Làm Giai Cong Trong Truyện BG

Quyển 3 - Chương 7: Sủng phi chốn cung đình 7



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc Phàn Viễn đã ở trong Đoan Vương Phủ được hai năm.

Hai năm này nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, vậy nhưng thế cục trong triều đã thay đổi hoàn toàn, bởi vì việc kết bè kết cánh mà thái tử bị hoàng thượng răn dạy nghiêm khắc trước các quan văn quan võ trong triều, hai cha con cũng từ đó mà nảy sinh hiềm khích, còn Đoan Thân Vương Bùi Khải, bởi vì có công diệt trừ phiến loạn, nên được hoàng thượng tin tưởng vô cùng.

Bệnh tình của hoàng thượng càng lúc càng trở nặng, sự đối địch giữa thái tử và nam chính cũng càng trở nên nghiêm trọng, nhất thời sóng gió ngầm trong triều đình lại càng thêm mãnh liệt, rất nhiều người đã kết thành bè, nhưng cũng không thiếu những người chỉ bàng quan đứng nhìn.

Hôm nay là lễ sinh nhật bốn mươi lăm tuổi của An Nhạc Hầu Tiêu Minh Qua, bởi vì thánh thượng đang có bệnh nên mọi thứ đều được giản lược, sinh nhật cũng không phung phí mời khách, chỉ là trong phủ bày vài mâm hội. Phàn Viên làm con, dù người cha này có bao nhiêu đáng ghét, nhưng theo đạo hiếu anh cũng phải chuẩn bị lễ vật lớn, tự mình mang tới Hầu phủ.

Huống hồ hôm nay là ngày anh trở mặt với Hầu phủ, nghĩ tới sau này không còn phải giả vờ giả vịt trước mặt người cha cặn bã và thái tử nữa, Phàn Viễn liền cảm thấy cả người bay bổng.

Bùi Khải thì lại đen mặt nhìn bộ dạng hớn hở của anh, u ám hỏi: “Được về Hầu phủ, ngươi vui tới vậy sao?”

Phàn Viễn quả quyết lắc đầu, nếu không phải hôm nay kịch bản có chi tiết quan trọng cần phải làm, anh còn lười quay về chỗ đó, ăn, mặc, ở, đi lại đều kém so với vương phủ, không phải anh là người ham hưởng thụ, chỉ là các thiếu gia và tiểu thư trong Hầu phủ đều quá đáng ghét, hở ra là “mọi người cùng tới pha trò”, đúng là nẫu cả ruột.

Anh nghiêm túc đáp: “Trong mắt thuộc hạ, vương phủ mới là nơi thuộc hạ quay về.” Có đồ ăn thức uống ngon cung dưỡng trong hai năm, Vương gia mới chính là người thân của thuộc hạ đó!!!!

Trong mắt Bùi Khải ánh lên ý cười, hắn cởi chiếc áo choàng lông cáo của mình xuống để khoác lên người Phàn Viễn, lại săn sóc giúp anh cài chặt vào, động tác dịu dàng chẳng ăn nhập gì với gương mặt lạnh lùng của hắn: “Trời lạnh lắm, tự chăm sóc mình cho tốt, đừng để bị cảm lạnh.”

Hai năm qua hắn thường xuyên có những hành động ngoài ý muốn như vậy, Phàn Viễn tập mãi cũng thành quen, chiếc áo choàng này chống lạnh rất tốt, anh thành tâm nói lời cảm ơn: “Đa tạ vương gia.”

Bùi Khải giúp anh mặc áo xong, lại vân vê lọn tóc của anh trong tay, ngưng mắt nhìn anh trong thoáng chốc, từ từ nói: “Thực sự không cần bổn vương đi cùng sao?”

“Không cần làm phiền tới vương gia, cha thuộc hạ là người của thái tử, vương gia không mời mà tới chỉ sợ sẽ không hay, chuyến này thuộc hạ đi cũng chỉ vì muốn làm tròn chữ hiếu, vương gia không cần phải lo.”

Bùi Khải gật đầu, buông lọn tóc anh xuống: “Đi sớm về sớm.”

Phàn Viễn đáp một tiếng rồi rời khỏi thư phòng của hắn, ngoài phòng tuyết rơi lả tả, phủ Đoan Thân Vương chìm trong băng tuyết lại càng thêm yên tĩnh thê lương. Từ sau khi bệnh tình của hoàng đế trở nặng, Bùi Khải bắt đầu đóng cửa từ chối tiếp khách, mỗi ngày ngoài vào triều xử lý chính sự và tiến cung hầu bệnh ra, thời gian còn lại đều chỉ giam mình trong vương phủ.

Anh quay đầu nhìn gian phong bên trong, mơ hồ trông thấy bóng lưng cao thẳng của Bùi Khải, thủ đoạn của người đàn ông này so với trong truyện thì càng cao minh hơn, thái tử và anh căn bản không thể sánh bằng, đợi đến đầu xuân sang năm hoàng đế từ trần về cõi tiên, nhất định hắn sẽ kế thừa ngôi vị.

Đến lúc đó nội dung chính mới bắt đầu, một Bùi Khải anh minh uy vũ như này sẽ biến mất, sẽ vì một người con gái mà trở nên u mê, thậm chí còn đích thân đưa mình vào con đường chết..

Phàn Viết siết chặt góc áo choàng trong tay, trên người vẫn còn lưu lại ôn độ và mùi thơm nhàn nhạt, tự đáy lòng cảm thấy hơi chua xót, nếu như là người này, nếu như là Bùi Khải này, thì anh nguyện ý, dùng tính mạng để bảo vệ tình yêu của mình.

Thôi Hồng đứng bên cạnh khom người nói: “Công tử, xe ngựa và lễ vật đã chuẩn bị ổn thỏa, thuộc hạ nhận lệnh của vương gia, hộ tống công tử tới Hầu phủ.”

Phàn Viễn nói câu đa tạ, đi đầu ra bên ngoài cổng vương phủ.

Nếu mọi chuyện đã được định sẵn, vậy anh chỉ cần làm theo sự an bài của vận mệnh, bước từng bước về kết cục đã định trước của mình, cứ như vậy là được rồi.

“Bíp, theo kiểm tra của hệ thống thấy chủ nhân nảy sinh tình cảm mãnh liệt, xin chủ nhân mau chóng chấn chỉnh lại, cứ như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm.”

Phàn Viễn thản nhiên nói: “Anh là con người, chứ không phải máy móc, có người đối tốt với anh như vậy, đương nhiên anh sẽ cảm động, đây là chuyện bình thường, không cần phải chấn chỉnh, anh cũng sẽ không giống như thế giới trước, hi sinh nhiệm vụ để đền ơn, em yên tâm đi. Sau này đừng tự ý đo lường cảm xúc của anh nữa, anh không thích đâu.”

“Bíp, vâng ạ.”

Chủ nhân lý trí cương quyết như vậy, mới giống chủ nhân trước kia, từ sau thế giới kia, anh ấy có vẻ bất bình thường, chẳng lẽ là cố ý đùa giỡn để phát tiết tính khí sao? Con người ấy à, đúng là rõ khó đoán.

*******************

Đến An Nhạc Hầu phủ, Phàn Viễn đón lấy hộp quà của người hầu vương thủ đi theo đưa tới, mở ra liếc nhìn, hóa ra bên trong là một hộp nhân sâm ngàn năm thượng đẳng, cũng không quá đắt giá, nhưng lại có tâm ý. Ngay cả những chuyện nhỏ nhặt như này thôi mà cũng để ý tới vậy, hắn chu đáo ghê á.

Phàn Viễn cười nhạt đi vào hầu phủ, hai tên nô bộc bất đắc dĩ tới gần, trên mặt là nụ cười giả lả: “Nhị thiếu gia, lão gia dặn dò, nếu người tới thì dẫn thẳng vào thư phòng.”

Chuyện nằm trong dự liệu, Phàn Viễn tỉnh bơ không để ý nói: “Dẫn đường trước đi.”

Anh từ từ đi tới thư phòng, nhìn đông ngó tây, lúc mới tới thế giới này, anh ở trong hầu phủ mấy tháng, nhưng chưa đi dạo tử tế lần nào, giờ xem ra phong cảnh nơi đây cũng không quá tệ.

Không biết từ khi nào, trong đầu anh chỉ có mỗi nhiệm vụ và nhiệm vụ, chứ không còn hưởng thụ như trước nữa, anh càng lúc càng nôn nóng, cũng càng ngày càng thiếu bình tĩnh, thật không giống anh chút nào.

Quay sang thấy hai gã nô bộc đã lo đến mức vã mồ hôi, anh cười nói: “Có gì mà lo chứ, nếu Hầu gia trách tội, cũng không đến lượt mấy người chuyển lời các ngươi chịu tội đâu.”

Dứt lời liền cười cười đi về phía trước.

Hai người kia ở sau lưng anh nhìn nhau, Hầu gia đã gọi tới mà còn dám làm càn như vậy, nhị thiếu gia càng lúc càng ngông cuồng.

Thái tử Bùi Du và Tiêu Minh Qua ở thư phòng chờ đã lâu, thấy Phàn Viễn khoan thai đi tới, sắc mặt ai nấy đều hết sức khó coi.

Phàn Viễn vội lên tiếng xin lỗi: “Thảo dân xin khấu kiến thái tử, khấu kiến phụ thân đại nhân, tuyết rơi cả dọc đường ban nãy mới ngừng, xe ngựa đi chậm hơn bình thường nhiều, đã để mọi người đợi lâu rồi.”

Nghe anh nói lấy lệ như vậy, thái tử vốn đang không vui, thấy An Nhạc Hầu nháy mắt với mình, đành nén trách móc, lúc này nhớ ra hắn còn có việc muốn nói với Tiêu Viễn, đành phải từ từ thay đổi sắc mặt: “Không sao, ngồi xuống đi.”

Phàn Viễn cũng không khách khí, ngồi thẳng xuống, vừa bưng tách trà nóng vừa từ từ thưởng thức.

Tính thái tử vốn bộp chộp, thấy anh nhàn nhã như vậy, sốt ruột nói: “Dạo này lão tam có tin tức tình báo gì không?”

Phàn Viễn bất đắc dĩ nói: “Thái tử cũng biết rồi đấy, lần trước thảo dân giúp mọi người tìm hiểu tin tức vô tình để lộ sơ hở, dường như Đoan Thân Vương đã nhận ra điều gì đó, sao có thể dễ dàng tìm hiểu tin tức được.”

Thái tử tức giận nói: “Ngươi còn dám nói chuyện này, không phải ngươi nói lão tam nhận hối lộ của Lý Tri Châu sao? Bổn điện vừa mới tố cáo hắn với phụ vương, thì chiều hôm đó hắn mang ngân lượng tới điện Càn Khôn, hiên ngang lẫm liệt tố giác Lý Tri Châu hối lộ hắn, hại ta “anh em như thể tay chân” mà cũng chẳng tha, bị phụ vương quở mắng, còn bị đám quan lại cười nhạo!”

Gương mặt Phàn Viễn ngây thơ vô tội: “Điện hạ, thảo dân đâu có biết Đoan Thân Vương lại ngay thẳng tới vậy, đây có phải mấy vạn lượng đâu, mà tròn một trăm vạn lượng lận! Thảo dân kiến thức hạn hẹp, sao có thể ngờ Đoan Thân Vương lại tố lên.”

Thái tử nặng nề hừ một tiếng, cũng không làm khó anh, ngược lại nở nụ cười âm hiểm nói: “Nếu không thu được tin tình báo, vậy chắc ít nhất ngươi cũng biết hạ thuốc chứ.”

Nói rồi hắn nhìn thoáng qua Tiêu Minh Qua, Tiêu Minh Qua hiểu ý, lấy từ trong ống tay áo ra một bọc giấy, đưa cho Phàn Viễn, giọng đều đều: “Đây là Thất Tuyệt Tán, bỏ vào trong canh hoặc nước trà của Đoan Thân Vương, chưa đầy ba canh giờ hắn sẽ khí tuyệt thân vong.”

Phàn Viễn đón lấy bọc giấy kia, mở ra nhìn, lại đưa lên mũi ngửi ngửi, anh cẩn thận gói kỹ lại, nghiêm túc nói: “Cha thật bản lĩnh, loại cấm dược trong giang hồ Thấy Tuyệt Tán này mà cũng có thể lấy được, nhi tử bội phục.”

Tiêu Minh Qua lạnh lùng cười, “Bớt nói mấy lời nhảm nhí đi, sau này chuyện mà thành công thì cũng không để con chịu thiệt thòi đâu, giúp con mua một chức quan trong triều không phải việc gì khó, tất cả phải xem con đấu đá thế nào.”

Phàn Viễn thiếu chút nữa bật cười, xong việc này anh còn đường sống sao? Cái gì mà không thiệt thòi, cái gì mà mua một chức quan, làm như lừa trẻ không bằng ấy.

“Không phải nhi tử không muốn làm, chỉ là cơm canh trà nước của vương gia đều phải qua kiểm tra cẩn thận mới được sử dụng, nhi tử cùng lắm cũng chỉ là một mưu sĩ, mấy chuyện hạ thuốc này chỉ e không thực hiện được.”

Thái tử cười nhạo nói: “Tiêu Viễn, ngươi còn giả bộ cái gì nữa, giờ cả Đại Hạ này còn ai có thể thân cận được lão tam, không phải chỉ còn mình ngươi thôi sao. Bổn điện đã phái biết bao mỹ nhân mỹ thiếu niên như vậy, tất cả đều thất bại quay về. Giờ ngoài đường đang đồn, Đoan Thân Vương ham mê đoạn tụ, mà ngươi lại chính là tâm can của hắn.”

Phàn Viễn chau mày, thấp giọng nói: “Mấy lời đồn ngoài đường nhảm nhí không thật, thảo dân cùng lắm chỉ là một mưu sĩ không được tín nhiệm mà thôi.”

Thái tử vỗ mạnh bàn một cái, giận dữ nói: “Tiêu Viễn, ngươi coi bổn điện là đồ ngu sao? Mấy lời đồn đại không thật, vậy cái áo choàng trên người ngươi có thể gạt ai? Chứ không phải ngươi động tâm với hắn mà phản bội bổn điện sao? Lời ngươi nói vào sinh nhật bổn điện lúc hai năm trước, sau này bảo là say rượu nên nói vậy, chẳng lẽ là say rượu nói thực lòng sao?”

Phàn Viễn cụp mi mắt, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt chiếc áo lông cáo màu đen trên người, không rõ vì sao lại không nỡ bỏ chiếc áo choàng ấm áp này xuống, đây là sai lầm của anh. Nhưng cũng chẳng sao, dù sao thì cũng phải trở mặt, vì lý do gì cũng không quan trọng.

“Hai năm trước rượu nói không phải thật, chỉ là trong hai năm qua thảo dân được vương gia chăm sóc rất nhiều, loại chuyện bỉ ổi như hạ thuốc này thảo dân không làm được, xin điện hạ thứ lỗi.”

Thái tử đen mặt nói: “Nếu bổn điện không thứ lỗi thì sao?”

Phàn Viễn hời hợt đáp: “Xe ngựa của Đoan Vương Phủ vẫn đang đợi bên ngoài Hầu Phủ, nếu không thấy thảo dân bình an quay về, chỉ sợ Đoan Thân Vương sẽ không để yên.”

Thái tử đứng lên, hất mạnh tách trà và khay quả xuống đất, chỉ vào mặt anh giận dữ mắng: “Hay lắm Tiêu Viễn, ngươi thực sự đã có ý chống lại ta từ trước! Bùi Khải cho ngươi cái gì tốt, mà ngươi lại dám làm như vậy với bổn điện?! Lẽ nào ngươi cho rằng bổn điện dễ bị lừa gạt hà hiếp sao?! Ngươi cam tâm làm tay sai cho Bùi Khải, ngươi có nghĩ nếu tương lai bổn điện đăng cơ, ngươi sẽ có kết cục như nào không?!’

Phàn Viễn thưởng thức tách trà, hờ hững nói: “Tương lai rốt cuộc ai đăng cơ, vẫn còn chưa biết.”

Anh đặt hộp quà mình mang tới xuống bên tay Tiêu Minh Qua, “Vốn là hôm nay muốn tới chúc thọ phụ thân, đây là lễ vật, nhi tử không tiện ở lâu, xin cáo từ trước.”

Anh không dây dưa mà dứt khoát ra ngoài, Bùi Du ở trong thư phòng vẫn còn đang giận dữ, hắn đập hết những gì mắt thấy đập được, thế nhưng cơn tức vẫn chẳng nguôi ngoai, miệng mắng: “Một con thỏ già mà cũng dám rêu rao với bổn vương! Thật nực cười!”

Tiêu Minh Qua vẫn ngồi ung dung trên ghế, ông mở hộp quà kia ra, thấy cây nhân sâm thượng đẳng trong đó, khóe môi lộ ra ý cười: “Điện hạ bớt giận, đứa con bất hiếu của thần tuy rằng tính tình cổ quái, làm việc không theo chương pháp nào, nhưng thực sự có bản lĩnh, bằng không sao Đoan Thân Vương từ một hoàng tử không được sủng hạnh, lại có thể vùng lên được địa vị này.”

Thái tử nói: “Nhưng hắn đã đầu quân cho Bùi Khải! Chẳng lẽ bổn vương phải khép nép đi cầu xin hắn?!”

Tiêu Minh Qua lắc đầu nói: “Không cần phải phí sức như vậy, tính của nó rất cương quyết, một khi đã quyết làm gì, người bên ngoài có ngăn cũng chẳng được. Không bằng nhổ cỏ tận gốc, dứt khoát cho xong.”

Thái tử giật mình, đột nhiên cười nói: “Nhưng lão tam còn đang đợi hắn quay về.”

“Chỉ cần nó ra khỏi Hầu phủ, có xảy ra chuyện bất trắc cũng không ai truy cứu trách nhiệm của thần được, dù là Đoan Thân Vương, cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng.”

“Hầu gia thực sự chịu được sao, Tiêu Viễn dù sao cũng là con trai ruột của Hầu gia mà.”

Tiêu Minh Qua đóng nắp hộp nhân sâm lại, giọng lạnh tanh: “Có gì mà không chịu được, chỉ là nghiệp chướng thôi mà!”

*******************

“Bíp, nội dung tiếp theo, chủ nhân sẽ bị thái tử bắt vào nhà lao tra tấn, xin hỏi có cần đổi dược hoàn giải đau không ạ?”

Phàn Viễn tựa vào miếng đệm lót, trầm mặc trong thoáng chốc rồi nói: “Tạm thời không cần, đợi đến khi anh không chịu được nữa thì tính sau.”

Anh muốn xem, rốt cuộc có giống như những gì mình nghĩ không, nhiều chuyện trùng hợp tới vậy, cứ tiếp tục giả câm giả điếc nữa thì không ra thể thống gì.

chapter content



Thỏ già (thỏ nhi gia, hay còn dịch là lão thỏ): đồ chơi dân gian ở Bắc Kinh bán cho trẻ con vào Trung Thu. Ngoài ra còn chỉ người bán nam bất nữ.