Làm Đến Khi Em Biết Mới Thôi

Chương 47: Tôi mồi lửa anh cản cái đéo ấy!



Ngay khi nghe thấy cửa phòng mở ra, tim Chu Hoằng lộp bộp nhảy mạnh, hắn bất ngờ đứng dậy muốn tiến lên, nhưng một chân run run lại không cong lên, bởi vì lúc đưa mắt nhìn qua thì thấy Tuyết Bạch Sinh là rất ung dung, một tay chống lưng ghế chậm rãi đứng lên, hoàn toàn không vội vàng giống hắn.

Phản ứng xông tới cửa của Chu Hoằng cứ thế bị phanh lại.

Hắn cho rằng Tuyết Bạch Sinh rất thản nhiên, là do không nhìn thấy ánh mắt y không ngừng lóe lên, trong ánh mắt không dính dáng gì đến một loại tâm tình gọi là tự tin, tay y còn đang run rẩy, chân cũng vậy, hai cái chân dường như không còn là của mình, đứng đó đến đau xương hông.

Hai người đều không nhúc nhích nhìn chằm chằm hướng huyền quan.

Trương Cảnh Minh cụp mắt đóng cửa lại, quay người lại vừa mới gian nan nâng tầm mắt, thì sửng sốt.

Chu Hoằng bật ánh mắt lên thật sáng, nhưng vẫn nhìn sai người Trương Cảnh Minh nhìn thấy đầu tiên là ai.

Kỳ thực đều thấy được, một không gian thoải mái như vậy, hai người lại ngồi gần nhau, đứng thẳng như cán bút, tự nhiên đều đồng thời nhét vào đáy mắt, chỉ là với cái nhìn thứ hai, thì rõ ràng là cho Tuyết Bạch Sinh.

Chu Hoằng không phải người mù, lại bị tâm tình che mờ tâm trí, cho dù Trương Cảnh Minh nhìn hắn, hắn cũng sẽ cảm thấy là giả, huống chi rất rõ ràng là không nhìn hắn, mặc dù sau này hắn sẽ hiểu, nhưng lúc này lại không thể.

Nắm đấm của Chu Hoằng đang run run, hắn nhìn Trương Cảnh Minh không hề nhìn hắn một cách chăm chú, hận không thể móc mắt anh ra, hắn không thể chịu đựng hai người này tiếp tục đối mắt nữa, lúc này vung cánh tay cánh tay lên, há miệng ra còn chưa phát ra âm thanh, đã thấy Tuyết Bạch Sinh một tay đút túi quần tiến về trước một bước.

"Cảnh Minh, em ly hôn rồi."

Giọng nói khàn khàn run rẩy vang lên trong không gian yên lặng, lộ ra khổ luyến và kích động không cách nào hình dung.

Chu Hoằng lập tức cứng đờ, hắn vẫn duy trì động tác há miệng vung tay, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Trương Cảnh Minh, trước khi nghe thấy câu này, mặt anh không thay đổi, sau khi nghe thấy câu này, Chu Hoằng lại thấy, mắt mũi miệng, thậm chí cơ thịt trên mặt của anh, rõ ràng không hề động đậy, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cả gương mặt anh đều tỏa sáng.

Tim Chu Hoằng cũng lung lay theo, hắn ngậm miệng, cánh tay cũng hạ xuống, sau đó đưa mắt nhìn qua liền thấy Tuyết Bạch Sinh có chút kích động lại tiến lên một bước, tiếp tục nói với Trương Cảnh Minh một câu "Em trở về tới tìm anh".

Mẹ nó anh ta thực sự không biết xấu hổ.

Chu Hoằng tức đến muốn cười, cơ thể căng thẳng bỗng nhiên mềm nhũn ra, rất mệt, hắn nghiêng đầu nhìn hai người đang nhìn nhau ở đằng kia, trên mặt mang nét trêu đùa như đang xem cuộc vui.

Vãi cớt, hắn lại hơi ngại đi tới quấy rối người ta cơ đấy!

Nhìn Trương Cảnh Minh, từ đầu đến giờ tổng cộng chỉ có hai biểu tình, một là không biểu cảm, hai là bộ dạng linh hồn thoát xác như có như không lúc vừa rồi, phản xạ hình cung dài đó à cả nhà anh!

"Ditme anh có chút phản ứng không được à, người ta nói người ta ly hôn trở về tới tìm anh kìa, fuck cả nhà anh!" Chu Hoằng đã không quản được miệng của mình, nói xong còn không ngừng run run.

Trương Cảnh Minh bị Chu Hoằng mắng như thế, ánh mắt bỗng dưng lóe lên, anh nhanh chóng nhìn Chu Hoằng, sau đó cúi đầu cởi giày, động tác trước sau như một tiêu sái vô biên, cơ mà dưới tình huống xảy ra chuyện như thế, cũng không nhìn ra nửa phần ngưng trệ ảnh hưởng.

Tuyết Bạch Sinh bị Chu Hoằng làm giật mình, hé môi nhìn hắn, ánh mắt rất phức tạp.

Chu Hoằng hừ một tiếng, "Nhìn cái gì, phắc!"

Chưa từng nghe chửi tục à đậu xanh, Chu Hoằng còn muốn thêm một câu như vậy cơ, nhưng đột nhiên lên cơn nghiện thuốc lá, vì vậy liền cắm đầu tìm trái tìm phải tìm trong khẽ sô pha một điều hắn giấu từ trước, nhưng chờ ngầm lên môi rồi lại phát hiện không có bật lửa, vì vậy liền nhấc chân định vào bếp, muốn bật bếp ga mồi thuốc.

Nổi điên như cắn thuốc.

Trương Cảnh Minh ra khỏi huyền quan đứng bất động tại chỗ, mắt nhìn theo Chu Hoằng, nhìn hắn tự dằn vặt, khi hắn sắp chạy tới nhà bếp thì bỗng nhiên tiến lên ôm cơ thể hắn.

"Em muốn làm gì?"

Trương Cảnh Minh vừa ra tay, Chu Hoằng tựa như trói thùng xăng chứa thuốc nổ, lập tức nổ tung, giơ nắm đấm lên rồi hung hăng thụi vào bụng Trương Cảnh Minh một cái.

"Mẹ nó tôi mồi thuốc! Tôi mồi thuốc anh cản cái đéo ấy!"

Trương Cảnh Minh đau đến mức cúi người, một chân quỳ dưới đất, cánh tay ôm bụng, nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, "Đệt!"

Tuyết Bạch Sinh đang bối rối đi tới, đột nhiên nghe thấy một tiếng chửi tục nhỏ của Trương Cảnh Minh, cước bộ không khỏi khựng lại.

Chu Hoằng nghe càng rõ hơn, nhưng không phản ứng lớn như Tuyết Bạch Sinh, trong lòng chỉ hiện lên một câu, lần đầu tiên nghe anh ấy nói tục nha, sau đó lại bắt đầu giận không kiềm chế được.

Trương Cảnh Minh không chờ Tuyết Bạch Sinh đi tới đỡ, liền tự đứng lên, anh xanh mặt nhìn thẳng Chu Hoằng đã hắc hóa, đoạt lấy thuốc lá trong miệng hắn ném xuống đất, sau đó cũng không dừng lại nửa chút thụi vào bụng Chu Hoằng một cái, sau đó giang hai tay đỡ Chu Hoằng ngã xuống, gương mặt không hề dậy sóng.

"Đệt mẹ..."

Tuyết Bạch Sinh ngẩn ngơ ngoài đó hai bước.

"Tỉnh chưa?"

Cơ thể Chu Hoằng vặn vẹo tựa lên cánh tay mạnh mẽ của Trương Cảnh Minh, liên tiếp hút khí lạnh, trên trán thậm chí còn chảy mồ hôi, "Mẹ nó anh đến mức ra tay ác thế sao..."

"Cũng không thấy em dịu dàng bao nhiêu."

Chu Hoằng vẫn còn tâm tình cười ha ha hai tiếng, tay nắm của hắn bỏ khỏi bụng, có mục đích khác một tay vịn vai Trương Cảnh Minh, một tay đè ngực của anh, ma sát lề mề đứng thẳng người.

Trương Cảnh Minh cũng không thấy khác thường với sự cố ý của Chu Hoằng, kiên nhẫn chờ hắn hoàn toàn đứng thẳng.

Sắc mặt Tuyết Bạch Sinh càng thêm tái nhợt, nhưng rất nhanh, y lại có thể cong khóe môi, tựa hồ rất có hứng thú nhìn hai người, "Quan hệ của hai người thật tốt."

Đã quên vừa rồi không biết xấu hổ thế nào rồi hả?

Một người ăn một đấm thì quan hệ còn có thể nhìn ra là tốt, xem bản chất kìa, Chu Hoằng quay mặt nhìn anh, lại nghiêng đầu rồi nhướng mày, "Biết là tốt rồi."

Trương Cảnh Minh sau lưng bóp mông Chu Hoằng một cái, đồng thời không quá mức hào hứng nói với Tuyết Bạch Sinh, "Khiến cậu chê cười, tính tình em ấy không tốt."

Bị bóp, Chu Hoằng kêu sit một tiếng, trừng mắt Trương Cảnh Minh, biết anh đang cảnh cáo hắn chú ý ngôn từ, nhớ tới vừa rồi cũng biết mình quá đáng, liền không muốn cố ý lần nữa, chỉ gào một câu "Anh bóp cái mông em làm cái gì" à ha, bởi vì hắn đã đã nhận ra Tuyết Bạch Sinh thất thố rất rõ ràng.

Vậy là rất được rồi, chí ít Trương Cảnh Minh ổn định, còn liếc mắt đưa tình tú ân ái với hắn một lần, làm biểu hiện của lần đầu tiên gặp sau ba năm chia tay ba năm, cũng đủ tiêu chuẩn đi.

"Cậu về đây, đám Hách Lôi có biết không?" Trương Cảnh Minh vừa cởi áo khoác ra vừa đi, vô luận giọng nói hay động tác đều hết sức tự nhiên, tựa như người trước mắt này chỉ là một người bạn tốt mới đi công tác chưa được mấy ngày.

Tuyết Bạch Sinh dần dần bắt đầu miễn cưỡng, cười rất vô lực, "Còn chưa nói cho họ biết."

"Ừ," Trương Cảnh Minh lãnh đạm đáp một tiếng, sau đó nhìn sang Chu Hoằng sắc mặt thiếu nợ, giọng nói có vẻ bất mãn, "Không biết rót nước sao?"

Chu Hoằng "Hả?" một cái tiếng, chưa kịp hiểu ra thì chợt nghe giọng nói khàn khàn của Tuyết Bạch Sinh, "Không sao" gì đó, Chu Hoằng nhất thời liền không thoải mái, bước nhanh chân đi rót nước.

"Mời uống nước." Chu Hoằng không được lịch sự cho lắm đưa cái ly cho Tuyết Bạch Sinh, Tuyết Bạch Sinh cười nhận lấy, nhưng Chu Hoằng nhìn ra, anh ta rất mất tự nhiên, rất quẫn bách.

Chu Hoằng chỉ chỉ sô pha, lại bổ sung một câu, "Mời ngồi ha." Giọng điệu tốt hơn tí xíu.

Bị đổi xử như khách, Tuyết Bạch Sinh rất khó chịu.

"Hôm nay khuya lắm rồi, không có thời gian chiêu đãi cậu đàng hoàng, chờ hôm nào thích hợp, kêu đám Hách Lôi ra rồi cùng đón gió cho cậu vậy." Thấy Tuyết Bạch Sinh không muốn ngồi, Trương Cảnh Minh liền nói như vậy.

Tuyết Bạch Sinh khẽ cúi đầu đi tới trước bàn, để ly nước xuống, lúc ngẩng đầu lên lại là một bộ dạng minh diễm chiếu nhân, "Ừm, em sẽ liên lạc với họ, thời gian không còn sớm, em còn việc phải xử lý, không ngồi lâu được." Nói rồi, đã đạp cước bộ ra ngoài rồi.

Trương Cảnh Minh ở phía sau tiễn, "Đi đường cẩn thận."

Lúc mở cửa, Tuyết Bạch Sinh khựng lại một lát, nhưng không xoay người, bóng lưng gì đó rất đáng cân nhắc, Chu Hoằng ở kế bên thấy thế thì trực tiếp ngậm miệng.

"Đã lâu không gặp, vừa rồi tâm tình có hơi kích động, hy vọng anh bỏ qua cho." Tay để lên khóa cửa, giọng của Tuyết Bạch Sinh vốn đã khàn lúc này trở nên càng thêm khản đặc, tâm tình người nghe vào cũng đi xuống theo.

"Ừm, tôi biết, không sao."

Trương Cảnh Minh thủy chung đều lịch sự xa cách, tình cảm hiện lộ trong lời nói cũng rất trong suốt.

Bỏ đi lòng riêng, Chu Hoằng cũng thoáng cảm thấy Trương Cảnh Minh hơi ác, rất đả kích người đó, vừa rồi người ta kích động nói như thế, lại nhận được câu trả lời như vậy, thực sự mất mặt, nếu đặt trên người Chu Hoằng, đoán chừng phải đâm đầu vào mới có thể dễ chịu một tí.

Tuyết Bạch Sinh không nói tiếp nữa, bất ngờ dùng sức kéo cửa ra, bước nhanh ra ngoài.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Viết dưới góc độ của Chu Hoằng, đưa tình cảm vào trong quá là nhiều...