Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu Báo Thù)

Chương 18: Sự nghiệp lớn



“Lão Trần, vậy cháu xin phép về trước.” Lâm Mộc đứng dậy chắp tay nói.

“Bạn nhỏ Lâm Mộc, tài xế đang chờ cháu ở bên ngoài, cậu ta sẽ đưa cháu về.” Lão Trần nói.

“Cảm ơn Lão Trần.” Lâm Mộc rời đi.

Đến cửa, anh bỗng quay người lại.

“Đúng rồi, tôi vẫn còn chuyện muốn nói, Trần Uyển Nhi, cô nói chiếc vòng tay kia do bạn trai Tôn Trình của cô tặng đúng không? Anh ta tặng cô thứ đồ này, rõ là muốn hại cô, tốt nhất cô hãy điều tra rõ ràng mục đích của anh ta, cô hẳn là một người thông minh, tôi không cần nhiều lời thêm nữa.”

Dứt lời, Lâm Mộc dứt khoát ra khỏi nhà.

Sau khi Lâm Mộc rời đi.

“Ông nội, sao ông lại đồng ý cho Lâm Mộc mượn 100 triệu?” Trần Uyển Nhi hỏi.

“Cậu ta chữa bệnh cho cháu, ông nội đã hứa sẽ trả thù lao, nếu ông nội từ chối thì chẳng phải là người không giữ chữ tín ư? Sao nhờ cậu ta đến áp chế độc tố cho cháu được nữa? Cho nên ông nội mới hẹn cho mượn tiền lần sau đấy thôi.” Lão Trần cười híp mắt giải thích.

Trần Uyển Nhi bừng tỉnh ngộ: “Ông nội, cháu hiểu rồi, ông chưa nắm chắc khả năng Lâm Mộc áp chế độc tố trong người cháu thành công, trước khi anh ta tới điều trị lần tiếp theo, nếu cháu không có dấu hiệu đau đầu, thì có thể khẳng định anh ta điều trị được, khi ấy cho Lâm Mộc mượn tiền cũng chưa muộn, ông nội lấy lý do chuẩn bị tiền, chính là một mũi tên trúng 3 con chim! Vừa có thể nghiệm chứng hiệu quả điều trị của Lâm Mộc, lại đồng ý yêu cầu của anh ta, ai cũng vui vẻ hài lòng!”

“Thông minh.” Lão Trần cười gật đầu.

“Cháu đoán tên nhóc Lâm Mộc chắc chắn không nghĩ được điều này.” Trần Uyển Nhi cười nói.

“Không nói chuyện này nữa.”

Lão Trần đứng dậy nói: “Uyển Nhi, cháu nghĩ sao về chuỗi vòng tay đó?”

Trần Uyển Nhi nghe vậy, sắc mặt trở nên nặng nề.

“Ông nội, chuỗi vòng tay là quà tặng của Tôn Trình, nhưng... nhưng anh ấy hoàn toàn không có lý do gì phải hại cháu, Tôn Trình tốt với cháu như vậy, còn là người nho nhã lễ độ, nếu so Tôn Trình với Lâm Mộc, rõ là khác nhau một trời một vực.”

Trần Uyển Nhi nói tiếp: “Ông nội, cháu nghĩ Tôn Trình cũng không hay biết gì, khi anh ấy mua chuỗi vòng tay phỉ thúy ở TTTM, cháu cũng có mặt ở đó, không có khả năng Tôn Trình đụng tay đụng chân, có lẽ mua trúng chuỗi vòng tay này chỉ là không cẩn thận mà thôi.”

“Uyển Nhi, hãy tin vào kinh nghiệm của ông nội, đừng quy kết loại chuyện như này vào không may mắn hay bất cẩn, nếu cháu hành sự như này, về sau sẽ ngã một vố đau, cho dù không may mắn, cháu cũng phải điều tra rõ ngọn ngành, chuyện này nhất định phải điều tra.” Lão Trần nói lời thấm thía.

“Cháu hiểu rồi ông nội.” Trần Uyển Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

“iẽ âm thầm điều tra, trước khi làm rõ mọi chuyện, cháu phải giữ khoảng cách với cậu Tôn Trình kia, tạm thời không qua lại gì hết.” Lão Trần dặn dò.

“Dạ.” Trần Uyển Nhi chỉ đành nghe theo mệnh lệnh của lão Trần.

“Còn nữa, Uyển Nhi, cháu đừng xem thường Lâm Mộc, nhìn lời nói và hành động của cậu ta ban nãy, tuyệt không giống hạng công tử bột, cậu ta đã không còn là tên thiếu gia bỏ đi từ lâu rồi.” Lão Trần cảm khái.

“Ông nội, ông xem trọng anh ta quá rồi nha.” Trần Uyển Nhi lầm bầm.

..

Sau khi rời khỏi nhà họ Trần, Lâm Mộc gọi điện cho A Bính hẹn gặp mặt. Anh kêu tài xế đưa đến nơi hẹn.

Vấn đề tiền bạc đã có chỗ để trông cậy rồi, vậy thì Lâm Mộc có thể bắt đầu kế hoạch rồi.

Tuy lão Trần hứa một tuần sau mới cho anh mượn tiền.

Nhưng Lâm Mộc tin là ván đã đóng thuyền, dù sao anh đã giúp Trần Uyển Nhi áp chế độc tố, chuyện này sao có thể là giả?

Anh cũng không sợ lão Trần nuốt lời, chỉ dựa vào việc Trần Uyển Nhi phải tiếp tục điều trị, có thể xem như anh nắm quyền chủ động.

Hết tất thảy đều nằm trong sự kiểm soát của anh.

Hôm nay là ngày thứ 3 kể từ khi anh về Kim Châu, tiếp theo, anh sẽ khiến nhà họ Lâm huy hoàng trở lại!

Những gì Lâm Mộc mất đi, Lâm Mộc sẽ đoạt lại từng thứ một!

...

Nhà hàng Tân Kí, trong một phòng bao.

A Bính đang ngồi chờ, lúc này, Lâm Mộc đẩy cửa bước vào.

“Anh Mộc, anh đến rồi!” A Bính vừa thấy Lâm Mộc thì lập tức đứng dậy chào.

Khi Lâm Mộc còn là thiếu gia nhà giàu, A Bính luôn cung kính với anh.

“A Bính, ngồi đi, chuyện tôi giao cho cậu điều tra đến đâu rồi.” Lâm Mộc vừa nói vừa ngồi xuống.

“Anh Mộc, em cũng chỉ lần theo chút manh mối, phán đoán ra chuyện này có liên quan tới nhà họ Tôn, thế lực của nhà họ Tôn quá lớn, em không có cách nào điều tra sâu hơn, hơn nữa, một khi nhà họ Tôn phát hiện ra chúng ta đang điều tra chuyện này, e là hậu quả vô cùng nghiêm trọng.” A Bính nghiêm túc nói.

“Ừ, cứ làm theo những gì tôi nói tối qua, cậu đừng điều tra thêm nữa.” Lâm Mộc nói.

“Tiếp theo, tôi muốn cậu cùng tôi làm một chuyện rất quan trọng, chỉ cần thành công, A Bính cậu sẽ một bước trở thành nhân vật phong vân ở Kim Châu, gia sản của cậu cũng sẽ tăng vọt.”

“Anh Mộc, anh, anh... muốn làm chuyện gì?” A Bính lơ mơ.

A Bính xuất thân là con nhà nông, mấy năm trước được Lâm Mộc giúp đỡ mới mở được công ty nhỏ, sau đó cần cù chăm chỉ làm ăn mà tài khoản công ty cũng chỉ có vài trăm vạn.

Trước đây anh ta còn có thể dựa thiếu gia nhà giàu là Lâm Mộc, giờ nhà họ Lâm gặp nạn, A Bính nào còn chống lưng với núi cao mà dựa, cái gì mà nhân vật phong vân của Kim Châu, A Bính nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

“Trong vòng một năm, tôi phải tạo dựng lại doanh nghiệp hàng đầu trong giới kinh doanh Kim Châu, giành lại sản nghiệp mà Chu Khôn đã cướp đi.” Hai mắt Lâm Mộc sáng lấp lánh.

A Bính kinh ngạc nói: “Doanh nghiệp hàng đầu trong giới kinh doanh? Anh Mộc, cái này.... cái này không dễ đâu, em liều mạng phấn đấu bao năm ở Kim Châu, mà quy mô công ty chỉ được xem là loại hình doanh nghiệp nhỏ, huống chi ngày ấy em còn được anh Mộc giúp đỡ, giờ đây chúng ta chẳng có gì cả.”

A Bính cảm thấy chuyện này không thực tế chút nào, anh ta cũng là người làm ăn, đương nhiên hiểu rõ, muốn thực hiện những gì Lâm Mộc vừa nói quá ư là khó khăn, thậm chí chỉ là điều viển vông.

Hiện giờ, bọn họ không có tiền cũng chẳng có quan hệ.

Nếu mọi thứ dễ dàng đến thế, A Bính đã sớm trở thành doanh nghiệp hàng đầu trong giới kinh doanh của Kim Châu rồi.

“Yên tâm, tôi có cách, mấy ngày này cậu cứ chuẩn bị đi, sau một tuần, nguồn vốn khởi động 100 triệu sẽ đến tay chúng ta.” Lâm Mộc nói.

Lâm Mộc nói tiếp: “Trước tiên dùng 100 triệu, sau đó thông qua đòn bẩy tài chính thành 1 tỷ, chính thức bắt đầu thực hiện kế hoạch của tôi.”

A Bính kinh hoàng: “Gì cơ? Dùng đòn bẩy tài chính tăng lên 1 tỷ? Anh Mộc, cái này....cái này không đùa được đâu, một khi thất bại sẽ phải còng lưng gánh món nợ khổng lồ, cả đời cũng không thể trở mình, không khéo còn mất mạng như chơi!”

Chơi như này cũng quá lớn rồi nha!