Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu Báo Thù)

Chương 41: “Lát nữa gặp người cậu ắt sẽ biết thôi.”



Sau một lúc, Lâm Mộc thu tay, độc tố lại được anh áp chế thêm lần nữa.



Lâm Mộc ra khỏi phòng trước, để Trần Uyển Nhi tiện thay quần áo.



Dưới lầu.



Advertisement

“Lão Trần, cháu đã áp chế độc tố rồi.” Lâm Mộc nói.



“Lâm Mộc, trước khi tìm được cách điều trị tận gốc thì chỉ đành phiền cháu thôi, về sau e là cháu phải thường xuyên tới đây, trước nay lão phu không thích làm phiền người khác, càng không thích nợ người ta ân tình.”



Lão Trần nói tiếp: “Nhưng bây giờ tất phải nợ cháu món nợ ân tình rồi, nếu cháu cần giúp đỡ gì, có thể nói với ông, chỉ cần việc không quá khó, ông nhất định sẽ đồng ý.”



Tuy ban nãy Lão Trần đã cho anh mượn 100 triệu tệ, nhưng đó là thực hiện lời hứa lần trước. Sau này phải nhờ Lâm Mộc giúp điều trị thêm nhiều lần, đương nhiên việc nào ra việc đó.



“Lão Trần khách sáo rồi, vậy cháu xin phép về trước, một tuần sau lại đến.” Lâm Mộc chào tạm biệt rồi rời đi.



Bước ra khỏi biệt thự, Lâm Mộc thở hắt ra: “Phù, 100 triệu đã tới tay.”



“Cuối cùng cũng có thể thực hiện kế hoạch rồi!” Môi anh khẽ cong lên.



Tài xế của nhà họ Trần vẫn đưa Lâm Mộc về.



Trên đường, Lâm Mộc gọi điện cho A Bính hẹn cậu ta tới quán rượu Diệu Quang.



Sau đó anh tiếp tục gọi cho Bằng Gia, cũng mời ông ta tới Diệu Quang, nói là có chuyện cần ông ta làm.



Gọi xong điện thoại, Lâm Mộc kêu tài xế đưa anh tới điểm hẹn.



Lâm Mộc chọn 1 phòng bao trong quán rượu, sau đó ngồi chờ.



Chừng 17- 18 phút sau, cánh cửa phòng bao được đẩy ra.



“Anh Mộc!” A Bính vội vã bước vào.



“A Bính, 100 triệu đã về tay, cậu ngồi trước đi, lát nữa có một vị khách sẽ tới, đợi ông ta đến rồi chúng ta bắt đầu bàn bạc công việc.” Lâm Mộc làm động tác mời ngồi.



“Anh Mộc! Anh quá lợi hại rồi đấy! 100 triệu mà anh cũng lo liệu được!” A Bính giơ ngón tay cái.



Lần trước Lâm Mộc nói đến 100 triệu, khi trở về, A Bính nghĩ hoài không ra, Lâm Mộc dùng cách gì để lo liệu 100 triệu?



Dù sao thì bây giờ Lâm Mộc chỉ có hai bàn tay trắng, cho dù A Bính cậu ta có chút tiền tích lũy, cũng tuyệt đối không có bản lĩnh lo được 100 triệu!



Dù con số đó là đi vay, thì vay được cũng là chuyện không thể tưởng tượng nổi!



Giờ tiền bạc tới tay, ngoài sự khâm phục Lâm Mộc, A Bính còn thêm vài phần tự tin đánh một trận lớn!



“Thằng nhóc cậu đừng chỉ biết kích động, ngồi xuống đi, chúng ta chờ người.”



Lâm Mộc vừa nói vừa đứng dậy rót rượu cho A Bính.



“Anh Mộc, còn có khách nào nữa?” A Bính vô cùng tò mò.



“Lát nữa gặp người cậu ắt sẽ biết thôi.” Lâm Mộc cười vẻ úp mở.



....





Ngay lúc này, cánh cửa phòng bao được đẩy ra.







Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn, người tới không phải Bằng Gia, mà là hai cô gái trẻ ăn mặc thời thượng.







Vừa liếc mắt Lâm Mộc đã nhận ra một cô gái, đó là bạn gái của A Bính – Phùng Huệ Anh, người còn lại là bạn thân của cô ta.







“Phùng Huệ Anh, lâu rồi không gặp.” Lâm Mộc cười chào hỏi cô ta.




Nhưng cô ta không thèm đếm xỉa đến Lâm Mộc, mà hầm hầm lao đến trước mặt A Bính.