: "Không phải như vậy, làm nha dịch chỉ là tạm thời, Mã Huyện lệnh ám chỉ với ta, nói bổ đầu của huyện Thanh Phổ chúng ta già rồi, lẩm cẩm không có năng lực....."

Tần Yến Sơn nghe vậy cười cười: "Cái này còn không sai biệt lắm, không biết Lý huynh đệ có hứng thú hay không?"

Lúc này Quế Thanh Thanh cũng không nói chuyện cùng với Trần Lan, chỉ chú ý Lý Tùng nói như thế nào, Lý Tùng lại cười nói: "Cơ hội khó có được như vậy, tất nhiên ta sẽ không bỏ qua, còn phải cám ơn Tần huynh đệ."

Tần Yến Sơn cười nói: "Lúc huynh cứu ta, cũng không nghĩ rằng ta sẽ cám ơn huynh."

Quế Thanh Thanh ở một bên lại hoàn toàn thất thần, nàng nhớ rõ ràng kiếp trước Lý Tùng hoàn toàn không có đi làm việc ở nha môn, càng không có đi làm bổ đầu! Bổ đầu mặc dù không vào phẩm cấp, coi như là chưa làm quan, chỉ là ở nha môn trông coi truy nã, nhà lao, quyền lợi cũng không nhỏ, nếu như là Huyện thừa, chức vụ còn bỏ trống, bộ đầu cũng có thể kiêm chức kia. [đoạn này hơi khó dịch ta chém bừa, các nàng thông cảm nha. ]

Tần Yến Sơn cười nói: "Ta biết lấy bản lĩnh của huynh, nhất định sẽ làm rất tốt! Đến, làm chén này!" Hai người đẩy qua đẩy lại uống hả hê, coi bộ tửu lượng cũng không nhỏ.

Trần Lan múc một muỗng đậu hủ muối đưa cho Quế Thanh Thanh "Tỷ tỷ ngươi nếm thử cái này một chút, hương vị rất ngon!"

Quế Thanh Thanh biết đây là món ăn bảng hiệu của tửu lâu Long Vân, hương vị đương nhiên sẽ không kém, nàng ăn xong, thấy Trần Lan vẫn còn nhìn mình chằm chằm, không khỏi cười nói: "Ánh mắt của ngươi nhìn ta thật kỳ quái, không phải là trên mặt ta có hoa chứ?"

Trần Lan nói: "Ta thấy dáng dấp của tỷ tương tự mẹ ta, nếu nói hai người là mẹ con, ta cũng sẽ tin, cố tình ta là nữ nhi ruột thịt, lớn lên một chút cũng không giống nương của ta....."

Quế Thanh Thanh tâm niệm vừa động: "Nương ngươi.....Là họ Tần sao?"

"Tất nhiên! Nương ta là cô cô của biểu huynh, đương nhiên là họ Tần....."

Quế Thanh Thanh cười nói: "Thật là trùng hợp, nương ta cũng họ Tần, khuê danh gọi là Uyển Nương."

Tần Yến Sơn vội vang đặt ly rượu trong tay xuống, nói xen vào: "Ngươi nói nương ngươi gọi là Tần Uyển Nương? Quê quán của bà ở nơi nào? Bao nhiêu tuổi? Ta có thể gặp bà một chút được không?"

Quế Thanh Thanh đáy lòng có chút kích động, nhưng mà cũng không lộ ra mặt, nàng lắc đầu một cái nói: "Ngươi không gặp được nương ta, bà đã qua đời, về phần quên quán bà ở đâu, nương ta chưa bao giờ chịu nói. Nếu nương ta còn sống, năm nay cũng bốn mươi tuổi, ngày sinh của bà là vào Tết Đoan Ngọ."

Trần Lan ở một bên há mồm muốn nói, Tần Yến Sơn lại quay sang phía nàng nháy mắt không để cho nàng mở miệng, Quế Thanh Thanh làm như không thấy, cũng không nhắc lại.

Một bữa cơm cả chủ và khách đều vui mừng, Trần Lan nghe tiểu nhị nói con đường này buổi tối có chợ đêm, lập tức ầm ĩ muốn đi xem, mấy người cũng không muốn sớm như vậy đã đi ngủ, liền không phản đối.

Thời điểm từ tửu lâu đi ra, bên ngoài đã bị bao phủ bởi bóng đêm, nhưng mà ánh đèn của các cửa hàng cùng đèn lồng của các quán ven đường, đem cả con đường chiếu lên sáng trưng, lúc xuống lầu, Lý Tùng cố ý đi lùi về phía sau, nhẹ giọng hỏi Quế Thanh Thanh: "Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nhạc mẫu cùng Tần gia....."

Quế Thanh Thanh hé miệng: "Chúng ta đối với quá khứ của nương một chút cũng không biết, cho dù có phải hay không, đừng nên nhắc lại chuyện này." Mặc dù nàng rất hy vọng được bên tổ tiên bên ngoại nâng đỡ, nhưng mà nàng tin tưởng dựa vào người không bằng dựa vào chính mình.

Lý Tùng không nói tiếng nào, ra khỏi tửu lâu, thấy trên đường cái người đến người đi, hắn rất tự nhiên cầm lấy tay của Quế Thanh Thanh, trong miệng giải thích: "Chợ đêm nhiều người, chớ để bị người chen lấn làm tách ra."

Quế Thanh Thanh cảm thấy trên tay nóng lên, do hắn uống rượu, lòng bàn tay này nóng đến lợi hại, tay của hắn có chút thô ráp, cả bàn tay đều là vết chai, hẳn là do tập võ mỗi ngày tạo thành......

Cả con đường rộn ràng nhốn nháo, náo nhiệt vô cùng, thật ra chợ đêm trong thành cũng chỉ là bán đồ ăn khuya, bình thường đều là lẻ tẻ vài người, hôm nay xuân về hoa nở, mọi người ra ngoài chơi đùa, các nghệ sĩ xiếc ảo thuật tất cả đều đi ra biểu diễn, khiến Quế Thanh Thanh không kịp nhìn hết.

Trần Lan có lẽ là chưa từng được đi dạo chợ đêm, cho nên rất hưng phấn, đi xem khắp nơi, thỉnh thoảng lại hỏi một câu, nhưng mà cũng không mua cái gì, chợ đêm này đều là những vật kém chất lượng, nàng tất nhiên là xem thường.

Đoàn người chơi đùa, nhìn canh giờ cũng không còn sớm, lúc này mới trở lại khách sạn Long Vân, Quế Thanh Thanh thấy Tần Yến Sơn đặt cho bọn họ phòng của vợ chồng, không khỏi sững sờ, chẳng lẽ tối nay nàng phải ngủ cùng Lý Tùng?