Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 50: Vô ý sơ sẩy



Một nơi khác, đoàn người Lãnh Úy ra roi thúc ngựa, cũng rốt cục chạy tới Tương Nguyệt thành.

“Đừng đùa, ngươi đã ôm nó suốt đoạn đường , không chán sao?” Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ sờ sờ đầu Lãnh Tịch Chiếu, ba ngày trước y không biết ở đâu nhặt được một tiểu thanh xà, sau đó vẫn luôn ôm nó ở trong tay, không cho người khác đụng vào.

“Đây là Thanh ngọc xà, cực kì hiếm, bình thường cầu cũng cầu không được .” Lãnh Tịch Chiếu thật cẩn thận đút tiểu thanh xà uống nước:“Nó bây giờ còn nhỏ, chờ lớn lên một chút sẽ sản sinh nọc độc, cực kì trân quý .”

“Trân quý như vậy…… So với ta còn trân quý hơn ?” Tây Đằng Lâm nói lời buồn nôn hề hề chồm qua hôn y.

Tiểu thanh xà hướng Tây Đằng Lâm phun ra cái lưỡi màu tím, nhìn thật hung, sau đó nhanh chóng lấy lòng quay về trong tay Lãnh Tịch Chiếu.

“Đương nhiên so với ngươi quý hơn, nước miếng của ngươi không thể chữa bệnh.” Lãnh Tịch Chiếu hì hì cười.

Tây Đằng Lâm hí mắt, vươn tay muốn bắt lấy Lãnh Tịch Chiếu.

“Phụ thân cứu mạng !!!!” Lãnh Tịch Chiếu bổ nhào ra ngoài xe ngựa nhào vào lòng Lãnh Úy.

Lãnh Úy tiếp được Lãnh Tịch Chiếu thì thực bất đắc dĩ, hai cái tiểu hài tử này lại liếc mắt đưa tình.

“Phụ thân, đợi lát nữa vào trong thành thì đi tìm hiệu thuốc bắc nha, ta muốn mua chút dược cho Tiểu xà.” Lãnh Tịch Chiếu một bên nói một bên vuốt vuốt tiểu thanh xà.

“…… Ngươi nói nó là xà vương, sẽ không cắn ngươi chứ?” Lãnh Úy có chút lo lắng:“Nếu không, phụ thân giúp ngươi rút nọc răng của nó?”

Tiểu thanh xà nghe vậy khè lưỡi một cái, nhảy lên chui vào trong tay áo Lãnh Tịch Chiếu.

“Không cần!!” Lãnh Tịch Chiếu thực buồn bực:“Sao mà ngươi cùng Lâm Lâm đều không thích nó, Thanh ngọc xà là động vật có linh tính , nó không có việc gì thì cắn ta làm gì? Rút nọc răng của nó rồi thì nó với rắn bình thường còn có cái gì khác nhau.”

Rắn con nghe vậy bất mãn ló ra ngẩng đầu kháng nghị — lão tử so với đám rắn tầm thường kia soái hơn nhiều !!

“Ngươi xem mọi người đều chán ghét ngươi, chỉ có ta thích ngươi, cho nên ngươi phải ngoan một chút nha.” Lãnh Tịch Chiếu vươn một đầu ngón tay chọt chọt Tiểu thanh xà:“Không ngoan ta liền đem ngươi làm lễ vật đưa cho Dược Vương đi luyện dược.”

Rắn con nhắm mất, không nhúc nhích giả chết, nghĩ rằng ta muốn về nhà!

Lãnh Úy vẫn lo lắng, thầm nghĩ bằng không ngày nào đó thừa dịp Lãnh Tịch Chiếu không chú ý đem con tiểu xà này đi nhổ răng nhỉ? Đang mải suy nghĩ thì đã đi tới một dược điếm, Tây Đằng Lâm ôm Lãnh Tịch Chiếu cùng nhau nhảy xuống xe ngựa, còn chưa vào cửa đã thấy một người ôm mấy gói dược vội vàng chạy ra.

“Tư Đình?!” Lãnh Tịch Chiếu trừng lớn ánh mắt, tiến lên ôm Hứa Tư Đình lắc lắc:“Thật là ngươi rồi! Ngươi sao lại ở chỗ này?”

Hứa Tư Đình hiện tại trong đầu toàn là Chu Mộ, từ ngày đó y vẫn nằm ở trên giường ủ rũ ủ rũ, lâu lâu còn phát sốt rồi tỉnh tỉnh mê mê , bất đắc dĩ nhất chính là có chết y cũng không chịu đi đại phu cũng không chịu để mình xem vết thương, hăm dọa không được dụ dỗ cũng không được, hôm nay trên đường đi mua dược thì suy nghĩ phải khuyên y như thế nào, bởi vậy cả người cũng không có phòng bị, thình lình cảm thấy một người nhào tới ôm lấy mình, phục hồi tinh thần lại thì thấy là Lãnh Tịch Chiếu, vì thế mừng rỡ, ôm lại y :“Tiểu thiếu gia, sao ngươi lại tới đây, hù ta hết hồn.”

“Ta nhớ ngươi lắm á.” Lãnh Tịch Chiếu hì hì cười. QUINNA LAURENT

“Sư phụ, Tây Xuyên vương.” Hứa Tư Đình hướng Lãnh Úy cùng Tây Đằng Lâm ở phía sau chào hỏi.

“Ngươi sinh bệnh ?” Lãnh Úy nhìn mấy gói dược rơi trên mặt đất, nhíu mày.

Hứa Tư Đình có chút xấu hổ:“Không phải ta, là Tiểu Mộ.”

“Sao ngươi lại cùng Chu Mộ cùng một chỗ?” Lãnh Tịch Chiếu cảm thấy kỳ quái:“Các ngươi không phải vừa thấy mặt liền đánh nhau sao?”

“Hoàng Thượng phái ta cùng y đến tra xét chuyện Sở Vô Thiên cùng long mạch.” Hứa Tư Đình ngồi xổm xuống nhặt mấy gói dược lên, giấy dầu bao bị rách một góc, mấy dược vị rớt ra.

“Khoan, dược này có vấn đề…… Ai khai dược cho ngươi ?” Lãnh Tịch Chiếu đang muốn giúp Hứa Tư Đình, đột nhiên thoáng nhìn qua dược liệu, vì thế biến sắc.

“Đại phu trong dược điếm.” Hứa Tư Đình đi theo Lãnh Tịch Chiếu rất nhiều năm, tự nhiên biết thói quen của y, lúc này thấy y vẻ mặt khác thường, vì thế vội la lên:“Thuốc này có vấn đề?”

“Chu Mộ bị thương?” Lãnh Tịch Chiếu cẩn thận lật xem dược liệu.

Hứa Tư Đình mặt đỏ lên,“Ừm” một tiếng.QUINNA LAURENT

“Dược là trị thương đúng rồi, bất quá bên trong có Ma thần tán.” Lãnh Tịch Chiếu bốc lên một nắm dược, đưa cho Hứa Tư Đình xem:“Liều thuốc không lớn, nhưng mà uống lâu ngày sẽ làm người uống phản ứng càng ngày càng trì độn, tích lũy lâu, người đó sẽ trở nên ngu đần.” Lãnh Tịch Chiếu hỏi Hứa Tư Đình:“Chu Mộ uống đã bao lâu rồi?”

“…… Ba ngày, sáu thang dược.” Nghe xong lời Lãnh Tịch Chiếu nói như sấm chớp bên tai, nghĩ đến chính mình cư nhiên vô ý tự tay đem độc dược đưa đến miệng Tiểu Mộ, Hứa Tư Đình chỉ hận không thể đem chính mình thiên đao vạn quả, quay đầu vọt vào hiệu thuốc, một phen túm lấy đại phu mấy ngày nay vẫn bốc thuốc, ánh mắt đỏ ngầu:“Ai sai ngươi làm, nói!”

“Không…… Không……” Đại phu lắp bắp, liền cảm thấy tay phải của mình đau đớn.

“Ngày đó ngươi chính là dùng tay này khai phương thuốc bốc dược.” Hứa Tư Đình rốt cuộc không thể bình tĩnh nữa, hàn quang trong mắt lạnh đến thấu xương:“Ta hỏi ngươi, ai sai ngươi làm?!”

“Là…… Sử phu nhân.” Đại phu sắc mặt trắng bệch:“Đại…… Đại hiệp tha mạng.”

Hứa Tư Đình nắm tay răng rắc, Lãnh Tịch Chiếu tiến lên giữ chặt hắn, nói:“Đi về trước đi, ta giúp Chu Mộ xem bệnh, uống chưa nhiều lắm hẳn là không có chuyện gì, nơi này giao cho phụ thân cùng Lâm Lâm.”

“Trở về đi.” Lãnh Úy cũng vỗ vỗ bờ vai của hắn:“Ta thay ngươi trừng trị đám người này.”

Hứa Tư Đình bình ổn cảm xúc, mang theo Lãnh Tịch Chiếu ra roi thúc ngựa hướng khách điếm đi đến.

Chu Mộ mơ mơ hồ hồ nằm ở trên giường, cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng đều khó chịu, trong miệng khô khốc, vì thế chống tay ngồi dậy muốn đi bên cạnh bàn rót nước uống, không nghĩ tới vừa đứng lên liền truyền đến một trận quay cuồng, chân mềm nhũn ngả xuống sàn, rơi vào mơ hồ.

“Tiểu Mộ.” Hứa Tư Đình vừa vừa vào cửa liền nhìn thấy Chu Mộ nằm ở rên sàn nhà lạnh như băng, hoảng hốt tiến lên ôm y vào trong ngực:“Tiểu Mộ, ngươi không sao chứ?”

Chu Mộ đầu óc không rõ ràng lắm, hướng vào trong lòng Hứa Tư Đình cọ cọ, cổ họng oa oa :“Ca, ta muốn về nhà.”

“Ừ, ta mang ngươi về nhà.” Ôm bả vai mỏng manh của Chu Mộ, tâm Hứa Tư Đình đau nhói.

“Ôm y lên giường đi, ta thay y nhìn xem, ngươi đừng lo lắng .” Lãnh Tịch Chiếu nhìn bộ dáng của Chu Mộ cùng hốc mắt đỏ lên của Hứa Tư Đình, trong lòng cũng hiểu chút chút.

Hứa Tư Đình gật gật đầu, thật cẩn thận đem Chu Mộ ôm đến trên giường, Lãnh Tịch Chiếu thay y xem mạch, thở dài ra một hơi:“Không có gì, ta khai một đơn dược và thay y thi châm, qua ba bốn ngày là không còn việc gì .”

“Ừ.” Hứa Tư Đình nắm bàn tay thon gầy của Chu Mộ, cuộc đời hắn lần đầu tiên cảm thấy chính mình thật vô dụng, rõ ràng biết lão bà của Sử Thái thú có tiếng quỷ kế đa đoan âm ngoan độc ác, sao mình lại có thể sơ ý bỏ qua thời cơ trả thù của bà ta chứ !.

Thấy Hứa Tư Đình nhìn Chu Mộ, Lãnh Tịch Chiếu đã đoán được quan hệ của bọn họ, vì thế túm túm tay áo của Hứa Tư Đình:“Tư Đình ngươi yên tâm, ta khẳng định chữa khỏi cho y mà.”

“…… Tiểu thiếu gia, ngươi có dược trị ngoại thương hay không?” Hứa Tư Đình hỏi Lãnh Tịch Chiếu.

Lãnh Tịch Chiếu cười cười, từ trong tay áo lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho hắn:“Mỗi ngày ba lượt, rất nhanh sẽ khỏi .”

“Cám ơn tiểu thiếu gia.” Hứa Tư Đình bị Lãnh Tịch Chiếu cười nên có điểm xấu hổ.

“Vậy ngươi giúp y thoa dược, ta đi ra ngoài bốc thuốc.” Lãnh Tịch Chiếu đứng lên đi ra ngoài cửa.

Hứa Tư Đình nhẹ nhàng xoay thân mình Chu Mộ lại giúp y thoa dược, quen nhìn y bình thường cùng mình đối nghịch, lúc này thấy y ngoan ngoãn nằm ở trên giường bất động, Hứa Tư Đình trong lòng càng thêm khó chịu, thay y thoa dược xong rồi mặc quần áo, cúi người ôm lấy Chu Mộ, đầu chôn ở đầu vai của y, thanh âm Hứa Tư Đình có điểm nghẹn ngào:“Tiểu Mộ thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Chu Mộ mơ mơ màng màng , cảm thấy thanh âm bên tai sao mà đau lòng như vậy, muốn há miệng nói nhưng lại không có một chút khí lực, trong mông lung hiện lên những hình ảnh mờ ảo, ở một tòa thanh sơn xanh biếc, thấp thoáng trong căn phòng nhỏ, đại ca ôm mình nói ‘Tiểu Mộ chúng ta về sau không bao giờ tới nơi này nữa, ca ca mang ngươi đi Tây Bắc, nơi đó không ai có thể tìm được chúng ta, được không?

Vừa muốn gật đầu đáp ứng đại ca, Hứa Tư Đình lại xuất hiện, túm lấy mình không buông tay, Tiểu Mộ ngươi đã nói sẽ theo ta cả đời , không được đi.

Còn chưa kịp phản ứng, đại ca đã cùng Hứa Tư Đình đánh nhau, Bích sắc trường tiêu cùng Tuyết Vũ kiếm, phân không ra ai cao ai thấp, chính mình muốn đi khuyên, lại giống như bị đóng đinh ở tại chỗ, không thể động đậy .

“Ngươi sẽ hại chết y .” Trường tiêu của đại ca chỉ vào ngực Hứa Tư Đình:“Ngươi buông tha Tiểu Mộ, xem như ta cầu ngươi.”

Hứa Tư Đình nghe vậy sửng sốt, dường như là do dự.

Chung quanh toàn là hoa, màu đỏ như máu, vô cùng xinh đẹp mà lại quỷ dị, cành hoa vươn dài mãi, dần dần đem Hứa Tư Đình quấn quanh.

Chu Mộ cảm thấy sốt ruột, mạnh mẽ cựa quậy, từ trên giường ngồi dậy.

“Tiểu Mộ, ngươi tỉnh.” Vẫn canh giữ ở một bên Hứa Tư Đình thấy thế nhẹ nhàng thở ra, thay y lau mồ hôi lạnh trên đầu, ôn nhu hỏi:“Làm sao vậy?”

Chu Mộ còn chưa lấy lại tinh thần sau giấc mông vừa rồi, không chớp mắt nhìn Hứa Tư Đình.

“Tiểu Mộ?” Hứa Tư Đình đau lòng nắm lấy tay y.

Trên tay truyền đến hơi ấm áp mà lại kiên định, Chu Mộ phục hồi tinh thần lại, sống chết ôm lấy Hứa Tư Đình.

“Làm sao vậy, không thoải mái sao?” Hứa Tư Đình vỗ vỗ lưng y.

Chu Mộ há miệng, lại không nói gì.

“Không có việc gì , tiểu thiếu gia đến rồi, y giúp ngươi khai dược châm cứu, ngươi rất nhanh sẽ không có việc gì .” Hứa Tư Đình không tính đem chuyện Sử phu nhân nói cho y:“Dưỡng bệnh thật tốt, ta ở cùng ngươi, được không?”

Chu Mộ gật gật đầu, tay ôm Hứa Tư Đình càng chặt.

“Tiểu Mộ.” Hứa Tư Đình ở bên tai Chu Mộ gọi y.

“Ừ?” Chu Mộ đem đầu chôn ở trong lòng hắn.

“Ta sau này sẽ không bao giờ làm ngươi bị thương nữa, có chết, ta cũng sẽ ở phía trước che chở cho ngươi.” Hứa Tư Đình thanh âm tuy nhỏ, lại tràn đầy kiên định, từng chút từng chút, lấp đầy trái tim của Chu Mộ