Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

Chương 22: Đại hội thể thao



EDITOR: HthyyhtH

Một vòng 300m cuối cùng, ở khúc ngoặt, Tiêu Duyệt Vân đột nhiên tăng tốc vọt lên!

Phó Nhã Khiêm chỉ cảm thấy như có một cơn gió xẹt qua người mình, thân ảnh mảnh khảnh của Tiêu Duyệt Vân đã chạy đến phía trước của mình.

Đỉnh cao!

Toàn sân vận động đều sôi trào, âm thanh cổ vũ đinh tai nhức óc! Bạn nữ MC cũng hưng phấn thét chói tai.

Tiêu Duyệt Vân không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, dưới chân lướt gió, cố gắng toàn lực để vượt qua vạch đích với tốc độ nhanh nhất!

Đoàn cổ vũ của lớp hai ban Xã hội đứng ở vạch đích bùng nổ tiếng hoan hô nhiệt liệt!

Trâu Văn Đào cũng hưng phấn vỗ bả vai Tiêu Duyệt Vân, liên tục nói: "Người anh em, làm tốt lắm!"

Hắn không ngờ được, tiểu đệ của mình có thể đánh bại Phó Nhã Khiêm! Suy cho cùng thì lúc Phó Nhã Khiêm học lớp 10 đều đoạt hết nổi bật ở đại hội thể thao.

Nghe nói còn từng làm các thầy cô dạy thể dục tiếc nuối không thôi, tại sao đây lại là một học bá mà không phải là một học sinh thể năng vậy?

Các nữ sinh lớp hai ban Xã hội thân thiết vây xung quanh đưa nước và khăn, vô cùng vui vẻ.

Trọng tài thì khiếp sợ nắm chặt đồng hồ, thành tích này đã phá kỷ lục của trường, không phải ngay cả đại hội thể thao của tỉnh cũng phá luôn chứ?

Giữa đám đông, Tiêu Duyệt Vân ổn định lại hô hấp, vừa cười vừa đi đến bên chỗ trọng tài nghe công bố thành tích.

"Chúc mừng cậu."

Tiêu Duyệt Vân quay đầu, nhìn thấy Phó Nhã Khiêm, lúc này đây cậu đang mỉm cười chìa tay ra với y.

Tiêu Duyệt Vân cười cười, cùng đối phương bắt tay nói: "Cảm ơn, cậu cũng rất cừ."

Trọng tài thông báo tổng thành tích, Tiêu Duyệt Vân xếp hạng nhất, nhanh hơn 1,5 giây so với hạng hai Phó Nhã Khiêm.

"Cậu đã đăng kí hạng mục nào vậy, chúng ta có đấu chung nữa không?" Phó Nhã Khiêm hứng thú hỏi, trên mặt không có chút mất mát nào.

"100m, 5000m, còn cả tiếp sức nữa." Tiêu Duyệt Vân thành thật nói.

"Thật trùng hợp, tôi cũng vậy."

"Vậy, gặp lại ở sân đấu sau."

"Được, trận sau gặp lại."

Hai người ăn ý nở nụ cười.

"Này này!" Trâu Văn Đào ở kế bên không vui nói: "100m tôi cũng có thi!"

Phó Nhã Khiêm và Tiêu Duyệt Vân cùng nhìn hắn.

"Sao? Không tin tưởng thực lực của tôi?" Trâu Văn Đào hất cằm.

Phó Nhã Khiêm đảo mắt, gật gật đầu với Tiêu Duyệt Vân, bỏ đi.

Lúc này, loa trường đang thông báo tên của ba học sinh nam được top 3 trong hạng mục 1500m, quả nhiên tên của Tiêu Duyệt Vân cùng Phó Nhã Khiêm làm khắp nơi dấy lên tiếng thảo luận.

Bây giờ nếu như Tiêu Duyệt Vân lấy di động ra lướt diễn đàn, chắc chắn có thể thấy được ảnh chụp của trận đấu vừa rồi, đặt biệt là hình ảnh nói chuyện của ba người bọn họ sau trận đấu, càng khiến cho không ít người kích động liếm màn hình.

"Aaa, Tiêu Duyệt Vân đẹp trai quá đi! Vậy mà có thể chiến thắng đại ma vương Phó Nhã Khiêm! Vận động tốt quá ngầu luôn! Tui muốn trèo tường!"

"Không phải chỉ thắng một lần thôi sao? Tôi đã nghe ngóng được sau cuộc thi rồi, bọn họ sẽ còn đụng độ nhau vài trận nữa! Phó lão đại của tui nhất định sẽ thắng lại!" Đây là fan não tàn của Phó Nhã Khiêm.

Tôi cược Tiêu Duyệt Vân thắng! Mọi người không thấy lúc nãy y lao về đích sao? Đẹp trai ngây người luôn đó có biết không! Tui cảm thấy 100m Tiêu Duyệt Vân cũng có thể đạt được quán quân!"

"Đấu lần nữa là biết chứ gì!"

"Nam thần cố lên!"

......

Vòng loại 100m buổi chiều, Tiêu Duyệt Vân trong nhóm thi xung ngựa lên trước, không chút hồi hộp mà tiến vào vòng bán kết, người sáng suốt vừa nhìn liền biết y chạy có chút lỗ hổng.

Có thể là sau khi chạy 1500m xong thì thể lực bị ảnh hưởng, không ít người suy đoán.

Một bên khác, Phó Nhã Khiêm và Trâu Văn Đào cũng đều được vào vòng bán kết.

4 giờ chiều, trận thi đấu bóng rổ đầu tiên được quan tâm nhất trong ngày sắp bắt đầu, các đội cổ vũ di chuyển sang sân bóng rổ.

Mười sáu lớp 11, vừa lúc tại 8 sân bóng tiến hành thi đấu.

Tiêu Duyệt Vân không hề lên sân.

Dựa theo ý kiến của đội trưởng Trâu Văn Đào, y là vũ khí bí mật, trước khi gặp phải những đội thật sự mạnh, có thể không lộ mặt liền tận lực không lộ mặt.

Theo kết quả bốc thăm, trận thứ nhất lớp một gặp lớp năm ban Xã hội.

Đây là một đội bóng có thực lực rất yếu, trên cơ bản suốt trận đều hữu kinh vô hiểm bị lớp hai ban Xã hội dẫn đầu.

Chiều hôm nay, số lượng người đến xem trận đấu nhiều nhất thuộc về lớp hai ban Xã hội và lớp tám ban Tự nhiên. Tiếng hét, tiếng hoan hô không dứt bên tai, rất nhiều di động, máy ảnh chụp và quay video cũng càng lúc càng nhiều.

Bóng rổ của Phó Nhã Khiêm đặc biệt lợi hại, tố chất tổng hợp lại rất cao, hơn nữa thể lực cũng cực tốt, dường như hoàn thành trận chung kết 1500m hồi hai tiếng trước đối với cậu hoàn toàn không có ảnh hưởng gì cả.

Đều cùng ở vị trí tiền đạo, Trâu Văn Đào cảm thấy lối chơi cứng nhắc của mình khác hoàn toàn với lối chơi hoa lệ lại mềm mại như lông hồng của Phó Nhã Khiêm.

Ông đây là nam nhân thẳng tắp, không giống cái tên tiểu bạch kiểm chỉ có vẻ bề ngoài như cậu.

Đương nhiên, người khác nghĩ như thế nào thì hắn không quan tâm.

Ngày đầu tiên thi đấu kết thúc viên mãn.

Ngoài việc xem trận đấu của lớp mình, Tiêu Duyệt Vân cũng thuận tiện đi thăm dò một ít tình hình của đối thủ, trong lòng cũng nắm chắc.

Ngày thứ hai, buổi sáng Tiêu Duyệt Vân thi chạy vòng bán kết 100m, vòng chung kết 5000m, buôi chiều là vòng chung kết 100m, cuối cùng còn tham gia vòng tứ kết bóng rổ, chẳng qua y cũng không nhất định phải ra sân.

Lịch thi đấu tương đối dày đặc, nhưng đối với Tiêu Duyệt Vân mà nói lại không phải là một vấn đề lớn.

Cuộc thi chạy 100m buổi sáng, Tiêu Duyệt Vân nhẹ nhàng tiến vào vòng chung kết, mà còn chưa phát huy hết toàn lực của y.

Ngay sau đó là cuộc thi chạy 5000m, thí sinh đăng kí thi vừa đủ lấp đầy 8 đường chạy.

Có trận thi đấu ngày hôm qua làm bước đệm, cuộc thi hôm nay càng thêm thu hút mọi người.

Tiêu Duyệt Vân và Phó Nhã Khiêm vẫn chói sáng như hai chiếc bóng đèn hàng chục nghìn W, vô cùng lóa mắt, ngay cả tổ trọng tài đều tò mò không thôi với kết quả thi đấu.

Tiếng súng lệnh vang lên, bắt đầu thi đấu!

Đại khái vì kinh sợ với thành tích quán quân lúc thi 1500m, vài đối thủ đều vô tình hoặc cố ý mà kẹp trước Tiêu Duyêt Vân, hòng ý đồ quấy rầy tiết tấu chạy của y.

Tiêu Duyệt Vân phát hiện ra ý đồ của bọn họ, hơi nhướn mày, sau đó nhanh chóng và gọn gàng xông lên vị trí thứ nhất, từ đó bắt đầu dẫn đầu đoàn chạy.

Tổng cộng 12 vòng rưỡi, trong một nửa vòng đua tốc độ của Tiêu Duyệt Vân cực kì ổn định, so với người bình thường thì ổn định đến mức có chút nhanh, dẫn đến những người khác nếu không muốn tuột xuống cuối thì chỉ có thể tăng tốc độ chạy lên.

Tiết tấu của bọn họ cũng theo đó mà rối loạn.

Không phải là không có ai muốn vượt lên trước y, nhưng mặc kệ có vượt lên được bao nhiêu lần, Tiêu Duyệt Vân thể lực sâu không thấy đáy cùng tốc độ nhanh lại ổn định kia đều sẽ khiến kẻ muốn chèn ép y cực kì không chịu nổi.

Cuối cùng, chỉ có Phó Nhã Khiêm có thể đuổi kịp tốc độ của Tiêu Duyệt Vân.

**

Hôm nay là ngày tổ chức đại hội cổ đông thường niên của tập đoàn giáo dục Hoa Phong. Mười mấy năm trở lại đây, những danh nhân trong giới chính trị và kinh doanh đều rất thích giúp đỡ đầu tư cho giáo dục, tạo cho mình một danh tiếng tốt. Trường học Hoa Phong những năm gần đây phát triển không ngừng, bồi dưỡng ra rất nhiều nhân tài ưu tú, các cổ đông cũng theo đó mà thơm lây, tất nhiên loại chuyện đi đường tắt để đưa con cháu anh em của gia đình mình vào trường cũng không ít.

Ninh Tắc Chiến đại biểu cho tập đoàn Ninh Thông đến tham dự đại hội cổ đông. Ninh gia bọn họ từ mười mấy năm trước đập chậu rửa tay liền bắt đầu đầu tư vào Hoa Phong. Mỗi năm chỉ cần có đại hội cổ đông ở Dương thành đều sẽ có người Ninh gia đến tham dự, cuối cùng đây đã trở thành buổi tụ hội xã giao quan trọng của giới thượng lưu Dương thành mỗi năm một lần.

Lịch trình buổi sáng chủ yếu là lãnh đạo trường học dắt nhóm đại biểu cổ đông đi thị sát khuôn viên trường.

Hôm nay Trần Trí Tuyền cũng đến cùng với Ninh Tắc Chiến. Lúc đi ngang qua trường tiểu học còn đặc biệt nhìn vào cánh cửa lớp một năm.

Trọng điểm của thị sát chính là trường cấp 3.

Thành tích học tập của mỗi năm có thể thấy trên bảng danh dự, như vậy đại hội thể thao chính là cơ hội để có thể thể hiện được sức sống và tinh thần của học sinh.

"Hôm nay là ngày thứ hai của đại hội thể thao."

Hiệu trưởng cười nói, trong ngữ khí mang theo chút kiêu ngạo: "Hiện tại chủ yếu là các cuộc thi của học sinh lớp 11. Thành tích thể thao của học sinh cũng rất tốt, hôm qua còn phá được vài kỉ lục của đại hội thể thao cấp trường. Mời các vị sang bên này."

Đoàn người đi đến đài chủ tịch bên cạnh sân thi đấu, nhìn thấy hầu hết học sinh đều tập trung hết ở hai bên đường chạy, không khỏi cũng bị trận đấu đang diễn ra trên sân hấp dẫn.

"Còn lại 3 vòng! Còn 3 vòng cuối! Phó Nhã Khiêm lớp tám ban Tự nhiên vẫn đang như cũ gắt gao bám theo Tiêu Duyệt Vân lớp hai ban Xã hội, rốt cuộc Phó Nhã Khiêm có thể rửa mối thù xưa hay không? Rốt cuộc Tiêu Duyệt Vân có thể thắng hai trận liên tiếp hay không? Nào chúng ta hãy cùng rửa mắt mong chờ! Các vận động viên cố lên!"

Trong loa phát thanh truyền đến âm thanh sục sôi của phát thanh viên.

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Ninh Tắc Chiến và Trần Trí Tuyền nhìn sang hướng vận động viên đang chạy.

"Wow, Ninh Tổng, ngài nhìn xem, thật sự là Duyệt Vân kìa! Cậu ấy đang dẫn đầu." Có lẽ là bị sự nhiệt huyết của tuổi trẻ trên sân thi đấu lây nhiễm, Trần Trí Tuyền cũng có một chút kích động.

Ninh Tắc Chiến ghét bỏ liếc nhìn trợ lý của mình.

Tổ trưởng khối 11 ngay lúc này cũng vội vàng qua đây, thấy bộ dáng đầy hứng thú của các cổ đông, bèn bắt đầu giới thiệu. Trọng điểm là đề cập đến thành tích và nhân phẩm xuất sắc của Phó Nhã Khiêm, cùng với cuộc thi đấu 1500m xuất sắc với Tiêu Duyệt Vân hôm qua.

"Bạn học Tiểu Phó đúng là có phong phạm của Phó gia, lát nữa chắc chắn có thể phản công đoạt giải quán quân." Một cổ đông hướng về phía một người trong đám bắt đầu nịnh hót.

Người đó vừa hay là Phó Lãng.

"Nhã Khiêm còn thiếu chút trình độ, phần thắng không lớn." Phó Lãng nhàn nhạt đáp lời, tầm mắt tự nhiên nhìn về phía hai người đang chạy.

"Cậu quá khiêm tốn rồi, bạn học Tiểu Phó chính là con nhà nòi mà." Thấy Phó Lãng không tiếp nhận cách nói của mình, người đó chỉ có thể ngượng ngùng tự nói đỡ cho chính mình.

Tổ trưởng khoa châm chước lại khen Tiêu Duyệt Vân vài câu, như vô tình mà quét mắt qua Ninh Tắc Chiến trong đám người, ông ta biết Tiêu Duyệt Vân là nhờ vào mối quan hệ với đối phương mới có thể nhập học.

Quả nhiên Ninh Tắc Chiến và người đi cùng sau khi nghe thấy ông ta khen ngợi Tiêu Duyệt Vân nỗ lực học tập, rất được lòng bạn bè, năng lực vận động mạnh mẽ, toàn bộ biểu tình trên gương mặt đều thả lỏng và vui vẻ hơn rất nhiều.

Vuốt mông ngựa cuối cùng cũng không tính là vuốt nhầm chân ngựa.

Tổ trưởng khoa thở một hơi dài nhẹ nhõm trong lòng, thể diện của Phó gia cùng Ninh gia đều cần phải chú ý, may là cả hai đứa trẻ này quả thật có rất nhiều điểm đáng để được khen ngợi.

"Tiêu Duyệt Vân cố lên!"

"Phó Nhã Khiêm cố lên!"

Cuộc thi đấu đã tiến vào vòng tranh đoạt cuối cùng, cảm xúc của khán giả cũng ngày càng điên cuồng.

Các vị khách quý trên đài chủ tịch cũng bị loại không khí này lây nhiễm.

"Cố lên! Một vòng cuối cùng! Xông lên!"

Phó Nhã Khiêm và Tiêu Duyệt Vân bắt đầu dùng toàn lực lao tới phía trước, sức lực đó hoàn toàn không thua gì lúc thi chạy 100m.

Đáng tiếc, cho dù Phó Nhã Khiêm có đuổi theo nhanh như thế nào, Tiêu Duyệt Vân vẫn như cũ kéo giãn khoảng cách càng ngày càng xa!

Vạch đích ở ngay phía trước, Tiêu Duyệt Vân đã có thể nhìn thấy rõ Trâu Văn Đào đang hưng phấn mở rộng vòng tay với y, định cho y một cái ôm chúc mừng.

"Tiêu Duyệt Vân! Tiêu Duyệt Vân chạy qua vạch đích rồi!" Cổ họng của bình luận viên hét như muốn vỡ ra.

"Chạy 5000m nam, quán quân Tiêu Duyệt Vân, á quân Phó Nhã Khiêm!" Sauk hi trọng tài công bố xong, đám đông ngay tức khắc vang lên tiếng reo hò.

Các bạn học sôi nổi vây quanh chúc mừng, Trâu Văn Đào càng là bộ dáng vui mừng liên tục vỗ vai Tiêu Duyệt Vân, một chút cũng không để ý đến vừa nãy Tiêu Duyệt Vân không chừa lại cho hắn chút thể diện trực tiếp tránh khỏi cái ôm của hắn.

"Biết ngay cậu sẽ thắng mà!"

"Tiêu Duyệt Vân cậu đẹp trai quá!"

"Chúc mừng quán quân!"

......

Tiêu Duyệt Vân cười nói từng tiếng cảm ơn, bản thân y cũng cảm thấy cuộc thi chạy 5000m này cũng rất sảng khoái, năng lực vận động của Phó Nhã Khiêm mang hơn rất nhiều so với những người bình thường ở thời đại này rồi, y không kiềm được nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.

Quay người lại nhìn Phó Nhã Khiêm, thấy hơi thở của cậu ấy rõ ràng không ổn định, đang uống nước, chiếc áo ba lỗ mướt mồ hôi đang được y kéo lên lau đi mồ hôi trên mặt, để lộ ra tám khối cơ bụng rắn chắc.

*Thôi chết kiểu này phải đổi xưng hô Phó Nhã Khiêm thành hắn, Trâu Văn Đào thành cậu rồi chứ khum nghịch couple chết =))))))

Dáng người của Phó Nhã Khiêm thuộc loại mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo thì lại săn chắc. Hơi thở tràn đầy hoocmon làm cho nữ sinh bên cạnh hưng phấn đến mức mắt tỏa ra ánh sao.

"Hứ, tiểu bạch kiểm." Trâu Văn Đào chú ý đến mà cong cong môi, cũng muốn kéo áo sơ mi của mình lên, vóc người của hắn cũng không kém hơn Phó Nhã Khiêm là bao, nhưng lại cảm thấy làm như vậy quá mức cố tình, sẽ bị nghi ngờ là bắt chước cậu, vì thế liền không hứng thú buông tay xuống.

Bản thân Tiêu Duyệt Vân đang mặc một chiếc áo sơ mi vận động và quần dài, chỉ lộ mỗi cánh tay, mặc dù cũng đổ mồ hôi nhưng lượng mồ hôi cũng không nhiều. Y nghĩ nghĩ, chủ động bước tới, đưa tay về phía Phó Nhã Khiêm.

Phó Nhã Khiêm đang thở dốc liếc nhìn tay y một cái, cười lắc đầu.

Trong cuộc chiến khí thế giữa thiếu niên, không được thua phong độ.

Ba một tiếng, hai người đập tay, nhìn nhau cười.

Loa phát thanh bỗng nhiên truyền đến một câu: "Thông báo: Mời ba người đầu bảng hạng mục chạy 5000m nam lên đài chủ tịch nhận thưởng. Xin nhắc lại lần nữa, mời......"

Tiêu Duyệt Vân và Phó Nhã Khiêm nhìn nhau, bèn cùng với người đứng hạng ba cùng đi lên đài chủ tịch, ở đó nhìn thấy một đám người ăn mặc chỉnh tề.

Người đạt hạng ba do hiệu trưởng trao giải, học sinh thể chất kia được sủng ái mà lo sợ.

Hạng hai Phó Nhã Khiêm do Ninh Tắc Chiến trao giải, Ninh Tắc Chiến lịch sự bắt tay cùng với hai vận động viên còn lại.

"Chạy không tệ." Ninh Tắc Chiến phong độ nhẹ nhàng cười với Tiêu Duyệt Vân, Tiêu Duyệt Vân đang đắm chìm trong sự vui mừng vì chiến thắng nhìn thấy hắn cùng Trần Trí Tuyền có chút kinh ngạc và vui mừng, tươi cười trên mặt càng rõ ràng hơn một chút.

Giống y như đang phe phẩy đuôi hỏi: Nhìn xem, tui giỏi hông?

Dáng vẻ đó cứ như một đứa bé xuất sắc đang hi vọng người lớn khen ngợi, có chút kiêu ngạo tự mãn, khiến cho người khác nhịn không được muốn xoa đầu y.

Trần Trí Tuyền có chút cảm khái, ngay cả sau khi quen thuộc với nhau rồi, đứa nhỏ này mới có thể ngẫu nhiên biểu hiện ra một chút tâm tính của thiếu niên.

Đôi mắt đó rực rỡ ánh sáng, một khi không cẩn thận sẽ say đắm ngay. Khiến cho vài người tại đó chú ý đến y đều có chút mất hồn.

"Cuối cùng, mời chủ tịch hội đồng trường Phó Lãng tiên sinh trao giải cho quán quân Tiêu Duyệt Vân." Chủ nhiệm khoa giới thiệu.

Tiêu Duyệt Vân chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, một nam nhân cao lớn xuất hiện trước mặt y.

Tiêu Duyệt Vân ngẩng đầu nhìn, liền đối diện với một ánh mắt sâu thẳm.

Lại là anh ta, tại sao cứ luôn đụng phải anh ta vậy?

Nhìn biểu tình của anh ta xem, hình như là không vui? Vì liên quan đến việc mình thắng em họ của anh ta sao?

......Sẽ không phải là vì mình ngó lơ yêu cầu kết bạn của anh ta chứ.

"Tiêu Duyệt Vân?" Âm thanh trầm thấp của Phó Lãng từ phía trên truyền xuống.

Tiêu Duyệt Vân hồi thần, căng thẳng trả lời: "Phải, chào Phó tiên sinh."

Trong đôi mắt sâu thẳm đó dường như còn có thâm ý, nhưng Tiêu Duyệt Vân hiện tại đọc không ra.

"Chào cậu." Phó Lãng gật đầu, sau đó chuyển tầm mắt đi, trao giải xong liền lui xuống.

Trước lúc lên đài Phó Nhã Khiêm có chào anh họ, Phó Lãng gật đầu, ngừng một lát, bắt đầu giới thiệu em họ của mình.

Phó Nhã Khiêm gặp anh họ liền biết chắc bản thân mình sau khi về nhà chắc chắn sẽ gặp tai ương, nghĩ đến những nội dung huấn luyện đó, da đầu liền trở nên tê dại.

Chẳng qua, bản thân cậu cũng quả thật đã cố gắng hết sức rồi, thậm chí thành tích so với lúc bình thường còn tốt hơn gấp bội lần ấy chứ.

Vừa nghĩ đến tư thế oai hùng của đối thủ trên đài thi đấu mấy ngày trước, Phó Nhã Khiêm liền cảm thấy bản thân cậu thua trong tay y cũng chẳng có gì không thể chấp nhận được.

Cho dù đang không ngừng suy nghĩ, nhưng bề ngoài Phó Nhã Khiêm vẫn bình tĩnh thong dong, phong độ nhẹ nhàng, khôn khéo linh hoạt như cũ, để lại một ấn tượng cực tốt trong lòng các cô chú, ngược lại anh họ của cậu một chút cũng không giống cậu mà vẫn luôn vững vàng trưng ra bộ mặt lạnh lùng, tỏa ra khí lạnh.

Sau khi Phó Nhã Khiêm đi rồi, mọi người lại sôi nổi hướng Phó Lãng tang bốc, khen ngợi Phó Nhã Khiêm rất có phong phạm của một khiêm khiêm quân tử.

*Khiêm khiêm quân tử là khiên tốn í, ở đây mấy ông bà í chơi chữ câu thành ngữ 谦谦君子 trùng với chữ 谦 trong 傅若谦 - fùruòqiān (Phó Nhã Khiêm) ấy.

Phó Lãng ứng đối một phen, tuy không mấy nhiệt tình nhưng cũng không đến mức khiến cho mọi người cảm thấy thất lễ, huống hồ gì ở Dương thành hắn có tiếng là chủ tịch mặt lạnh, cho nên có rất nhiều người đã có sự chuẩn bị tâm lý đối với hắn.

Thậm chí còn có rất nhiều người cảm thấy, lấy thân phận và năng lực của hắn, có chút kiêu ngạo cũng là chuyện bình thường.

Chờ đến lúc anh em Phó gia không còn là tiêu điểm của mọi người nữa, Phó Lãng bất giác nhìn thoáng qua hướng Ninh Tắc Chiến, ánh mắt sắc bén như chim ưng.

Ninh Tắc Chiến mẫn cảm nhận ra được tầm mắt ấy, bèn nhìn lại phía đó, lại thấy ai ai cũng có thần sắc như bình thường, không hề chú ý đến mình bên đây.

......Là hắn cảm giác sai sao?

**

Có rất nhiều người ngoài tham gia các buổi tụ họp xã giao, thật lòng mà nói thì Phó Lãng không muốn tham gia chút nào, có thời gian, hắn càng vui lòng đi đánh võ hoặc là viết code.

Nhưng, vài năm gần đây vì công ty, có vài buổi tiệc xã giao mà hắn chính là chiêu bài nhất định phải tham gia để trấn áp cục diện.

May mắn là trợ lý của hắn rất giỏi giang, những lời nói sáo rỗng trên bàn tiệc đều là do cậu ta đến ứng phó, rất nhiều thời điểm Phó Lãng chỉ cần tới tham dự, chỉ cần cử chỉ lời nói không thất lễ là được, suy cho cùng thân phận nhi thiếu Phó gia cũng không phải muốn cũng có thể động vào.

Lúc đàm phán, Phó Lãng cả người tràn đầy hàn khí, có vẻ rất dọa người vậy mà lại hay. Chỉ cần hắn ngồi vào bàn hội nghị, khí thế không giận tự uy kia khiến đối phương vừa lên giọng lập tức không tự giác liền xìu xuống.

Lúc song phương đang tranh chấp vì một điều khoản nào đó, chỉ cần Phó Lãng hơi nhíu mi, không kiên nhẫn mà mà trừng đối phương vài lần, chính là một bộ dáng nếu mày không chạy ngay đi thì ông đây sẽ đánh cho bố mẹ mày nhìn không ra, thường xuyên có thể thu được hiệu quả thần kì.

Hơn hai mươi năm trước, lúc trường Hoa Phong mới thành lập, bố của Phó Lãng là Phó Hưng làm việc trong bộ chính phủ, rất quan tâm đến giáo dục, sau khi lập đoàn đội khảo sát xong, giành được rất nhiều chính sách ưu đãi vì trường học, còn tập trung được không ít các khoản quyên góp đầu tư bên ngoài, cho nên hiệu trưởng vô cùng cảm kích.

Mẹ của Phó Lãng, Bạch Dung là nhà doanh nhân thế hệ thứ hai, lúc đó cũng tiến hành tài trợ cho Hoa Phong, trở thành một trong những cổ đông sớm nhất, cũng là thành viên ban đầu của hội đồng quản trị trường.

Hôm nay, thư mời tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường Hoa Phong tất nhiên được gửi đến Phó gia. Mẹ Bạch Dung vừa lúc không ở Dương thành, cho nên Phó Lãng quyết định thay bà tham dự.

Thật ra không tham dự cũng không sao hết, chẳng qua suy cho cùng cũng là trường cũ của hắn, Phó Lãng cảm thấy vẫn nên cho họ chút thể diện, vả lại hắn cũng muốn đến trường để tra xét một ít tin tức.

Cũng có thể sẽ có được thu hoạch bất ngờ.

———————

Editor: Mỗi ngày vừa phải học onl, vừa phải check tin nhắn khách (mình làm cho shop quần áo), vừa chạy deadline 1000 chữ riết mà mấy cái game mình tải để muốn mốc meo luôn á hic ? cho nên mọi người à, có vẻ như muốn lấp hố chung với mình thì có thể sẽ còn dài lắm đó ?