Làm Hoàng Đế Khó Lắm

Chương 24: Có bệ hạ là đủ rồi



Quan gõ chữ: Dờ đại nhân

Ngự y xử lý vết trầy da trên người Hạ Tử Dụ. Sở Phi bảo vệ rất kịp thời, không để y bị thương đến xương cốt. Nhưng bản thân Sở Phi thì lại bị thương nặng, e là phải nằm trên giường không ít ngày.

"Chức vụ thống lĩnh Cấm Vệ Quân vẫn đang chờ thay thế, chờ đến khi phó thống lĩnh được thăng chức, trẫm có ý định bổ nhiệm Sở Phi vào vị trí ấy." Trên giường, Hạ Tử Dụ nhìn xuống ngự y đang cẩn thận xử lý vết thương trên tay mình, rượu mạnh tưới lên vết thương, cảm giác đau rát khiến y phải siết ngón tay lại.

Tần Kiến Tự bình thản nhìn y, "Trước đây hắn ta là nam sủng trong vương phủ."

"Nhưng hắn có công lao hộ giá."

"Vũ đạo và võ thuật rất khác nhau, Sở Phi không xuất sắc như các võ tướng trong triều."

"Nhưng hoàng thúc cũng xuất thân từ võ tướng," Ngự ý quấn vải xô, Hạ Tử Dụ đau đến mức nhíu mày, y ngẩng đầu lên nhìn Tần Kiến Tự, "Sở Phi đã bảo vệ trẫm trên bãi cưỡi ngựa, trẫm muốn thưởng hắn bằng vị trí phó thống lĩnh."

"Bệ hạ đang giận thần sao."

Hạ Tử Dụ quay đi, "......Vậy thì chờ vết thương của Sở Phi khỏi hẳn, hãy để hắn tỷ thí một trận với phó thống lĩnh. Lúc hắn múa kiếm, hoàng thúc cũng khen căn cơ của hắn tốt mà?"

Tần Kiến Tự trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng cũng đồng ý.

Xảy ra chuyện này, người trông coi ngựa khó mà thoát được tội chết. Hình bộ định tiếp tục điều tra người đứng sau màn thì Tần Kiến Tự đã ngăn cản.

Lễ bộ Thị lang đến hỏi Hạ Tử Dụ có muốn về cung hay không, Hạ Tử Dụ từ chối, bảo bọn họ tiếp tục tổ chức săn bắn.

Người đến thăm nườm nượp ra vào, cho đến khi ngự y xử lý xong vết thương mới run rẩy hỏi: "Bệ hạ còn nơi nào bị thương không, để vi thần khám luôn một thể."

Hạ Tử Dụ ngập ngừng mím môi lại, gượng gạo nhìn sang Tần Kiến Tự đang đứng ở một bên chưa chịu đi, "Không có."

Ngự y còn muốn hỏi tiếp nhưng Tần Kiến Tự trừng mắt một cái ra lệnh lui xuống.

Ngự y để lại thuốc rồi lui xuống, mấy tên ám vệ nhìn nhau đầy ăn ý, đứng canh bên ngoài lều. Ánh nến trên án thư lay động, Hạ Tử Dụ đang định nhấc chân lên để trở mình thì Tần Kiến Tự ngăn lại.

"Bị thương ở đâu?"

"Làm gì có."

"Nói dối."

Hạ Tử Dụ quay đầu lại, không muốn Tần Kiến Tự nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình. Đôi tay to lớn của hắn đã di chuyển xuống dưới rồi ấn vào mắt cá chân của y. Đôi chân Hạ Tử Dụ bị hắn giữ chặt trong lòng bàn tay, mắt cá chân hơi đỏ lên nhưng thoạt nhìn không giống bị trật khớp.

Nhưng Hạ Tử Dụ đi lại có vẻ rất khó khăn.

Tần Kiến Tự nhìn y, đột nhiên hiểu ra vấn đề.

Hạ Tử Dụ rụt chân lại, chột dạ kéo bên ống quần khi nãy xắn lên để bôi thuốc, lại bị người kia kéo lên.

"Cởi ra."

"Gì cơ?" Hạ Tử Dụ kinh hãi nhìn hắn.

Tần Kiến Tự ngước mắt lên nhìn, "Bệ hạ tự cởi hay để thần cởi giúp bệ hạ?"

"......Hoàng thúc ra ngoài đi, ngự y sẽ vào xử lý vết thương."

Tần Kiến Tự nhìn y chằm chằm, mắt dần nheo lại.

Một lát sau, có tiếng rên rỉ khe khẽ lọt ra khỏi lều trại, ám vệ đứng canh bên ngoài không dám thở mạnh, lặng lẽ ra lệnh cho lính canh đứng xa ra ba thước. Trong lều, Tần Kiến Tự giữ chặt hai bên cổ tay của Hạ Tử Dụ, ép y phải cởi quần ra.

Bên trong đùi, vết thương nghiêm trọng đã dính vào vải quần. Hạ Tử Dụ đau tới mức mặt trắng bệch, siết chặt ngón tay và khẽ phát ra tiếng kêu đau đớn, sau đó lập tức cắn chặt răng.

Tần Kiến Tự không ép y phải cởi ra nữa, lấy kéo cắt bớt vải xung quanh sau đó cẩn thận làm sạch vết thương, động tác của hắn còn thành thạo hơn cả ngự y, "Vết thương của bệ hạ đã nghiêm trọng đến mức này rồi, sao lại không nói ra?"

Quần bị cởi đến đầu gối, chỗ da bị rách vẫn còn dính vết máu khô, Hạ Tử Dụ thở dài, "Lúc hoàng thúc còn ở trong quân đội thì đã phải chịu vết thương nghiêm trọng hơn thế này gấp trăm lần phải không, đây chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."

"Bệ hạ khác với thần."

"Khác ở chỗ nào?"

"Thần đã quen với việc này, còn bệ hạ chưa từng phải chịu đựng."

"Nếu đã vậy, tại sao lúc ấy hoàng thúc lại lạnh lùng thờ ơ đến thế?" Hạ Tử Dụ bình tĩnh nhìn lên đỉnh lều, "Hoàng thúc đã khiến trẫm phải chịu rất nhiều chuyện mà trẫm chưa từng phải chịu, thêm một chuyện nữa cũng chẳng sao cả."

Cái tay đang xử lý vết thương của Tần Kiến Tự bỗng ngừng lại.

"Bệ hạ không cần nhắc đi nhắc lại chuyện ấy."

"Trẫm nhiều lời rồi." Hạ Tử Dụ nhắm mắt lại.

Trên môi chợt có cảm giác ấm áp và đau đớn.

Hạ Tử Dụ nhíu mày lại, mở mắt ra thì lại thấy Tần Kiến Tự đang cắn y một cách hung hăng. Y mở miệng ra mặc cho Tần Kiến Tự làm càn, cảm giác ấm nóng tràn vào trong miệng. Cằm y bị nâng lên, hai cánh môi bị nghiền mạnh, y hùa theo nụ hôn của Tần Kiến Tự.

Tần Kiến Tự hôn càng ngày càng sâu, dần dần cướp hết không khí, âm thanh hôn cắn mờ ám tràn ra khỏi khóe môi. Hạ Tử Dụ khẽ rên rỉ nhận lấy tất cả, đuôi mắt lại bắt đầu ửng đỏ.

Cho đến khi y nắm chặt đệm giường, dần dần mất đi ý thức.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Tần Kiến Tự thỏa mãn buông y, kéo ra một sợi chỉ bạc. Hạ Tử Dụ mơ màng thở dốc, vết thương trên hai chân trần trụi vẫn chưa được xử lý xong, cảm giác hơi lành lạnh.

Y không biết tình huống bây giờ có ý nghĩa gì nữa, làm chuyện này cũng chẳng thể đổi lấy ân huệ hay sự giúp đỡ của Tần Kiến Tự. Ngay cả khi Tần Kiến Tự nhìn y với dáng vẻ bao dung nhất thì cũng giống như đang nhìn một nam sủng đang giận dỗi làm nũng.

Nhưng y không phải.

Y trốn vào trong giường, ánh mắt hơi xao động, "Hoàng thúc thích như vậy sao?"

"Thích." Tần Kiến Tự lau đi vết nước bên khóe môi Hạ Tử Dụ, ngón tay miết lên khuôn mặt y, thoạt nhìn rất vui vẻ. Nếu bây giờ Hạ Tử Dụ không bị thương, hắn tuyệt đối không dừng lại ở bước này.

Hạ Tử Dụ nhìn vào đôi mắt đầy dã tâm của hắn, y biết hắn muốn nhiều hơn thế.

Nhưng thứ mà hắn muốn, có lẽ bất kỳ ai cũng có thể cho.

Hạ Tử Dụ nằm xuống giường, lặng lẽ nhìn Tần Kiến Tự đặt chân mình lên đùi hắn, cách lớp vải vẫn có thể cảm nhận được nơi nào đó không giống với mọi khi, nhưng vẻ mặt của Tần Kiến Tự lại vẫn giống hệt với lúc bình thường.

Tần Kiến Tự cầm khăn vải bôi thuốc cho y. Hạ Tử Dụ cố tình phát ra vài tiếng kêu đau đớn, động tác của hắn rõ ràng nhẹ nhàng hơn nhiều.

"Có cần trẫm giúp hoàng thúc không?" Hạ Tử Dụ cọ chân vào vạt áo trước người hắn, sau đó bị bàn tay to lớn giữ lại.

"Không cần."

"Xem ra hoàng thúc cần phải quay về tìm nam sủng để giải tỏa." Hạ Tử Dụ mỉm cười, biết ngay mà.

Tần Kiến Tự ngước mắt nhìn y thật lâu, "Không cần."

"Hoàng thúc, nhẫn nhịn quá không tốt cho cơ thể đâu, trẫm có thể tặng hoàng thúc thêm vài người nữa." Hạ Tử Dụ gối đầu lên tay nhìn Tần Kiến Tự quấn băng vải cho mình, cứ như một chính cung nương nương vô cùng hào phóng. Đương nhiên là y chẳng quan tâm đến chuyện này.

Băng vải siết chặt, ánh mắt Tần Kiến Tự tối sầm. Hạ Tử Dụ đang định rút chân về giường thì đột nhiên bị kéo chân lại, đè sấp xuống giường.

"Hoàng thúc?"

"Chuyện ban sáng, thần đã nói rằng mình rất hối hận, bệ hạ không cần phải nói năng bóng gió như vậy nữa." Cơ thể của hắn che lấp ánh nến.

Bên tai Hạ Tử Dụ, giọng nói khàn khàn của Tần Kiến Tự vang lên, "Nếu bệ hạ muốn tặng, thà rằng tặng chính bản thân ngài còn hay hơn."

"Trẫm không phải là nam sủng mà bất kỳ ai cũng có thể chơi đùa."

"Nhưng bệ hạ có thể là cấm luyến của thần." [1] Tần Kiến Tự liếm cắn, cảm giác ướt át ập tới khiến cho Hạ Tử Dụ rùng mình, "Có bệ hạ ở đây, thần thấy đủ rồi."

[1] Cấm luyến, cấm là "ngăn cấm", luyến là "thịt". Tức là miếng thịt không được phép nhúng chàm, là miếng thịt ngon nhất thuộc về hoàng gia. Dùng để chỉ đồ vật quý giá nhất, chỉ một mình được hưởng, không cho người khác vấy bẩn. Điển tích xuất phát từ thời Tấn Nguyên Đế, được ghi chép trong "Thế Thuyết Tân Ngữ - Bài Điều".

Đêm khuya tĩnh lặng, bên trong lều trại vô cùng ấm áp, Hạ Tử Dụ giãy ra nhưng lại bị giữ lại, quần áo rơi hết xuống đất.

Vết thương vẫn có cảm giác đau rát, lúc đầu Hạ Tử Dụ không biết hắn định làm gì, sau đó con ngươi lập tức co lại trong tiếng kêu khàn đặc. Làn da ửng đỏ lên như ánh nắng chiều xuân, cảm giác nóng bỏng dần lan tỏa.

Ánh nến phụt tắt, trong bóng tối Hạ Tử Dụ co chân nằm nghiêng, Tần Kiến Tự ôm y từ phía sau rồi cọ. Hạ Tử Dụ nắm chặt đệm giường đè nén tiếng kêu, có thể cảm nhận được khuôn ngực nóng ấm của Tần Kiến Tự dán sát vào người mình, thỉnh thoảng hắn sẽ cúi xuống cắn liếm vành tai y.

Tần Kiến Tự ôm y chặt hơn, cứ như là muốn ôm vào trong tận xương cốt. So với lúc ở bể tắm thì còn ôm chặt hơn, rõ ràng chưa làm đến bước cuối nhưng cơ thể của Hạ Tử Dụ đã mềm nhũn, hai tay Tần Kiến Tự ôm y rồi dần di chuyển xuống dưới. Hạ Tử Dụ ngửa đầu, khép mở miệng mà không phát ra âm thanh gì.

Thắt lưng của Tần Kiến Tự dán sát vào mông Hạ Tử Dụ, vật ấm nóng kia chậm rãi cọ xát di chuyển lên xuống, hắn dùng một tay để giúp Hạ Tử Dụ giải quyết. Hạ Tử Dụ kẹp lấy thứ đó của hắn bằng mông. Cảm giác thoải mái khiến y không thể cất lên thành tiếng, đành phải khép mở miệng để thở dốc.

Giọng nói trầm khàn ấy như vẫn quanh quẩn bên tai...

Cấm luyến...

Hơi thở giao nhau nơi cổ và gáy, Hạ Tử Dụ căng người co chân lên, khuôn mặt nóng cháy. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười thật trầm của Tần Kiến Tự ở bên tai.

- ----------------

Dờ:

Túm lại là bạn chệch cổ đại phải khum 🥴