Lái Buôn

Chương 7



Editor: Docke

Sau khi rời khỏi Mộ Thành và trở vềtrang, Vân Nông đưa tới một bàn rượu và thức ăn cho ba vị sát thủ thiếuchút nữa đã bị nàng bỏ đói đến chết ở trong trang để dằn bụng, thuậnđường báo cho bọn họ biết những tin tức nàng vừa tìm hiểu được.

“Mộ Thanh Trì?” Long Hạng nghe xong, vẻ mặt mờ mịt, “Làm sao lại chọc đến hắn?”

Nàng chỉ thẳng vào Nghiêm Ngạn đang ngồi bên cạnh, “Chưởng môn phái Mộ Thành, là sư phụ tiền nhiệm của huynh ấy.”

“… Từng có thù?” Long Hạng cẩn thận nhìn thần sắc hoàn toàn khác thường của Nghiêm Ngạn.

“Hại huynh ấy cửa nát nhà tan, ngươi nói xem có thù hay không?”

Hàn Băng do dự hỏi: “Ninh Lang lại có quan hệ gì?”

“Con trai của Ninh Lang năm đó phạm phảitội tử hình. Ninh Lạng vì muốn cứu con, bỏ ra một số tiền đến Mộ ThànhPhái mua cái mạng của Nghiêm Ngạn. Nhưng Nghiêm Ngạn may mắn chạy thoát, cho nên Mộ Thành Phái lại bắt ấu đệ (em trai tuổi còn nhỏ) của Nghiêm Ngạn ra để chịu hình thay.”

Đào Thất hiếm khi quản được cái miệng, không mở miệng nói loạn giữa bầu không khí nghiêm túc này.

“Vậy Ninh Lang hắn sao lại còn…” Đệ đệ của Nghiêm Ngạn chẳng phải đã bồi thường một mạng rồi đó sao?

“Mấy năm trước, con trai của Ninh Lang đã chết trong tay Nghiêm Ngạn. Ninh Lang vì muốn báo thù, tính giết sạchtất cả sát thủ trong giới sát thủ.”

Đào Thất buồn bực nhảy dựng khỏi ghế, “Lão già đó dựa vào cái gì mà báo thù a?”

“Đúng vậy, quá vô sỉ!” Long Hạng cùngchung mối thù, đập bàn đập ghế. Không ngờ Nghiêm Ngạn đã buông tha chohắn rồi mà Ninh Lang còn mặt dày mày dạn đi tìm Nghiêm Ngạn báo thù.

Hàn Băng cũng dùng tay đốt mặt bàn, “Chuyện ngọc Côn Luân, chính là do Mộ Thành Phái cùng Ninh Lang liên thủ giở trò quỷ?”

“Đúng vậy.” Vân Nông thanh thanh cổ họng, “Bọn họ cùng nhau liên thủ, chính là muốn dùng ngọc Côn Luân bức cácngươi đến đường cùng. Nếu có thể mượn tay giang hồ để trừ bỏ các ngươilà tốt nhất.”

“Chuyện này đối với Mộ Thành phái có lợi ích gì?” Hàn Băng chẳng mấy quan tâm đến chuyện của mấy môn phái.

“Nếu các ngươi phản kích, người trong các đại môn phái cũng sẽ bị thương vong. Sau khi các đại môn phái bị đạithương nguyên khí, tất nhiên Mộ Thành phái sẽ có cơ hội quật khởi.” Nàng thuận đường nói ra ý đồ Tư Mã Chiêu của ai đó. “Mộ Thanh Trì sớm đãmuốn làm cho Mộ Thành phái trở thành môn phái lớn nhất Trung Nguyên.”

Hàn Băng nhếch khóe môi, “Thì ra là thế.” Giết một hai tên chưởng môn nhân, chuyện này… Ồ, không phải quá khó khăn.

“Trước mắt các ngươi đều bị vây khốn ởđây, có thể đồng lòng hợp lực tất nhiên là không gì tốt hơn. Nếu tườngsụp, dù sao mọi người cũng sẽ bị đè chết.” Vân Nông không quên nhắc nhởbọn họ đều đang ở trên cùng một chiếc thuyền.

Đào Thất vẫn là kẻ thiếu suy nghĩ, “Có cần phải rủa chúng ta như vậy không a? Độc nhất là lòng dạ đàn bà…”

Không đợi Nghiêm Ngạn bắt tay đến thanhnhuyễn kiếm dắt quanh hông, bên cạnh đã có hai đại chưởng, mười phần ăn ý chụp xuống đầu Đào Thất.

Tiểu tử này lại muốn hại bọn họ bị tăng tiền thuê nhà ư?

Long Hạng nghiêm sắc mặt, quay qua thỉnh giáo nàng, “Ngươi có chủ ý gì không?”

Nàng cười tươi như hoa, nói: “Có chứ, đem Băng Sương công tử của chúng ta đi tắm gội rồi đưa lên giường của giáochủ đại nhân. Nói không chừng giáo chủ đại nhân hả lòng hả dạ, các giáođồ ma giáo sẽ tôn sùng chúng ta như ân nhân vô thượng. Nếu không thểthay chúng ta xử lý đám nhân sĩ võ lâm, bảo vệ tính mạng của chúng tathì cũng có thể cho chúng ta ở lại ma giáo, nơi nổi tiếng là ăn sung mặc sướng vô cùng.”

“Vậy đưa hắn đi đi.” Long Hạng nói cho cùng vẫn là bất nghĩa chính từ nghiêm.

“Ừ…” Đào Thất cũng tận lực phụ họa.

Hàn Băng không nói hai lời, rút đao ra khỏi vỏ, nặng nề đặt thanh bảo đao sáng choang lên bàn.

“Ngươi còn có chủ ý gì khác hay không?” Long Hạng vội vàng sửa miệng, “Không sưu!”

“Không sưu cũng có.” Thật ra nàng cũng chỉ thấy không khí vừa rồi quá nghiêm trọng, cho nên mới nói đùa một chút mà thôi.

Bốn vị sát thủ đang ngồi đều nín thở chờđợi. Vẻ mặt mỗi người đều cực kỳ giống bánh trôi đặt bên cạnh nồi, sẽ bị người ta bỏ vào nước sôi bất cứ lúc nào.

“Ngươi, hãy sử dụng sắc đẹp của ngươi.”Đầu tiên, Vân Nông nhìn Hàn Băng, sau đó lại quay đầu nhìn qua LongHạng, “Ngươi, phải lợi dụng bản sắc nam tử hán của ngươi.”

Đào Thất ngây thơ liền đặt câu hỏi: “Có cái gì không giống sao?”

“Ừm, phân biệt cao thấp.” Vẻ mặt nàng vẫn vô cùng nghiêm túc.

“A?”

Khi ba gã sát thủ đứng đầu bảng phong sắc mặt biến sắc rõ rệt, Nghiêm Ngạn vội vàng đứng ra cứu nguy, cũng nhẹnhàng ở dưới gầm bàn nhéo vào lòng bàn tay của Vân Nông một cái.

“Khụ khụ, nàng ấy rất thích nói đùa…” Không cần hại hắn bị bắt ở nhà đại khai sát giới.

Đáng tiếc, lần này Vân Nông thật sự không phải chỉ là đùa giỡn với họ, “Ý của ta là, hãy đem bốn miếng ngọc quyết của chúng ta tặng ra ngoài, mà các ngươi, chính là người đem tặng.”

“Ngươi từng nói thất phu vô tội hoài bích có tội. Cho dù chúng ta tặng ngọc quyết ra ngoài, cũng không có ai tinchúng ta không biết nơi cất giấu bảo tàng…” Mới bị nàng giáo dục xong,Đào Thất đau khổ suy nghĩ tại sao nàng nói rồi lại thay lời như thế.

Long Hạng cũng không xem trọng, “Trongtình huống bị toàn giang hồ đuổi giết, cho dù chúng ta muốn tặng, có aidám nhận chứ?” Vậy chẳng phải là không muốn sống nữa hay sao.

“Có hai người sẽ thu nhận đám khoai lang phỏng tay này.” Vân Nông lại bình tĩnh nhìn bọn họ, lắc lắc ngón tay.

“Ai?”

“Đương kim võ lâm minh chủ cùng giáo chủma giáo.” Nàng đắc ý dào dạt, “Ta cũng không tin có người lại nảy sinhhùng tâm báo tử, dám đến trước mặt hai người này kêu gào đoạt bảo.”

“…” Mệt nàng nghĩ ra.

Nghiêm Ngạn vốn tưởng rằng nàng vẫn sẽnhư trước kia, dựa vào chính mình để giải quyết chuyện này. Không ngờtới bây giờ nàng lại muốn dùng ngoại lực hỗ trợ?

“Vì sao lại đi tìm bọn họ?” Một chính một tà, hai vị Đại Phật cùng Tà Thần này đều không phải là nơi dễ chọc.

“Vì hai tòa núi chống lưng này thế lực đủ khổng lồ, không ai dám nhổ râu hùm, càng không ai dám nghi ngờ NgọcQuyết không có trên người bọn họ. Cho nên, chỉ cần ném Ngọc Quyết quacho bọn họ, còn không thể giải quyết hơn một nửa truy binh hay sao? Hơnnữa, hai người này, căn bản không phải là đối tượng mà đám người tronggiang hồ dám xuống tay.”

“Đợi đã, hơn một nửa?” Hàn Băng càng nghe càng cảm thấy không đúng.

Nàng nhún nhún vai, “Luôn luôn không tin người thôi.”

“Vậy một nửa còn lại thì phải làm thế nào?” Không phải kêu bọn hắn từ từ xử lý đấy chứ?

“Không làm gì cả, giải quyết bọn họ là được.”

“Có phải là ngươi đánh giá chúng ta quá cao rồi không?” Long Hạng rất muốn xách nàng ném ra ngoài trời gió lạnh.

Vân Nông từ từ thắp một ngọn đèn khác,“Đương nhiên không phải kêu các ngươi cố sức tự tay giải quyết, chúng ta tìm một người đến làm là được rồi.”

“Có người chịu làm sao?”

“Đến lúc đó, minh chủ đại nhân và giáochủ đại nhân sẽ nghĩ cách.” Tông Trạch xem xét đến vấn đề trật tự cùnghòa bình của võ lâm, đến lúc đó không muốn ra tay cũng không được. Cònvề Hướng Vân Thâm… cái này còn phải xem tâm tình của hắn tốt hay xấu, và mị lực của ai đó có đủ lớn hay không nữa.

Mọi người nhìn nàng, “Vậy…”

Nàng lấy ra một cái túi thêu tinh xảo đưa cho Long Hạng, “Ngươi đi tìm võ lâm minh chủ, giao hai khối Ngọc Quyết này cho hắn.”

“Chỉ một mình ta đi?” Long Hạng trừng lớn mắt. Có phải nàng đã quên rồi không, mới thời gian trước Tông Trạch còn bám riết lấy hắn đòi đánh đòi tranh mà?

“Tông Trạch sẽ không ăn ngươi đâu mà lo.” Tông Trạch còn chiếm vị trí minh chủ, ắt ngại mất mặt. Long Hạng khôngmuốn ra tay, chẳng lẽ Tông Trạch lại kề kiếm lên cổ buộc hắn xuất chiêusao?

Long Hạng vẫn lẩm bẩm, “Tốt nhất là…”

“Ngươi đem hai khối ngọc quyết này giaocho chủ ma giáo.” Vân Nông lại đem một túi thêu khác giao cho Hàn Băng,trên mặt hắn đang viết rõ ràng ‘Đại gia ta mặc kệ’.

Hắn cười lạnh, “Hướng Vân Thâm cũng sẽ không ăn ta?” Nàng quên hắn vì sao lại phải váo trốn trong này à?

Ách, chuyện này thì…

Muốn giáo chủ đại nhân không động khẩu cũng không động thủ với khối thịt thơm ngào ngạt này, quả thật hơi ép buộc.

“Cho nên ngươi nhớ rõ, mang theo NghiêmNgạn làm bảo tiêu.” Vân Nông bổ sung, kéo cánh tay Nghiêm Ngạn qua làmnhư cam đoan, “Nhớ kỹ, ngươi phải ra mặt mới có cơ hội nhìn thấy giáochủ đại nhân.” Nếu không làm như vậy, tổng đàn ma giáo đâu phải ngườibình thường muốn đến là đến được? Chứ đừng nói là muốn Hướng Vân Thâmnhận lấy hai khối ngọc quyết này.

Đào Thất chỉ vào chính mình, người duy nhất chưa nhận được nhiệm vụ gì, “Ta thì sao?”

“Ngươi phụ trách đi một vòng giang hồ rải tin tức.” Vân Nông quyết định giao cho cái tên lưỡi dài này công tácthích hợp nhất. “Ta sẽ giúp ngươi chuẩn bị tốt công cụ dịch dung. Ngươikhông cần lo lắng sẽ bị nhận ra.” Chỉ cần lời đồn võ lâm minh chủ cùnggiáo chủ ma giáo có trong tay ngọc quyết được khuếch tán rộng rãi, đámngười truy bảo còn không chuyển lực chú ý hay sao?

“Ờ.”

Đại khái dặn dò đã xong, Vân Nông lườibiếng vặn thái lưng. Ở đây ngoại trừ nàng cùng Đào Thất ra, ba vị khácbị chỉ tên bắt đi tìm tòi đầm rồng hang hổ, một chút thoải mái cũngkhông tìm thấy.

“Còn có cái gì chưa rõ sao?” Sao tất cả đều giống như không có tiền trả tiền thuê nhà thế kia?

Long Hạng nhíu mi, “Ngươi cam đoan rằng sau khi làm như vậy, chúng ta sẽ không sao ư?”

“Đương nhiên không phải. Đây chỉ mới là mở đầu thôi. Xong chuyện này còn có công tác tiếp theo.”

“Còn có công tác gì nữa?”

“Nhổ cỏ tận gốc.” Nàng chưa từng muốnbuông tha cho hai con cá lớn, “Cần phải làm cho hai vị chủ sử phía saumàn kia, sau này không có cách nào động đến các ngươi được nữa.” Chịukhổ một lần để vui sướng cả đời chính là phương pháp tốt nhất, phải làmcho bọn họ rốt cuộc không còn động đậy được tâm tư kia nữa.

“Ngươi khẳng định kế sách này sẽ thànhcông?” Hàn ý đầy mặt, Hàn Băng cứ nghĩ đến lần trước vất vả lắm mình mới thoát khỏi tổng đàn ma giáo, căn bản là không còn muốn đặt chân lên cái địa phương đó nữa.

Nàng mỉm cười cổ vũ bọn họ. “Thành sự tại nhân, dù sao cũng phải thử mới biết.”

Bốn gã sát thủ trong đại sảnh trầm mặcmột hồi lâu. Ngay khi Vân Nông đang lo lắng bọn họ sẽ không đi mạo hiểmthì Nghiêm Ngạn rốt cuộc lên tiếng trước.

“Ta làm.” Coi như đến tham quan ma giáo đi.

Long Hạng đập tay xuống bàn, “Đi, theo ý ngươi!”

“Vậy khi nào chúng ta xuất phát?” Liêntục bị nhốt bỏ đói ở trong trang mấy ngày, Đào Thất khẩn trương muốn trở lại nhân gian hưởng thụ khói lửa mỹ thực.

“Ngày mai.” Nàng trả lời rất nhanh.

Đuổi sao?

“Đêm nay chúng ta ăn một bữa no nê đi. Ta xuống bếp đây, nhớ rõ đến lúc đó uống thêm mấy chén nhé.” Vân Nông nhìn sắc trời bên ngoài cũng sắp tối rồi, nàng lôi kéo ống tay áo NghiêmNgạn. Hắn hiểu ý, đứng dậy chuẩn bị cùng đi xuống bếp hỗ trợ.

Vì bữa tiệc chia tay này, Vân Nông quảthật tốn nhiều công phu. Nàng dùng gần hết phân nửa số nguyên liệu nấuăn mà nàng mới cùng Nghiêm Ngạn mua về, nhằm thỏa mãn các vị khách trọđã lâu không được nếm sơn trân hải vị, cũng làm cho tòa trang lạnh lẽođã lâu, lại còn bị phủ tuyết ban đêm có thêm phần ấm áp hòa thuận, mensay vui vẻ.

Khi chậu than tràn đầy đã cháy sạch, ĐàoThất có tửu lượng cực kém lại uống rượu. Lúc này, hắn không lủi lên nócnhà hô to gọi nhỏ thì cũng ôm Long hạng cởi ra một chiếc hài cũ, thìthào kể lể một đống chuyện tình, cũng không biết đến tột cùng là hắnmuốn nói cùng ai.

Hàn Băng không dám uống nhiều. Đến khicảm thấy mệt mỏi, vốn tính trở về khách viện nghỉ tạm, nhưng hắn cònchưa ra đến cửa đã bị Vân Nông ngăn lại. Hắn cúi đầu nhìn, nàng đang cầm một cái hộp gỗ. Trong hộp, hai viên Đại Hoàn Đan giá trị ngàn lượngđang nằm chiễm trệ.

“Nội thương của ngươi mặc dù đã lành,nhưng vì muốn vững chắc một chút, vẫn nên nhận lấy đi.” Nếu lỡ cùngHướng Vân Thâm nói chuyện không hợp, chỉ trông cậy vào một mình NghiêmNgạn thì không biết có đủ hay không, cho nên sự trợ lực của hắn là không thể thiếu.

Hàn Băng theo bản năng, lập tức sờ vào túi tiền trên người.

“Không thu tiền của ngươi đâu.” Nàng nhét hộp gỗ vào lòng bàn tay hắn, “Thay ta chăm sóc Nghiêm Ngạn là được rồi.”

Nhìn nàng lo lắng biểu đạt tình cảm, Hàn Băng cũng không nói nhiều, chỉ gật gật đầu.

“Ta đâu ta đâu? Ta có hay không?” Long Hạng đang kéo biểu đệ nhà mình trở về khách viện, trông thấy vậy cũng xán lại.

Hàn Băng đẩy hắn ra, “Ngươi không chếtđược.” Tới gặp Tông Trạch còn có thể nói đạo lý, sao giống với cái tênHướng Vân Thâm tâm tình là âm là dương cũng không biết chừng kia được?

Lục tục đuổi hết đám khách trọ về kháchviện xong, Nghiêm Ngạn trở về phòng liền im lặng ngồi ở bên giường, nhìn Vân Nông đi tới đi lui trong phòng thay hắn thu dọn đồ đặc, sợ sẽ quênthiếu thứ gì.

“Tiểu Nông, tay nải này nàng đã kiểm tra ba lần rồi.” Sau khi đợi hơn nửa ngày, hắn nhìn không được, rốt cuộc đè tay nàng xuống.

“Thiếp lo lắng…” Luôn luôn che giấu trước mặt người khác, giờ phút này dưới ánh sáng của ngọn đèn chiếu rọi, vẻmặt đầy lo lắng của nàng rốt cuộc đã không thể che dấu.

“Được rồi, kinh nghiệm đi đường của tacòn nhiều hơn nàng.” Nghiêm Ngạn quẳng tay nải lên bàn, lôi kéo nàng điđến bên giường để nàng ngồi lên đùi hắn, “Tính lộ trình thì khoảng mộttháng sau ta sẽ trở về. Nàng cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ là được rồi.”

Vân Nông trầm mặc tựa vào lòng hắn, nhìnchăm chú vào ánh nến trên bàn một hồi mới nói ra nỗi sầu lo nàng đã giấu dưới đáy lòng bấy lâu.

“Thật ra… Thiếp không biết Hướng Vân Thâm là người như thế nào. Tin tức của hắn quá khó thăm dò.” Trên giang hồmọi người đều biết võ công của Hướng Vân Thâm cùng Tông Trạch ngangnhau. Nhưng thực tế như thế nào thì không ai biết cả. Hơn nữa, Hàn Băngđã từng nói, Hướng Vân Thâm chính là một tên điên…

“Cho nên, thiếp không dám chắc…”

Hắn trấn an, hôn lên đôi mắt nàng, “Ta cùng Hàn Băng sẽ chú ý cẩn thận.”

“Chàng không được để thiếp phòng khôngchiếc bóng quá lâu đấy.” Cứ cảm thấy lần này đánh cược quá lớn, nàngkhẩn trương túm chặt lấy vạt áo hắn không buông.

“Ta sẽ nhanh chóng trở về.” Nhiều năm qua chuyện hắn vất vả cần cù luyện bí tịch cũng không phải là giả.

“Tuyệt đối không thể bị thương…” Nàng nói nói xonng, lại muốn đi lấy thêm hai bình kim sang dược bỏ vào tay nải cho hắn.

Nghiêm Ngạn giữ nàng ngồi lại, “Được rồi mà.”

Trong lúc nhất thời, bao nhiêu lời muốndặn dò nhưng nàng lại mê muội không nhớ nổi bao nhiêu. Nàng chỉ đành vùi đầu vào lòng hắn, hai tay vòng qua tấm lưng rộng lớn của hắn, dùng sứctúm chặt lấy áo hắn. Sau đó rầu rĩ nói: “Nếu quả thật không thể nóichuyện bình thường với Hướng Vân Thâm, nhớ phải truyền tin cho thiếpbiết…”

“Yên tâm, nàng sẽ không có cơ hội đíchtay ra tay đâu.” Hắn buồn cười nhìn nàng. Bộ dáng trước mặt người kháccủa nàng lúc này tất cả đều biến mất, chỉ còn lại là tiểu cô nương sợhãi trước kia, cứ vùi đầu vào lòng hắn cầu được an tâm mà thôi.

“Chàng —— “

“Hãy tin ta.” Hắn không cho nàng nói thêm gì nữa, nâng khuôn mặt nàng lên, “Không nhớ sao? Ta là nam nhân đã lậpgia đình.” Hắn đã cố gắng biết bao mới có thể đi đến ngày hôm nay. Dùthế nào hắn cũng sẽ không buông tay.

Nhìn chăm chú vào đôi mắt trong suốt củaNghiêm Ngạn, Vân Nông cảm thấy tuyết lạnh đều đã bị hòa tan trong đáymắt lo lắng ấy. Hắn vẫn giống như trước đây, không hề nói những lời hứahẹn hoa mỹ với nàng, nhưng mỗi lời nói ra đều sẽ làm được.

“Ừm, thiếp chờ chàng trở về.”

Gió núi thừa lúc đêm khuya thổi ập đếnlàm cho thế tuyết ngoài cửa sổ càng gào thét mãnh liệt. Tuy nàng vẫnchẳng thích gì mưa tuyết, cũng rất chán ghét tiếng gió loại này cứ bắtnàng nhớ đến chuyện xưa, nhưng đêm nay, lần đầu tiên nàng cảm thấy tuyết đêm phá lệ an toàn, ngăn cách nàng với gió sương ngày mai nàng sắp phải đói mặt.

Vùi trong lồng ngực Nghiêm Ngạn, cảm nhận hơi ấm cơ thể quen thuộc áp lên hai gò má mình, Vân Nông nhắm mắt lại,cẩn thận lắng nghe. Ngoại trừ tiếng tim đập rất có quy luật của NghiêmNgạn, nàng phát hiện, thì ra tiếng tuyết cũng có thể triền miên êm taiđến vậy.

***

Tuyết hôm nay rất lớn, tán loạn như những chiếc lông ngỗng. Long Hạng đứng trước tòa nhà xa hoa của võ lâm minhchủ, không nói gì mà chỉ ngẩng đầu chiêm ngưỡng tấm bài khu treo trêncổng chính.

Phong tư yểu điệu?

Đây là chữ cho vị cao nhân ấy tự đề sao?

Rốt cuộc là tượng trưng cho kiếm pháp của Tông Trạch hay tượng trưng cho con người của hắn? Rõ ràng Tông Trạch là kẻ võ si, căn bản không có lấy một nửa mỹ mạo như Hàn Băng.

Khi tuyết rơi đã sắp biến Long Hạng thành một tên người tuyết, hạ nhân trong phủ mới tiến ra thông báo với hắn.Cho dù tuyết rất lớn và khách đến thăm rất đông, cuối cùng Tông Trạchvẫn chịu tiếp kiến một tiểu nhân vật trong giang hồ như hắn.

Phủi đi những bông tuyết rơi đầy trênđầu, Long Hạng đi vào thư phòng gặp Tông Trạch. Sau khi hàn huyên mấycâu, Long Hạng vẫn giữ tác phong làm việc sảng khoái của mình, dâng lêntúi thêu của Vân Nông. Tông Trạch khó hiểu mở nó ra, rất bất ngờ khinhìn thấy hai khối ngọc quyết đã làm cho toàn bộ nhân sĩ giang hồ đổ xôđi tìm gần như muốn phát điên.

Long Hạng lại đưa cho hắn một phong thư.

Sau khi đọc nội dung trong thư, TôngTrạch vốn phong độ đầy mình nhất thời biến sắc. Đôi con ngươi đen nhánhchấn động kịch liệt.

“… Đây là?”

“Muội muội nhà ta muốn ta đưa nó chongươi.” Chỉ phụ trách chuyển giao, Long Hạng cũng nhận thấy được tinhthần của hắn không giống như lần trước, “Nàng nói ngươi xem xong sẽhiểu.”

Bây giờ bắt đầu hiểu được…

Lần trước sau khi từ biệt ở thanh lâu,hắn nhanh chóng ngầm phái người đi tìm số người mà hắn đã giết lầm ngàytrước. Nhưng tìm hồi lâu, vẫn không tìm thấy bọn họ. Hắn vốn đang suynghĩ, nếu còn không tìm thấy, đợi thời tiết tốt hơn một chút hắn sẽ đích thân xuất phát đi tìm.

Tuy nói sai lầm của hắn là một đi khôngtrở lại, nhưng ít nhất hắn vẫn muốn nói lời xin lỗi và tiến hành bồithường, đồng thời thắp vài nén hương cho những người đó…

“Xin hãy thay ta nói lời cảm tạ muội muội.” Hắn xếp lá thư lại, ngẩng đầu nhìn Long Hạng, mỉm cười cảm kích.

Long Hạng vẫy vẫy tay, “Không cần cảm tạ, nàng còn muốn ta nhắn nhủ một câu.”

“Câu gì?”

“Nếu ngươi thật lòng lấy thiên hạ lànhiệm vụ của mình, gánh vác công nghĩa võ lâm, vậy hãy nhận lấy hai khối ngọc quyết này đi.”

Lấy thiên hạ là nhiệm vụ của mình?

Những năm gần đây được lên làm võ lâmminh chủ, sau khi trải qua rất nhiều chuyện, cũng biết lòng người rấtphức tạp, hắn đã bắt đầu hoài nghi, cho tới nay, tín ngưỡng công lýchính nghĩa của hắn có đúng là không gì phá nổi như mặt ngoài hay không? Hay nó căn bản chỉ là kiến trúc trong ảo tưởng của mọi người? Trongchốn võ lâm này, người chân chính tình nguyện hành hiệp trượng nghĩa, vô cùng hiếm có. Mỗi người đều nóng vội giao tranh, không phải vì mỹ danhquyền thế thì cũng vì tiền tài.

Không quen nhìn thấy bộ dạng ủ rũ này của Tông Trạch, Long Hạng rất muốn tiến lên vỗ vai hắn, nhưng ngại vì giữahai người không mấy giao tình, lại ngượng ngùng không làm.

“Này này, tỉnh lại đi, ngươi là minh chủđại nhân đó. Thế này thật không giống ngươi chút nào.” Hắn sẽ không vìmột lần giết lầm mà áy náy lâu như vậy đấy chứ? Vân Nông cũng đã nóiviệc này hắn thật sự không biết, cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà.

Tông Trạch tò mò hỏi: “Ta nên thế nào?”

“Cao thượng đứng ở nơi cao nhất quan sátchúng sinh. Mỗi lần gặp đều bày ra dáng vẻ đức hạnh không ai bì nổi!”Long Hạng nắm một tay thành quyền, không chút nghĩ ngợi liền lớn tiếngđáp.

“Phốc —— “

“Ta có nói sai ư, bằng không vì sao ngươi lại muốn tìm ta tỷ thí?” Long Hạng ngắm nghía hàng chân mày cuối cùngđã xua đi vẻ lo lắng của hắn, cảm thấy khuôn mặt kia giông như trở nênniềm nở hơn, không còn lạnh băng như trước nữa.

“Sở dĩ ta muốn tìm ngươi tỷ thí là vì —— “

Long Hạng giơ hai tay lên, “Ta biết, ta hiểu được. Ngươi không cần phải giải thích đâu.”

“Ngươi hiểu được cái gì?” Tông Trạch ngược lại rất bất ngờ.

“Sở dĩ ngươi muốn tìm ta luận võ, đó làbởi vì đã gần như đánh lần thiên vô địch thủ, ngươi cô độc a! Tịch mịchnhư tuyết a! Rất muốn tìm được một trận chiến khiến ngươi nhiệt huyếtsôi trào a! Ngươi bị vây trên địa vị cao thượng, đau khổ vì tìm khôngthấy một đối thủ ra dáng, ngươi sắp buồn bực đến nỗi cải danh minh chủ,chỉ cầu bị đánh bại!”

Tông Trạch buồn cười hỏi: “Đây cũng là muội tử của ngươi nói?”

“Là nàng nói.” Hắn bũi môi, cứ cảm thấyvề phương diện nhìn người thì ma trảo của Vân Nông quả thật là thầnchuẩn, rất ít khi giết lầm hoặc buông tha.

“Nàng ấy quả thật rất hiểu ta.” Nghe hắn nói như vậy, Tông Trạch không khỏi cảm khái.

“Còn không?”

Quản gia vẫn lặng lẽ đứng ngoài thưphòng, lại lên tiếng nhắc nhở Tông Trạch thời gian đã muộn, hắn còn phải tiếp kiến một nhóm võ lâm đồng đạo cố ý tới gặp.

Sau khi xua tay cho quản gia lui ra, tâm tình của Tông Trạch rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với lúc đầu.

“Thật muốn ta nhận lấy hai khối ngọcquyết này?” Toàn giang hồ sở dĩ làm ầm ĩ lên giống như một nồi cháo nóng sôi cuồn cuộn, nhưng tất cả đều quy công cho món đồ chơi này, chẳng lẽhắn không hề tham tài?

Long Hạng chỉ ước sao nhanh chóng bàngiao cho hắn, “Ngươi rất rõ ràng, món đồ chơi này đã mang đến cho bốnngười chúng ta bao nhiêu phiền toái không?”

“Đem đến chỗ ta, chẳng lẽ các ngươi sẽ không còn phiền toái nữa sao?”

Hai tay giơ ngang, gánh nặng đường xanói: “Đương nhiên vẫn có, nhưng chỉ muốn ngài thân là minh chủ đại nhâncó thể nhận lấy hai khối ngọc quyết này, như vậy đám người biến thái dám động ý với chúng ta tự nhiên sẽ ít đi một chút.”

“Ngươi không sợ đến lúc đó phiền toái sẽ chuyển sang người ta sao?” Tông Trạch cố ý làm bộ như khó xử, hỏi.

“Vậy chẳng phải vừa hay sao?” Long Hạng a lớn miệng, cười đến vô tâm vô phế, “Ngươi có thể thừa cơ hội này,nghiên cứu một chút kiếm nghệ sâu xa khí hiểu của ngươi. Sau này khôngcòn phải sầu não vì tìm không thấy đối thủ, lại càng không phải cô đơntịch mịch nữa!”

“Ha ha…” Tông Trạch cũng nhịn không đượctràn ra ý cười, “Hai khối Ngọc quyết này cứ để lại chỗ ta đi. Ta sẽ cốhết sức làm sáng tỏ trận phong ba này cho các ngươi, coi như vì hòa bình võ lâm dốc một phần tâm lực.”

“Vậy đại ân này, không lời nào cảm tạ hết được.”

“Long đại hiệp.” Khi Long Hạng chuẩn bị cáo từ, Tông Trạch gọi hắn lại.

“Còn có việc gì?”

Hắn thành tâm nói: “Hy vọng sau này có thể sẽ cùng muội muội uống chén trà nhỏ, ta muốn cám ơn nàng.”

“… Tốt nhất không cần.” Long Hạng làm như đang nuốt một viên thịt tròn lại bị tắc ở yết hầu.

“Sao vậy?”

Long Hạng nghẹn ngào nói: “Nước trà nhà nàng vô cùng đắt…”

“A?” Chưa từng bị ai lừa, minh chủ đại nhân vẫn như trước, thật sự thuần khiết ngây thơ.

Cùng thời khắc đó, ở trên con đường tiếnđến tổng đàn ma giáo, tâm tình của Nghiêm Ngạn cùng Hàn Băng giống hệtnhư thời tiết mùa đông giá rét lúc này, đều là băng thiên tuyết địa.

“Tiểu Nông muốn ta bảo vệ ngươi, ta sẽbảo vệ ngươi.” Nghiêm Ngạn quay đầu nhìn về phía Hàn Băng bước đi cànglúc càng chậm. “Ta sẽ không để Hướng Vân Thâm động đến một sợi lông tơcủa ngươi.”

“Mọi chuyện ngươi đều nghe theo nàng ấyà?” Hàn Băng kéo dài bước chân. Khi thấy cảnh sắc bốn phía nhìn quenmắt, càng thêm không muốn tiếp tục đi lên phía trước nữa.

“Ừm.”

Hắn sớm đã muốn hỏi, “Ngươi không thấy là cứ để nàng làm đương gia tác chủ… rất quái lạ sao?” Có nam nhân nào lại giống như hắn chứ?

“Tuyệt không.” Nghiêm Ngạn hiếm khi mởrộng lòng mình, “Nàng cần phải có người để nàng chăm sóc, càng cần cóngười ỷ lại vào nàng hơn.”

Hàn Băng thông minh, có vẻ đã hiểu, “Cho nên ngươi liền…”

“Cho nên ta liền ỷ lại nàng.” Nghiêm Ngạn gật gật đầu, vẻ mặt thản nhiên, trực tiếp thừa nhận.

“Ngươi…” Hàn Băng nghẹn họng, nhìn trân trối, một tay chỉ vào cao nhân trong cao nhân trước mắt.

Nghĩ mất nửa ngày, hắn vốn tưởng rằngNghiêm Ngạn và cô dâu mới trời sinh chính là một góc bù một góc nhọn,một người cường thế một người toàn tâm tin cậy. Ai mà biết được bêntrong lại có ẩn tình… Thì ra, núi cao còn có núi khác cao hơn.

Hắc, tên này quá hắc, khoác lớp áo thuần lương đầu gỗ đi làm nũng những việc vô lại. Việc làm này quả thật quá vô lương.

“Ta ngốc, vì nàng. Ta ngu, cũng vì nàng.” Nghiêm Ngạn ngửa đầu nhìn những hạt tuyết trắng mịn đang bay xuống,“Chỉ cần nàng có thể chuyển tâm, nàng muốn ta thành bộ dáng thế nào, taliền thành ra thế ấy.”

Từ năm mười sáu tuổi được nàng cứu về một mạng, hắn liền luôn nghĩ như vậy.

Sau khi trải qua tang tóc, cũng thiếuchút nữa đã mất đi hắn, khi đó hắn liền phát hiện, trái tim Vân Nông đãbị khắc sâu một vết thương mà nàng không thể nói ra với bất kỳ ai. Nàngluôn cố gắng dồn áp lực lên bản thân. Trong lòng nàng nuôi dưỡng một con dã thú, một con dã thú tên là sợ hãi. Nàng liều mạng muốn mình phảikiên trì, phải luôn khỏe mạnh, chỉ vì phải bảo vệ hắn. Hắn đều trôngthấy hết, sau đó lẳng lặng phối hợp với nàng, làm cho nàng một lần nữalại có hy vọng, có thể lạc quan đối mặt mỗi một ngày, không bị con dãthú kia đánh lén.

Chỉ cần nàng có thể vui vẻ là tốt rồi.

Vì sự vui vẻ của nàng, tấm lòng của hắncó thể khoan rộng ra vô cùng, dung chứa được tất cả thiệt thòi cùngthống khổ. Trái tim của hắn cũng có thể rất nhỏ rất nhỏ. Chỉ cần mộtchút hạnh phúc nhỏ bé hoặc không đáng kể, hắn đã cảm thấy thỏa mãn lắmrồi.

Cho nên chẳng sợ nàng trời sinh đã ngốcnghếch về mặt tình cảm, cho tới bây giờ đều không hiểu vì sao hắn hay ôm chặt lấy nàng như vậy. Hắn còn có sự kiên nhẫn vô hạn, tựa như dùngnước ấm nấu ếch, từ từ nấu, từ từ chờ. Dù phải chờ đợi bao lâu hắn cũngkhông thấy khổ. Hắn có thể đợi đến một ngày nào đó, nàng bất tri bấtgiác bị hắn ăn vào bụng.

Vô số tiếng bước chân nện xuống tuyết từđằng trước đều nhịp truyền đến. Nghiêm Ngạn nhìn đám người đang đi tới,nhắc nhở Hàn Băng phía sau nên chuyển bước.

“Hình như có người đến nghênh đón chúng ta.”

Giống như đã dự đoán từ trước rằng bọn họ sẽ đến, trên quảng trường trống trải phía trước tổng đàn ma giáo sớm đã trải một tấm thảm đỏ thật dài, trên những chiếc đèn cung đình cũngtrang trí những dải băng đỏ tươi. Đưa mắt nhìn lại, cung điện màu đenvốn xơ xác tiêu điều lại đột ngột giăng đèn kết hoa khắp nơi, rất giốngnhư đang chuẩn bị mở tiệc mừng vậy.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không nuốt lời.”Nghiêm Ngạn thấy thân hình Hàn Băng căng cứng, từ ánh mắt đến tâm hồnđều tràn ngập ý muốn giết người bèn thấp giọng cam đoan với hắn.

“Đi thôi, chính sự quan trọng hơn,. Chúng ta đi gặp tên điên kia đi.” Hàn Băng nắm chặt thanh bảo đao trong tay,dẫn đầu bước vào cung điện vừa mới thoát ra được hồi mấy tháng trước.

Sau khi đi lên đại điện, một làn hươngcùng hơi nóng lượn lờ không biết tên lập tức ập thẳng vào mặt. Vì chungquanh điện được bố trí rất nhiều chậu than, cho nên không còn rét lạnhnhư thời tiết bên ngoài.

Giờ phút này trên đại điện, cái kẻ mà cho dù nằm mơ Hàn Băng cũng muốn chém hắn bảy trăm ba mươi tám nhát kiađang lười biếng nằm nghiêng trên tháp mềm màu vàng kim, quần áo phóngkhoáng để lộ ra bộ ngực rắn chắc, mái tóc dài đen nháy cũng tùy ý rốitung.

Hướng Vân Thâm chống tay ôm lấy gò má,đôi mắt phượng chăm chú như muốn chọc thẳng vào người khác hơi hơinhướng lên, giống như đang nhấm nháp mỹ thực, chậm rãi lướt qua mỗi mộttấc trên người Hàn Băng.

“Tiểu mỹ nhân, nội thương của ngươi đãlành chưa?” Hắn nói, làm như đau lòng không thôi. Giọng nói trầm thấp dễ nghe, tựa như gió xuân tháng ba nhẹ nhàng thổi qua.

“… Nhờ phúc.” Nghe thấy kiểu xưng hô đó, toàn thân Hàn Băng rét run, phải nhẫn nhịn lắm mới ép miệng nặn ra được hai chữ.

“Lần trước hình như ta xuống tay hơi nặng, không làm bị thương đến băng cơ ngọc phu (cơ như băng, da như ngọc) của ngươi đấy chứ?”

“… Không sao.” Biểu tình của Hàn Băng có thể được coi là dữ tợn. Hắn lẳng lặng thầm niệm Kim Cương Kinh* trong lòng để trấn áp lệ khí cuồng bạo đang chạy tán loạn chung quanh cơ thể.

“Tiểu mỹ nhân, thời gian qua rốt cuộcngươi đã trốn đi đâu vậy, ta tìm hoài cũng không thấy.” Hướng Vân Thâmgiống như đang trách cứ một đứa bé bướng bỉnh bỏ nhà trốn đi vậy, “Đượcrồi mà, đừng nhìn ta u oán như vậy, ta cam đoan sẽ đối xử dịu dàng hơnvới ngươi.”

Hắn cắn răng, “Câm, miệng, lại, cho, ta.”

Sau khi thưởng thức đủ bộ dáng sắp oanhtạc của Hàn Băng, Hướng Vân Thâm chậm rãi ngồi thẳng dậy, ánh mắt lợihại nhìn thẳng vào kẻ lạ mặt, Nghiêm Ngạn.

“Người bên cạnh kia, là niềm vui mới của ngươi?”

Hàn Băng không đếm xỉa đến tâm tính quỷ dị của hắn, “Hắn là sát thủ Đệ Tam trên bảng phong.”

Kẻ chưa một ai biết rõ được hình dáng diện mạo, Đệ Tam?

Tiểu mỹ nhân của hắn, dám kết giao với một nhân vật ở một địa phương mà hắn không biết đến ư? Ừm, nên phạt.

“Nghe người ta nói, ngươi làm sát thủ rất vô lương?” Đối với tên sát thủ Đệ Tam này, Hướng Vân Thâm có hứng thúnhất không phải là diện mạo của hắn, mà là thủ pháp giết người nghe nóilà có một không hai của hắn.

Nghiêm Ngạn nhún vai, “Không biết.”

“Vậy để ta nghiệm chứng lời đồn một chút đi.” Hướng Vân Thâm nhướng đôi mày kiếm, nháy mắt về phía sau trong phút chốc.

Vừa nói động thủ liền động thủ a, sao trước đó cũng không nhắc nhở một chút?

Nghiêm Ngạn nhanh chóng tránh thoát câybúa lớn bổ tới chỗ hắn. Nghiêng mặt lại thấy, Hàn Băng cũng đang bị mộtđám tám người vây quanh. Vô số binh khí chỉ thẳng vào cổ họng Hàn Băng,khiến cho Hàn Băng dù đã rút đao ra khỏi vỏ cũng không còn cách nàokhác, đành phải đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

Tiếng xé gió lại truyền đến bên taiNghiêm Ngạn. Hắn dễ dàng né qua, bàn tay nhanh như chớp nhặt lấy một quả quất trong đĩa hoa quả trang trí trên bàn, sau đó trực tiếp nhét vàomiệng tên giáo đồ, lại chụp mạnh thêm một chưởng.

Vài tên giáo đồ ùa lên ngăn chặn đường đi của Nghiêm Ngạn. Nghiêm Ngạn khom người đánh một chưởng vào mông củatên giáo đồ gần nhất làm cho đối phương ngã sấp xuống, lại nhanh chónggỡ hài của hắn ra nhét vào miệng hắn. Điều này làm cho Hướng Vân Thâmđang ngồi trên cao xem náo nhiệt, hai mi không khỏi ngất lên.

Hàn Băng đứng yên mà nhìn, thấy NghiêmNgạn hết mượn đao thương kiếm côn trong tay đối phương, lại vớ bình hoalấy chén rượu. Hắn tức giận nhớ lại Long Hạng từng nói, Nghiêm Ngạnthường chơi trò chọn đồ vật đoán tương lai và thích nhặt tìm hung khíngay tại chỗ. Nhất thời, hắn hiểu được sâu sắc thế nào là trăm nghekhông bằng một thấy.

Khi Nghiêm Ngạn đánh cho bọn giáo chúngđều nằm thất linh bát lạc, công việc cũng gần như có thể kết thúc, Hướng Vân Thâm lại phái tới vài vị hộ pháp trong giáo. Mà lần này, NghiêmNgạn rõ ràng cảm thấy đám người mới đến liền đổi ngay trình tự, độtnhiên sửa lại thủ pháp lúc trước. Bàn tay trần múa một bộ Phục Hổ Quyềncủa Thiếu Lâm Tự, uy vũ như gió.

Khi Hướng Vân Thâm thấy Nghiêm Ngạn múaquyền pháp, tiếp theo lại đoạt lấy một thanh trường đao, triển khai mộtloại đao pháp hỗn loạn làm người ta hoa mắt, thân hình của hắn nhất thời ngẩn ra, vội vàng tập trung tinh thần nhìn kỹ từng chiêu thức mà Nghiêm Ngạn đánh ra.

Đao pháp này…

Khi thân trường đao trong tay Nghiêm Ngạn bị chém gãy, hắn liền ném bỏ cây đao rồi rút thanh nhuyễn kiếm vẫnthường cuốn quanh thắt lưng, xoay người đón nhận luồng kiếm khí như cầuvồng của hai tên hộ pháp khác.

Hoàn toàn không giống với các nhân sĩ võlâm, tuy chiêu kiếm của Nghiêm Ngạn không có gì kỳ lạ khéo léo, cũngtưởng chừng như chẳng hề đoạt mạng, nhưng chỉ trong nháy mắt đã tháo rời cánh tay của một tên hộ pháp. Ngay sau đó, hắn lại vận nội lực, vungtay lên. Một luồng kiếm khí sắc bén lập tức phát sáng, chặt đôi đạisảnh, đồng thời cũng chặt đứt đao kiếm trong tay mấy tên hộ pháp khác.

Chứng kiến thực lực chân chính của Nghiêm Ngạn, không chỉ có Hướng Vân Thâm ban đầu vốn muốn thử hắn mà ngay cảHàn Băng đứng xa xa cũng đều thất thần.

Không ngờ hắn giấu tài sâu như vậy. Cái gọi là Đệ Tam, căn bản chỉ là hữu danh vô thực… Chuyện này Vân Nông có biết không?

Hàn Băng không biết nên gọi cục nghẹntrong lồng ngực giờ phút này là cái gì. Hắn thu hồi ánh mắt, chuyển sang nhìn về hướng khác, không ngờ lại phát hiện trong mắt Hướng Vân Thâmlóe lên một tia sáng khác thường. Nhất thời, hắn cảm thấy có điều khôngổn, muốn quay đầu kêu Nghiêm Ngạn mau dừng tay. Nhưng chỉ trong nửa khắc ngắn ngủn này, Nghiêm Ngạn đã bày ra đầy đủ bản sắc sát thủ, làm chotất cả hộ pháp đều ngã rạp xuống đất.

Khi Nghiêm Ngạn đi tới nhóm giáo đồ đangvây quanh Hàn Băng với vẻ mặt chẳng hề thiện cảm, Hướng Vân Thâm cho tất cả giáo chúng lui ra, từ từ mở miệng.

“Sao ngươi có thể luyện được công phuđó?” Đệ Tam này… biết rất nhiều công phu, bấy nhiêu đây cũng chẳng phảilà hắn đã dốc hết sức.

Nghiêm Ngạn thu hồi nhuyễn kiếm, “Trong nhà có rất nhiều bí tịch.”

“Bí tịch ở đâu mà có?”

“Mua.” Hắn cũng không giấu diếm.

“Ai mua?”

“Nàng dâu của ta.”

Nàng dâu của hắn có ba đầu sáu tay sao?Bằng không, đao pháp Hướng Thị vốn đã mất tích gần hai mươi năm, cũng là nguyên nhân chính khiến cho ma đao của hắn chậm chạp mãi cũng không thể đạt đến tầng thứ chín, vì sao lại rơi vào tay nàng?

“Bộ đao pháp vừa rồi, ngươi có bán không?”

“Không bán, nhưng đao phổ có thể tặng cho ngươi.” Vốn còn chưa nghĩ ra cách thoát thân, Nghiêm Ngạn nghe xong lời hắn nói thì ánh mắt sáng ngời.

Hướng Vân Thâm kéo dài âm điệu, “Thật –vậy – sao?” Thật đáng tiếc, con người của Hướng Vân Thâm, muốn thứ gìthì phải chém giết, cướp đoạt hoặc mua về. Hắn vốn không thích ngườikhác tặng không cho mình.

“Nhưng có một điều kiện.” Nghiêm Ngạn còn chưa biết thiếu chút nữa mình đã nhổ trúng lông mao của giáo chủ đại nhân.

“Nói đi.”

“Nhận lấy hai khối ngọc quyết này.” Hắn lấy túi thêu ra, “Còn nữa…”

“Còn nữa?” Hướng Vân Thâm càng nghe càngcảm thấy thú vị. Đây là lần đầu tiên có người can đảm dám đứng trước mặt hắn mà tham lam như vậy.

Nghiêm Ngạn thở sâu, dương tay chỉ vào Hàn Băng ở bên cạnh cũng sắp không nhịn được nữa.

“Còn phải để cho hắn hoàn toàn không sứtmẻ rời khỏi nơi này.” Nhìn sắc mặt đầy áp lực kia của Hàn Băng… Nếukhông mau mau đưa hắn rời xa ma chưởng, chỉ sợ Hàn Băng sẽ mặc kệ chínhsự, đại sát tứ phương.

Hướng Vân Thâm một tay nâng cằm, làm nhưrất phức tạp, hỏi: “Các hạ có biết, tiểu mỹ nhân là người trong mộng của ta, là chính phi tương lai của hậu cung ma giáo hay không?”

“Cái tên điên nhà ngươi —— “

Nghiêm Ngạn sáng suốt bịt miệng Hàn Băng lại, “Một câu thôi, thả hay không thả người?”

“Được thôi, nhưng ta cũng có một điều kiện.” Nằm ngoài dự tính của hai người bọn họ, không ngờ Hướng Vân Thâm lại đồng ý.

“Nói.” Nghiêm Ngạn nhanh chóng nắm bắt cơ hội này.

Hướng Vân Thâm giơ một tay lên, ngón taython dài cố ý bay lượn trên không trung một hồi. Cuối cùng, đầu ngón tay của hắn chỉ thẳng vào người Nghiêm Ngạn.

“Tiểu mỹ nhân có thể đi. Ngươi, ở lại.”

***

Theo dự tính ban đầu, bốn người bọn họnên trở về từ lâu rồi. Nhưng ngoại trừ Đào Thất trước sau vẫn duy trìtin tức, phía Tông Trạch cũng đã thông báo hoàn thành nhiệm vụ, thì hai người còn lại hoàn toàn không rõ tin tức. Điều này làm cho Vân Nông ởlại trong trang một tháng trời, ngày ngày đều mỏi mòn chờ đợi càng lúccàng cảm thấy bất an. Mấy ngày trước, sáng sớm, sau khi để lại thư tay ở ngoài sơn trang, nàng liền đánh xe ngựa chạy đến một tòa thanh lâu trên trấn.

“Có tin tức gì hay không?” Ở trong thanhlâu đợi gần hết một ngày, khi thấy Hồng Tiếu đi nghe người đến truyềntin tức trở về, Vân Nông nóng vội hỏi.

“Không.” Cùng hợp tác với nàng, Hồng Tiếu khẽ lắc đầu.

Vân Nông nghe xong, phiền chán lê bước, tiếp tục đi qua đi lại trong phòng.

“Tiểu Nông, ngươi yên lặng một chút đi.”Hồng Tiếu giữ chặt nàng không biết đã đi bao nhiêu lần, dùng sức kéonàng ngồi xuống ghế. “Đâu phải ngươi không biết khả năng của NghiêmNgạn. Chắc chắn lần này hắn cũng như lúc trước, làm xong nhiệm vụ liềnbình an trở về nhà.”

Nàng cau mày, lắc đầu, “Không giống đâu.”

“… Sao lại không giống, không phải đãthành thân rồi sao?” Hồng Tiếu chịu không nổi, bên miệng thì thào. Khóemắt lơ đãng nhìn thấy một thị nữ đang ngoắc tay về phía nàng, nàng vộivàng đi qua.

Sau khi nghe xong tin tức từ miệng thị nữ, Hồng Tiếu đi tới bên cạnh Vân Nông, vỗ vai nàng.

“Tiểu Nông, Băng Sương công tử đến.”

Đã về rồi?

Vân Nông vội vàng đứng lên, chạy nhanh về phía Hàn Băng lúc này vừa mới lên lầu, giữ chặt lấy ống tay áo của hắn, hỏi.

“Nghiêm Ngạn đâu?” Vì sao chỉ có một mình hắn trở về?

Hàn Băng nhìn thấy thư tay để lại bênngoài sơn trang, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến đây. Đối mặt với dáng vẻ lo lắng của nàng lúc này, trong lúc nhất thời, hắn khôngkhỏi cảm thấy có lỗi với nàng.

“Bị giữ lại…”

Nàng sợ hãi hỏi: “Vậy là có ý gì?”

“Hướng Vân Thâm rất có hứng thú với hắn.” Hắn vĩnh viễn cũng không hiểu tên điên kia đang nghĩ cái gì.

“Hứng thú về phương diện nào?” Nàng nghexong, trong lòng lại giật mình, chưa từng lường trước được sẽ có loạitình huống này phát sinh.

Hàn Băng rất muốn trợn trắng mắt, “Phương diện võ công…” Nàng sẽ không nghĩ rằng tên Nghiêm Ngạn kia có sắc đẹpgì đáng nói đấy chứ?

“Vậy huynh ấy có khỏe không? Có bị thương hay không? Khi nào huynh ấy mới có thể trở về?”

“Hắn không sao.” Hàn Băng nhẹ giọng an ủi nàng, “Còn về phần khi nào mới có thể rời khỏi tổng đàn ma giáo… HướngVân Thâm cũng không nói.”

“Cái gì?”

“Chủ quán trọ à, ngươi cứ ngồi xuốngtrước đi…” Thấy khuôn mặt nàng đã trắng bạch không còn chút máu, làm như có thể té xỉu bất cứ lúc nào, hắn ra hiệu cho Hồng Tiếu bước lên đỡ lấy nàng.

Vân Nông vừa tức vừa vội, “Sao ngươi có thể để huynh ấy ở lại đó một mình?”

“Vì đó là điều kiện để Hướng Vân Thâmnhận lấy ngọc quyết.” Hàn Băng cũng để mặc cho nàng tức giận, “Hướng Vân Thâm cũng không biết vì sao lại coi trọng bộ đao pháp mà Nghiêm Ngạn sử dụng. Cho dù Nghiêm Ngạn nói có thể tặng đao phổ cho hắn, nhưng hắn cứmuốn giữ Nghiêm Ngạn ở lại làm khách.”

Đao phổ?

“Ta lập tức phái người đem bộ đao phổ của Hướng Thị đến cho Hướng Vân Thâm!” Lập tức liên tưởng đến nguyên nhân,nàng nói xong liền đứng lên, nhưng rất nhanh đã bị hai người kia áp ngồi trở xuống.

Thì ra đó là đao phổ của nhà Hướng VânThâm? Nàng có phải đã rất thần thông quảng đại rồi không, gì đó của magiáo giáo chủ cũng lấy được đến tay?

“Người đừng có gấp. Nghiêm Ngạn đã camđoan với ta rằng hắn ở lại cũng không có việc gì, là hắn muốn ta nhanhchóng trở về báo để ngươi an tâm.” Hai vợ chồng bọn họ lúc nào cũng lolắng cho đối phương.

Chuyện này nói nàng làm sao có thể an tâm được đây?

Vân Nông cúi hạ mi mắt, nhìn chăm chú vào hai nắm tay, vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi cùng bất an, giống như binh đến hạ thành.

“Đúng rồi, bên phía Long Hạng thế nào rồi?”

Nàng lắc đầu, “Sau khi Long Hạng giaongọc quyết cho Tông Trạch, hắn từng gửi thư nói đã hoàn thành nhiệm vụ,nhưng thời gian này vẫn chưa thấy liên lạc lại.”

“Bây giờ chúng ta nên làm gì?”

“Chờ.” Nàng lau mặt. Sau khi nàng uống chén trà do Hồng Tiếu đưa cho, thần sắc rốt cuộc cũng trấn định được vài phần.

“Đợi bọn họ trở về rồi sao nữa?”

“Tiếp tục tiến hành bước kế hoạch tiếp theo.” Vân Nông ngẩng đầu nhìn vào tận đáy mắt của hắn, “Ta muốn thuê các ngươi.”

Hàn Băng giật mình, “Mướn chúng ta? Ngươi muốn giết ai?”

“Thứ sử Ninh Lang, còn có tên đồng lõa bị hắn kích động.” Nàng tuyệt không buông tha dù chỉ là một đốm lửa nhỏnhoi mà sau này có thể sẽ cháy lan ra cả đồng cỏ.

“Ninh Lang là quan nha, ngươi không sợ sẽ đắc tội với triều đình sao?” Thân là người trong giới giang hồ, hắnthật sự không thích dính líu đến người làm quan, bởi vì chỉ cần xử lýkhông tốt cũng sẽ dễ dàng mang tội đầy người.

“Người đắc tội với triều đình không phải ta.” Nàng lại không lo lắng về chuyện này.

“Vậy thì ai?”

Chuẩn bị ăn miếng trả miếng, Vân Nông thản nhiên nói.

“Mộ Thành phái.”

Ghi chú:

* Kinh Kim Cương tên tiếng Phạn là Vajracchedika-prajñaparamita-sutra: Kim Cương Bát Nhã Ba La Mật Đa.

Vajra tiếng Phạn có hai nghĩa: «kim cương» và «sấm sét». Chedika có nghĩa là «cắt đứt», «đoạn diệt».

Kinh Kim Cương (hay Kim Cang) thuộcvào bộ kinh đồ sộ nhất của Phật giáo Đại Thừa, tức là bộ Kinh Bát Nhã Ba La Mật Đa (Prajñaparamita Sutra) gồm 40 bài kinh, in thành 600 cuốn.Cũng nằm trong bộ kinh này là bài Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh(Hrdaya-prajñaparamita Sutra). Hai bài kinh này là hai bài kinh đượctụng niệm nhiều nhất trong các chùa thuộc hệ Đại Thừa.

Kinh thâm thúy, cao siêu và nói chungkhó hiểu, nhưng không phải là không thể tìm hiểu được, không cố gắng với tới được. Phải gạt bỏ nhiều đoạn lập lại hay rườm rà của bài Kinh, mớicó thể đi sâu vào cốt tủy của thông điệp Bát Nhã. Đồng thời sẵn sàngchịu đựng sức tàn phá của bài Kinh, làm cho nhiều định kiến tích tụ lâungày bị đảo lộn, một cách không ngờ nhưng bổ ích.

Nói một cách vắn tắt, Kinh Kim Cươngvừa có sức mạnh sấm sét làm nổ tung các kiến chấp, vừa là chiếc gươm bén chặt đứt các phiền não, bằng cách phá bỏ mọi kiến chấp trước đây.