Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 33: Không còn chỗ trốn



Rạng sáng 3 giờ 42 phút.

Dương Gia Lập nằm ở trên giường, quấn chặt chăn quanh người mình, chỉ để lộ ra nửa cái đầu.

Rõ ràng máy sưởi trong phòng đã bật, cửa sổ cũng đã đóng chặt không còn một khẽ hở, nhưng cậu cứ cảm thấy cơ thể mình vẫn luôn lạnh run như cũ, phiến môi mỏng cùng ngón tay đều run rẩy, giống như chú chó hoang bị vứt bỏ trong đêm đông giá rét, nằm trong gió lạnh run lên bần bật.

Cậu nhắm hai mắt lại, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Lỗ tai vẫn luôn vang lên âm thanh ong ong, một giây cũng không ngừng lại.

Giọng nói từ bốn phương tám hướng ào ạt kéo đến.

Cậu nghe thấy có vô số người không chút lưu tình nhạo bán cậu, hàm răng nghiến chặt rít lên mắng cậu đi chết đi, những giọng điệu nhục nhã, từ ngữ ác độc, giống như một con dao sắc bén lạnh lẽo cắt vào da thịt cậu, cậu đau đến cả người run rẩy, nhưng lại chỉ nghe thấy những tiếng cười thoả mãn của bọn họ.

Dương Gia Lập cố gắng chống tay ngồi dậy, hoảng loạn chạy đến tủ đầu giường nuốt xuống một viên Melatonin.

Rạng sáng 4 giờ, cuối cùng cậu cũng có thể mơ màng đi vào giấc ngủ.

Đọc Full Tại truyenfull.com

Không biết cậu gặp phải cơn ác mộng gì, trong lúc mơ ngủ chân mày của Dương Gia Lập vẫn luôn cau chặt, nhỏ giọng tiếng được tiếng không cầu xin: “Đừng đánh tôi, các người vu oan tôi, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi mà.”

Rạng sáng 5 giờ, chỉ mới ngủ được một tiếng, Dương Gia Lập lại mở mắt dậy.

Cậu nằm trên giường, trừng mắt thở dốc từng hồi, tựa như một chú cá sắp chết ngạt.

Dương Gia Lập đi xuống giường, mái tóc bù xù hỗn loạn, bên trong đôi mắt ngập tràn tơ máu.

Tiếng “ring ring ring” từ chiếc điện thoại trên tủ đầu giường lại vang lên, Dương Gia Lập bị doạ sợ, cả người đột nhiên run lên một cái.

Cậu hoảng hốt cầm lấy chiếc điện thoại, là một dãy số lạ.

Theo bản năng cậu nhận điện thoại, di dộng còn chưa kịp để lên tai, cậu đã nghe thấy một giọng nói ngập tràn phẫn nộ và lạnh lẽo, cao giọng sỉ nhục cậu: “Đồ con rệp chết tiệt, mày đi chết đi! Mày đánh Vương Dương một đấm, sẽ có vô số người thay nhau đấm lên thi thể của mày! Mày chờ đi, mày không chết tử tế được đâu con, mày….”

Dương Gia Lập đột nhiên ấn tắt cuộc gọi.

Cuộc gọi này mới tắt, di dộng lại bắt đầu rung lên không ngừng.

Toàn bộ đều là tin nhắn từ dãy số lạ, cuồn cuộn tràn vào hộp thư cậu không dứt, tất cả đều là những lời nhục mạ khó nghe.

Dương Gia Lập biết số điện thoại của mình đã bị người khác tra ra.

Những tin nhắn đó, một cái cậu cũng không dám ấn vào xem, hoảng loạn tắt nguồn điện thoại đi, thậm chí cậu còn rút thẻ sim ra.

Cậu chống tay lên đầu giường, dạ dày quặn đau, lòng ngực tràn đầy cảm giác khó thở.

Lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, Dương Gia Lập kéo rèm ra một khẽ nhỏ, nhìn xuống.

Bầu trời vô cùng yên tĩnh, khắp nơi đều là một mảnh tối đen.

Những người bên dưới biệt thự đã ít đi rất nhiều, chỉ còn có những tên phóng viên truyền thông cố chấp ngồi đó không chịu rời đi.

Dương Gia Lập khéo rèm cửa lại, nhìn thoáng qua cuốn lịch để bàn.

Ngày hôm nay được cậu khoang một vòng tròn màu đen lên đó.

Là ngày giỗ của mẹ cậu.

Đọc Full Tại truyenfull.com

Dương Gia Lập trầm mặc ở trong phòng một lúc lâu, sau đó đi vào phòng bếp, lấy chảo nướng bánh ra.

Trước đây mẹ cậu khen cậu có tay nghề nướng bánh giỏi, cậu nướng áp chảo ăn rất ngon. Mỗi năm đến ngày này cậu đều nướng vài cái bánh mang theo, sau đó đặt trước mộ mẹ mình, chưa từng có năm nào quên, giống như đây là sợi dây mà vận mệnh sắp đặt, cậu cùng với mẹ mình vẫn còn một chút liên quan đến nhau.

Đem bánh đã nướng xong đặt vào túi, Dương Gia Lập thay đổi quần áo, toàn thân mặc một bộ đồ đen, mang khẩu trang và mũ lưới trai màu đen, đi vòng qua cửa chính, nhẹ nhàng bước ra khỏi căn biệt thự từ sân sau.

Vừa mới đi ra khỏi biệt thự không quá ba bước, cậu liền nghe thấy một âm thanh vô cùng hứng phấn vang lên: “Cậu ta đi ra rồi kìa!”

Dương Gia Lập quay đầu lại nhìn.

Gần một đêm chờ đợi, các kênh truyền thông, paparazzi, thậm chí là các chương trình phát sóng trực tiếp, đồng thời giơ lên mấy loại thiết bị, một đám người nhìn chằm chằm cậu bằng gương mặt hưng phấn chạy tới, giống như một đám châu chấu bay loạn đầy trời.

Dương Gia Lập lập tức nhấc chân chạy đi.

Trên đường không biết cậu vướng phải cái gì, cả người ngã xuống nền đất, trên trán lập tức bị đập thủng một lỗ, dòng máu đỏ tươi ồ ạt chảy xuống.

Cậu cũng không để ý nhiều như vậy, chật vật đứng lên tiếp tục chạy.

Cậu ở trên lề đường bắt một chiếc taxi, mãi đến khi đóng cửa xe lại, Dương Gia Lập mới mới mở to miệng hít thở.

Đọc Full Tại truyenfull.com

Cẩn thận lấy ra túi bánh nướng áp chảo từ trong ngực, và một bó hoa nhỏ để xuống bên cạnh, cậu lặng lẽ ngước mắt nhìn lên kính chiếu hậu trong xe, lúc này mới phía hiện, không biết từ khi nào mà máu tươi từ vết thương trên trán đã chảy xuống gần nửa bên mặt.

Thế nhưng cậu không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy cả người đang rét run.

Dương Gia Lập ngây người vài giây, trộm dùng tay áo lau sạch vết máu.

Cậu nói với người tài xế: “Đến nghĩa trang Hạc Sơn.”